Tân Nương Khó Làm

Chương 16: Tình tiết bên trong



Dọc đường dìu Văn Chiêu Lăng trở về Bá Ngọc Cư, Ngọc Chi vẫn luôn suy nghĩ đến tình hình vừa rồi, tóm lại cảm thấy Văn gia dường như có rất nhiều bí mật. Nàng không rõ liệu có nên hỏi Văn Chiêu Lăng hay không, càng không biết sau khi hỏi rồi thì chàng có trả lời hay không. Sau khi vào phòng ngồi xuống, Văn Chiêu Lăng bảo Thước Nha Nhi ra ngoài, cũng tự chính mình gợi chuyện trước: “Ngọc Chi, nàng có muốn biết vì sao sức khỏe của ta không tốt?”

“Hả?” Ngọc Chi không ngờ chàng lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, đúng lúc đây cũng là chuyện nàng tò mò nhất, lập tức gật đầu, “Đương nhiên muốn biết rồi, chàng nói nhanh đi.” Nói rồi rót một chung trà cho chàng.

Văn Chiêu Lăng trầm ngâm, như thể đang sắp xếp lại suy nghĩ, hồi lâu sau mới từ tốn cất giọng: “Chuyện nà là do ta nghe Nhị di nương kể, nàng biết Nhị di nương chứ? Chính là mẫu thân A Cần.”

Ngọc Chi gật gật đầu, biểu thị chàng tiếp tục.

Văn Chiêu Lăng nhẹ thở dài, “Chuyện này phải kể từ phụ thân ta, đời này của ông dường như từng thích không ít nữ tử, nhưng lại duy nhất không thích mẫu thân ta. Lúc mẫu thân mang thai ta, phụ thân nói thân thể bà nặng nề, muốn nhân cơ hội nạp thiếp. Lúc đó tổ phụ ta vẫn còn, cũng đồng ý, nhưng mẫu thân ta sống chết không chịu, thậm chí bất chấp người đang mang thai vẫn quỳ bên ngoài phòng cha mẹ chồng cầu xin. Khi đó băng tuyết ngập trời, bà quỳ đủ một ngày, mãi tới khi ngất đi mới được đỡ về phòng, vì vậy mới để lại mầm bệnh trong người ta. Sau đó phụ thân ta trái lại không hề nhắc đến chuyện nạp thiếp nữa, huống hồ sau khi ta ra đời cơ thể yếu ớt, phụ thân cũng thấy áy náy, đối với mẫu thân cũng tốt hơn nhiều, tới khi tam đệ Thúc Toàn chào đời…….”

Văn Chiêu Lăng dừng lại, nhưng Ngọc Chi vừa nghe thì hãi hùng khiếp vía. Dù thế nào nàng cũng không ngờ cơ thể Văn Chiêu Lăng yếu ớt thì ra là do nguyên nhân này, càng không ngờ tới mẹ chồng mình lại là người mạnh mẽ đến thế, vì ngăn cản trượng phu nạp thiếp lại có hành động như vậy. Chả trách bà đối xử với Văn Chiêu Lăng săn sóc hơn những con trai khác một chút, hẳn là vì chuyện năm đó nên thấy áy náy.

Văn Chiêu Lăng bưng chung trà lên hớp một ngụm, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, “Sau khi Thúc Toàn ra đời, phụ thân ta lại muốn nạp thiếp, lúc đó nhà ngoại tổ phụ đã có chút suy tàn, mẫu thân ta dần mất đi chỗ dựa, cũng không ngăn cản ông được nữa, huống chi nữ tử đó còn mang thai, khi ấy tổ phụ nói không thể để cốt nhục Văn gia ở bên ngoài, nên đồng ý cho ông nạp thiếp.”

Ngọc Chi nghe tới đây, rốt cuộc hiểu được vì sao mới rồi Văn phu nhân nghe thấy lời tương tự của Văn Chiêu Lăng lại có phản ứng như thế, hẳn là đã gợi lại chuyện cũ thương tâm.

“Chỉ là sau đó nữ nhân ấy vẫn rời đi, đứa trẻ còn chưa sinh thì đã bỏ đi. Phụ thân ta sau khi biết chuyện thập phần không vui, cùng mẫu thân ta cãi vã không ngừng, rời nhà mấy tháng không về, sau khi trở về thì đột nhiên nói muốn nạp đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân làm thiếp. Mẫu thân biết phụ thân đây là đang cố ý muốn chọc giận bà, kiên quyết không chịu, nhưng lúc đó tổ mẫu vì chuyện nữ tử trước kia đột nhiên bỏ đi mà hoài nghi mẫu thân đã gây khó dễ trong đó, nên liền đồng ý. Đó là mẫu thân của A Cần, Nhị di nương của ta.”

Ngọc Chi nghe mà cảm xúc tuôn trào, không biết nên nói gì, thấy chàng dừng lại thì đành nhẹ “Ừ” một tiếng, cho thấy mình thật sự chăm chú lắng nghe.

“Nhị di nương vẫn luôn theo hầu bên cạnh mẫu thân, đối với những chuyện này hiển nhiên biết rõ, sau khi bà kể với ta chuyện này không bao lâu thì đột ngột bị bệnh qua đời.”

Ngọc Chi kinh ngạc, theo bản năng nhìn chàng, “Lẽ nào là………..”

Văn Chiêu Lăng hướng ánh mắt về phía nàng, lắc đầu, “Ta biết bất cứ ai cũng sẽ hoài nghi do mẫu thân ta gây ra, nhưng lúc đó mặc dù quan hệ giữa mẫu thân và bà không được gọi là thân thiết, cũng không thích A Cần, nhưng tuyệt không phải là người độc ác như vậy.”

Ngọc Chi nhanh chóng gật đầu, “Đó là đương nhiên, người hiển nhiên sẽ không làm chuyện như thế.” Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng nàng từ đầu chí cuối có chút không mấy tin tưởng.

Văn Chiêu Lăng dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, khẽ ho một tiếng nói: “Nhị di nương của ta đích thực là đột ngột mắc bệnh qua đời, lúc đó ta đã mười mấy tuổi, bệnh lâu ngày thành y, cũng hiểu sơ về y thuật. Hơn nữa mẫu thân lúc ta nhược quán từng nói với ta một câu, đời này của bà, duy nhất cảm thấy có lỗi chính là với nữ tử trước đây mang thai rời khỏi Văn gia, còn lại, chỉ là xin lỗi bà ấy.” Chàng cười khổ lắc đầu, “Mẫu thân ta kiêu ngạo như vậy, có thể nói ra lời này cũng không dễ gì. Dáng vẻ kiêu ngạo của A Vinh rất giống bà, nhưng lại gặp phải chuyện xấu hổ giống như bà.”

Ngọc Chi nghe vậy, đối với sự việc ngày hôm nay cũng hết sức cảm khái, “Vì sao Văn gia không đi tìm nữ tử kia chứ? Ta nói chính là nữ tử hoài thai đứa trẻ của cha chàng, nếu như bà hạ sinh, không phải là để cốt nhục Văn gia lưu lạc bên ngoài ư?”

Văn Chiêu Lăng mím môi hồi lâu không lên tiếng, sau nửa ngày mới mở miệng: “Mẫu thân ta từng đi tìm, cũng đã tìm được, có điều……………..”Chàng thở dài, “Đó cũng là một nữ tử rất kiên cường, mặc dù xuất thân bần hàn, nhưng lại vô cùng thanh cao, dù thế nào cũng không đồng ý trở về cùng mẫu thân ta, cho nên cũng chỉ đành chịu như thế.”

Ngọc Chi rất muốn hỏi thử đành chịu như thế là thế nào, nhưng thấy dáng vẻ chàng mặt đầy ưu sầu nên rốt cuộc vẫn im lặng, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Hôm nay chàng nói muốn đón kỹ nữ kia về, sợ là đắc tội với A Vinh rồi.”

Văn Chiêu Lăng cười, “Có lẽ thế, có điều mau thôi nàng ấy sẽ cảm kích quyết định này của ta.”

Ngọc Chi hoài nghi nhìn nàng, Văn Chiêu Lăng đưa tay chỉnh lại tóc mai của nàng, “Ngọc Chi, nàng ở Minh Nguyệt am đã lâu, tuy thông minh, nhưng nhìn nhận sự việc vẫn chưa cặn kẽ, chờ sau này từ từ sẽ biết.”

Ánh mắt nàng quét qua cổ tay chàng, theo bản năng tìm kiếm trên đó xem có nốt ruồi son hay không, nhưng xem xét tỉ mỉ một lượt vẫn không thấy gì. Nàng cẩn thận nhìn gương mặt Văn Chiêu Lăng, chợt cảm thấy chàng và tướng mạo của thiếu niên đã có chút mơ hồ trong ký ức kia có nét tương tự, đặc biệt là dáng vẻ lúc cười lên kia, cái loại biểu cảm mang theo thâm ý đặc biệt đó.

Văn Chiêu Lăng thấy nàng cứ mãi nhìn mình chăm chút thì khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Ngọc Chi lắc lắc đầu, “Ta chỉ đang nhớ lại một người mà thôi, người đó trước đây từng cứu ta, nhưng sau này ta lại chưa từng gặp lại.”

“Hửm?” Văn Chiêu Lăng dường như rất hứng thú, “Là nam tử à?”

Ngọc Chi cười lắc lắc đầu, “Chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, có điều đã năm năm trôi qua, tuổi tác hiện giờ hẳn cũng suýt soát cỡ chàng.”

Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Ta biết rồi, sau này sẽ lưu ý giúp nàng một chút, giúp nàng tìm được vị ân nhân này.”

Ngọc Chi xua xua tay, “Được rồi, biển người mênh mông, bình thủy tương phùng mà thôi, có thể gặp được thì tốt, không gặp được cũng chẳng thể cưỡng cầu. Hôm nay suýt nữa ta còn cho rằng Quý Lễ là người đó, bởi vì trên cổ tay huynh ấy cũng có một nốt ruồi son, có điều sau khi suy nghĩ kỹ lại thì vẫn cảm thấy không đúng.”

Trong mắt Văn Chiêu Lăng khẽ lóe lên một tia sáng, “Ngay cả trên cổ tay người đó có nốt ruồi son nàng cũng nhớ?”

Ngọc Chi có phần ngượng ngùng cười cười, “Chỉ là vô tình nhìn thấy, ấn tượng thật sự khắc sâu nên mới nhớ.”

Văn Chiêu Lăng gật đầu, khóe môi hàm chứa ý cười mơ hồ như có như không. Mới rồi nói nhiều như vậy, Ngọc Chi thấy chàng hiện giờ không lên tiếng nên cho rằng chàng mệt, liền định đỡ chàng vào trong phòng nghỉ ngơi. Văn Chiêu Lăng từ chối, bảo mình không mệt, hai người đang định nói chuyện thì Thước Nha Nhi bước vào thưa: “Cô gia, tiểu thư, tam thiếu nãi nãi đến.”

Dứt lời, Lý thị liền cước bộ nhẹ nhàng đi vào, thấy Ngọc Chi giữ cánh tay Văn Chiêu Lăng đứng ở cửa phòng thì khẽ ngẩn người, sau đó kịp thời phản ứng liền vội quay đầu sang hướng khác.

Ngọc Chi cuống quýt thả tay, mỉm cười với nàng, “Sao Lục nương lại có thời gian đến đây thế?”

Văn Chiêu Lăng cũng ở bên cạnh chào hỏi nàng ấy: “Lục nương nhanh vào ngồi đi, đừng đứng đó.”

Lý thị đoan trang mỉm cười với hai người, ngồi vào bàn, Văn Chiêu Lăng cũng ngồi xuống cùng Ngọc Chi.

“Đại ca, hôm nay cũng nhờ có huynh, bằng không trông vào nhị ca, chuyện này e là còn không biết sẽ phải kéo dài tới khi nào nữa.”

Văn Chiêu Lăng có hơi buồn cười nhìn nàng, “Lục nương, muội tới đây, tóm lại không thể nào là vì để nói chuyện này đâu nhỉ.”

Lý thị cười lắc đầu, “Đương nhiên không chỉ vì chuyện này, ta đặc biệt đến tìm đại tẩu.”

“Hả? Tìm ta?” Ngọc Chi đang châm trà cho nàng, nghe thấy thế thì có phần khó hiểu nhìn nàng, “Tìm ta có chuyện gì?”

Lý thị nhận trà nàng đưa, cười đáp: “Vừa rồi mẫu thân có nói, qua hai ngày nữa là tới rằm, bảo chúng ta cùng theo người đến Minh Nguyệt am dâng hương.”

Ngọc Chi khẽ nhíu mày, hiện giờ sao lại nghĩ tới chuyện dâng hương? Nàng có chút không rõ nhìn Văn Chiêu Lăng, nhưng thấy dáng vẻ chàng như thể có điều suy nghĩ, mắt rũ xuống không biết là đang nghĩ gì.

“Đại tẩu, ta đến chuyển lời, cũng phải cáo từ rồi.”

Lý thị đứng dậy định đi, Ngọc Chi cũng vội đứng dậy, “Ta tiễn cô ra cửa.”

Lý thị biết nàng đây là có lời muốn nói với mình nên gật đầu.

Hai người ra khỏi cửa đi tới viện Bá Ngọc Cư, Lý thị lúc này mới lên tiếng hỏi Ngọc Chi: “Đại tẩu có lời gì muốn hỏi thì hỏi thẳng đi.”

Ngọc Chi mím môi, “Quá nhiều câu hỏi, không biết nên hỏi cái nào trước.”

Lý thị dùng khăn tay che môi cười, “Thế thì hỏi từng câu một cũng được.”

Ngọc Chi quan sát xung quanh, kéo nàng đi mấy bước về phía góc tường cạnh đó, “Lục nương, vì sao mẫu thân lại muốn đi Minh Nguyệt am dâng hương vào lúc này? Chuyện kỹ nữ kia không quản nữa ư?”

Lý thị thở dài, “Ta đâu biết, mẫu thân trước giờ luôn kiệm lời, tâm tư lại càng khó đoán, tẩu quan sát thái độ của người với A Cần cũng biết rồi đấy, rõ ràng là ghét muội ấy, nhưng lại rất để tâm đối với việc ăn mặc chi tiêu của muội ấy, thậm chí có một vài phương diện còn đối đãi với muội ấy như đích nữ.”

Ngọc Chi nhớ tới lời trước đó của Văn Chiêu Lăng, cảm xúc mâu thuẫn đối với Văn phu nhân ít nhiều cũng được cởi bỏ.

“Đại tẩu không cần để ý mẫu thân suy nghĩ thế nào, chúng ta phận là con dâu, chỉ cần nghe theo sắp xếp của người là được.”

Ngọc Chi gật gật đầu, vừa định nói thì ánh mắt quét thấy một tiểu a hoàn đang ló đầu nhìn ở cách đó không xa, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Đó là nha hoàn của cô?”

Lý thị thuận theo ánh mắt nàng nhìn sang, lắc đầu, “Không phải, là nha hoàn của nhị tẩu A Vinh, hẳn là nhị tẩu sai nàng ấy tới gọi ta nghĩ biện pháp ứng phó với kỹ nữ kia.” Nàng có chút buồn cười lắc đầu.

Ngọc Chi thấy nét mặt này của nàng và Văn Chiêu Lăng thật sự rất giống nhau, hẳn là từ nhỏ chơi chung với Văn Chiêu Lăng đến lớn, nên động tác cử chỉ cũng trở nên tương tự. Nàng không khỏi nghĩ mình và Văn Chiêu Lăng sống chung với nhau lâu, liệu có phải cũng sẽ hình thành nên tính cách ôn hòa như chàng.

Miên man suy nghĩ một hồi, lúc ngước mắt lên thì phát hiện Lý thị đã đi về phía nha hoàn kia. Hai người ở đó nói vài câu, Ngọc Chi chợt nghe được âm thanh của nha hoàn đó, nhất thời sửng sốt, đây là…………nha hoàn hôm trước ở sau ngọn núi giả nói chuyện với Phúc Cầm. Không ngờ lại là người bên cạnh Kim thị, lẽ nào Phúc Cầm và Kim thị rất thân cận?

Ngọc Chi nhớ tới Văn phu nhân vẫn luôn rất thích Kim thị, có thể đích thực cũng có khả năng này.

Không bao lâu thì Lý thị đã quay lại, “Đại tẩu, ta trước tới chỗ nhị tẩu xem thử, có thời gian tẩu đến chỗ ta ngồi chơi.” Vừa dứt lời thì thần sắc trên mặt nàng hơi ngập ngừng, lại sửa miệng nói: “Thôi, vẫn là ta đến tìm tẩu vậy.”

Đối với nét mặt này của nàng ấy, Ngọc Chi cũng không xa lạ, lần trước nàng nói mời mình tới viện ngồi chơi cũng là nét mặt này, hiện giờ lại vẫn như thế, thật sự khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.

“Lục nương, liệu có phải cô có điều gì khó nói?”

Lý thị thở dài một tiếng, “Nào có điều gì khó nói, chỉ là vì người ta bảo viện của ta phong thủy không tốt, ta không hi vọng đại tẩu bị ta liên lụy thôi.”

Ngọc Chi không hiểu, “Phong thủy không tốt thế nào?”

Lý thị hơi cụp mắt, “Đó chẳng qua là một lý do, họ muốn nói mệnh ta cứng mà thôi.”

Lúc này Ngọc Chi mới hiểu được ý nàng ấy, hẳn là vì nàng gả sang không bao lâu thì tam thiếu gia Văn gia bị bệnh qua đời, nàng mới bị nói là mệnh cứng khắc phu, có điều ngại thể diện của nàng nên mới nói viện của nàng ấy phong thủy có vấn đề.

Lý thị lại cùng Ngọc Chi trao đổi dăm câu rồi liền cáo từ rời đi. Ngọc Chi nhìn theo bóng lưng của nàng mà trong lòng cảm khái, Văn gia quả nhiên ai nấy đều có ẩn tình mà. Nói ra, nàng đúng thật là người đơn giản nhất. A Cần nói một chút cũng không sai, nàng thật sự quá trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.