Tân Nương Của Thần Linh

Chương 20: 20: Chỉ Một Mục Đích




Chuyển ngữ: Wanhoo
"Lực lượng sản xuất là lực lượng tự nhiên mà con người cải tạo sử dụng." Sinh viên khối xã hội thuộc làu làu mấy cái khái niệm này: "Lực lượng sản xuất quyết định quan hệ sản xuất!"
Đây gọi là đưa ra khái niệm trước rồi mới tiến hành phân tích vấn đề.
"Linh lực là lực lượng sản xuất rất tiên tiến, rất có ích nhưng hiếm ai có đôi mắt tinh tường như em."
Phất Thần đã quyết định nếu Thanh Hòa nói xằng bậy thì sẽ giúp cô im miệng.

Nhưng mấy câu này không giống bịa linh tinh.
Phất Thần hỏi: "Em cho rằng tu sĩ sử dụng linh lực sai cách?"
"Đương nhiên." Thanh Hòa gật đầu: "Ví dụ nhé, em có linh lực và em muốn dùng linh hỏa làm bình giữ nhiệt, nhưng họ chỉ biết dùng linh hỏa đốt nhà.

Thứ cho em nói thẳng, cách dùng thiển cận đó có khác gì lũ khỉ đâu? Chẳng khác nào trâu nhai mẫu đơn."
Phất Thần hơi động lòng, trước toàn coi thường cô, không ngờ cô nhóc hay ăn nói càn rỡ cũng có hiểu biết, có cái tầm nhất định.
Hắn đang định hỏi thêm lại thấy Thanh Hòa hất cằm kiêu ngạo: "Ngài đã biết em đang làm một việc vĩ đại nhường nào chưa?"
"..." Hắn không nên đặt nhiều niềm tin vào cô nhóc này.
Mặc dù không nghiêm chỉnh nhưng cái tầm giác ngộ cũng vượt xa nhiều kẻ xưng là tiên nhân đã sống hàng nghìn hàng vạn năm.
Những kẻ đó nên biết hổ thẹn.
Phất Thần không tỏ vẻ đồng tình với Thanh Hòa, hắn nói chậm rãi: "Đây là nguyên nhân em đã là tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu nhưng vẫn một lòng một dạ làm túi giữ nhiệt?"
Thanh Hòa: "..."
Sao nghe câu này chối tai thế nhỉ?
"Người tu chân tất nhiên giỏi về nóng lạnh bất xâm, nhưng giúp người phàm trần cũng không bị nóng lạnh ảnh hưởng chẳng phải còn giỏi hơn?"

Phất Thần bình tĩnh nói: "Miễn cưỡng nghe cũng có lý đôi phần."
Thanh Hòa sợ hãi: "???"
Cô còn tưởng Phất Thần sẽ nói ngang tiếp cơ.
Nhưng cô nhận ra biểu cảm của mình không ổn, trông cứ như châm chọc Phất Thần thích độc mồm độc miệng nên lập tức cứu cánh.
Chỉ thấy cô đảo ngược tay phải bật ngón cái cứng nhắc: "Được anh hùng công nhận!"
Phất Thần không cảm được bộ dạng này, nói giọng lạnh lùng: "Đi làm túi giữ nhiệt đi."
"Vâng ạ!"
Thanh Hòa nhảy nhót tung tăng.
Có linh lực tự vệ, cô làm được rất nhiều việc.

Ví dụ như đến thôn xóm nào đó mua ít gia vị.

Thú thật cô không nuốt trôi được cơm nước vô vị.
Phất Thần nhìn theo cái dáng tung tăng của cô gái, xoay người định bay về quan tài.
Trước đi xuyên qua quan tài, tầm mắt hắn dừng ở vòng hoa tươi đẹp nở rộ trên nắp.
Hoa tươi trang nhã, lá xanh ngăn ngắt.
Hắn dừng mắt một thoáng, nhấc nhẹ ngón tay.
Thần linh bay xuyên qua nắp quan tài trở về với bản thể.

Vòng hoa cũng xuyên qua nắp quan tài bầu bạn với thần linh.
*
Hôm sau.
Mới sáng ra Thanh Hòa đã gõ nắp quan tài Phất Thần nói rằng mình ăn thanh đạm không ngon miệng, muốn đi mua gia vị nấu nướng của con người.
Không mua thì thân quyến duy nhất của Phất Thần sẽ chết đói.
Phất Thần hất bay thân quyến không có triển vọng ra khỏi Tỏa Linh Điện, có điều đã cho phép cô ra ngoài.
Thanh Hòa kiểm tra túi đồ bằng linh thức xem mình có quên mang gì không.
"Ống tre...!có mang.

Vàng bạc...!có mang..."
Xích Tiêu rất khinh thường:
- Cô vẫn chưa bỏ cái thói của người phàm trần à? Kiểm tra pháp khí, bùa hộ mệnh mới quan trọng, cô kiểm tra mấy cái thứ tục tằng đó làm gì?
"Bùa hộ mệnh á? Tôi chuẩn bị rồi."
- Bao giờ?
Thanh Hòa vỗ ngực cho Xích Tiêu xem bảo bối: "Có Phất Thần đại nhân ở bên tôi không sợ gì hết."
Cô nâng niu xương ngón tay của Phất Thần.
Thật vậy, nhưng mà...

Giỏi nịnh lắm!
Đáng ghét, tại sao cậu ta không biết nịnh!
Cậu ta xót xa:
- Phất Thần đại nhân không ở đây, cô thể hiện cho ai xem?
Thanh Hòa điềm tĩnh: "Đừng đánh giá thần linh bằng điệu bộ của người phàm trần."
Xích Tiêu: Đáng ghét!
Cô cười tít mắt cất xương ngón giữa vào túi áo, tâm trạng rất vui: "Cậu có biết thành trì của con người gần đây nhất ở đâu không?"
- Lại chẳng biết.

Nhưng mà cô đừng quên, tối nay lời nguyền của cô sẽ lại tái phát, cô cần phải trở về Địa Cung trước khi mặt trời lặn để được Thiên Đạo đại nhân phù hộ.
Thanh Hòa thở dài, ghét lời nguyền kia quá: "Không cần cậu nhắc tôi sẽ trở về trước giờ gác cổng."
- Hứ.
Cô đã biết thì Xích Tiêu không nhiều lời nữa.
Chút mất hứng nhỏ bé nhanh chóng được Thanh Hòa điều chỉnh, tiếp tục vui vẻ soạn đồ chuẩn bị xuất cung.
Nhưng hôm nay không chỉ mỗi cô chuẩn bị ra ngoài.
Gia tộc Liễu Thị cũng đi.
Liễu Vô Dục nhìn các hậu bối thẳng lưng đằng đằng sát khí, nói lạnh lùng: "Đã rõ mục đích hành động hôm nay chưa?"
Các tà tu trẻ của Liễu Thị lập tức gật đầu thưa rõ.
Hôm nay họ chỉ có một mục đích.
Đó là mở lại đại trận Thí Linh Hộ Pháp, chiếm đoạt máu thịt của Thiên Đạo!
...
Ngự Phong Quyết đúng là công cụ di chuyển tuyệt vời.

Thanh Hòa di chuyển rất nhanh bằng cách lợi dụng sức gió.

Có linh lực bảo vệ, gió tạt vào mặt mát mẻ, sảng khoái, cô thích chí nhìn khắp nơi.

Mặc dù thế giới tu chân có nhiều bất tiện nhưng xét theo hướng khác thì vẫn thư thái hơn trái đất nhiều.
Theo như Xích Tiêu nói, khu vực xung quanh lăng tẩm của thần linh là cấm địa nguy hiểm nhất giới tu tiên cả vạn năm nay.

Không có chiêu đặc biệt, mạnh như tiên nhân cũng không được khinh suất.
Nhưng cô là thân quyến của thần linh, mới đây còn làm chuyện không được tiết lộ với Phất Thần?
Thế thì không sao.
Cứ đi lại thoải mái.
Chợt cô để ý xuống dưới đất.
Linh lực phát triển thị lực của cô, cô nhìn rõ có dáng người cõng sọt củi đi một mình dưới đường núi quanh co.
Có con người sống ở đây?
Thanh Hòa điều khiển Ngự Phong Quyết đáp xuống phía sau thiếu niên.
Cô đáp nhẹ không tạo tiếng động, nếu có cũng hoà vào tiếng gió lao xao cành cây bụi cỏ.
Thiếu niên cõng củi còng cả tấm lưng gầy gò không giống người tu tiên, không nhận ra có người đứng sau lưng.
Người phàm trần à?
Cô ho khẽ, xem như lời chào có thiện ý.
Nhưng...
Thiếu niên rùng mình không ngoảnh đầu lại.

Chỉ nghiêng người ném cái gì đó về phía cô và rồi cắm đầu chạy một mạch về phía trước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.