Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 92



Tần Ninh biến hóa ngày thứ năm, chiến dịch ở biên giới vực Lam nhấn nút dừng.

Toàn bộ hắc ưng tham chiến bỏ mình, không một sống sót.

Chiến hạm có đồ đằng tộc ưng vỡ thành mảnh nhỏ trong quá trình phát nổ liên tục, lơ lửng bên ngoài tinh vực, biểu thị sự tàn khốc và thảm thiết của chiến tranh.

Cuối cùng của trận chiến, Ưng Kiền chỉ huy kỳ hạm, toàn lực đâm vào kỳ hạm của khủng điểu.

Thân hạm khổng lồ va vào nhau, sức mạnh khủng bố vô cùng.

Trong chớp mắt, đầu hạm lõm vào trong, boong tàu chia năm xẻ bảy. Kèm theo ánh lửa nổ tung, vô số mảnh hợp kim vẩy ra, đọng lại trong bóng đêm, mép đã bị năng lượng đốt cháy đen.

Kỳ hạm thành Rừng tổn hại nghiêm trọng, liều nguồn năng lượng cuối cùng phát động tấn công khủng điểu, thề phải cùng sống cùng chết.

Ưng Kiền ngồi trên ghế chỉ huy, cho đến giây phút cuối cùng. Ngọn lửa nổ tung cuộn qua đài chỉ huy, nuốt chửng hắn và tất cả hạm viên.

Trong tiếng nổ kịch liệt, mấy chiếc tàu cứu sinh bay ra khỏi kỳ hạm thành Đá, mang theo Ô Đàn và số ít hạm viên thoát khỏi vòng chiến.

Chiến hạm thành Đá còn lại từ bỏ đường sống, liều lĩnh lao về phía trước, chỉ để che chở Ô Đàn chạy trốn.

“Khởi động thiết bị tự hủy!”

Trên hai chiến hạm tuần tra cuối cùng, khủng điểu và long điểu kết thúc thông tin, làm ra quyết định giống nhau.

Xác định Ô Đàn bay đến khoảng cách an toàn, hai chiến hạm đồng thời kíp nổ.

Chùm năng lượng gai mắt tràn ra bốn phía, dễ dàng xé rách vách khoang cứng rắn.

Vòng sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng khuếch tán ra trong vũ trụ, bao phủ chiến hạm bốn phía, đồng loạt hủy diệt trong ánh lửa tựa địa ngục.

Bên ngoài vòng chiến, diều ưng và kim điêu cũng chưa rút quá xa.

Nhìn thấy khủng điểu trốn thoát, nhận thấy thời cơ có thể lợi dụng, lập tức thay đổi phương hướng, dàn ra theo hình quạt bao vây lại.

Cửa khoang lục tục mở, tàu con thoi loại nhỏ nối đuôi nhau bay ra.

Đầu hạm bắn ra luồng sáng, tạo thành một tấm lưới lớn, bắt lấy tàu cứu sinh của khủng điểu.

Đám Ô Đàn dùng hết toàn lực, tránh thoát mấy lần bắt, cuối cùng vẫn rơi vào lưới ánh sáng, cả người cả thuyền bị bắt lên tinh hạm.

Cửa khoang khép lại, tộc trưởng kim điêu đứng dậy rời đài chỉ huy, đi đến boong tàu tầng đáy.

“Bắt được?”

Vừa bước lên băng chuyền, đồng thời mở máy truyền tin, nhận được báo cáo từ quan an toàn, lập tức mừng ra mặt.

“Xác nhận là Ô Đàn?”

“Đã xác nhận.”

“Tốt!”

Ưng Kiền đã chết trận, cầu cho tộc nhân được một con đường sống.

Ô Đàn bỏ chạy khỏi chiến trường, may mắn trở lại thành Đá, có lẽ còn có thể giãy giụa một phen trước khi chết. Bị kim điêu bắt được, đừng nói tiếp tục đối đầu với phượng hoàng, tàm phần mười ngay cả mạng có lẽ cũng không giữ được.

Ngại băng chuyền quá chậm, tộc trưởng kim điêu dứt khoát mở cánh ánh sáng, bay thẳng vào cầu thang lên xuống.

Lúc này, Ô Đàn vẫn đang trốn trong tàu cứu sinh, bị quan an toàn của kim điêu bao vây.

Nỗ lực khởi động thiết bị tự hủy, lại phát hiện không đủ năng lượng, năm sáu quan an toàn đã bay đến cạnh đuôi tàu cứu sinh, thành thạo phá hủy động cơ, đồng thời mở một lỗ hổng trên thân tàu, lấy quặng năng lượng đi.

Đối mặt tình huống này, đừng nói chống lại, Ô Đàn muốn thở cũng thành vấn đề. Về phần đột phá vòng vây, lao ra khỏi tinh hạm, càng nằm mơ giữa ban ngày, không mảy may có khả năng thực hiện.

Cầu thang lên xuống dừng lại, tộc trưởng kim điêu cất bước đi ra. Nhìn thấy tàu cứu sinh bị bao vây, bay vòng quanh hai vòng, phát ra một trận cười nhạt.

“Ô Đàn, chuyện thành Đá nuôi dưỡng đạo long, trồng hồng mộc, đã bị toàn vực biết được.”

“Bất luận thành Đá hay bản thân ngươi, tuyệt đối chạy không thoát thẩm phán.”

“Nếu ngươi chịu nhận tội, vũ hoàng bệ hạ có lẽ sẽ khoan hồng, bỏ qua thành Đá. Nếu không, thành Đá nhất định hủy!”

Sau trầm mặc đáng kể, tàu cứu sinh rốt cuộc mở ra.

Ô Đàn đứng trước cửa cabin, bên mặt phủ đầy đồ đằng màu nâu đỏ.

Thân thể cường tráng, cơ bắp phồng lên.

Ánh mắt tựa như mũi tên nhọn, hung ác bắn về phía tộc trưởng kim điêu.

“Vũ hoàng?” Ô Đàn châm chọc, “Là thiên nga mới đúng chứ.”

“Tùy ngươi nói thế nào.” Tộc trưởng kim điêu tiếp tục nói, “Ưng Kiền chết trận, thành Rừng miễn cưỡng tránh được một kiếp. Nếu ngươi khăng khăng một mực, thành Đá sẽ có kết cục gì? Đương nhiên, với những chuyện khủng điểu đã làm, tộc đàn diệt vong cũng là báo ứng.”

Ô Đàn phát ra tiếng gầm lên giận dữ, cắt ngang lời tộc trưởng kim điêu, khuôn mặt tục tằng tức giận rất rõ ràng.

Kim điêu có mặt đồng thời mở cánh ánh sáng, tất cả tên ánh sáng màu vàng nâu nhằm vào Ô Đàn, thân tên lấp lánh ánh sáng lạnh thấu xương.

Tộc trưởng kim điêu ngẩng đầu, châm chọc nhìn về phía Ô Đàn.

“Quyết định?”

Lời còn chưa dứt, kim điêu bắt đầu từng bước đến gần.

Quan an toàn ấn xuống bảng điều khiển, mở không gian gấp. Cứ thế, cho dù xảy ra chiến đấu, cũng sẽ không làm tổn hại sàn tàu.

Phẫn nộ chảy xuôi trong máu.

Ô Đàn siết chặt nắm tay, hàm răng cắn đến vang ken két.

Hắn có thể liều mạng đánh một trận, nhưng mà, chính như kim điêu nói, như vậy sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho thành Đá.

Nếu tiếp nhận xét xử, ôm tất cả tội lỗi về bản thân, không thể thoát tội cho toàn tộc, ít nhất có thể bào tồn huyết mạch, không đến mức toàn tộc diệt vong.

Nghĩ đến đây, Ô Đàn rốt cuộc buông nắm tay. Đau khổ nhắm hai mắt lại, đồ đằng dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất.

Thấy thế, tộc trưởng kim điêu nâng tay phải.

Quan an toàn lập tức tiến lên, chùm tia sáng trong suốt hình vòng lập tức chụp xuống, giam Ô Đàn ở bên trong.

Đây là “lồng giam” đặc hữu của tộc điêu, vốn chế tạo để bắt khủng long. Theo đàn thú tuyệt chủng, đã lâu không dùng lại. Hôm nay đem ra nhốt khủng điểu, ngược lại cũng coi như thuận tiện.

Đến đây, trận chiến tranh giữa các tinh thành này tuyên cáo kết thúc. Những công việc tiếp sau, cần phải thông qua nhiều phe bàn bạc, mới có quyết định cuối cùng.

Mà trước đó, Ô Đàn sẽ bị đưa đến thành Vũ giam giữ.

Thành Nham, thành Xanh và thành Nhai phái ra một hạm đội, đồng thời vây quanh thành Đá, không cho bất cứ kẻ nào ra vào, cho đến khi cuộc xét xử khủng điểu kết thúc.

Phượng hoàng tái hiện ở vực Lam, hơn nửa số tinh thành giữ thái độ xem chừng, cũng không như kim điêu và tuyết hào, cấp tốc cho thấy lập trường.

Cơ bản là vì, ngoài thiên nga, bốn tộc phượng hoàng đã biến mất quá lâu, rất nhiều chuyện liên quan đến bọn họ, chỉ có thể biết được một chút từ trong văn hiến.

Hiện tại, tộc đàn trong truyền thuyết tái hiện, rất nhiều tộc lông vũ nhận được tin tức, thậm chí có nửa ngày chưa phản ứng lại, cảm thấy rất không chân thật.

So ra, chuyện đạo long và hồng mộc, càng được quan tâm hơn.

Đặc biệt sau khi vũ hoàng tuyên bố, trước đó bệnh nặng là do hồng mộc gây nên, thành Đá lập tức bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, bị các tộc đàn công khai lên án.

Phượng hoàng trở về vực Lam, có gây dựng lại huy hoàng hay không, cũng không “trở ngại” nhiều đến hầu hết các tộc đàn. Cho dù không có phượng hoàng, vị trí vũ hoàng cũng là luân phiên trong số ít chim dữ.

Hồng mộc lại liên quan đến an toàn của bản thân.

Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, hm vừa phát hiện chỉ là ví dụ, có những tinh cầu khác tồn tại hm và đạo long, chẳng phải là bản thân phải đối mặt nguy hiểm bất cứ lúc nào?

Vì vậy, không cần thiên nga thúc đẩy, càng ngày càng nhiều tộc đàn tham gia vào đội ngũ lên án.

Có tinh thành tỏ ý, tốt nhất phái tinh hạm đi, lục soát toàn bộ tinh hệ thành Đá quản lý, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào, phải tiêu hủy toàn bộ hm, đạo long càng phải một lưới bắt hết!

Trong vài ngày ngắn ngủi, máy truyền tin thay mặt nghị trưởng vang liên tục, không có một giây ngừng nghỉ, một số gần như báo hỏng.

May mà công tác xây dựng lại vương thành chưa bắt đầu, nghị viện tạm thời ở thành vệ tinh, lấy cớ diện tích nhỏ, không cho quá nhiều tinh hạm đi vào, tránh đi rất nhiều phiền phức.

Nếu không, máy truyền tin còn chưa báo hỏng hết, các nghị viên đã bị sứ giả của các tinh thành bao vây, ăn ngủ không yên.

Các nghị viên miễn cưỡng đối phó, vũ hoàng bị phiền không chịu được, dứt khoát thu dọn đồ đạc, lén lút trốn khỏi thành vệ tinh, đuổi theo tinh hạm thiên nga bay về phía thành Vũ.

Các nghị viên phát hiện không đúng, tinh hạm đã bước vào nhảy không gian từ lâu, căn bản không đuổi kịp.

Không khéo chính là, nửa đường Bạch Hử đổi hướng, đến tinh cầu nguyên thủy.

Vũ hoàng đuổi một mạch, ngược lại đến thành chính trước một bước. Lái vào trạm hàng không, lập tức được mời đến trung tâm nội thành, do tộc trưởng kim điêu tiếp đãi, “bố trí” thỏa đáng.

Tin tức truyền đến tinh hạm, làm đại diện quan chỉ huy, Xích Quân trợn mắt há mồm.

Tính cách này của giác điêu, thật sự là mấy ức năm không thay đổi.

Kim Vân đứng bên cạnh, nhìn màn hình, mở miệng nói: “Có nên thông báo Bạch Hử không?”

“Ai đi?”

“Mở máy truyền tin.”

“Thử rồi, tắt.”

“… Vậy vẫn là quên đi.”

Hai phượng hoàng liếc nhau, đều không muốn đi gặp Bạch Hử vào lúc này.

Chim phượng trong thời gian tìm bạn đời bạo lực hơn bình thường gấp mười lần.

Thiên nga càng thuộc top đầu.

Vạn nhất vô ý cắt đứt cái gì, hoặc là thấy cái gì không nên thấy, kết quả sau đó, thật lòng nghĩ cũng không dám.

“Tính toán thời gian, hôm nay là ngày thứ chín?”

“Chính xác là chín ngày mười ba tiếng ba mươi tám phút.” Kim Tương đột nhiên nói chen vào, nghiêng đầu nói, “Như bình thường thì bọn họ hẳn là ra ngoài rồi.”

Phượng hoàng vừa thành niên cần nghỉ ngơi, bổ sung thời gian ngủ dài, vốn là không có gì đáng trách.

Nhưng mà, nhạc trạc ngủ chín ngày, thiên nga cùng ngủ chín ngày, có phải có chút không được không?

Cho dù là tìm bạn đời, cũng sẽ không dính với nhau mọi lúc mọi nơi. Huống chi Bạch Hử là người đứng đầu một thành, chỉ huy tinh hạm, gánh vác trách nhiệm trọng đại!

“Cái này à…”

Xích Quân nâng cằm, trong lòng có chút không chắc chắn.

Phượng hoàng phản tổ tương đối đặc thù, nếu Tần Ninh ngủ thêm mấy ngày, không tính là ngạc nhiên.

Chỉ là, Bạch Hử cùng cậu ngủ cả ngày, đúng là có chút vấn đề.

“Hay là, cậu đi xem?”

Xích Quân và Kim Vân đồng thời ngẩng đầu, cười nhìn về phía Kim Tương, đưa ra đề nghị.

Kim Tương nhất thời câm nín.

Trầm mặc chốc lát, quyết đoán xoay người, tiếp tục quan tâm phượng hoàng nhỏ trên tinh cầu. Dùng hành động tỏ vẻ, hắn rất bận, thật sự không rút thời gian đi được.

Nhạc trạc ngủ mấy ngày, thiên nga cùng mấy ngày, bỏ bê trách nhiệm và vân vân… Dù sao có chu tước làm thay, hắn mất công nghĩ nhiều làm gì.

Trên tinh cầu nguyên thủy, phượng hoàng nhỏ Xích Hâm và Thanh Tịch chỉ huy trước sau thành công qua biển, đến lục địa nơi di tích cổ của thanh loan tọa lạc.

Sau khi lên bờ, Thanh Tịch trước hết xác định phương vị, giành trước Xích Hâm bay về phía miệng núi lửa bị nham thạch vây quanh.

“Bọn mình nhất định sẽ được thứ nhất!”

Đến chân núi lửa, Thanh Tịch cổ vũ đội viên.

“Tiếu ——”

Xích Hâm chậm nửa bước, thấy Thanh Tịch dẫn người vào miệng núi lửa trước, không cam lòng kêu dài một tiếng, theo sát phía sau.

Sau hai đội, lục tục có phượng hoàng nhỏ thành công qua biển.

Đến ngày thứ mười, hơn nửa số phượng hoàng nhỏ đi vào miệng núi lửa.

Sáng sớm ngày thứ mười hai, đã có phượng hoàng nhỏ hoàn thành thử thách, lấy được tinh khoáng trong di tích.

Ngày thứ mười ba, phượng hoàng nhỏ bay ra khỏi miệng núi lửa ngày càng nhiều.

Không ngoài dự đoán, chu tước và thanh loan ôm hết top ba, từ thứ tư đến thứ mười lại đều là uyên sồ.

Thanh Không và Xích Thần tụt lại phía sau, chung sức treo ở cuối top hai mươi, thành tích coi như không tệ. Kết quả, lại bị các chim hoàng quạt cho mấy cánh.

“Đừng nói với người khác bọn mình nở ra cùng nhau, mất mặt!”

Đến ngày thứ mười bốn, đa số chim non đã hoàn thành rèn luyện, quay về tinh hạm.

Tần Ninh ngủ say nhiều ngày cũng từ trong mộng đẹp tỉnh lại.

Mở mắt, cảm giác đầu tiên là đói, cảm giác thứ hai vẫn là đói.

Bụng kêu lên ùng ục, Tần Ninh lại nhất định không muốn nhúc nhích.

Lông vũ phủ trên người vô cùng trơn nhẵn, nhiệt độ quá dễ chịu, bạn nhạc trạc nào đó lười biếng ngáp một cái, hai mắt khép hờ, lại buồn ngủ.

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói ôn hòa truyền vào trong tai, mang theo vài phần lười biếng, trầm thấp chưa từng thấy.

Tần Ninh nghiêng đầu, vô thức cọ cọ lông vũ bạch kim. Lúc này mới chậm chạp phát hiện, bản thân đã đổi về hình thái tiến hóa.

Nâng cánh tay lên, đồ đằng màu đen lập tức hiện ra, bao bọc lấy toàn bộ cẳng tay, kéo dài đến đầu ngón tay.

Mở năm ngón tay, lại khép lại.

Tần Ninh có chút ngạc nhiên, hình như móng tay dài hơn chút?”

“Đói bụng không?”

“Vâng.”

Trải qua hơn mười ngày, Tần Ninh càng quen thuộc hơi thở của Bạch Hử, được bảo vệ dưới cánh, nắm lông tơ mềm mại, dựa vào gần hơn.

“Không thể ngủ nữa, dậy ăn chút gì đi.” Bạch Hử cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt qua đuôi tóc Tần Ninh.

“Rất nhanh tinh hạm sẽ xuất phát, trước đó còn có một ngày, có thể dẫn em xuống dưới, làm quen dùng hình thái nguyên thủy bay lượn.”

Nghe thấy câu này, Tần Ninh lập tức tinh thần.

Hai mắt sáng như sao ngồi dậy, đang định nói, lại phát hiện ánh mắt Bạch Hử hơi thấp, con ngươi chợt đậm hơn.

Tần Ninh chớp chớp mắt, cúi đầu, rất nhanh đã biết nguyên nhân.

Đối diện Bạch Hử hai giây, cấp tốc quyết định, lại biến thành hình thái nguyên thủy.

Không đúng!

Cậu nhớ rõ ràng, Bạch Hử và Xích Quân thay đổi hình thái, trên người đều mặc quần áo! Cho dù là chim non, lúc biến hóa cũng có quấn vải, sao đến chỗ cậu lại hoàn toàn không giống?

Thật sự không nghĩ ra, Tần Ninh mặt mũi đỏ bừng.

Trong chớp mắt, nhạc trạc màu đen gần như sắp biến thành chu tước màu đỏ.

Bạch Hử cọ cọ gáy Tần Ninh, dọc theo gương mặt, ôn nhu chải vuốt lông vũ màu đen.

“Không sao, là ngẫu nhiên thôi, không cần để trong lòng.”

“Thật không?” Tần Ninh hoài nghi.

“Thật.”

Bạch Hử gật đầu, ánh mắt chân thành vô cùng, đồng thời thu cánh, ôm Tần Ninh càng chặt hơn.

“Ta sẽ cho em biết bí quyết.”

Thiên nga phát ra tiếng cười nhẹ, đuôi mắt hẹp dài điểm xuyết lông vũ bạch kim, đặc biệt quyến rũ.

“Trước đó, ăn gì trước đã.”

Nhìn Bạch Hử đứng dậy, chớp mắt biến thành hình thái tiến hóa, trên người là trường bào thêu kim tuyến. Tần Ninh gom lông đuôi lại, biến phiền muộn thành sức ăn, ăn liền mười hộp thịt nướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.