Theo thiên nga nhảy múa, trong rừng rậm dâng lên một luồng sáng trắng, kéo theo ánh đen thần bí.
Hai bó sáng quấn vào nhau, từ từ tản ra, xuyên qua trong rừng, liền thành một chiếc lưới ánh sáng chói mắt, bao trùm tán cây.
Trước tòa giảng đường chính, các tộc lông vũ phát hiện khác thường, đều ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng khuếch tán.
Trong một chớp mắt, tiếng tán thán nổi lên bốn phía.
Trung tâm nguồn sáng, hai chim phượng ngẩng đầu kêu to, vỗ cánh bay lên.
Hai cánh nhẹ vung, kéo theo từng luồng gió vô hình, quấn quanh, kéo lên trong ánh sáng.
Lông đuôi thon dài xòe ra, theo chim phượng nhảy múa, lóe sáng lên, giống như có ánh sao ngưng tụ bên trên.
“Tiếu ——”
Thiên nga bạch kim lên cao, hai cánh hạ xuống, ở giữa không trung bao trùm lấy nhạc trạc.
Đối phương ngẩng đầu, theo trực giáo chỉ dẫn, khéo léo nghiêng qua bên gáy thiên nga. Lông mào hơi rũ, mi mắt nhẹ rung, lưỡi gió quấn quanh người dần dần lặng đi, trong mắt mang theo vui vẻ bất tận.
“Tiếu!”
Trước sân rộng, các phượng hoàng mở cánh ánh sáng, bay lên giữa không trung.
Tiếng kêu to giòn vang dễ nghe, hoàn toàn không giống lúc giao chiến.
Hơn mười luồng sáng bạch kim bay về phía rừng rậm, sau đó là chu tước màu đỏ, cùng với uyên sồ màu vàng.
Bất luận chim phượng hay chim hoàng, đều biến hóa trên đường bay lượn.
Hai cánh xòe, lông đuôi trải ra.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lông vũ tuyệt mỹ lưu động ánh sáng màu xinh đẹp, tạo thành cầu vồng trên không trung rừng rậm.
Điệu nhảy của thiên nga và nhạc trạc còn đang tiếp tục.
Hai chim phượng cách ngày càng gần, ánh sáng không ngừng lan ra, sắp bao phủ toàn bộ rừng rậm.
Vấn đề Tần Ninh từng lo lắng, hoàn toàn không xảy ra.
Không quen thuộc điệu nhảy của phượng hoàng, chỉ cần vâng theo bản năng, là có thể nhận được chỉ dẫn chính xác nhất.
Huyết mạch xa xưa, sẽ dẫn đường cậu làm sao giương cánh bay lượn, nhảy múa cùng Bạch Hử.
Mỗi lần hai cánh khẽ chạm, ánh mắt giao nhau, tiếng kêu đối đáp, đều có thể mang đến tán thán cùng rung động khác nhau. Từ trong thân thể đến tứ chi bách hải, thậm chí mỗi cọng lông vũ, run rẩy một chớp mắt cũng không biến mất.
Các phượng hoàng trưởng thành đến, cũng không cắt đứt điệu nhảy này, ngược lại đẩy bầu không khí lên cao trào.
Tiếng kêu to dễ nghe mang theo chúc phúc, vang vọng trời cao.
Đồ đằng phượng hoàng hiện lên trong ánh sáng, lúc đầu chỉ có thiên nga và nhạc trạc, sau đó là chu tước và uyên sồ.
Cuối cùng, ánh sáng xanh có chút mơ hồ thêm vào, hóa thành hình dạng thanh loan.
So với chim trưởng thành, hai thanh loan nhỏ còn có chút non nớt. Chỉ là, bọn họ nguyện dùng nỗ lực lớn nhất, gửi tặng Tần Ninh lời chúc tốt đẹp nhất.
Đồ đằng không ngừng mở rộng, tạo thành cảnh tượng xinh đẹp.
Phượng hoàng ngưng tụ từ sức mạnh bay lượn quanh người Tần Ninh và Bạch Hử, hoa lệ, tao nhã.
Sau khi đồ đằng hình thành, các phượng hoàng trưởng thành dừng lại tại chỗ, không tiếp tục tiến lên.
Các phượng hoàng nhỏ đứng bên cạnh trưởng bối, vỗ cánh ánh sáng, vô ý cuộn lên làn gió, phất qua tán cây rậm rạp, cuốn đi từng phiến lá rộng, tăng thêm màu sắc mới cho điệu múa này.
Đến cuối cùng, hai chim phượng đứng trong ánh sáng, trán chống trán, lông mào rũ xuống, cổ quấn lấy nhau.
Qua tròn ba phút, ánh sáng từ từ yếu đi, từ sát bên rìa bắt đầu tan đi.
Ánh sáng màu chưa hoàn toàn biến mất, hóa thành những đốm sáng, như những ngôi sao chầm chậm mọc lên, theo gió phất qua cánh rừng, bay về phía phượng hoàng.
Một phượng hoàng nhỏ xòe tay, đón được một đốm sáng. Nhìn đốm sáng thiêu đốt trong lòng bàn tay, ngạc nhiên phát ra tiếng tán thán.
“Không phải là ảo ảnh!”
“Đây là sức mạnh chúc phúc!”
Nghe vậy, các phượng hoàng nhỏ đồng thời ngẩng đầu, tò tò mở năm ngón tay.
Đốm sáng vào tay, lập tức nở rộ như đóa hoa.
Trong giây lát đẹp nhất, hóa thành sức mạnh mang theo chúc phúc, hòa vào trong cơ thể chim non.
Chân thật cảm nhận được tất cả, các phượng hoàng nhỏ vui vẻ không thôi, nỗ lực đuổi theo bóng sáng. Các phượng hoàng trưởng thành thì lắc đầu bật cười, kéo chim non tò mò trở lại.
“Không cần đuổi theo.”
Lời còn chưa dứt, đốm sáng dùng tốc độ nhanh hơn bay đến.
Không trung trên rừng rậm rơi một trận mưa ánh sáng, từng đốm ánh sáng bay lượn quanh phượng hoàng, hóa thành năng lượng vô tận, tan vào trong huyết mạch.
Ở trung tâm ánh sáng, Tần Ninh cảm nhận càng rõ ràng. Nâng cánh, lông vũ lưu động ánh đen, càng lóe sáng hơn trước.
Mưa ánh sáng kéo dài tròn ba mươi phút.
Một đốm sáng cuối cùng biến mất, không trung trên rừng lại có hai chiếc cầu vồng đan xen vào nhau.
Các phượng hoàng lần thứ hai ngẩng đầu kêu to.
Tiếng kêu được gió đưa đi xa, tộc lông vũ trên quảng trường đồng thời cúi người, dùng lễ nghi cao nhất của tộc đàn, dâng lên sự kính trọng với người thống trị tỉnh lại từ thời thái cổ.
“Đây chính là phượng múa sao?”
Hắc Minh và Hồng Tường tụ lại, vai sóng vai đứng, ngẩng đầu nhìn thịnh cảnh trên bầu trời, vẻ mặt ngạc nhiên than thở.
“Trong tộc có ghi chép, điệu nhảy như vậy, từ sau khi tộc lông vũ nội chiến đã không còn xuất hiện.”
Thiên nga tìm bạn đời đương nhiên sẽ nhảy múa, lại hoàn toàn không giống hôm nay nhìn thấy.
Hai người không cố ý nhỏ giọng, nội dung nói kéo đến càng nhiều hắc nhạn, đa số là bạn bè lúc nhập học với Tần Ninh. Bên trong kèm theo mấy con bạch chuẩn, cũng rất hứng thú với ghi chép tương quan.
Chỉ có ghi chép tính cái gì, tổ tiên của bọn họ là phụ thuộc của phượng hoàng, tận mắt nhìn thấy phượng múa!
“Tộc trưởng cất giấu hai chiếc máy ghi chép, bên trong là hình ảnh ghi lại từ vạn năm trước.”
“Máy ghi chép?” Hắc Minh quay đầu, lớn tiếng nói, “Bọn mình tận mắt nhìn thấy!”
Lật Dương đang định bác lại, một con cuồng điêu bên cạnh đột nhiên vỗ đùi, vẻ mặt thay đổi.
“Sao thế?” Những người khác không hiểu ra sao.
Đang tranh luận hăng say, vỗ đùi gì chứ.
“Phải ghi lại!”
Cuồng điêu quay đầu, quét mắt nhìn mọi người có mặt.
“Các cậu ai mở máy ghi chép?”
Cảnh tượng như vậy, mấy vạn năm khó gặp, không ghi lại thật sự là đáng tiếc vô cùng!
Nghe lời này, mọi người nhìn nhau, đồng thời ngẩn ra.
Phượng múa rung động không phải tầm thường có thể so sánh. Làm một ví dụ không thỏa đáng cho lắm, quả thực giống như hơn hai trăm quả pháo sáng đồng thời phát nổ.
Thân ở nơi đây, thán phục còn không kịp, ai có tâm tư ghi lại?
“Không có? Cậu cũng không?”
Hỏi qua một vòng, cuồng điêu phải chấp nhận hiện thực.
“Làm sao đâu chứ, năm tộc phượng hoàng tề tựu, phượng múa nhất định sẽ lại xuất hiện.”
“Nói là nói như vậy.”
Cuồng điêu cào tóc, liếc nhìn những đồng bạn thân thiết nhất, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, các cậu có nghĩ đến không, tộc trưởng thiên nga chỉ nhảy múa một lần này, không có khả năng tái hiện lần thứ hai.”
Phượng hoàng cực kỳ trung thành với bạn đời, bạn đời mất đi, một con khác sẽ không sống một mình.
Tộc trưởng thiên nga theo đuổi nhạc trạc, hai người trở thành bạn đời, sẽ trung trinh không đổi, làm bạn đến già. Bất luận là Bạch Hử hay Tần Ninh, điệu nhảy tương tự sẽ không tái hiện.
Đối với người ngoài, thịnh cảnh này có một không hai, không có duyên nhìn thấy một lần nữa.
Hiểu ý nghĩa trong lời cuồng điêu, các tộc lông vũ trẻ tuổi đều có chút thất vọng.
Chỉ có thể tự an ủi, bảy năm nữa, là sẽ có phượng hoàng khác nhảy múa, bản thân vẫn có hi vọng.
Về phần sự độc chiếm của phượng hoàng, cùng với hành vi có chút “bạo lực” của các chim phượng sau khi bước vào mùa sinh sản, bị vô thức lơ đi, không một người nhắc đến.
Vũ hoàng lẫn trong đám đông, nhìn phượng hoàng trên bầu trời, hai mắt sáng lấp lánh.
Quyết định ỳ lại thành Vũ, thật sự là không thể chính xác hơn!
Cô liền biết, bên cạnh có chim xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có niềm vui bất ngờ. Cho dù không thể sinh trứng, cũng nhất định có thể no mắt, tâm tình cũng sẽ vui vẻ.
“Tâm tình tốt, tuổi thọ dài.”
Những lời này được vũ hoàng coi là chân lý, mọi lúc khắc ghi trong lòng.
Đối với chuyện này, đám người Giác Thành không xen vào.
Khi vũ hoàng thiếu chút nữa chảy nước miếng, càng đồng loạt lui về phía sau ba bước lớn, chỉ kém giơ bảng lên đỉnh đầu: Không nhìn nổi người này.
Thề với vũ trụ, cho dù cùng là giác điêu, tuyệt đối không có quan hệ máu mủ!
Phượng múa kết thúc, ánh sáng tan đi, rừng rậm yên tĩnh như cũ.
Trên quảng trường, mọi người rốt cuộc tỉnh hồn lại.
Sau phút mất hồn ngắn ngủi, tốp năm tốp ba tụ lại, kết bạn đi qua các quầy hàng, vừa ăn thịt nướng, vừa bắt đầu bát quái. Nhất là vị trí của chim sẻ, tiếng ríu rít không ngừng, đặc biệt náo nhiệt.
Các học viên đã lựa chọn nghề nghiệp, xác định phương hướng cố gắng sau này.
Nhân số báo danh thực tập ở kỳ hạm chiếm hơn một nửa. Số còn lại cũng không phải là không muốn, mà là điều kiện bản thân không đủ, đừng nói kỳ hạm phượng hoàng, ngay cả tinh hạm bình thường cũng không thích ứng được.
Ví dụ như chim sẻ nhiệt liệt bát quái, tập tính của tộc đàn quyết định, tuyệt đại đa số chỉ có thể làm việc ở mặt đất. Muốn bước lên tinh hạm, trăm phần trăm là một hi vọng xa vời.
Lễ mừng tiến hành đến chạng vạng, bốn phía sân trường mọc lên vài cột sáng, đỉnh cột tỏa ra bốn phía, chiếu sáng bầu trời đêm, trong sân trường tựa như ban ngày.
Trước vị trí của các tộc đàn, bát đĩa đựng thức ăn chồng chất thành núi.
Tộc lông vũ trẻ tuổi bụng tròn xoe, các phượng hoàng nhỏ no đến nấc lên, vẫn cứ ôm đĩa không buông.
Giảng viên tộc chuẩn bay lên cao, ấn xuống bảng điều khiển.
Vài tiếng nổ vang, bầu trời vẩy đầy những thác nước ánh sáng màu rực rỡ.
Thác nước chảy xuôi, bất chợt tạo thành đồ đằng tộc lông vũ khổng lồ, ánh sáng lấp lánh chói mắt.
“Oa!”
“Đẹp quá đi!”
Mọi người ngẩng đầu lên, khuôn mặt được ánh sáng chiếu rọi. Bao gồm các phượng hoàng nhỏ, đều bị cảnh đẹp hấp dẫn. Tự nhiên không thể nào phát hiện, hai chim phượng lặng lẽ rời xa đoàn người.
Nói chính xác một chút, bạn nhạc trạc nào đó rất muốn ở lại, lại bị con thiên nga nào đó ôm ngang, rời khỏi sân trường, bay về phía miệng núi lửa.
Tín thiên ông phát hiện tình huống, ngửa cổ nuốt một con cá, lập tức vỗ cánh bay lên.
Không ngờ rằng, Bạch Hử bay thật sự quá nhanh, cho dù ôm Tần Ninh, vẫn cứ nhanh thành tàn ảnh. Với tốc độ của tộc lông vũ nguyên thủy, căn bản không đuổi kịp!
Nhìn thấy hai người càng ngày càng xa, tín thiên ông không làm sao được, chợt cảm thấy bi thương.
Bản thân đây là thất nghiệp?
Thân là tộc lông vũ nguyên thủy, thất nghiệp không ảnh hưởng nuôi gia đình sống qua ngày. Nhưng bị chim biển khác biết, chín phần sẽ cười vỡ bụng.
Không mảy may biết nỗi buồn của tín thiên ông, Bạch Hử ôm Tần Ninh bay nhanh một mạch, dùng tốc độ nhanh nhất đến miệng núi lửa.
Lúc này, trừ tộc chuẩn phụ trách công tác an toàn, đa số tộc lông vũ đều tập trung ở trung tâm nội thành, tham gia lễ mừng, thiên nga cũng không ngoại lệ.
Trong miệng núi lửa yên lặng, không nghe thấy một chút tiếng người.
Gió rừng thổi qua mặt hồ, sóng gợn nhộn nhạo.
Vài con cá nhảy ra khỏi mặt nước, lục tục rơi xuống mặt hồ, ngay lập tức không thấy bóng dáng.
Bạch Hử thu cánh ánh sáng, hạ xuống đảo giữa hồ.
Tần Ninh cắn môi, dự cảm đến chuyện sắp xảy ra, tim lập tức đập thình thịch.
Đừng hiểu lầm, cậu không phải sợ, mà là hưng phấn.
Sờ sờ bên tai, nóng lên từng đợt.
Tần Ninh cuối cùng cũng hiểu, “huyết mạch sôi trào” là cảm giác như thế nào.
Phải thừa nhận, loại cảm giác này cũng không tệ, thậm chí có thể nói tương đối tốt.
Từ đầu đến cuối, Bạch Hử đều không thả Tần Ninh xuống. Ôm cậu đi thẳng qua phòng khách, lên tầng hai, đi vào phòng. Sau đó, rất không “thiên nga” dùng chân đóng cửa phòng, ném Tần Ninh lên chiếc giường phủ đầy lông vũ.
Lông vũ rất mềm, không có bất cứ lực đàn hồi.
Chớp mắt rơi xuống, Tần Ninh liền chìm vào, giãy mấy cái, căn bản không giãy ra được.
“Chờ…”
Lời chưa ra khỏi miệng, Bạch Hử đã đè lên. Một tay nâng gáy Tần Ninh, dùng sức chặn môi cậu.
Da thịt chạm nhau, giống như mang theo dòng điện.
Hơi thở nóng rực tràn đầy khoang miệng, môi có chút đau. Ngón tay thon dài đan vào trong tóc, lại là ôn nhu đến mâu thuẫn.
Âm thanh chọc người đỏ mặt tràn ra.
Trong chớp mắt, Tần Ninh mở mắt, phát hiện cổ tay lại bị giữ chặt. Sợi tóc lạnh lẽo rơi trên vai gáy, quấn quýt với tóc đen, xa hoa không nói nên lời, làm không không thể dời mắt.
“Bạch Hử…”
“Ừ?”
Giọng nói chảy qua bên tai, không chân thật khác thường.
Tần Ninh cong ngón tay, cắn môi, cố gắng ngẩng đầu, đối diện cặp mắt màu khói.
Màu sắc ôn hòa thường ngày, đều hòa tan nóng cháy. Con ngươi biến thành một đường thẳng dựng đứng, khóa chặt lấy “con mồi”.
Tần Ninh dùng sức, cố gắng ngồi dậy.
Cánh ánh sáng mở ra, đồng thời thắt lưng phát lực, vị trí của hai người chớp mắt đảo ngược.
Không đợi cậu chúc mừng thắng lợi, cánh ánh sáng bạch kim trải ra, bọc lấy toàn thân Tần Ninh. Bàn tay lớn giữ gáy cậu, sức mạnh nhanh chóng biến mất.
Thói quen không thể thay đổi, dưới sự thúc đẩy của bản năng, thân thể cho ra phản ứng trực tiếp nhất.
Tần Ninh trợn mắt.
Cậu cũng chỉ có thể trợn mắt.
“Anh ăn gian!”
“Vậy sao?”
Bạch Hử cười khẽ, cánh ánh sáng khép lại, bọc lấy hai người, tạo thành một không gian độc lập màu bạch kim.
“Không thích?”
“… Thích.”
Tần Ninh rất thành thật.
Lúc này, cậu hận sự thành thật của mình.
Thiên nga nâng mi, giống như đang nói: Nếu thích, còn có vấn đề gì?
Im lặng một hồi, Tần Ninh nhận rõ hiện thực.
Biết “chống đối” vô dụng, dứt khoát thẳng thắn, cúi đầu, dùng sức cắn vào bên gáy Bạch Hử.
Sự thật chứng minh, bạn nhạc trạc nào đó “tìm đường chết” tương đối thành công.
Lưng rơi vào lông vũ, môi đồng thời một lần nữa bị chặn.
Cánh tay bên hông siết chặt, cả người giống như bị dung nham bao phủ, không phát ra được một chút âm thanh.