Nửa này không thấy nhiệt độ biến mất, thẳng thắn nằm sấp xuống đất, chết sống không đứng dậy.
Bạch Hử ngẩng đầu, nhìn trần phòng lõm một mảng, một nắm tay đặt bên môi, vai khả nghi run run hai cái.
Cảnh này vừa vặn bị Tần Ninh thấy.
Bạn nhạc trạc nào đó càng cảm thấy “bi thương”.
“Muốn cười cứ việc cười, nhịn khó chịu.”
Không giống chim phượng trưởng thành khác, cho dù biến thành hình thái nguyên thủy, Tần Ninh vẫn có chút tính trẻ con. Đặc biết lúc giận dỗi, hai mắt hơi tròn, không quyến rũ như chu tước, cũng không mị hoặc như thiên nga, lại đặc biết hấp dẫn người.
Hai giây sau, tiếng cười sang sảng vang vọng trong phòng.
Tần Ninh tiếp tục nằm rạp dưới đất.
Lông đuôi không trải ra được, thẳng thắn cuộn lại trước người, híp mắt nhìn Bạch Hử, hung hăng nghiến răng.
Nói là nói như vậy, vậy mà y cười thật!
Bị nhìn chằm chằm một hồi, Bạch Hử ho nhẹ một tiếng, cất bước đi đến trước mặt Tần Ninh, ngón tay thon dài vuốt ve lông cứng trơn bóng, ý cười nơi đáy mắt mãi không tan đi.
“Thật sự buồn cười như vậy?” Tần Ninh càng phiền muộn hơn.
“Không có.” Bạch Hử lắc đầu, giọng điệu chân thành, phối hợp với biểu tình, lại không có bất cứ độ đáng tin nào.
“Em phải duy trì thế này bao lâu?”
Tần Ninh cúi đầu, nhìn cánh, có chút buồn rầu.
Vừa rồi cậu đã phát hiện, bản thân không thể biến trở lại!
Đây cũng là “di chứng” sau khi thành niên?
“Ít thì năm ngày, nhiều thì mười ngày.”
Bạch Hử thu tay về, ngồi xuống đất. Dựa vào bên người Tần Ninh, thuận tay vuốt lên lông đuôi màu đen, dọc theo lông đuôi hướng về phía trước, làm cho Tần Ninh “xù lông” tại chỗ.
Ầm!
Bạn nhạc trạc nào đó đập đầu lần hai, trần phòng xuất hiện một vết nứt, thiếu chút nữa bị đập ra một lỗ thủng.
Bởi vậy có thể thấy được, hình thái nguyên thủy của phượng hoàng mạnh mẽ cỡ nào.
Lúc trước ở vương đô, giả sử không có Bạch Hử ngăn cản, trong cơn nóng giận, Xích Quân tay không xé nát vài chiếc tàu bay, dùng đầu hắc ưng làm bóng đá, thật sự không phải không có khả năng.
Trần phòng có tổn hại, người máy ống trụ trong phòng tự động khởi động.
Mặt tường nâng lên, năm con ống trụ lần lượt trượt ra.
Đỉnh đầu lấp lóe màu cam, cánh tay kim loại thò ra, cẩn thận tránh khỏi lông vũ của phượng hoàng, dọc theo góc tường bò lên trần phòng. Định vị vị trí tổn hại, toàn bộ treo ngược, lấy ra các loại công cụ, bắt đầu gõ gõ đập đập.
“Phòng này tạm thời không ở được.”
Tinh hạm không thể so với nơi dừng chân, cho dù là phòng của quan chỉ huy, cũng là thiết kế theo hình thái tiến hóa.
Tần Ninh phải duy trì hình thái nguyên thủy vài ngày, muốn nghỉ ngơi cho tốt, phải đi lên boong tàu tầng ba.
“Tầng kia có phòng trống, có thể cải tạo thành phòng nghỉ tạm thời.”
Vốn găp phải tình huống này, nên dùng tốc độ nhanh nhất quay về thành Vũ. Bất đắc dĩ chim non ở tinh cầu nguyên thủy rèn luyện, không thể bỏ dở nửa chừng, ít nhất còn phải hơn mười ngày, tinh hạm mới có thể khởi hành một lần nữa.
“Trong khoảng thời gian này, em cần nghỉ ngơi nhiều.”
Thời gian Tần Ninh biến hóa đến sớm, Bạch Hử luôn có chút bận tâm. Liên lạc Xích Quân và Kim Vân, nhận được đáp án thế này.
“Theo lời cậu nói, cậu nhóc sinh ra một mình ở đảo hoang, không có phượng hoàng trưởng thành chăm nom, có thể sống sót đã là một kỳ tích.”
Máy truyền tin mở, màn hình trải ra.
Xích Quân xuất hiện trên màn hình, ánh mắt quét qua Tần Ninh, cấp tốc chuyển đi.
“Hiện tại, ngày thành niên sớm hơn, hình thể hình như cũng nhỏ một chút. Để ổn thỏa, tốt nhất để nhân viên y tế kiểm tra một chút.”
Vừa nói, Xích Quân vừa nghiêng đầu, như đang hỏi ý kiến Kim Vân.
Uyên sồ hơi nhíu mày, muốn nói đích thân qua xem xem, để tiện xác nhận tình huống. Lời chưa ra khỏi miệng, đã thấy Xích Quân không ngừng nháy mắt, ra hiệu tốt nhất bỏ ý tưởng này đi.
Trong năm tộc, sức chiến đấu của thiên nga mạnh nhất, nhớ thù nhất, sự độc chiếm cũng là mạnh nhất.
Con nhạc trạc kia đã sớm bị Bạch Hử nhận định, mò xuống dưới cánh che chở. Vào thời điểm này, đừng nói đích thân nhìn, cách máy truyền tin liếc hai cái cũng phải cẩn thận vạn phần.
“Tôi hiểu rồi.”
Chú ý thấy vẻ mặt hai người, Bạch Hử không nói thêm gì. Kết thúc cuộc gọi với đài chỉ huy, ngược lại liên lạc khoang chữa bệnh trên hạm.
Máy truyền tin đóng lại, Xích Quân nâng mi nhìn về phía Kim Vân, nghiêm túc nói: “Con nhạc trạc kia vừa thành niên, với tính cách thiên nga, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho người đến gần.”
“Nhưng tôi là ý tốt.”
“Ta biết.” Xích Quân dựa vào lưng ghế, ấn ấn trán, nói, “Vẫn phải qua vài ngày đầu.”
Kim Vân khoanh tay, tóc dài buộc sau đầu, vẫn là vẻ mặt lo lắng.
Theo hắn thấy, bất luận là hình thái tiến hóa hay là hình thái nguyên thủy, kích cỡ của Tần Ninh đều có chút nhỏ. Cho dù dùng tiêu chuẩn của tộc đàn so sánh, cũng là một vấn đề.
Chẳng lẽ là huyết mạch phản tổ tạo thành?
Ý tưởng chợt lóe lên, Kim Vân lắc đầu.
Hắn từng tận mắt thấy phượng hoàng phản tổ, sức chiến đấu kinh người, lông vũ xinh đẹp, nhưng không có con nào kích cỡ nhỏ đi.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Chu tước nghiêng người dựa vào tay vịn, một tay chống cằm, cười nói: “Theo ta thấy, huyết thống của Tần Ninh tương đối thuần túy, sức chiến đấu cũng không thấp. Người nhỏ chút không sao, dù sao con thiên nga kia cũng không để ý.”
Nửa đoạn trước nói đúng là không sai, nửa đoạn sau…
Kim Vân nhíu mày nhìn Xích Quân, quyết định, phải dặn dò Kim Tương, bảo uyên sồ chưa có bạn đời cách hắn xa một chút, bất luận chim phượng hay chim hoàng.
“Làm gì nhìn ta như thế?” Xích Quân không hiểu ra sao.
“Không có gì.” Kim Vân quay đầu.
Trên đài chỉ huy, đa số tộc lông vũ hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, không chú ý đến biến hóa của hai chim phượng. Số ít mấy người thấy, chỉ là nhún vai một cái, cũng không để trong lòng.
So ra, hình ảnh trên màn hình, càng tác động tâm thần của mọi người.
Hơn một trăm con phượng hoàng nhỏ bay vào tinh cầu nguyên thủy, một nửa đã lập xong đường đi, chuẩn bị di chuyển đến địa điểm vượt biển dự định.
Hai nhóm tốc độ nhanh nhất, phân biệt do Thanh Tịch và Xích Hâm dẫn đội.
Đội gió nóng đốt người, xuyên qua sa mạc khô vàng, tốc độ không giảm bớt chút nào.
Hai chim hoàng nhỏ biểu hiện cực kỳ xuất sắc, bày ra năng lực chỉ huy cực mạnh.
Trên đường, các phượng hoàng nhỏ đi qua một thung lũng tách giãn hẹp dài, phát hiện dưới đáy có một đám linh dương sừng kiếm. Hai chim phượng cách không khí trao đổi ý kiến, cuối cùng quyết định, tạm dừng cạnh tranh, hợp tác với nhau, bắt đám con mồi kia.
Đi săn vô cùng thành công.
Hơn hai mươi con linh dương sừng kiếm, chỉ có ba con chạy thoát.
Vốn có thể một lưới bắt hết, nhưng vì bảo tồn chủng tộc, một khắc cuối cùng đều dừng tay, biểu hiện ra sức kiềm chế cực mạnh.
Hình ảnh truyền về tinh hạm, tộc lông vũ trưởng thành đều lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Đối với chim non mà nói, dừng tay trên đường đi săn tuyệt không phải chuyện dễ dàng. Mà các phượng hoàng nhỏ làm được, đồng thời còn làm tương đối tốt.
Chia chiến lợi phẩm xong, hai tổ phượng hoàng nhỏ mỗi người một ngả, bắt đầu một vòng cạnh tranh mới.
Sau bọn họ, lại lần lượt có vài đội ngũ khác đến.
Thấy dấu vết để lại trong thung lũng, các phượng hoàng nhỏ ý chí chiến đấu càng cao, đều đẩy nhanh tốc độ, thề phải vượt qua người trước, giành thứ nhất.
Trong đó, ba đội uyên sồ tốc độ nhanh nhất. Thông qua trao đổi, nửa đường lựa chọn một ngã rẽ, nỗ lực liều mạng một phen. Con đường này tuy khó đi, một hơi bay qua, có thể rút ngắn rất nhiều khoảng cách đến bờ biển.
Dựa theo số liệu máy giám sát gửi về, thiên nga và uyên sồ đánh cược với nhau, rốt cuộc đội nào sẽ đến bờ biển trước. Xích Quân hứng thú, cũng chen một chân.
Cuồng điêu và hắc nhạn lựa chọn đứng nhìn.
Nghe tiền đặt cược của đám người kia, gì mà vuốt đạo long, vảy cự long, rồi quặng tinh núi lửa vân vân, rất nhiều thứ đều chưa từng nghe nói, căn bản không thể đánh giá giá trị.
Đến lúc phượng hoàng quyết định xong “tiền đặt cược”, mở thiết bị chứa vật, cuồng điêu và hắc nhạn càng mắt rơi đầy đất. Nhìn nhau, triệt để hiểu rõ một đạo lý, phượng hoàng tuổi thọ dài, kiến thức nhiều, của cải nhiều, không phải bình thường có thể tưởng tượng.
Hiện tại nghĩ lại, các loại biểu hiện của thiên nga sau nội chiến, thật sự là khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn.
Ln ngồi trước đài khống chế, nghĩ đến khủng điểu và hắc ưng đang đánh thừa sống thiếu chết, đột nhiên sinh lòng cảm khái.
Có can đảm mưu toan ám toán tộc đàn như vậy, tuyệt đối là đầu bị cửa kẹp, hơn nữa còn là liên tiếp mười lần!
Không đề cập đến biến hóa ở đài chỉ huy, Bạch Hử liên lạc khoang chữa bệnh, rất nhanh đã có nhân viên y tế đến, kiểm tra tình trạng của Tần Ninh.
Nhìn thấy nhạc trạc trong phòng, Mộc Lâm kinh ngạc chốc lát, vừa mới mở thiết bị, đã bị Bạch Hử cướp vị trí.
Mắt mở trừng trừng nhìn Bạch Hử cầm lấy máy trị liệu, thuần thục quét qua toàn thân Tần Ninh, các sĩ quan quân y xoa xoa mắt, nghi ngờ thị lực của mình có vấn đề.
Bạch chủ, máy trị liệu?
Không để ý đến vẻ mặt mọi người, Bạch Hử nâng cánh Tần Ninh lên, nghiêng đầu nói với Mộc Lâm: “Các cậu có thể quay về. Ngoài ra nói cho hắc nhạn, nhanh chóng cải tạo xong phòng ở tầng ba, hai giờ sau, ta sẽ dẫn em ấy đến.”
“Rõ.”
Chim gõ kiến và toucan ra khỏi khoang, đứng ở trong hành lang, thật lâu không lên tiếng. Bước lên băng chuyền, vẻ mặt vẫn cứng ngắc, nửa ngày không nói nên lời một chữ.
Nhìn dáng vẻ Bạch chủ, cũng không phải lần đầu sử dụng máy trị liệu. Trình độ thành thạo, thậm chí vượt qua bộ phận sĩ quan quân y mới vào nghề.
“Bạch chủ…”
“Câm miệng.”
“Nhưng…”
“Câm miệng.”
“Tôi muốn nói…”
“Muốn nói cái gì cũng câm miệng!”
Mộc Lâm trợn mắt nhìn, đi đầu bước vào cầu thang lên xuống.
Toucan và chim gõ kiến khác theo sau lưng hắn, đều là căng thẳng thần kinh.
Lúc cửa kim loại mở ra, thấy Hắc Toàn xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt Mộc Lâm càng khó coi hơn.
Bạch chủ nói là thông báo hắc nhạn, sao cố tình lại là con này đến!
Bên kia, Tần Ninh kiểm tra xong, không phát hiện bất cứ vấn đề gì. Ngoại trừ một số trị số có chút cao, ví dụ cường độ xương, tất cả đều rất bình thường.
Bạch Hử cất máy trị liệu, mở cửa phòng.
Tần Ninh theo phía sau, cẩn thận cúi đầu, tránh cho va chạm một lần nữa.
Không ngờ rằng, đầu và cổ đi ra, tiếp tục bước về phía trước, trực tiếp kẹt giữa khung cửa. Dùng sức giãy hai cái, không những không thoát thân thành công, ngược lại bị kẹt càng chặt hơn, ngay cả lui lại cũng không được.
“Em không ra được.”
Mặc dù đã từ bỏ các loại cao đại thượng, cũng không có nghĩa là sẵn lòng giải trí cho quần chúng, biến thành hình tượng này.
“Đừng lo.”
Bạch Hử xoay người, không có một chút giật mình.
Điều này làm cho Tần Ninh vô cùng hoài nghi, có phải đối phương sớm có dự liệu, sẽ có loại tình huống này.
Không đợi cậu tiến thêm một bước xác nhận, Bạch Hử quay trở lại cạnh cửa, gần như là dán ở bên cánh Tần Ninh, một tay nắm khung cửa.
“Anh muốn làm gì?”
Nhìn động tác của Bạch Hử, Tần Ninh sợ hết hồn.
Là quan chỉ huy của tinh hạm, sẽ không làm ra chuyện phá tường đâu đúng không?
Bạch Hử nghiêng đầu, vô cùng tự nhiên cọ cọ bên gáy Tần Ninh, năm ngón tay siết chặt, không thấy dùng bao nhiêu lực, xoẹt một tiếng. Trực tiếp xé thủng một khe trên vách hợp kim.
Tần Ninh ngạc nhiên.
Trợn mắt nhìn con thiên nga nào đó một chút tiếp một chút, đem tường hợp kim “bao vây” cậu xé không còn một mảnh.
“Được rồi.”
Động tác của Bạch Hử cực nhanh, từ lúc Tần Ninh bị cửa kẹt, đến trên tường có vết rách, tuyệt đối không quá ba phút.
Cầu thang lên xuống mở, mấy con yến chuẩn từ bên trong đi ra, thấy tình trạng tường, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Đây là bị đạn ánh sáng tập kích sao?
Xích Quân xuyên qua màn hình ảo, biết được Bạch Hử “dỡ” tường ngoài khoang, nói với hạm viên không biết dự liệu: “Vậy rất bình thường, không cần ngạc nhiên.”
Muốn theo đuổi bạn đời, phải biểu diễn sức mạnh cho đối phương.
Thời thái cổ, gặp phải mùa sinh sản, nơi năm tộc phượng hoàng ở, núi đá thường xuyên lệch vị trí, núi lớn cơ bản bị san bằng. Nơi gần biển càng sẽ hố sâu khắp nơi, đá ngầm không thấy bóng.
Những chuyện như vậy, cơ bản đều là phượng hoàng đang biểu diễn sức mạnh, theo đuổi bạn đời.
Sức mạnh được công nhận, mới có tư cách tiến một bước biểu diễn lông vũ.
“Chẳng qua, con nhạc trạc kia biết không?”
Xích Quân gõ ngón tay, tương đối có chút đáng tiếc.
Nếu đổi một đối tượng, nói không chừng có thể tìm cơ hội xem một “màn kịch hay”. Bất đắc dĩ thiên nga sức chiến đấu bùng nổ, một khi bị phát hiện, lại phải luận bàn các kiểu, thật sự không phải chuyện vui.
Rời khoang, Tần Ninh bước vào cầu thang lên xuống.
Trong lúc đi lại, lông đuôi xòe ra, lông vũ rung rung, nổi lên quầng sáng mê người.
Cửa kim loại hợp lại, Tần Ninh nghiêng đầu, nhìn ánh sáng rõ ràng, đột nhiên sinh ra xung động muốn bay.
“Em muốn xuống bên dưới.”
“Xuống dưới?”
“Đi tinh cầu nguyên thủy.”
“Bây giờ còn chưa được.”
Tình huống hiện tại của Tần Ninh, Bạch Hử đã từng trải qua.
Vì vậy, y vô cùng rõ ràng, cho dù có gấp cỡ nào, Tần Ninh bây giờ cũng không thích hợp rời hạm, càng không nên bay một mình.
“Mười ngày sau, ta sẽ cùng em xuống dưới.”
Vừa nói chuyện, Bạch Hử vừa vuốt ve bên cổ Tần Ninh, ngón tay luồn vào lông vũ. Xúc cảm mềm nhẹ, mang theo trấn an ôn hòa, rốt cuộc làm Tần Ninh bình tĩnh lại.
Đến boong tàu tầng ba, Hắc Toàn đã chờ bên cạnh cầu thang.
Cửa kim loại mở ra, hai người trực tiếp đi lên băng chuyền, được đưa đến khoang thuyền đã cải tạo.
So với khoang tầng hai, phòng ở tầng ba lớn hơn vài lần, rõ ràng nhất chính là cửa phòng cao thêm rộng thêm.
Bên trong không có bất cứ bàn ghế, chỉ có giường lớn để nghỉ ngơi, có vẻ đặc biệt rộng mở. Tần Ninh hoàn toàn có thể mở cánh, xoay quanh hai vòng ở cửa phòng.
“Trước kia đây là phòng họp.”
Đưa hai người đến cửa, ht liền dừng bước, giải thích đơn giản xong, xoay người rời đi.
Cửa phòng khép lại, Bạch Hử đi đến trước mặt Tần Ninh.
Trong chớp mắt, ánh sáng tràn ra theo hình cung.
Khi ánh sáng tan đi, thiên nga màu bạch kim xuất hiện ở tại chỗ, hai cánh mở ra, bao bọc lấy Tần Ninh. Cúi đầu, chiếc mỏ như bạch ngọc chải vuốt qua lông vũ màu đen.
“Em cần nghỉ ngơi.”
Tần Ninh nghiêng đầu, bản năng mổ Bạch Hử một cái. Làm xong lại cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái.
“Em không muốn mổ anh.”
“Ta biết.” Đối phương cười khẽ hai tiếng, cọ cọ gáy cậu, “Ngủ đi.”
Tần Ninh không nói nữa, chủ động lại gần dựa vào thiên nga. Cánh giật giật, chọn một tư thế thoải mái, hai mắt khép lại, được mùi hương quen thuộc vây quanh, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.