Tàn Ngọc Li Thương

Chương 14: Thanh lâu (thượng)



Mặc dù là dùng tranh để đàn. Nhưng là. . thủ khúc kia. . Đích thật là năm đó. . . . . . Nhìn người đang gảy đàn trên đài. Qua lớp trang điểm đậm của hắn có thể thấy được khuôn mặt hắn rất thanh tú. Đôi mắt hạt sắc (màu nâu) ẩn hiện bi thương cùng bất đắc dĩ. Mà biểu tình của hắn không hợp với một thân hồng y. Giống như chính mình năm đó. Mặc dù năm đó mình cũng đàn thủ khúc kia. Nhưng đàn gảy ra lại có cảm giác cùng với mình lúc ấy bất đồng rồi lại có điểm giống nhau. Nhưng Liễu Tàn Ngọc không rõ rốt cuộc là giống nhau ở điểm nào. Ngay khi hắn nghi hoặc thiếu niên trên đài đã gảy đàn xong.



Liễu Tàn Ngọc nhìn tú bà bên người, mà lúc này tú bà cũng nhìn hắn đầy thâm ý. Thấy Liễu Tàn Ngọc quay đầu nhìn mình, tú bà lập tức yêu mị tươi cười, đáy mắt Liễu Tàn Ngọc lóe tử quang. Quả nhiên bà ta biết điều gì đó, không sao, thử liền biết.

Mà Liễu Thi Mặc ở một bên nghe người trên đài gảy đàn xong. Liền mạnh mẽ vỗ tay còn liên thanh khen: “Hảo. . Đàn thực hảo. . tiếng nhạc trong giống như nước suối ấm áp chảy vào lòng người. . Lại có mạt bi thương. . Một thân hồng y. . Lại làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp quyến rũ. . Thính giác cùng thị giác xung đột rồi lại không biết xung đột ở chỗ nào. Thật sự làm cho người khác cảm thấy kinh diễm. Không hổ là người đứng đầu bảng của Diễm Tương lâu. . Du Lan. .”

Nhìn Liễu Thi Mặc khen người kia không dứt miệng. . Quả nhiên là người thường xuyên tới ni. Bất quá ngẫm lại chỉ biết Liễu Tàn Nguyệt sẽ không trông nom nhi tử của mình. Nhìn nhìn lại, người trên đài được mọi người khích lệ lại biểu hiện khinh thường hoàn toàn khác lúc trướic. Ngoài miệng tươi cười từ từ nói: “Đúng là không tồi. . Nhưng cũng không gì hơn cái này..” Nếu hắn không chọn thủ khúc này, có lẽ mình sẽ thừa nhận đàn kỹ của hắn hảo. Nhưng hắn cố tình tuyển thủ khúc này. Cho nên bản lĩnh của hắn cũng chỉ như vậy mà thôi. .

Chung quanh nghe đến lại đột nhiên yên tĩnh trở lại. Liễu Thi Mặc lúc trước đang ở lớn tiếng khích lệ Du Lan cùng mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Liễu Tàn Ngọc. Mà giờ phút này Du Lan trên đài cũng kinh ngạc nhìn hắn. Liễu Thi Mặc phản ứng trước nhất, hét lớn: “Liễu Tàn Ngọc, ngươi vừa mới nói cái gì?” Hắn vừa nói người tấu tranh tốt nhất Dực Hoa trấn, chỉ dùng từ không tồi mà nói, còn tăng thêm không gì hơn cái này. . Hắn. . . . . Cho dù không coi ai ra gì cũng không thể đến nước này. Mà mọi người lúc trước chìm đắm trong mục mâu tử sắc của Liễu Tàn Ngọc cũng tỉnh lại. Đều dựng thẳng lỗ tai muốn xác nhận lời mình vừa mới nghe được là ảo giác. Nhưng bọn họ thất vọng rồi.

“Xem ra lỗ tai ngươi không tốt rồi đó. . Ta vừa mới nói. . Là không tồi. . Nhưng cũng không gì hơn cái này. .” Đôi môi nhu mì xinh đẹp nói ra ngữ khí vô cùng ôn hòa, từng chữ từng chữ. Giống như muốn cho Liễu Thi Mặc nghe rõ.

Người ở chỗ này đều thất thần. Bọn họ không có nghe sai mà Liễu Thi Mặc lại tức giận trừng mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc. Du Lan trên đài lại đột nhiên nói chuyện: “Vị công tử kia. . Ngươi đã nói Du Lan đàn không được tốt lắm. Có thể thỉnh công tử đến làm mẫu nói cho Du Lan biết đàn như thế nào mới hảo được chứ.” Du lan trên đài nhìn Liễu Tàn Ngọc. Ánh mắt lạnh băng cùng khinh thường. Chẳng qua lại muốn người khác chú ý đên mình.

Mà giờ khắc này Liễu Thi Mặc đột nhiên nghĩ tới mục đích mình mang Liễu Tàn Ngọc tới nơi này. Lập tức cười tà: “Đúng vậy. . Nếu Tàn Ngọc nói như vậy, nhất định là đàn kỹ so với Du Lan còn cao hơn, không bằng đi lên đàn một khúc cho mọi người nghe một chút.”

“Vì sao ta phải đàn. .” Liễu Tàn Ngọc nghe xong, thản nhiên hồi đáp. . Một bộ không liên quan mình.

Liễu Thi Mặc thất thần sau đó lại cười rộ lên: “Ngươi đừng nói ngươi không biết đàn nhé. .” Trên đài là Du Lan đang cười lạnh, quả nhiên cũng giống như những người đó.

“Đích xác. . Ta không biết đạn tranh ” Sớm đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, Liễu Tàn Ngọc cho Liễu Thi Mặc một cái đáp án hắn muốn. Toàn trường ồ lên. . Mà đang lúc Liễu Thi Mặc chuẩn bị châm chọc hắn thì Liễu Tàn Ngọc nói thêm: “Hơn nữa ta cũng không tùy tiện gảy đàn nếu như không có đủ điều kiện trao đổi.” Tăng thêm câu nói sau cùng, sau đó lộ ra nụ cười vô cùng ôn hòa.

Mọi người nghe xong ngốc lăng, chưa từng gặp qua người không coi ai ra gì như thế. Hơn nữa còn là một tiểu tử mười mấy tuổi. Có một người y phục đẹp đẽ quý giá trong đám người đứng dậy, mở ra điệp phiến, cười nói: “Nếu bản nhân ra hoàng kim ba nghìn hai. . Không biết công tử có gảy một bản hay không. .”

“Không đủ. .” Liễu Tàn Ngọc nghe xong thản nhiên trả lời. Nếu không phải là người mình quan tâm hoặc là chính mình nguyện ý không ai có thể làm cho hắn gảy đàn. Người trước hiển nhiên rất ít. . Người sau cũng phải cho hắn đủ lợi ích. Mà chỉ có hoàng kim ba nghìn hai đã muốn hắn gảy đàn, căn bản là không có khả năng. .

Mà người vận y phục đẹp đẽ quý giá nghe đến lời hắn nói thì thất thần. Sau đó trong mắt dần hiện ra quang mang hứng thú. Còn người chung quanh đều vì lời của Liễu Tàn Ngọc mà hiện lên một chút giận. Rốt cuộc người này có biết gảy hay không? Ôm tâm trạng này. . Tất cả mọi người bắt đầu ra giá. Mà Liễu Tàn Ngọc lại nhàn nhã bảo tú bà tìm cái gói to đến. Làm cho mọi người phải trả tiền bên trong. Chính mình lại nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà. Rốt cục không sai biệt lắm, người ở chỗ này. . Kể cả tiểu quan đều bỏ tiền ra. Liễu Tàn Ngọc vẫn một câu không đủ. .

Liễu Thi Mặc rốt cục chịu đựng không nổi kêu to: “Liễu Tàn Ngọc. . Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng đàn.” Mà Liễu Tàn Ngọc chính là chờ lời này. Khóe miệng cong lên tà tà cười, Liễu Tàn Ngọc buông trà trong tay : “Nếu ta đạn thủ khúc kia. Chuyện lúc sáng, ngươi thay nương của ngươi. . Hướng nương của ta xin lỗi. . Được chứ. .”

“Ngươi. .” Liễu Thi Mặc nghe xong tức giận đùng đùng. Rồi lại nghĩ lúc trước Liễu Tàn Ngọc nói mình không biết đạn tranh. Vẻ mặt cũng liền tà tà cười: “Hảo. . Nếu ngươi đạn ra thủ khúc vừa rồi. Ta coi như thay mặt nương của ta hướng ngươi và nương của ngươi xin lỗi. Nhưng nếu ngươi thua . . Nói lầm bầm. . Ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi nương của ta.”

Sớm đoán được Liễu Thi Mặc sẽ nói như vậy, Liễu Tàn Ngọc cười nói: “Hảo. . Bất quá đến lúc đó ngươi đừng hối hận. .”

Liễu Thi Mặc cười kiêu ngạo. . Sau đó còn nói thêm: “Ta thấy ngươi nên hối hận mới đúng. .”

Nhìn Du Lan đang đứng trên đài hồi lâu. Liễu Tàn Ngọc cười nhạt: “Nếu như ta đạn được, mời ngươi sau này đừng đạn thủ khúc này nữa.” Thứ của hắn. . Không để cho người khác đánh cắp. Huống chi thủ khúc này là do mẫu thân vì hắn mà làm.

Du Lan trên đài thất thần một lát. Tự tôn của hắn không để người khác coi thường như thế, thanh âm lạnh lùng nói: “Hảo. . Nếu như công tử đạn được, Du Lan không bao giờ … đạn khúc này nữa. Hơn nữa Du Lan nguyện ý bồi công tử uống rượu. .” Hắn muốn nhìn phương pháp đạn tranh của người này như thế nào. Kỳ thật khúc bản xuất từ tay Huyết Điệp ở Dạ vũ lâu. Nghe tú bà nói, lúc ấy nàng may mắn nhìn thấy Huyết Điệp nổi tiếng của Dạ vũ lâu. Cho dù tú bà ở Dạ Vũ lâu lớn lên, mặc dù nghe nói tới Huyết Điệp lại chưa một lần gặp qua. Mà chỉ thấy một lần liền làm cho hắn suốt đời khó quên. Mà thủ khúc này là lúc ấy Huyết Điệp sở tấu. Khi tú bà đến đây. Nhìn thấy chính mình có thiên phú về âm nhạc như thế. Liền đem khúc nhạc nàng nhớ kỹ nói với mình. Chính mình còn khổ luyện, nhiều năm mới có thể dùng tranh đàn ra khúc này. Bởi vì cổ cầm kiếm được đều đạn không ra. Trong tay Huyết Điệp là cầm. Cũng chỉ có âm sắc của tranh mới có thể đàn ra thanh âm gần với âm sắc của cổ cầm kia.

Chỉa chỉa Liễu Thi Mặc bên cạnh: “Ngươi không giống hắn đưa ra yêu cầu sao. .” Liễu Tàn Ngọc hỏi.

Du Lan nghe xong nở nụ cười. Sao lại có người để đối phương đưa ra điều kiện bất lợi với mình. Chẳng lẽ quá mức tự tin với bản thân. Ta nhìn không thấy, người nọ toàn thân cao thấp cũng chỉ có ánh mắt là đáng để người khác chú ý: “Ta có thể mời ngươi ở trong này tiếp khách một tuần sao. .” Nếu người này hy vọng như vậy, hắn tự nhiên sẽ không khách khí.

Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc cười cười: “Có thể”

Mà tất cả quan khách đều kinh ngạc. Nếu Du Lan nói bồi người uống rượu. Bất cứ ai ở đây cũng biết bồi uống rượu có ý tứ gì, nhưng cũng không thẳng thắn bán mình như hắn. Không dám tin nhìn Liễu Tàn Ngọc vẫn đang ngồi. Thiếu niên này rốt cuộc có năng lực gì mà tú bà ở một bên lại im lặng nhìn.

Giờ phút này Liễu Tàn Ngọc đứng lên: “Đương nhiên. . Các ngươi đã bỏ tiền. . Ta tự nhiên sẽ không ra điều kiện với các ngươi. .” Nếu điều kiện mình muốn đã được đáp ứng.. Liền lúc này khảy đàn . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.