Độc Cô Phong không dám chần chờ nhanh chóng xuống xe đi đến chỗ đại hán cùng thiếu niên kia. Cảm giác phía sau có ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm hắn. Sau lưng hắn đầy mồ hôi lạnh. Xem ra hôm nay đắc tội với trang chủ. Không khỏi thở dài trong lòng.
Giờ phút này trên mặt thiếu niên hiện ra ra lo lắng. Muốn rút cổ tay mình từ tay đại hán. Nhưng dùng hết khí lực vẫn vô pháp giải khai. Vì thế chỉ có thể nhăn hàng mi thanh tú nói: “Buông tay, ta đã nói là ta không cố ý đụng phải ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Đại hán cười xấu xa nói: “Đụng phải đại gia ta liền muốn đi. . Ha ha. . Không dễ dàng như vậy. Ta muốn như thế nào? Ta không muốn như thế nào. Chỉ muốn ngươi theo bồi ta mà thôi.” Sau đó liền không để ý hình tượng cười ha hả.
Mọi người xung quanh muốn cứu vị thiếu niên xinh đẹp. Nhưng, mấy đại hán kia là ác bá ở nơi này. Nếu đắc tội bọn họ cũng sẽ không sống khá giả. Tuy rằng thiếu niên này xinh đẹp tựa thiên tiên. Nhưng không đáng vì thiếu niên này mà phá hỏng cuộc sống an tường sau này của chính mình. Con người luôn ích kỷ.
“Hừ.”Thiếu niên cong khóe miệng. Trào phúng cười. Từng lời nói chanh chua từ đôi môi hồng nhuận thốt ra: “Nhìn ngươi như vậy không phải năm mươi thì cũng là bốn mươi đi, còn dùng loại phương thức này. Thật đúng là buồn cười mà.” Cố ý tươi cười càng thêm rõ ràng.
Đại hán nghe xong tức giận nói không ra lời. Mà mấy đại hán khác ở một bên cười trộm. Mọi người chung quanh không khỏi vì thiếu niên mà đổ mồ hôi lạnh. Độc Cô Phong cũng bắt đầu bội phục người này. Rõ ràng yếu thế, lại có thể nói được như vậy.
“Cười cái gì mà cười.” Đại hán kêu to lên, trên thái dương nổi gân xanh. Mấy đại hán khác nhìn lão Đại của bọn họ sinh khí cũng không dám lên tiếng nữa.
Đại hán kia thấy bọn họ không lên tiếng liền kéo thiếu niên đi ra ngoài: “Mặc kệ ngươi nói cái gì, dù sao hôm nay ngươi cũng phải cùng đại gia ta.” Thiếu niên bị đau, nhăn mi lại. Ánh mắt tức giận trừng đại hán. Cho dù như vậy, vẻ ngoài thanh tú cũng không bị phá hư chút nào, kia, không nói lên được là hương vị gì. Làm cho người ta không khỏi muốn có được người này.
“Dừng tay.” Độc Cô Phong căn bản không cần trông nom vị thiếu niên này. Nhưng thiếu niên tạo cho hắn có cảm giác như đã từng quen biết, không tự giác nói ra, hối hận cũng không kịp. Quả nhiên ở phía sau là lãnh khí nặng nề.
Đại hán cả giận quay đầu: “Ai phá hỏng chuyện tốt của lão tử.” Thiếu niên nghe tiếng nói cũng quay đầu lại. Nhìn về phía Độc Cô Phong. Tóc đen, ngắn, con ngươi màu nâu lộ ra thần sắc kiên định. Nước da màu đồng, xem ra là người tập võ. Y phục lam sắc tuy rằng không phải hàng thượng đẳng nhưng cũng không kém. Ánh mắt kia làm cho người khác có cảm giác yên tâm.
“Buông hắn ra.” Độc Cô Phong nói. Nghi hoặc nhìn thiếu niên, rốt cuộc là đã gặp qua chưa.
“Ha ha. . Bảo ta buông hắn.” Đại hán hướng những người ở sau lưng mình, khinh thường nói: “ Ngươi có biết lão tử là ai không. Nhìn ngươi hẳn là người nơi khác tới, khẳng định không biết. Lão tử chính là bá vương của thành Lạc Dương này. Đây là chuyện của lão tử. Bằng không lão tử liền cho người tới nhặt xác ngươi.”
Thiếu niên ngẩng đầu, nhíu mi khinh thường nhìn đại hán: “Ý của ngươi là không ai có thể chế trụ ngươi.”
Đại hán thấy mỹ nhân hỏi hắn như thế. Cảm thấy thêm vài phần đắc ý: “Ha ha ha. . Cho dù là Thiên Vương lão tử đến ta cũng không sợ. . Cho nên ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi cùng ta. Nếu làm ta hài lòng ta sẽ đem ngươi giữ bên người.” Nói xong tay hắn hướng mặt thiên niên sờ soạng
“A.” Không cần hoài nghi. Đây đúng là tiếng kêu của đại hán. Mọi người ở đây không biết đã xảy ra chuyện gì. Thật lâu sau bên trong mã xa cũng có động tĩnh. Ngón tay vén mành lụa mỏng trước xe. Theo sau là mái tóc đen nhánh, mềm mại tùy tiện ở trên vai chơi đùa. Đôi mắtt lãnh ngạo màu phỉ thúy chăm chú nhìn thiếu niên kia, không khỏi chấn động. Sau lại giống như không có chuyện gì, chậm rãi hướng chỗ Độc Cô Phong đi đến. Cảm giác áp bách ở trong lòng mọi người từ từ kéo dài. Tuy ở trên đường, nhưng lại cực kỳ an tĩnh. Đa số người đều bị nam tử này hấp dẫn nhất thời ngây người.
Lúc này đại hán sớm đã quên đau đớn trên tay. Nhìn chằm chằm mĩ nam tử đang chậm rãi đi tới. Mà thiếu niên lại thừa cơ rút tay lại. Nhìn hồng ấn trên cổ tay mình khẽ thở dài. Cảm giác có ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình không khỏi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt màu phỉ thúy, tản ra quang mang xinh đẹp, làm cho người khác không thể dời tầm mắt. Thiếu niên tươi cười, nhíu mi như muốn hỏi nam tử có lời gì muốn nói.
“Tên.” Thanh âm tao nhã, dễ nghe vang lên. Giữa lại bao hàm một chút lãnh ý.
Độc Cô Phong cho dù đứng phía sau nam tử. Cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình của nam tử, Lạnh băng vô tình. Mà hiện tại hắn càng thêm bội phục thiếu niên có thể đối diện với nam tử. Người có can đảm cùng nam tử đối diện ngay từ lần đầu tiên gặp mặt hẳn trên đời này không quá vài người. Thiếu niên ở trước mắt dĩ nhiên là một trong số đó. Người này thấy thế nào cũng chỉ mười mấy tuổi. Vì sao có loại khả năng này, chắc là không bình thường? Ngay cả Độc Cô Phong cũng cố gắng đoán lai lịch thiếu niên.
Mấp máy đôi môi mỏng phấn hồng. Vẫn tươi cười như thế, dùng thanh âm dễ nghe trả lời: “Liễu Tàn Ngọc.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Trêu đùa mái tóc đen mềm như lụa của Liễu Tàn Ngọc. Khóe miệng cong cong, lộ ra nụ cười tuyệt mĩ. Ngoại y đạm tử sắc (tím nhạt) nhẹ nhàng tung bay trong gió.