Tàn Ngọc Li Thương

Chương 38: Phóng túng [ thượng ]



“Ở khách *** tại Dực Hoa trấn. . Chính là đoán. . Nhưng Tàn Nguyệt sơn trang không phải là nơi ngoại nhân có thể tùy tiện ra vào. .” Liễu Tàn Nguyệt bình thản nói như là chuyện đương nhiên.

“Ha hả. . Không hổ là Tàn Nguyệt sơn trang trang chủ. . Là ta quá coi thường ngươi . .” Ngay từ đầu đã biết sao. Vậy vì sao y không trực tiếp bắt mà còn tha đến bây giờ. Là bởi vì mình là nhi tử của y hoặc là y thật sự để ý mình như vậy. Có chút cười nhạo ý nghĩ của mình. Đến bây giờ còn muốn được y để ý.

“Ngọc nhi. .” Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy nhíu mi. Quanh thân tản ra tức giận. Lời còn chưa dứt liền bị một thanh âm vội vàng kêu to ngắt lời.

“Trang chủ không tốt . . Phu nhân. . . Phu nhân đột nhiên ngã xuống. Dường như là trúng độc. .” Người vào là Tiểu Mạt đã lâu không nhìn thấy.

“Cái gì. ? !” Liễu Thi Mặc mãnh mẽ đứng lên. Không thể tin được, kích động nhìn Tiểu Mạt.

Liễu Tàn Nguyệt nhíu mi. Lại chưa nói cái gì chỉ thấy vài hạ nhân đem Dịch Mẫn đã hôn mê vào trong sảnh. Thấy trang chủ có tia hờn giận, Tiểu Mạt lập tức giải thích: “Ta sợ. . Đuổi tới đó không kịp. . Cho nên mới tự tiện bảo người ta đem phu nhân đến. . Thỉnh trang chủ trách phạt. .”

“Nàng đã chết. .” Liễu Tàn Nguyệt không mang theo cảm xúc nói, ngăn Tần Bích Sương cùng Liễu Thi Mặc muốn tiến lên xem.

“Sao. . Làm sao có thể. . Rõ ràng lúc trước khi mang đến vẫn còn hô hấp . . . Tần. .” Tiểu Mạt thất kinh nói. Lời còn chưa dứt liền bị Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng đánh gãy.

“Trình diễn đủ chưa. .”

Tiểu Mạt ngẩn người. Lập tức cười nói: “Tàn Nguyệt trang chủ thật đúng là lợi hại mà. . Lại có thể nhìn thấu. .”

Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng, vẫn chưa trả lời. Mấy người khác đem thân thể Dịch Mẫn tùy tiện đặt ở một chỗ trên mặt đất, lấy ra vũ khí trên người.

“Các ngươi đến tột cùng là ai. .” Tần Bích Sương thong dong nói, nhưng cũng có bất ngờ.

“Tiêu Mạt. .” Tiêu Mạt nhìn Liễu Tàn Ngọc còn nói thêm: “Điệp môn chủ, nếu không phải ngươi không cần bao độc dược kia. Chúng ta cũng không xuất hiện. Bởi vì cho dù ngươi hạ, Tàn Nguyệt trang chủ cũng sẽ không chút do dự mà uống đi. . Ha hả.” Tiêu Mạt nở nụ cười không rõ ý tứ. Lúc trước nàng đứng ở một nơi bí mật. Rõ ràng thấy Liễu Tàn Ngọc lấy ra bao độc dược kia. Kết quả cũng là mở ra để cho nó theo gió bay đi.

“Thì tính sao. .” Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói, không có chút kinh ngạc.

“Ta nghĩ Điệp môn chủ cũng nên biết Tiêu môn chủ bảo chúng ta đến là vì cái gì. .” Tiêu Mạt nhìn Liễu Tàn Ngọc, thanh âm càng ngày càng âm trầm, tiếp tục nói: “Cũng chỉ là phá hư một số thứ mà thôi. .” Lập tức cười cười. Mấy người lúc trước nâng Dịch Mẫn nguyên bản đã không còn khí lực, cùng Tiêu Mạt đồng thời phun ra máu đen. Là uống thuốc độc tự sát. Tất cả mọi người còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, Liễu Tàn Ngọc đột nhiên cảm thấy ngực đau, thầm kêu không xong. Xem ra dược hiệu của dịch dung đan đã hết. Xuất dược định uống vào, lúc đến gần miệng thì bị một bàn tay ngăn lại. Quay đầu nhìn lại là Liễu Tàn Nguyệt. Khi nào thì. . Nhất thời ngây người, dược liền bị Liễu Tàn Nguyệt đoạt đi, ném cho Tần Bích Sương. Xem ra chính mình vẫn xem thường người này. Nguyên bản muốn nói cái gì nhưng ngực đau đớn khiến cho hắn nói không ra lời. Tay nắm chặt vạt áo trước ngực. Ngón tay trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

“Ngươi ăn cái gì. .” Thanh âm hơi kích động của Liễu Tàn Nguyệt từ trên đỉnh đầu truyền đến. .

Liễu Tàn Ngọc xả ra nhất mạt tươi cười. Dùng khí lực cuối cùng nói: “Chính là. . Dịch dung đan. .Tthời gian. . Đến. .” Còn chưa có nói xong đã cảm thấy trong miệng lan tràn hương vị của máu. Thói quen lấy tay che miệng lại. Máu đỏ theo kẽ tay chậm rãi nhỏ xuống. Chung quanh tràn ngập thanh âm hút không khí.

Khôn mặt nguyên bản dần dần hiện ra. Khôn mặt vốn có chút sẫm màu dần trở nên trắng nõn trơn bóng như trân châu. Mày kiếm bay múa. Một con huyết điệp xinh đẹp trên làn da trắng nõn. Tăng thêm một loại phong tình khác, yêu mị nói không nên lời. Ngực đau đớn còn đang tiếp tục tra tấn Liễu Tàn Ngọc. Máu tươi từ trong miệng không ngừng trào ra. Lúc hắn sắp hôn mê lại rơi vào cái ôm ấm áp. Đã không còn khí lực từ chối, Liễu Tàn Ngọc cảm giác được Liễu Tàn Nguyệt ôm hắn thật chặt. Giống như cho hắn sức mạnh. Nhắm mắt lại hưởng thụ ấm áp một lát. Chỉ cần. . Trong chốc lát. . Trong chốc lát. .là tốt rồi.

Liễu Tàn Nguyệt gắt gao ôm Liễu Tàn Ngọc vào trong lòng. Cảm giác giống như sợ mất đi bảo vật. Cảnh tượng lúc trước ở trong đầu Liễu Tàn Nguyệt không ngừng lặp lại. Cảm giác chưa bao giờ có lan tràn trong lòng Liễu Tàn Nguyệt. . Sợ hãi. . Sợ hãi hắn biến mất như vậy.

Qua hồi lâu, Cảm giác người trong lòng hô hấp thông thuận. Liền ôn nhu hỏi: “Ngọc nhi. . Thế nào . .”

Mà Liễu Tàn Ngọc lại như là thay đổi. Đột nhiên đẩy Liễu Tàn Nguyệt ra, lùi lại vài bước. Dùng ống tay áo lau đi vết máu bên miệng. Đạm mạc nhìn lại Liễu Tàn Nguyệt. Lại nhìn vết máu trên người Liễu Tàn Nguyệt. Dời đi ánh mắt. .

Mọi người rốt cục cũng phản ứng lại chuyện vừa xảy ra. Nhìn Liễu Tàn Ngọc, trách không được trước kia cảm thấy khuôn mặt Tàn Ngọc Thiếu chủ thoạt nhìn có chút kỳ quái, nguyên lai là hiệu quả của dịch dung đan. Nhưng dịch dung đan bình thường sẽ không làm cho ngươi ta hộc máu mà. .

Mọi người ở đây còn đang lo lắng. Liễu Tàn Ngọc lại quay người đi ra cửa. Nếu dược hiệu của dịch dung đan hết. Nội lực hiện tại hẳn là cũng khôi phục mấy tầng, ra khỏi nơi này hẳn là không thành vấn đề. Lại nghe thấy Liễu Tàn Nguyệt kêu lên: “Ngọc nhi. .” Chân không nghe lời dừng một chút. Vừa định bước tiếp lại nghe được Liễu Tàn Nguyệt nói: “Ngọc nhi muốn cái này. . .”

Liễu Tàn Ngọc quay đầu lại, thấy trong tay Liễu Tàn Nguyệt là ngọc lưu ly tử sắc. Hắn để chỗ nào. Sao biết mình tìm cái này. .

“Ngọc nhi, nếu lưu lại, cái này liền là của ngươi . .” Liễu Tàn Nguyệt thấy Liễu Tàn Ngọc nghe xong những lời này mặt có chút dao động. Liền tiếp tục nói: “Vài ngày cũng có thể. .” Quả nhiên Liễu Tàn Ngọc thu hồi nửa bước.

Liễu Tàn Ngọc cười lạnh: “Ngươi rốt cuộc có biết Liễu Tàn Ngọc các ngươi nhận thức căn bản không tồn tại hay không . .” Liễu Tàn Nguyệt lại như không có nghe đến. Nhìn chăm chú vào mục mâu tử sắc, chợt lóe qua một tia bi thương. .

Hồi lâu Liễu Tàn Nguyệt tiến lên kéo tay Tàn Ngọc nhanh chóng rời đi: “Tần Bích Sương. . Đợi lát nữa đến Hàn Vân các. .” Thanh âm lạnh lùng quanh quẩn ở trong sảnh.

Liễu Tàn Ngọc không biết lúc này mình phải làm gì. Vẫn để mình bị Liễu Tàn Nguyệt kéo đi. Kết quả vẫn là thỏa hiệp. Có chút cười nhạo mình do dự. Khi chưa gặp y, hắn chưa từng nghĩ. . Chính cũng sẽ có ngày như vậy . . Thật sự là châm chọc. .

Tần Bích Sương thở dài. Biết trang chủ muốn mình thu thập tàn cục. Chỉ có thể kéo đám người Độc Cô Phong xuống nước. Liễu Thi Mặc nhìn Dịch Mẫn đã chết. Trong mắt không có ưu thương như lúc trước mà chỉ có thản nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.