*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thu hồi vỏ sò, Tần Ninh tiếp tục tìm kiếm gần rạn san hô.
Không có phát hiện nhiều hơn, liền muốn bắt mấy con cá biển. Bạch Nham cùng Hắc Toàn thấy, cũng có thể giải thích nguyên nhân cậu lặn xuống lần hai.
Bắt cá.
Bởi vì tộc lông vũ đến, đa số đàn cá ở biển nông đã chạy trốn xuống biển sâu. Cá nhỏ trốn ở trong rạn san hô là lựa chọn duy nhất của Tần Ninh.
Chẳng qua, cá biển quá nhỏ, Tần Ninh thật sự không nỡ xuống tay. Bắt được một con cá nhỏ có vằn màu cam, đối diện hai giây, rốt cuộc vẫn thả lại rạn san hô.
Cá nhỏ như vậy, có thể ăn được hay không còn chưa chắc.
Lặn xuống vì chúng nó, rất không có sức thuyết phục.
Vòng qua nửa rạn san hô, vận may phủ xuống.
Một con cá biển màu xanh lam lọt vào tầm mắt Tần Ninh.
Kích thước cỡ hai bàn tay, nhỏ hơn cá chày rất nhiều. Nhưng ở hải vực này, coi như là to hiếm thấy.
Chính là mày!
Tần Ninh ngắm chuẩn mục tiêu, đang định ra tay, sau gáy đột nhiên phát lạnh.
Loại cảm giác nguy hiểm này, kiếp trước cậu đã từng trải qua. Một lần kia, cậu trực tiếp mất mạng trong miệng thú dữ, mở ra một hành trình xuyên qua mới.
Rốt cuộc là cái gì?
Dùng lực đạp nước, Tần Ninh xoay người.
Một bóng đen khổng lồ đang gạt màn nước biển xanh lam, xông về phía rạn san hô.
Thân dài hơn năm mươi mét, lưng xám bụng trắng.
Vây lưng tam giác, giống như một ngọn núi nhỏ dạng dẹt.
Răng nanh hình răng cưa sắc bén, làm da đầu tê dại.
Phệ nhân sa!
Sắc mặt Tần Ninh trắng bệch, trong đầu lập tức kéo vang cảnh báo, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Nơi này cách bãi cát rất gần, vì sao lại có cá mập, còn là phệ nhân sa cỡ lớn?!
Chẳng lẽ chim non gây ra động tĩnh quá lớn, hấp dẫn con phệ nhân sa này lại đây?
Cá mập vẫy vẫy vây đuôi, càng ngày càng gần. Hai con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tần Ninh, rõ ràng không có ý tốt.
Lúc này, Tần Ninh mới phát hiện, cậu đã bơi qua nửa rạn san hô, có khoảng cách tương đối với mọi người. Mấy người Bạch Nham Hắc Toàn đều ở trên bờ, lại càng nước xa không cứu được lửa gần.
Một thân một mình!
Bốn chữ lớn đập xuống đầu, Tần Ninh không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng xoay người, liều mạng bơi lên mặt biển.
Ở tinh cầu nguyên thủy, đối mặt hoàn cảnh tàn khốc, cậu vẫn sống sót như thường.
Chẳng qua chỉ là một con cá mập, có gì phải e ngại!
Tần Ninh vừa quơ tay, gắng sức bơi lên, vừa tự an ủi bản thân.
Đồ đằng màu đen trên cổ lan ra vai, nhanh chóng tràn đến cẳng tay, ở trong nước biển xanh lam, như quét lên một tầng màu sắc tự vệ.
Đáng tiếc, cá mập ở bên dưới cậu, tầng màu sắc tự vệ này căn bản không phát huy được tác dụng.
Tần Ninh cắn răng, tốc độ bơi không ngừng nhanh hơn.
Một con cá mập mà thôi, năm mươi mét mà thôi!
Cậu có thể thoát hiểm, nhất định có thể!
Bơi được một khoảng, tay chân Tần Ninh ê ẩm.
Quay đầu nhìn một cái, phát hiện khoảng cách giữa hai bên không ngừng kéo gần, gần như có thể nhìn thấy răng nhọn xếp dày đặc kia. Da đầu run lên, miệng phun ra một chuỗi bọt khí. Nếu không có ánh sáng trắng máy giao dịch phát ra, trăm phần trăm sẽ chết đuối chìm biển.
Xxx!
Bẫy người a!
Phệ nhân sa năm mươi mét, sức ăn khẳng định kinh người.
Tay nhỏ chân nhỏ này của cậu, hoàn toàn không đủ nhét vào kẽ răng. Làm sao phải đuổi hăng say như vậy? Bắt một con cá biển cũng ngon miệng hơn cậu.
Con mồi gần trong gang tấc, cá mập bơi nhanh hơn.
Miệng mở rộng ra, bốn hàng răng nanh hình tam giác, sắc bén đến dọa người. Tựa như đang nói với Tần Ninh, lão tử nhất định ăn ngươi!
Rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, tiềm năng được kích phát tối đa.
Tần Ninh dùng hết sức mình, trong vài giây cuối cùng, giống như thật sự biến thành một con chim biển, đột nhiên xuyên qua nước biển, vọt ra mặt nước.
Chớp mắt ra khỏi nước, cánh ánh sáng màu đen mở ra, cuộn lên gió xoáy dữ dội.
Gió xoáy biến thành lưỡi dao, nước biển cũng có thể cắt ra.
Vừa lên không nửa mét, cá mập theo sát phía sau.
Cái đầu cực lớn lao ra khỏi mặt nước, hoàn toàn không thèm để ý vết thương do phong nhận(1) vạch ra, miệng mở thật to, răng nanh sáng chói, muốn nuốt Tần Ninh vào bụng.
Thời khắc nguy cấp, hắc trạc rung lên.
Ánh sáng trắng mở rộng với tốc độ khó tin, tạo thành quang cầu trong suốt, bao bọc lấy Tần Ninh.
Cá mập không chú ý, cứ thế cắn vào quang cầu. Nhận ra mùi vị không đúng, vẫn cứ không nhả ra. Chỉ là một tầng vỏ ngoài, cắn nát dễ dàng.
Răng nanh cắm vào vầng sáng, như lưỡi dao sắc đâm vào sợi bông.
Ánh sáng trắng lập tức bắn ngược, hơn mười cái răng nanh đứt đoạn tại chỗ!
“Cá mập?”
Mặt biển đột nhiên phát sinh biến hóa, tộc lông vũ trên bờ giật mình.
Lúc trước còn nghĩ, có tộc lông vũ trưởng thành ở, cá biển nguy hiểm không dám đến gần, hải vực này tương đối an toàn.
Nào ngờ được, lại có một con phệ nhân sa xuất hiện!
Không muốn mạng đến mức này, là có cái gì hấp dẫn cá mập, hay đơn giản là phát điên luôn rồi?
“Chim non đều lên bờ!”
Tộc lông vũ trưởng thành lực lượng mạnh, có thể giết chết phệ nhân sa dễ dàng. Nhưng mà, trong biển đều là chim non, lông cứng còn chưa mọc ra, không phải một cấp bậc với phệ nhân sa.
Chủng tộc càng mạnh, càng sẽ có một thời kỳ non nớt nhỏ yếu.
Tộc lông vũ vực Lam, tộc thú vực Đỏ, đều thuộc dạng này.
“Nhanh lên đây!”
Biết điểm yếu của bản thân, đám chim non nhanh chóng bơi vào bãi cát.
Gặp phải bá vương trong biển như vậy, chạy trốn mới là quan trọng nhất. Muốn trả đũa lại, độc lập rồi nói sau.
Sau khi lên bờ, đám chim non lắc đầu, lông vũ ướt sũng dán trên người. Đứng sát lại với nhau, lo lắng nhìn mặt biển, không có một con lộ ra vẻ hoảng sợ, lại càng không phát run.
“Tần Ninh không sao chứ?”
“Nhất định sẽ không!”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì cả!” Hắc Minh chợt mở cánh, lớn tiếng nói, “Cậu ấy nhất định không có việc gì!”
Hai con hồng phúc hắc nhạn ở lại bảo vệ chim non.
Bạch Nham vỗ cánh bay lên, hắc nhạn cùng tuyết nhạn còn lại đồng thời vào nước, giống như những viên ngư lôi lượng tử ánh sáng, xông thẳng về phía cá mập.
Không đến năm giây, mặt biển lại có thêm hơn mười ngấn nước. Vây lưng tam giác màu xám trắng liên tiếp phá vỡ ngấn nước.
“Phệ nhân sa, tất cả đều là phệ nhân sa!”
Bạch Nham lơ lửng giữa không trung, tầm nhìn mở rộng nhất. Sau khi phát hiện đàn cá mập, lập tức phát ra một tiếng kêu dài.
Cánh ánh sáng chấn động, hơn trăm mũi tên sáng hiện lên giữa không trung, tập trung bắn vào mặt biển, phát ra từng tiếng nổ vang.
Sóng biển cuồn cuộn, cột nước bắn lên liên tục.
Bọt sóng tan đi, nước biển đã bị nhuộm thành đỏ tươi.
Hắc nhạn cùng tuyết nhạn bị đàn cá mập ngăn cản, muốn đi cứu Tần Ninh, nhất định phải đào xuyên “tường thịt” trước mắt này.
Hắc Toàn làm thủ thế, đàn nhạn nhanh chóng tách ra, xông đến gần cá mập, hai tay thành vuốt, hung hăng phát động tấn công.
So với chim dữ như điêu hay thiên nga, chân tộc nhạn có màng, móng vuốt cũng không sắc bén.
Nhưng như vậy không có nghĩa sức chiến đấu không cao.
Da cá mập rất dày?
Không sao.
Chăm sóc chim non, mọi nơi mọi lúc đều phải chuẩn bị cho ăn, trên người mọi người đều mang theo công cụ. Hoàn toàn có thể thay thế móng vuốt, phá vỡ lớp da ngoài của phệ nhân sa, trực tiếp đổ máu.
Dám có ý đồ với chim non, lá gan đủ mập.
Không làm chết ngươi, cũng phải làm tàn phế một nửa!
Hải vực nơi đàn cá mập xuất hiện, bọt sóng màu máu không ngừng nở rộ.
Gợn sóng nhấp nhô, nước như sôi lên sùng sục.
Chim non đã trở về bờ, nhìn về phía Tần Ninh bị cá mập cắn mãi vẫn không thể thoát thân, bắt đầu lo lắng.
“Cậu ấy không sao chứ?”
“Có chú Toàn ở, nhất định không có việc gì!”
“Chú của tôi mới lợi hại!”
“Lúc này rồi cậu còn tâm tư cãi nhau?!”
“Tôi…”
Hắc Minh tức giận lườm Hồng Tường, người sau đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi đầu.
Mùi máu tươi khuếch tán, dẫn càng nhiều cá mập tới.
Dục vọng săn mồi làm cho chúng nó quên đi e ngại với tộc lông vũ. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, một nối một xông về phía trước, bị mấy người Hắc Toàn xé thành mảnh vụn.
Hắc nhạn cùng tuyết nhạn đều bị cá mập ngăn cản, không thể đến gần Tần Ninh.
Bạch Nham lao xuống dưới, cũng không thể thành công.
Trong đàn cá mập thậm chí có lẫn cả cá mực biển sâu, càng làm cho các tộc lông vũ sinh lòng cảnh giác, cảm thấy chuyện rất không hợp lý.
“Tiếu ——”
Lúc nguy cấp, Bạch Nham cũng không để ý nhiều, liên thanh kêu dài, vừa để làm đàn cá mập sợ hãi, cũng vừa để tìm càng nhiều giúp đỡ.
Ở trong mắt người bên cạnh, Tần Ninh bị cá mập cắn, không thoát ra được, đã là nguy ở sớm tối.
Sự thật lại là, cá mập cắn cậu, thực ra còn khổ hơn cậu.
Răng nanh bị gãy không nói, tầng ngoài của quang cầu đột nhiên nóng lên, dính chặt vào miệng nó, càng quá đáng là, quang cầu còn đang kéo dài, nhanh chóng biến thành một cột sáng!
Hàm trên hàm dưới của cá mập bị chống ra, miệng há hết cỡ, thiếu chút nữa trật khớp.
Cắn là cắn không nát, phun lại phun không ra.
Không phải cá mập không muốn nhả ra, mà là hoàn toàn không nhả được.
Dính chết vào đây rồi, ngươi thử nhả một cái xem!
Quang cầu có thay đổi, cũng không phải là không có nguyên nhân.
So với cá chày ở tinh cầu nguyên thủy, cá mập da thô thịt dày, thể tích lớn hơn mấy chục lần. Lại mưu đồ gây rối, dám can đảm uy hiếp kí chủ, không tiêu hóa thành năng lượng, thật sự xin lỗi uy danh điều khoản bá vương.
Kết quả là, quang cầu không ngừng lớn lên, hắc trạc nóng lên, không ngừng rung động.
Cá mập có thể cảm thấy mạng sống xói mòn dần đi, nhưng chính là không có cách nào.
Tần Ninh được bảo vệ trong ánh sáng trắng, không có nguy hiểm tính mạng. Nhưng ở trong miệng cá mập, bốn phía là răng nanh vây quanh, thật sự không phải thể nghiệm tốt.
Nghĩ đến đây, Tần Ninh nghiến răng, lấy trường đao vực Xanh, cánh ánh sáng xòe ra, phát ra một tiếng kêu dài.
Tiếng kêu còn lộ non nớt, có chút giống thiên nga, lại có chút khác biệt rất nhỏ.
Giữa không trung, Bạch Nham chợt dừng tấn công.
Dưới nước biển, hắc nhạn cùng tuyết nhạn đồng thời phát hiện, đàn cá mập người trước ngã xuống người sau tiến lên đột nhiên toàn thân cứng đờ, dường như nghe thấy âm thanh cực kỳ khủng khiếp gì. Vài giây sau, vứt bỏ đồng bạn bị thương, vội vàng quay đầu chạy mất.
Bản năng nói cho chúng nó, tộc lông vũ phát ra tiếng kêu vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm gấp trăm lần mấy con trước mắt này.
Bất kể thế nào, giữ mạng quan trọng!
Phần lớn cá mập chạy mất, cá mập bị thương không chạy đâu được, chỉ có thể chờ chết.
Thảm nhất, phải kể đến phệ nhân sa tấn công Tần Ninh.
Răng nanh bị gãy một loạt, thanh máu bị đánh sạch một nửa.
Đợi được ánh sáng trắng dính trong miệng biến mất, lợi chợt đau nhói, cằm bị trường đao đâm thủng một lỗ.
Ngay sau đó, hơn trăm mũi tên sáng từ trong miệng bay vụt ra, trực tiếp xuyên qua đỉnh đầu, giống như nuốt sống con nhím vực Đỏ.
Cảm giác kia, thật sự không thể nào hình dung.
Một kích thuận lợi, Tần Ninh sôi máu, không còn nửa điểm sợ hãi.
Trường đao mòn lưỡi, trực tiếp ném vào thiết bị chứa vật.
Quệt đi vết máu trên mặt, bay nhào lên lưng cá mập, hai tay thành vuốt, hung hăng xé!
Roẹt –
Vây cá thiếu mất nửa.
Roẹt –
Xé ra hai mét da cá.
Roẹt –
Đầu cá cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Hủy dung trước khi tiêu diệt, hung hãn tàn bạo đến mức độ tương đối.
Tần Ninh đột nhiên phát cáu, con mồi cùng thợ săn đổi vai.
Bất luận là Bạch Nham trên không trung, hay mấy người Hắc Toàn nổi trên mặt nước, đều là mở to hai mắt, nhìn đến sửng sốt.
Kia là phệ nhân sa cỡ lớn, không sai chứ?
Trên lưng cá mập kia vẫn còn là chim non, cũng không sai đúng không?
Ai có thể nói cho bọn họ, rốt cuộc là vực Lam xảy ra dị biến, hay là bọn họ hoa mắt? Hoặc là mùi máu cá mập rất gay mũi, đến mức ảo giác luôn rồi?
Bằng không, một con chim non kích thước không lớn, có thể hung hãn đến mức này?
“Chim Bạch chủ nuôi, đúng là không giống bình thường.”
Mọi người nhìn nhau, vậy cũng tính là đáp án?
Cá mập đau đớn quay cuồng, lại vẫn không chìm xuống đáy biển.
Không phải nó không muốn chạy, mà là máy giao dịch phát ra ánh sáng trắng, chia thành nghìn sợi dây nhỏ, dệt thành nhà giam dưới nước.
Đầu dây nằm trong tay Tần Ninh, cá mập muốn chìm xuống, phải được cậu đồng ý trước đã.
“Làm sao đây?”
Bạch Nham đang sững sờ, sau lưng đột nhiên có tiếng nói. Quay đầu, nhìn thấy là ai tới, giật mình run lên hai cái.
“Bạch chủ?”
Trên mặt biển, Tần Ninh vội vàng xé da cá, hết sức chăm chú.
Thịt cá mập có mùi lạ, ăn không ngon. Xương lại là thứ tốt.
Loại xương cá cỡ lớn này, vừa vặn giúp mấy nhóc bạch tuộc thăng cấp.
Đối phương muốn ăn, cậu cần gì phải khách khí. Phí nhiều sức như vậy, tội gì không lấy!
Giơ tay lên, lại hung hăng xé một cái.
Phệ nhân sa run run hai cái, lật bụng, rốt cuộc hồn về tây thiên.
Xác định con mồi bất động, Tần Ninh lau đi vết máu trên mặt, há miệng thở dốc.
Bạch Hử lướt qua đám người Bạch Nham, bay đến bên cạnh, chặn ngang ôm lấy Tần Ninh.
Đồng thời một tay ấn lên lưng cá, thu hồi cả con phệ nhân sa. Tháo chiếc nhẫn trên ngón út xuống, đặt vào trong lòng bàn tay Tần Ninh.
“Cất đi.”
“Hả?”
“Ta biết em nuôi bạch tuộc vực Đen.”
“Này…”
“Không cần giải thích, vậy không sao cả.” Bạch Hử cười khẽ, “Nếu thích, vực Lam cũng có bạch tuộc.”
Tần Ninh chớp chớp mắt, trong đầu lóe qua ý tưởng nào đó.
Vội vàng lắc đầu.
Tưởng tượng này rất đáng sợ.
Quay vào bờ, đám chim non lập tức xông tới.
“Cậu không bị thương chứ?”
“Cậu thật lợi hại!”
“Sau khi về thành, mình liền đi tìm mấy con bạch vĩ hải điêu kia, nói cho bọn họ, như thế nào mới là chim biển lợi hại nhất!”
“Cậu ấy không phải chim biển…”
“Không sai! Không phải chim biển, càng làm cho đám diễu võ dương oai kia xấu hổ!”
Ở thái độ đối với hải điêu, Hắc Minh cùng Hồng Tường đặc biệt nhất trí.
Mọi người đều là hắc nhạn, bình thường cãi nhau thì cũng thôi. Chống lại hải điêu, lập trường nhất định phải giống nhau.
“Giết chết một con phệ nhân sa, nhất định rất mệt.”
“Cậu nhất định đói bụng!”
“Cho cậu, cua ánh trăng.”
“Của mình cũng cho cậu.”
“Còn có mình, mình nữa!”
Đám chim non bùng nổ nhiệt tình, ánh sáng từ thiết bị chứa vật liên tục lóe lên, thịt cua chất thành ngọn núi nhỏ trên bờ cát.
Từ đầu đến cuối, Tần Ninh không có bất cứ cơ hội mở miệng.
“Chờ mình mọc ra lông cứng, nhất định cũng phải bắt một con phệ nhân sa!”
“Đúng, mình cũng muốn!”
Đám chim non ngồi lại thành vòng tròn, vừa thảo luận vừa dùng cánh nhỏ vỗ ngực, lớn tiếng tỏ vẻ muốn học tập Tần Ninh, khiêu chiến với cá mập.
Trận thi đua bắt nguồn từ hắc nhạn cùng tuyết nhạn này, nhanh chóng hấp dẫn càng nhiều chim non.
Kết quả dẫn đến số lượng cá mập ở thành Vũ giảm mạnh, không thể không trốn vào biển sâu.
Thậm chí còn oán trách với đống xương cốt của đồng tộc: Chim non đều là viên thịt, không chỉ ăn ngon, còn dễ bắt nạt? Chỉ cần tránh chim trưởng thành, xác suất thành công trăm phần trăm? Ngươi sống lại, ăn một con cho lão tử xem xem!
Đám chim non hưng trí bừng bừng thảo luận, thịt cua chất lên không ngừng giảm bớt.
Trong lúc đó, hắc nhạn cùng tuyết nhạn thay phiên xuống biển bắt cá, tiện tay vớt lên mấy bó cỏ biển.
Đám chim non phát ra tiếng hoan hô, hiển nhiên tương đối vừa lòng.
Tần Ninh cắn thịt cua, nhìn thấy cá biển đưa tới, bản năng thò tay nhận.
“Cảm ơn.”
Bạch Hử cười khẽ, vuốt qua tóc Tần Ninh. Sau đó quay lưng, cùng nhóm Bạch Nham tìm kiếm hải vực, không bỏ qua bất cứ một con cá mập lọt lưới nào.
Chim non dần dần lớn lên, rất nhiều đều phải đến bờ biển học tập.
Trước khi chúng có năng lực tự vệ, nhất định phải diệt sạch nguy hiểm ở khu nước cạn.
“Cậu xem, mình nói không sai chứ?” Hắc Minh sán lại gần, khụt khịt mũi, không có hứng thú với thịt cá. Trong tay túm một nắm cỏ biển, hâm mộ nói, “Được Bạch chủ nuôi tốt bao nhiêu!”
Tần Ninh thích ăn cá, Bạch chủ liền bắt cho cậu ấy. Mà mình muốn ăn rong biển, cha mẹ chẳng những không cho vớt, phát hiện còn bị đánh một trận.
Chim cùng chim, sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Cúi đầu, Tần Ninh yên lặng gặm cá, không trả lời.
Trước khi mặt trời lặn, mười mấy dặm hải vực đều bị tộc lông vũ trưởng thành “dọn dẹp” một lần.
Bạch Hử gửi tin, hồng chuẩn tuần thành có thêm một nhiệm vụ, cách hai ngày phải đến biển nông tuần tra một lần. Phát hiện tình huống nguy hiểm lập tức xử lý. Không xử lý được, dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo lên trên.
Thông tin kết thúc, thịt cua cùng cỏ biển cũng bị quét sạch.
Đám chim non nâng cái bụng tròn xoe, liên tục ợ hơi.
“Cần phải trở về.”
Hắc Toàn xách mấy con chim non, tùy tay ném lên lưng nhạn, động tác đơn giản thô bạo. Hồng phúc hắc nhạn không kém bao nhiêu.
So ra, tuyết nhạn ngược lại tương đối ôn nhu.
“Đi thôi.”
Bạch Hử ôm lấy Tần Ninh, bay lên tín thiên ông.
Chim biển trắng như tuyết kêu to một tiếng, dẫn đầu vỗ cánh bay lên.
Các đại nhạn chậm hơn một bước, bay lên tự động xếp thành đội ngũ.
Trên thực tế, chúng nó cũng không muốn như vậy.
Bệnh ép buộc thương không dậy nổi a.
Về đến trong thành, đoàn người nhanh chóng tách ra.
Tín thiên ông bay về phía đông, các đại nhạn quay sang hướng nam.
Hắc Minh ngồi trên lưng nhạn, không quên vẫy vẫy tay với Tần Ninh: “Mình sẽ lại tìm cậu chơi!”
Tần Ninh không sức nói chuyện, chỉ có thể gật đầu, lúc lắc cánh tay phải, coi như trả lời.
Trở lại miệng núi lửa, các thiên nga đang chuẩn bị bữa tối. Tần Ninh sờ sờ bụng, nghi ngờ ăn thêm bữa nữa, bản thân có thể bị no nổ bụng hay không.
Đi vào cửa gỗ cao lớn, sớm có ống trụ lướt qua, khăn mặt bàn chải có đủ, quay về phía chim non nào đó mài dao soàn soạt, chim non không sạch sẽ, không phải chim non ngoan!
Quả nhiên thành tinh.
Tần Ninh gãi gãi cằm, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, kéo trường bào, nằm vào bồn tắm lớn.
Tóc đen dính vết máu, ở bờ biển đã thanh lý qua, vẫn còn mảnh vụn lưu lại.
Ống trụ phát sáng màu cam, cẩn thận xử lý, không bỏ qua một góc nhỏ.
Dựa vào thành bồn tắm lớn, Tần Ninh thoải mái thở dài một tiếng. Nhắm hai mắt lại, toàn thân ngâm vào trong nước.
Năm phút sau, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng ngồi dậy, thả sáu quả cầu ra, báo cho chúng nó có thêm lương thực dự trữ.
“Bây giờ đi xử lý, hay là đợi…”
Không đợi Tần Ninh nói xong, đám bạch tuộc múa may xúc tua, nhảy nhót trong nước.
“Được rồi.”
Tần Ninh bước ra khỏi bồn tắm, lục tìm chiếc nhẫn trong trường bào. Xác nhận có thể chứa vật sống, thu đám bạch tuộc vào.
Dừng lại bận việc, không còn tâm tư ngâm nước.
Đơn giản thanh lý sạch sẽ, khoác một cái áo khoác rộng, đi vào phòng ngủ.
Không nghĩ đến, Bạch Hử lại ở bên cửa sổ chờ cậu.
Ánh nắng chiều xuyên qua song cửa sổ, rắc vào trong phòng. Bóng người thon dài được bao phủ một tầng vầng sáng ấm áp.
“Qua đây.” Bạch Hử mỉm cười, vươn tay về phía Tần Ninh, “Ta lau tóc cho em.”
Ngồi vào bên giường, Tần Ninh bỗng nhiên phát hiện, cậu càng ngày càng quen thuộc với hơi thở của Bạch Hử.
Vậy tính là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Tóc lau khô, Tần Ninh thuận thế đổ xuống giường. Được lông vũ ấm áp bao quanh, vô thức ngáp một cái.
“Ngủ đi.”
Bạch Hử đặt khăn vải xuống, một tay chống mép giường, ngón tay lướt qua bên tai Tần Ninh.
“Lần này là ta sơ sẩy, sẽ không có lần sau.”
Lại ngáp một cái, Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, mi mắt gần như không mở ra được. Cảm giác bên tai trực tiếp bị cậu bỏ qua.
Bạch Hử khẽ cười một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.
Một luồng ánh nắng cuối cùng biến mất, trong phòng rơi vào bóng tối.
Tần Ninh vốn nên chìm vào mộng đẹp, đột nhiên mở mắt.
(1) Phong nhận: nhận là luỡi dao, phong nhận là lưỡi dao gió
Phệ nhân sa:
Bạch vĩ hải điêu: