Tàn Ngọc Li Thương

Chương 12: Ghen tỵ (trung)



Đi theo Liễu Thi Mặc tới thiên thính, Liễu Tàn Ngọc quan sát mỗi một biểu tình của hắn càng cảm thấy thú vị. Thật muốn xem khuôn mặt có chút tương tự Liễu Tàn Nguyệt khi tức giận sẽ thành bộ dạng gì. Nếu tức giận với Liễu Tàn Nguyệt thì có thể trút lên con của hắn a. Mà Liễu Thi Mặc cũng đang tính toán giáo huấn Liễu Tàn Ngọc như thế nào. Làm cho kẻ kia không còn tự cho mình là thanh cao . .

Thiên thính, đại sảnh. Dịch Mẫn đã sớm ngồi dùng cơm. Thấy Liễu Tàn Ngọc đến, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc chán ghét. Mà Liễu Tàn Ngọc làm bộ không phát hiện, tiếp tục hướng chỗ mình ngồi hôm qua đi đến.

Chỉ thấy Dịch Mẫn hung hăng trừng mắt Liễu Tàn Ngọc. Thấy hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn mình. Lửa giận trong lòng càng đậm. Không phải chỉ là nhi tử do Lãnh Y Thải kia sinh sao. Có gì đặc biệt hơn người. Hắn cùng mẹ hắn đáng ghét như nhau.

“Nương. .”Liễu Thi Mặc thấy mẫu thân trừng mắt Liễu Tàn Ngọc như vậy. Không khỏi có chút bất đắc dĩ. Hắn biết vì sao nương chán ghét Liễu Tàn Ngọc. Là bởi vì mẫu thân Liễu Tàn Ngọc – Lãnh Y Thải. Nếu không phải vì bà ta, nương đã sớm làm chính thê. Rốt cục mười bốn năm trước Lãnh Y Thải cũng rời bỏ Liễu Tàn Nguyệt. Vốn tưởng rằng có thể làm chính thê, nhưng Liễu Tàn Nguyệt lại nói vẫn chưa hưu thê (bỏ vợ). Cho nên đến bây giờ nương vẫn thực chán ghét Lãnh Y Thải. Đây là hắn từng nghe mẫu thân hắn nói qua. Nương còn nói Lãnh Y Thải dùng thủ đoạn mê hoặc Liễu Tàn Nguyệt. (– có thể mê hoặc Nguyệt, chỉ có thể là Ngọc . . Câu này của tác giả, hẻm phải của ta nga ..hắc hắc)

“Ân. . Mặc nhi a.” Thấy nhi tử của mình, Dịch Mẫn lập tức nở nụ cười đặc biệt của mẫu thân: “Đến, mau ngồi xuống. Hôm nay nương gọi người làm riêng cho ngươi những món ngươi thích.” Dịch Mẫn kéo nhi tử bảo bối ngồi bên cạnh mình. Còn gắp đồ ăn vào bát Thi Mặc.

Liễu Thi Mặc vui vẻ tươi cười, không còn giống nụ cười giả dối lúc trước. Là nụ cười rất khoái hoạt phù hợp với tuổi của hắn: “Cám ơn nương.”

Liễu Tàn Ngọc không muốn đi để ý hình ảnh ấm áp trước mắt. Tâm đã nảy sinh đau đớn. Nếu lúc ấy không phát sinh sự kiện kia. Có lẽ. . mình cũng sẽ hạnh phúc như vậy. Trên mặt vẫn tươi cười ôn hòa. Nhưng đáy mắt chợt lóe lên đau đớn rồi biến mất, nhưng Liễu Thi Mặc đã nhìn thấy. Hắn có chút khó hiểu. Sao trong mắt Liễu Tàn Ngọc lại xuất hiện biểu tình này. Sau lại nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc mỉm cười. Liễu Thi Mặc nghĩ có lẽ mình nhìn lầm rồi.

“Tàn Ngọc thiếu chủ. . Trang chủ đặc biệt nhắc nhở ngươi ăn nhiều một chút. .” Tiểu Mạt một bên bưng đồ ăn đủ loại màu sắc hình dạng tới, một bên nói chuyện cùng Liễu Tàn Ngọc.

Hắn? Vì cái gì? Khó hiểu chọn mi. Tiểu Mạt thấy thần sắc Tàn Ngọc lập tức nói: “Trang chủ nói ngươi rất gầy.”

Gầy? Liễu Tàn Ngọc khẽ nhíu mày nhìn mình. . Thực gầy sao? . .

Giờ phút này biểu tình trên mặt Liễu Tàn Ngọc liên tục thay đổi lại không hề giống nhau. Tiểu Mạt nhịn không được”Phốc xuy” bật cười. Tiểu Thúy đứng một bên bưng đồ ăn cũng bật cười. .

Liễu Tàn Ngọc càng không hiểu chuyện giương mắt nhìn hai người đang cười đến mất cả hình tượng. Thấy khuôn mặt thanh tú lộ ra thần sắc khó hiểu của tiểu hài tử, hai người cười càng vui vẻ. Ngay cả Liễu Thi Mặc cũng không phát hiện khóe miệng của mình hơi hơi giơ lên. .

Liễu Tàn Ngọc khó hiểu nhìn mau hai người đang ôm bụng cười. Cúi đầu ăn cơm. Nếu như mình hiện tại hỏi bọn hắn vì sao lại cười. Hoài nghi bọn họ sẽ cười càng lớn. Mặc dù mình hoàn toàn không biết nguyên nhân. Nhưng không sao cả.

“Còn thể thống gì. .” Sắc mặt Dịch Mẫn tối sầm, thình lình mở miệng. Miệng tràn đầy trào phúng: “Nha hoàn cùng chủ nhân giống nhau. . Coi quy củ chẳng ra gì. . Cũng dám ở thiên thính cười như vậy. . Có đem ta để vào mắt hay không.”

Tiểu Mạt cùng Tiểu Thúy nghe vậy lập tức cúi đầu, tiếp tục gắp đồ ăn cho Liễu Tàn Ngọc, không dám phát ra âm thanh. Thấy bọn họ không nói, Dịch mẫn đắc ý phiêu mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc, xem ngươi dám nói gì.

Liễu Tàn Ngọc còn đang nhàn nhã dùng cơm của mình, hoàn toàn không để trong mắt. Liễu Tàn Ngọc biết chỉ có không nhìn người trước mắt mới là cách tốt nhất làm cho nàng tức giận. Quả nhiên Dịch Mẫn tức giận đến sắc mặt ửng đỏ, sau đó nở một nụ cười đùa cợt: “Ô. . Đừng tưởng rằng Nguyệt cưng chiều ngươi có nghĩa là ngươi giỏi. Tốt xấu gì ta cũng coi như là mẹ kế của ngươi. Ngươi không gọi ta một tiếng nương ta còn chưa tính, lại dám không coi ai ra gì như vậy. Quả nhiên rất giống với nương của ngươi.. . đều là. .” Còn chưa nói xong đã bị Liễu Tàn Ngọc lạnh lùng cắt ngang.

“Ngươi là cái gì. .” Trên mặt Liễu Tàn Ngọc không còn nụ cười ôn hòa ban đầu. Trong mắt là hàn băng lạnh thấu xương. Khóe miệng gợi lên thành nụ cười trào phúng: “Bất quá ngươi hiện tại vẫn chỉ là tiểu thiếp mà thôi. Có tư cách gì nói nương ta. . Ta cũng thực hoài nghi. . Vì sao Liễu Tàn Nguyệt lấy ngươi làm tiểu thiếp.” Bất luận kẻ nào nói hắn cũng không sao. Nhưng động tới mẫu thân hắn. Hắn đã từng nói qua, tuyệt đối sẽ không để người đó sống thêm một phút. Nếu không vì giết người trước mắt sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ. Hắn sẽ lập tức giết nàng.

Mà mọi người từ lúc Liễu Tàn Ngọc biến hóa sắc mặt đều kinh hãi. Liễu Tàn Ngọc lại có khí phách giống như trang chủ: … nhãn thần không thua kém. Khóe miệng cười lạnh càng trở nên xinh đẹp. .

“Ngươi. . Ngươi. .”Dịch Mẫn bị tình cảnh trước mắt dọa tới nói không ra lời. Rõ ràng lúc trước còn là bộ dáng nhu nhược để người ta ức hiếp. Hiện tại lại hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa ánh mắt kia như muốn đem mình xé nát.

“Hy vọng ngươi lần sau không tùy tiện nhắc tới tên mẫu thân ta. Nói cách khác. .” Trong mắt hiện lên sự tàn độc. Trên mặt lại trở về với nụ cười ôn hòa ban đầu: “Ta không biết mình sẽ làm ra cái gì nga. .” Vừa lòng thấy sắc mặt Dịch Mẫn nháy mắt trở nên trắng bệch. Tiếp tục chậm rãi ăn cơm như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.

Khuôn mặt Dịch Mẫn trắng bệch. Một câu cũng nói không nên lời. Lời nói của Liễu Tàn Ngọc làm cho nàng sợ hãi. Một cỗ lãnh ý bao phủ toàn thân. Tay hiện tại vẫn run rẩy. Mà đương sự không hề liếc mắt nhìn nàng một cái.

Liễu Thi Mặc từ khiếp sợ tỉnh lại. Thấy bộ dáng hiện tại của mẫu thân mình. Trong lòng không khỏi giận dữ. Nhất định phải giáo huấn người này. Sau đó bắt hắn quỳ trước mặt nương xin lỗi. Dựa vào cái gì mà làm bộ thanh cao. Càng nghĩ càng giận nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nắm tay Dịch Mẫn để nàng cảm thấy an tâm.

“Tàn Ngọc thiếu chủ. . Người ăn ít như vậy, ăn nhiều một chút đi.” Tiểu Mạt thấy Liễu Tàn Ngọc đứng dậy muốn đi liền vội vàng mở miệng. Trang chủ phân phó hạ nhân làm nhiều đồ ăn như vậy mà Thiếu chủ lại chỉ ăn một chút, trách không được lại gầy. Mà chính nàng cũng không phát hiện mình dùng tới kính ngữ.

Liễu Tàn Ngọc nở nụ cười thản nhiên: “Không sao. . Ta ăn no.” Nói xong liền ly khai thiên thính phòng. Tiểu Mạt cùng Tiểu Thúy vội phân phó mấy hạ nhân khác thu thập bát đũa, vội vàng đuổi theo.

“Mặc nhi. .” Dịch Mẫn có chút run rẩy quay về nắm tay con mình: “Hắn thật sự không có võ công sao. .”

“Ta hỏi qua Bích Sương . . Đích xác không có. .” Thi Mặc đau lòng nhìn nương mình. Trả lời chi tiết.

“Vậy hắn. . Vừa mới. . Kia. . Biểu tình. .” Dịch Mẫn nhớ tới biểu tình cùng lời nói vừa rồi của Liễu Tàn Ngọc, sắc mặt càng thêm trắng bệch: “Mặc nhi.. Ngươi nhất định phải giúp nương hảo hảo giáo huấn hắn một chút. . Bằng không. . Bằng không. . Không biết về sau hắn sẽ đối với nương như thế nào.”

“Ân. . Ta đã biết nương. . Hôm nay ta sẽ dẫn hắn ra ngoài. . Thuận tiện hảo hảo giáo huấn hắn. . Làm cho hắn dập đầu tạ tội với nương.” Liễu Thi Mặc kiên định nói, cũng là để trấn an mẫu thân đang kích động. Hôm nay, hắn nhất định phải cho Liễu Tàn Ngọc chịu chút đau khổ.

Liễu Tàn Ngọc tiếp tục hướng Hàn Vân các đi đến. Khóe miệng lộ ra nụ cười hứng thú. Muốn giáo huấn hắn. . Ha hả. . Hắn muốn nhìn phương pháp giáo huấn là như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.