Tân Nương Khó Làm

Chương 10: Tiểu cô A Cần



Ngọc Chi đi hết nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đường về viện của mình.

Vừa rồi nàng thấy Thước Nha Nhi ôm lỉnh kỉnh lễ vật nên dứt khoát bảo nàng ấy cứ về trước, mình nối gót theo sau là được, nhưng không ngờ chẳng qua nàng đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng động kỳ quái thì liền lạc đường. Hiện thời nàng không chỉ không tìm được nguồn gốc của âm thanh quái lạ đó, mà còn tìm không ra đường về viện, chuyện này đúng thật quá mức đen đủi.

Văn gia mặc dù ở kinh thành phương Bắc, nhưng kết cấu nhà cửa lại đậm chất lâm viên hữu tình của phương Nam, đâu đâu cũng có thể bắt gặp núi giả, cộng thêm vô số đường nhỏ, hành lang cũng thi công kiểu quanh co gấp khúc. Ngọc Chi nghe nói Văn lão thái gia trước đây là nhân sĩ Giang Nam, sau khi lên kinh ứng thí đậu tiến sĩ làm quan thì mới định cư ở kinh thành, cho nên nơi này có thể cũng thấm đẫm tâm tình hoài niệm cố hương của ông nhỉ.

Có điều cấu trúc dạng này đối với một kẻ mù đường mà nói, thực sự thống khổ.

Vị trí hiện tại của Ngọc Chi đoán chừng cách chỗ của nàng không xa, bởi vì trước đó đã theo chân Thước Nha Nhi một hồi lâu, chỉ là bây giờ, cây cối um tùm hai bên ngay trước mắt xuất hiện từ khi nào thế? Lúc tới đây dường như đâu có thấy đâu ta.

Ngọc Chi có chút cáu kỉnh lau mặt, nếu như bị người khác bắt gặp cảnh tượng này, tuyệt đối sẽ không thể nào nghĩ đây là vị đại thiếu nãi nãi dịu dàng ôn nhu lúc thỉnh an. Nhưng đây đích thực là Ngọc Chi, cực kỳ căm hận nhược điểm mù đường của mình, nhưng lại không có cách nào chữa trị, đây là điểm tiếc nuối nhất.

Ngọc Chi xoa xoa bụng, bữa sáng còn chưa ăn, hiện giờ đói vô cùng, nhưng đây là đâu hiện giờ còn chưa biết, nàng không dám tùy tiện đi lung tung. Nơi này không phải hộ nhỏ cửa bé bình thường, làm việc gì cũng phải nơm nớp dè dặt, Ngọc Chi nghĩ hay là ở đây chờ Thước Nha Nhi đến đón nàng. Trước đây mỗi lần đụng phải tình cảnh lạc đường, nàng đều làm như vậy, Thước Nha Nhi chờ nàng hồi lâu thì sẽ trở lại điểm ban đầu để tìm nàng.

Nghĩ tới đây, Ngọc Chi cũng lấy lại bình tĩnh, dứt khoát đứng tại chỗ yên lặng chờ Thước Nha Nhi quay lại tìm nàng.

Không biết qua bao lâu, tiếng động trước đó đột nhiên nghe thấy lại xuất hiện. Ngọc Chi nghiêng tai chăm chú lắng nghe, thì ra là tiếng nói chuyện của một người. Cảm giác đầu tiên chính là nhất định có bí mật gì đó. Trong đại gia tộc chắc chắn ít nhiều đều có những bí mật, cộng thêm ở nơi yên ắng cây cối bốn bề thế này, càng là nơi phát sinh ra những bí mật đấy nhé.

Mặc dù cố hết sức kiềm chế bản thân không được tìm hiểu đó là gì, nhưng Ngọc Chi vẫn dịch chuyển gần hơn tới nơi phát ra âm thanh vài bước.

Đúng lúc này, đột nhiên một bóng người nhanh chóng lao về phía Ngọc Chi, Ngọc Chi kinh hoàng biến sắc, vội lui về sau hai bước, nhưng vẫn bị người đó đụng vào suýt ngã. Khó khăn lắm mới đứng vững vàng nhìn người lao tới, phát hiện đó chẳng qua là một nha đầu tầm mười ba mười bốn tuổi, mặc bộ váy màu vàng nhạt, tóc hãy còn tết hai búi, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt rất to, trong suốt trắng đen rõ ràng, đang hết sức tò mò nhìn Ngọc Chi.

“Ngươi là ai?”

Hai người gần như đồng thời cùng lên tiếng, nhưng Ngọc Chi nghe thấy giọng nói nàng ấy thì nháy mắt có chút sửng sốt. Âm thanh này rõ ràng là tiếng nói chuyện nàng nghe thấy trước đó, lẽ nào người đấy chính là cô bé này?

“Vừa rồi là ngươi đang nói chuyện?” Ngọc Chi cảm thấy đó rõ ràng là cảm giác một người tự mình lẩm bẩm.

Cô bé gật đầu, “Đúng vậy, sao thế? Ngươi là ai vậy? Sao ta chưa từng gặp ngươi?”

Ngọc Chi bị đôi mắt trong veo của nàng nhìn chằm chằm, nhất thời có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn thành thực đáp lời: “Hôm qua ta vừa gả vào, ngươi đương nhiên chưa bao giờ gặp ta rồi.”

Ánh mắt cô bé bỗng sáng rực, vỗ tay một cái, “Thì ra tỷ chính là đại tẩu của ta, ta từng nghe đại ca nói, tỷ là tiểu thư Đổng gia phải không?”

Ngọc Chi mấp máy môi, lập tức hiểu ra. Trước đây Thước Nha Nhi tìm hiểu về Văn gia có nói có một cô nương thần trí không mấy tỉnh táo, lẽ nào là nàng ấy? Nhưng xem ra không giống như thế, nhiều lắm chính là có chút đơn thuần mà thôi. Thấy nàng vẫn đang chờ mình trả lời, Ngọc Chi gật đầu, “Ừm, đúng là ta, thế còn muội?”

“Muội là A Cần, A Cần.” Tiểu cô nương dường như rất kích động, gắng sức cường điệu tên của mình, trên mặt cũng ngập tràn nụ cười.

“A Cần?” Ngọc Chi gật đầu, “Được, ta nhớ rồi.”

A Cần thân thiết bước tới kéo cánh tay Ngọc Chi, tủm tỉm cười nói, “Đại tẩu, tỷ trẻ quá.”

Nụ cười của Ngọc Chi thoáng dừng lại, “Hả? Sao chứ?”

A Cần bĩu môi, mắt đảo xung quanh rồi kề sát lại gần bảo nàng, “Trong nhà này, tỷ thực sự quá trẻ tuổi.”

Ngọc Chi có hơi buồn cười, “Không phải muội còn trẻ hơn sao?”

A Cần thoáng mỉm cười, nhưng lại mang theo một chút cảm giác thành thục, “Nhưng trong nhà này thì muội rất già.”

Ngọc Chi nghe vậy cảm thấy có phần kỳ quặc, nhớ tới trước đây mọi người bảo nàng ấy nói chuyện hơi khác người, hiện giờ mới phát hiện hình như đúng vậy thật, cách nói chuyện này cùng với ngữ điệu này, nào có điểm nào giống với một cô nương mười ba mười bốn tuổi chứ? Huống hồ sau khi nói xong, nàng ấy còn chăm chú nhìn Ngọc Chi như có điều suy tư, bộ dạng từng trải lão luyện.

Trái tim nhỏ bé của Ngọc Chi cũng mạnh mẽ đập mạnh một cái, ánh mắt của nha đầu này khiến người ta có cảm giác không dám chạy trốn.

“Muội nhìn ta chằm chằm làm gì?” Bản thân Ngọc Chi cũng không phát hiện, giọng nói của mình đột nhiên có chút nhẹ nhàng.

A Cần nghe nàng nói vậy thì ngẩn ra, kế đó phụt một tiếng bật cười thành tiếng, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng dứt khoát ôm bụng ngồi xuống. Ngọc Chi khó hiểu nhìn nàng, “Sao vậy?”

A Cần ngẩng lên liếc nàng một cái, vừa cười vừa nói, “Đại….đại tẩu, dáng vẻ vừa rồi của tẩu….rất buồn cười….”

Mặt Ngọc Chi thoáng chốc có chút khó coi, suy nghĩ của nha đầu này nhảy cũng hơi bị nhanh rồi nhé. Nàng ngẫm nghĩ, ngồi sụp xuống hỏi A Cần: “Từng có ai nói muội rất đặc biệt chưa?”

A Cần ngừng cười, gật gật đầu, “Đương nhiên là có, tổ mẫu bảo muội đặc biệt ngoan, đại ca nói muội đặc biệt hiểu chuyện, chỉ có điều những người khác nói muội đặc biệt phiền phức.”

Ngọc Chi yên lặng khép miệng, sự thực chứng minh A Cần không phải không bình thường, nhưng cũng không phải quá bình thường. Chuyện này đúng là rất chi mâu thuẫn.

Đang suy tư nên tiếp tục đề tài như thế nào thì sau lưng truyền tới giọng Thước Nha Nhi: “Tiểu thư, cuối cùng tìm được người rồi, người lại lạc đường đúng không?”

Ngọc Chi vội vàng đứng dậy, gật như giã tỏi, “Cuối cùng em tìm được rồi, chúng ta mau về thôi, ta đói sắp chết rồi.” Dứt lời, Ngọc Chi mới nhớ ra bên cạnh còn có A Cần, vì thế lại lập tức bày ra bộ dạng dịu dàng đoan trang, khẽ ho một tiếng rồi mỉm cười nói với nàng ấy: “A Cần, đại tẩu về trước đây, có thời gian tới chỗ ta chơi nhé.”

A Cần vẫn luôn nhìn nàng nhịn cười, sau khi Ngọc Chi quay người bước đi thì nàng ấy cuối cùng nhịn không được nữa bật cười, khiến đàn chim sẻ đậu trên ngọn cây quáng quàng.

Ngọc Chi cách đó một khoảng thật xa nghe thấy, mặt thoáng đỏ lên.

Về tới viện, Thước Nha Nhi trước tiên đi chuẩn bị bữa sáng cho nàng. Ngọc Chi bước tới cửa phòng, nhưng lại thấy cửa chính chính phòng khép chặt thì không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ. Đang định đẩy cửa bước vào thì nàng đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng một người đang nói chuyện. Giọng của người đó Ngọc Chi từng nghe thấy, vào lúc thỉnh an sáng hôm nay.

Chính là cái người khiến nàng cảm thấy vô cùng chán ghét, tiểu thúc Văn Chiêu Dã.

Ngọc Chi hiếu kỳ vô cùng, cảm nhận được giọng nói đó là từ bên trong phòng truyền ra, nên nàng dứt khoát bước gần hai bước tới bên cửa sổ đang mở, hạ người xuống, dán vào bên cửa cẩn thận lắng nghe.

“Đại ca, mấy lần trước không phải huynh rất rộng rãi hay sao? Sao lần này lại bủn xỉn như vậy?”

“Trọng Hòa, không phải ta không cho đệ, mà là thật sự không có. Chút tiền kia lần trước không phải đều cho đệ hết rồi sao? Lần này thành thân, nội chỉ tiền thưởng thôi cũng đã tiêu không ít bạc, đệ cũng biết mới phải chứ.”

“Đại ca, tiền trong phủ chi cho huynh mỗi tháng đều nhiều hơn ta rất nhiều, còn nữa, ta chỉ mượn huynh mà thôi, cũng đâu phải là không trả, huynh đừng có keo kiệt như vậy được không?”

“Trọng Hòa……….”

Ngọc Chi hiểu ra, thì ra Văn Chiêu Dã tới mượn tiền. Về phần chuyện tiền chi tiêu trong phủ phát mỗi tháng cho Văn Chiêu Lăng nhiều hơn nàng vẫn chưa biết, xem ra nguyên nhân này khiến Văn Chiêu Dã trong lòng bất mãn, cho nên mới tới hỏi mượn tiền. Có điều nghe như đây không phải là lần đầu.

Trong phòng truyền ra một loạt tiếng động lục lọi tìm kiếm, không bao lâu giọng Văn Chiêu Dã bay tới, mơ hồ mang theo một tia đắc ý, “Đại ca, không phải không có sao? Đây là gì hả?”

Ngọc Chi lặng lẽ lộ ra đôi mắt từ bệ cửa sổ nhìn vào, thấy Văn Chiêu Dã quay lưng về phía mình, tay cầm một cái hà bao đung đưa trước mặt Văn Chiêu Lăng đang ngồi đối diện với hắn, Văn Chiêu Lăng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không phản đối lời nào.

Trong lòng Ngọc Chi nảy sinh một tia chán ghét, đây chẳng khác nào ăn cướp mà.

Con ngươi nàng nhẹ đảo vài vòng, nhẹ nhàng di chuyển tới cửa phòng, sau khi đứng dậy, tay đẩy mạnh cửa chính, cất cao giọng như thể không biết bên trong còn có người khác: “Bá Ngọc, mẫu thân tới rồi, chàng nhanh ra đón tiếp đi.”

Trong phòng truyền ra âm thanh ghế bị đẩy ngã, một người nhanh chóng bước ra, cũng không hề liếc Ngọc Chi lấy một cái, trực tiếp lao thẳng tới cửa, nhướn cổ nhìn ra bên ngoài.

Ngọc Chi đứng sau lưng hắn quan sát, ngoài cười nhưng trong không cười, cố ý gào lên kinh hoàng: “Úi, không phải thúc thúc sao, sao thúc lại ở đây vậy?”

Văn Chiêu Dã quay đầu nhìn nàng, mất tự nhiên cười cười, “Đại tẩu, ta ghé qua thăm đại ca mà thôi, giờ phải đi rồi, giờ phải đi rồi….” Vừa nói vừa nhanh chân chạy ra ngoài.

Ngọc Chi xoay người bước vào, trông thấy khóe môi Văn Chiêu Lăng mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn nàng, rồi lại nhìn hà bao Văn Chiêu Dã vội vàng vứt lại trên bàn, chàng cúi đầu cười càng rạng rỡ.

“Chàng còn cười? Ta thật không ngờ thúc thúc thì ra lại là kẻ bắt chẹt người khác như vậy đó!” Ngọc Chi có chút tức giận ngồi xuống đối diện với chàng, cầm hà bao lên ước lượng, “Trong này có được mấy lượng bạc cơ chứ, vậy mà thúc ấy còn muốn lấy?”

Trên mặt Văn Chiêu Lăng vẫn giữ nụ cười như trước, dịu dàng nói: “Đệ ấy sẽ trả lại.”

Ngọc Chi cũng cười hỏi lại, “Thế trước đây thúc ấy cũng hỏi mượn tiền chàng như vậy? Số tiền mượn đó đều trả rồi?”

Văn Chiêu Lăng hơi sững người, lắc đầu, biểu cảm trên mặt vẫn ôn hòa như cũ.

Ngọc Chi thu lại nụ cười trên mặt, “Cho nên mới nói, thúc ấy rõ ràng đang bắt chẹt chàng.” Ngọc Chi đẩy hà bao đến trước mặt chàng, “”Đúng rồi, thúc ấy nói mỗi tháng chàng được trong phủ phát nhiều hơn thúc ấy ư?”

Khóe môi Văn Chiêu Lăng nhếch lên, “Ngọc Chi, nàng nghe lén chúng ta nói chuyện?”

“Ta……..ta chỉ là tình cờ nghe thấy thôi.”

Văn Chiêu Lăng thấy mặt nàng đỏ lên thì thầm cảm thấy có hơi buồn cười, “Tiền ta được phát hàng tháng đều dùng để mua thuốc và đồ bổ, vì thời gian qua sức khỏe ta tốt lên rất nhiều cho nên thời điểm mua thuốc cũng không cố định, khoản tiền này đều để ta tự do chi tiêu, lúc cần sẽ cho người đi mua.”

Chàng vừa dứt lời, Ngọc Chi đã hô lên: “Thúc ấy ngay cả tiền thuốc của chàng cũng đòi?” Nàng nhìn nam nhân trước mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, trong lòng có chút phát cáu, người này cũng nhẫn nhục quá mức rồi đó?

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngọc Chi không khỏi có hơi thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.