Tân Nương Của Thần Linh

Chương 44: 44: Được Chiều




Chuyển ngữ: Wanhoo
Sau câu nói ấy, Thanh Hòa cảm thấy linh thức tăng vọt, điều khiển Động Thiên như một phần cơ thể.
Cô muốn làm gì cũng được, Động Thiên là sân chơi cho cô thỏa sức vui đùa.
Kể cả các tu sĩ vào trong động thiên sau cô.
Vạn vật đều là quân cờ trong tay chính là quyền hành của thần linh.
Quyền lực lớn như thế bỗng nhiên nằm trong tay cô làm cô gái mới đó còn hùng hồn ra oai đột ngột cẩn trọng.

Rõ ràng muốn làm nhưng chần chừ mãi không làm gì.
Thần linh hỏi: "Tại sao không thực hiện suy nghĩ của em?"
Thần linh tặng quà cho cô bởi muốn xem cô sử dụng.
Cô gái nhận quà và sử dụng món quà quyết định tâm trạng lúc này của thần linh.
"Ở đây không có ai mà." Thanh Hòa nói: "Nếu "cầm" họ sẽ làm cơ thể họ bị thương nhỉ."
Thanh Hòa là tay mơ, không dám hứa mình khống chế được lực làm việc nhẹ nhàng như thần linh.
Vả lại cô thông qua "Thiên Nhãn" nhìn thấy nhóm tu sĩ kia luôn đi cùng nhau hỗ trợ nhau.

Dù chậm nhưng chưa từng bỏ rơi ai, cô rất tán thưởng.
Thần linh đã biến nơi đây thành sân chơi của cô thì dĩ nhiên có dự tính trước.
"Vào trong đây đều là con cháu đại gia tộc Bắc Hoang."

Ý là giết cả nắm nhất định có giết người vô tội, nhưng chọn giết một từ mười khẳng định sẽ có nhiều con cá lọt lưới.
"Hừm..." Phất Thần thở khẽ.
Hắn nhận ra tư tưởng của cô nhóc thiên về nghiêm túc.
Đại khái có liên quan đến cảnh ngộ bị coi là đồ cúng mang đi tế sống.
Nhiều khi cô đặt cảm xúc thiên vị kẻ yếu, muốn làm theo quy tắc chứ không có nhu cầu khống chế toàn diện.
"Tại sao em không tạo một bài khảo hạch phân loại người vô tội và kẻ có tội."
Ấy?
Thanh Hòa chưa từng suy xét theo hướng đó.
Cô gái không có nhiều kinh nghiệm sống, đúng là chưa từng có góc nhìn này.
"Em không phải người bị chi phối cũng không phải người bị ràng buộc."
"Không cần để người phàm trần ràng buộc em."
"Cứ làm bất cứ điều gì em muốn...Ta đã nói với em rồi mà?"
Tự do, tùy thích?
Cô vốn là người năng động, hoạt bát, tò mò về mọi thứ, bảo không rung động nhất định là giả.
Nhưng cô vẫn sợ mắc lỗi.
"Như thế không hay đâu." Hiếm khi cô ăn nói đàng hoàng: "Lỡ làm rối tung lên hay khiến người vô tội bị thương thì sao...!Em chưa tới trình độ này, thôi thì để ngài vẫn hơn."
Phất Thần không nói gì, chỉ đi thẳng vào biển ý thức chung.
Biển ý thức của hai người kết nối với nhau, có thể gọi là chung.
Trong biển ý thức.
Thần linh ứng với bầu trời mây trắng lững lờ trôi, phản chiếu màu xanh trong xuống biển khơi.
Cô gái ứng với đại dương gợn sóng lăn tăn luôn tạo ra sắc màu diệu kỳ.
Phất Thần thích nơi này.
Trời và biển giáp ranh, mây xanh gió nhẹ.
Trong một lần nào đó chịu cái đau dữ dội, hắn vô tình đắm chìm thần thức trong đây, không ngờ lại bình tĩnh rất nhanh.
Sau lần ấy, hắn thích chốn bồng lai tâm hồn này.
Hai người mới giao hòa biển thức một thời gian ngắn, lại thêm thần linh rất mạnh, thực lực hai người chênh lệch khá nhiều, nên trước mắt cô gái chỉ cảm nhận được một phần núi băng.
Vậy nên thần linh không hay đến, đến cũng không được nán lại lâu.
Lần này thần linh đến để thăm dò suy nghĩ chân thật của cô gái.
...Thỉnh thoảng Thanh Hòa thích nói ngang, giỏi giả vờ làm người khác không hiểu ý.
Thần linh đưa ý thức vào núi băng, nhìn xuống biển khơi trong xanh bên dưới.
Không biết đại dương mênh mông đại diện cho cô gái có thêm sự sống mới từ khi nào.
Đó là một cá voi con màu hồng nhạt.
Vốn có cái đầu tròn tròn rất đáng yêu.

Nhưng lúc này đây cá voi con chỉ bơi chầm chậm trên mặt nước, không dám tạo sóng lớn.
Tại sao?
Thần linh nhìn mặt biển trước mặt cá voi.
Mặt biển phản chiếu rõ mồn một hình ảnh trời xanh mây trắng.

Chỉ cần cá voi con quẫy mạnh sẽ phá vỡ hình ảnh yên bình đẹp đẽ.
Vậy nên cô chấp nhận không làm gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức.
Biển ý thức là nơi thể hiện rõ nhất nội tâm một người.

Có thể hơi vặn vẹo nhưng giữ nguyên suy nghĩ chân thật.
Vì vậy thần linh đã hiểu.
Cô nhóc ngoan quá, làm ít việc xấu quá nên không dám giải phóng.
Đã thế còn không hề giác ngộ mình muốn làm gì cũng được.
...
Lúc này, một Tà Thần hợp tư cách nên ban cho Thanh Hòa thần binh, đầu độc cô, bảo cô giết hết người này đến người khác.

Vấy bẩn cô, cho cô cảm nhận sức hấp dẫn của nhân vật phản diện.
Nhưng Phất Thần không phải Tà Thần hợp tư cách.
Bởi vì mạch não của hắn rất đặc biệt...
Thanh Hòa không dám giải phóng?
Xem ra được chiều ít quá.
Thần linh biết lý do bỗng nghiêm mặt lạnh lùng.
"Em cứ cố gắng là được."
"Đừng lo lắng gì."

Thanh Hòa hỏi: "Thật sự sẽ không có vấn đề gì ạ? Em là công nhân chấp hành nghiêm chỉnh pháp luật, thật sự là em không làm được việc đáng sợ vi phạm pháp luật..."
Thần linh cất lời hờ hững.
"Thiên Đạo là pháp luật của thế gian."
"Ta chính là pháp luật."
Giọng điệu của hắn vẫn luôn lạnh lùng, không nghe ra có nhiều cảm xúc.
Nhưng không hiểu sao giờ phút này cô lại nghe ra ý khích lệ.
"Giờ đây ta nói."
"Bất luận sau này em làm gì, chỉ cần làm theo bản tâm..."
"Thì càng không có lỗi."
Lời nói của thần linh như dòng suối mát lạnh đánh rùng mình cô ngay tức khắc.
"Làm theo bản tâm..."
Cô nhắc lại khe khẽ.
Thanh Hòa rất hay nghe theo trái tim.
Ví như nhận hèn nhát bằng tốc độ ánh sáng, ví như biết lỗi ngay lập tức, ví như lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nhưng thật sự làm theo bản tâm...!Đại khái chỉ xuất hiện khi tha thiết muốn sống.
Dù sao thì sự thật là cô rất muốn sống.
Chưa từng có ai khẳng định chỉ cần cô làm theotrái tim mách bảo vậy thì điều cô làm không có lỗi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.