Ánh dương buổi sáng chiếu rọi sân viện, cơn gió sớm đầu mùa hạ dịu dàng lướt qua hoa cỏ trong sân. Lão quản gia Văn phủ mở cổng lớn, vừa liếc mắt đã thấy một bóng dáng cao ráo đứng bên ngoài thì nhất thời ngẩn người.
Người đó mặc một kiện thanh sam đơn giản, đã bị giặt đến hơi bạc màu. Tóc búi gọn gàng, mặt mày tuấn tú lịch sự, hướng về phía ông hành lễ, ôn hòa mà tao nhã.
“Cảm phiền lão bá thông báo, tại hạ Ngô Quý Lễ, là tiên sinh tới Văn gia dạy học cho Văn tiểu thư.”
Lão quản gia ngẩn người hồi lâu mới lấy lại tinh thần, bất giác khen ngợi một tiếng: “Công tử thật thanh nhã, ta đi bẩm báo ngay, vui lòng đợi một lát.”
Ngô Quý Lễ gật đầu, khẽ nở nụ cười đứng ở cổng đợi.
Chẳng mấy chốc lão quản gia đã trở lại, chắp tay với hắn, làm động tác mời: “Công tử, mời đi theo lão nô.”
Ngô Quý Lễ cảm tạ, theo ông vào trong cửa lớn Văn phủ. Khoảnh khắc bước qua cổng, hắn cảm thấy hơi hoảng hốt, bên tai dường như hãy còn vọng lại âm thanh quát mắng ngập trời vì phẫn nộ của mẫu thân hắn đêm qua, bà nói hắn phải áo gấm trên người mà bước qua cánh cổng này, chứ không phải như bây giờ lấy thân phận dạy học mà tới.
Lão quản gia vừa dẫn hắn đi vừa giới thiệu, nói hôm nay vốn dĩ Thái phu nhân và phu nhân cần gặp hắn một lần, có điều bởi vì Thái phu nhân không khỏe, Văn phu nhân phải ở cạnh bên chăm sóc nên trước gác lại, chỉ nói nếu đã là người đại thiếu nãi nãi giới thiệu thì đương nhiên sẽ không tệ.
Ngô Quý Lễ nghe tới đây thì đúng lúc lão quản gia chỉ về phía một góc mái hiên khuất giữa tầng tầng hoa cỏ ở ngay trước mặt, cười nói với hắn: “Vừa hay đằng kia chính là Bá Ngọc Cư nơi ở của đại thiếu gia và đại thiếu nãi nãi, lão nô có mắt không thấy thái sơn, không biết công tử là người quen của đại thiếu nãi nãi.”
Ngô Quý Lễ chớp mắt nhìn mái hiên ấy, mím môi: “Nói ra thì cũng không thân quen lắm, chẳng qua hồi nhỏ từng gặp nhau vài lần mà thôi.”
Lão quản gia khôn khéo liếc mắt nhìn hắn, lập tức hiểu được, lời này nếu để người ngoài nghe thấy không chừng sẽ liên lụy đến thanh danh của đại thiếu nãi nãi, nên ông cũng biết điều không nói nữa, tiếp tục dẫn hắn đi về phía trước.
“Tiểu thư nhà ta trước giờ luôn ở Tây Uyển đọc sách, lão nô dẫn công tử tới đó.”
Ngô Quý Lễ gật đầu, trước khi đi lại đưa mắt nhìn mái hiên chìm giữa hoa thơm cỏ xanh ấy, trầm mặc nghiêm trang, có cảm giác giống như Văn Chiêu Lăng. Mỗi lần trông thấy dáng vẻ đó liền khiến hắn cảm thấy Văn Chiêu Lăng là người có khả năng che chở cho Ngọc Chi, suy nghĩ này khiến hắn rất không thoải mái, nhưng chuyện xảy ra ở hậu sơn hôm ấy lại khiến hắn không thể không thừa nhận Văn Chiêu Lăng đối với Ngọc Chi thật lòng.
Nếu không để tâm, thì sẽ không thể nào liều lĩnh bảo vệ nàng như thế.
Tới gần cửa Tây Uyển, lão quản gia cười đầy ý vị nói với hắn: “Đây chính là Tây Uyển, công tử ở đây chờ một chút, tiểu thư ăn sáng xong sẽ tới.”
Ngô Quý Lễ chắp tay cảm tạ: “Đa tạ lão bá.”
Lão quản gia cười bổ sung một câu: “Tiểu thư nhà ta tính cách bộc trực, cũng có hơi…khụ khụ, nhưng là người rất tốt, phu nhân đã căn dặn lão nô truyền lời với công tử, nói xin công tử kiên nhẫn dạy dỗ, thù lao hiển nhiên sẽ không bạc đãi người.”
Ngô Quý Lễ vừa định đáp lời thì một thanh âm đĩnh đạc đã truyền tới: “Hừ, mới sáng sớm đã nói ta như vậy, bị ta nghe thấy rồi nhé!”
Lão quản gia quay lại nhìn người đi tới, lắc đầu cười nói với Ngô Quý Lễ: “Đây chính là tiểu thư nhà ta.”
Ngô Quý Lễ nghiêng đầu nhìn, hướng về phía A Cần đang dẫn theo nha hoàn đi tới, chắp tay: “Tại hạ Ngô Quý Lễ, tham kiến Văn tiểu thư.”
Ánh mặt trời rực rỡ nhảy nhót trên bờ vai hắn, gió nhẹ lướt qua, tay áo theo gió bay lên, nụ cười bên môi nhẹ nhàng ôn hòa. A Cần nhìn hết nửa ngày mới hồi thần, quay đầu nói với nha hoàn bên cạnh: “Ca ca này lẽ nào chính là thiện tài đồng tử bên cạnh Quan Âm nương nương?”
Xung quanh nháy mắt trở nên im ắng, Ngô Quý Lễ ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Văn tiểu thư, tại hạ sắp nhược quán, sao có thể giống đồng tử?”
A Cần mím môi cười, trên má hiện ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, “Ca ca, ta đang khen huynh rất đẹp đó.”
Ngô Quý Lễ bị tiếng ca ca đó khiến hắn hơi giật mình, một lúc lâu sau mới ậm ừ nói: “Tiểu thư nên gọi ta một tiếng tiên sinh……..”
—
Dùng điểm tâm xong, Ngọc Chi dẫn theo Thước Nha Nhi tới chỗ Thái phu nhân thỉnh an. Vì Thái phu nhân hôm nay thân thể không thoải mái nên nàng liền ở cạnh bà thảo luận về Phật lý một hồi, lại an ủi lão nhân gia ngài một phen xong mới trở lại Bá Ngọc Cư.
Văn Chiêu Lăng đang ngồi bên bàn sách trong phòng viết thư. Lúc Ngọc Chi vào phòng, trông thấy ngón tay thon dài của chàng cầm bút múa lượn trên giấy, hơn nửa gương mặt đang cúi xuống toát lên nét ôn nhuận nhu hòa, tóc cũng chưa chải gọn gàng, có phần tùy ý, thoạt nhìn liền tăng thêm mấy phần phóng khoáng tự tại.
Ngọc Chi chăm chú nhìn ngón tay cầm bút của chàng hồi lâu, chợt nhớ tới hôm đó trên xe ngựa, bàn tay này còn mơn trớn môi nàng, nhưng không biết có từng chạm qua cô nương trong lòng chàng kia chưa. Nghĩ tới đây, tâm tình nàng bỗng trở nên bực bội, liền bất ngờ quay lưng bước ra ngoài.
Văn Chiêu Lăng nghe thấy tiếng động liền ngước lên nhưng chỉ trông thấy bóng dáng nàng vội vội vàng vàng cất bước thì có chút khó hiểu. Ngẫm nghĩ một lúc, thật sự nghĩ không ra mình đắc tội nàng ở đâu nên lại cúi đầu tiếp tục viết thư.
Dù trong lòng không thoải mái nhưng Ngọc Chi bước ra ngoài vẫn căn dặn Thước Nha Nhi phải tiếp tục sắc thuốc cho Văn Chiêu Lăng. Thước Nha Nhi vâng lời, vừa định đi tới nhà bếp thì lại nhớ ra gì đó, cười nói với Ngọc Chi: “Tiểu thư, người có biết Ngô công tử đã tới Văn gia rồi chưa?”
Lúc này Ngọc Chi mới sực nhớ sáng nay từng nghe Văn phu nhân nhắc tới, có điều lúc đó nàng hơi không tập trung nên cũng không để ý.
Đúng lúc này thì người khiến nàng mất tập trung lên tiếng gọi nàng: “Ngọc Chi, ta cùng nàng tới Tây Uyển xem thử nhé.”
Ngọc Chi quay đầu nhìn, Văn Chiêu Lăng từ trong phòng bước ra, đầu tóc đã tự mình chải gọn gàng, thần thái sáng láng. Nàng nhìn chân chàng, hơi do dự: “Chàng có thể đi được? Chân vẫn còn bị thương, hay là ở trong phòng tĩnh dưỡng đi.”
Văn Chiêu Lăng cười, “Không sao, ta nằm mãi cũng khó chịu, ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
Ngọc Chi không lay chuyển được chàng, đành tiến lên đỡ cánh tay chàng, dìu chàng ra ngoài.
Ra khỏi viện thì Văn Chiêu Lăng nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo nghi vấn: “Ngọc Chi, hình như nàng không vui lắm, sao vậy?”
Ngọc Chi ngước nhìn chàng, cười cười, “Không có gì, ta rất ổn.”
Ánh mắt Văn Chiêu Lăng lấp lóe, không tiếp tục truy hỏi. Có thể nàng còn chưa biết thói quen nhỏ của chính mình, càng kính cẩn hữu lễ thì nụ cười càng dịu dàng đoan trang, trong lòng e là càng có chuyện.
Văn Chiêu Lăng bỗng rất nhớ hình ảnh hôm lại mặt, nàng ở trên xe ngựa gặm bánh bao.
Tây Uyển yên ắng, Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi chầm chậm bước tới cửa, suýt nữa thì tưởng mình nhầm chỗ. Ở đây lúc trước không đến mức gà bay chó sủa, nhưng bình thường từ xa đã có thể nghe thấy tiếng A Cần cười khanh khách và tiếng tiên sinh tức giận trách mắng, muốn phạt roi nàng. Nha đầu này từ khi nào lại yên tĩnh như thế?
Hai người đẩy cửa vào trong, chậm rãi cất bước, cố gắng không phát ra bất cứ tiếng động nào. Băng qua viện tới cửa sảnh, Ngọc Chi trước tiên ló đầu vào trong quan sát, tiếp đó khẽ “a” lên một tiếng, ngữ khí ngập tràn kinh ngạc.
Văn Chiêu Lăng nhịn không được cũng bước tới cửa liếc vào trong xem thử, thấy Ngô Quý Lễ ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn nhỏ phía trên cúi đầu đọc sách, còn A Cần thì ở cái bàn bên dưới cầm bút viết chữ, hình như là đang giải đề.
Ngọc Chi vẫy vẫy tay với Văn Chiêu Lăng, hàm ý hai người ra ngoài nói chuyện.
Hai người ra khỏi Tây Uyển, theo đường cũ mà về, Ngọc Chi chợt cười nói: “Tình cảnh mới rồi thật giống trước đây Quý Lễ dạy ta học chữ, mỗi lần huynh ấy lên lớp, tóm lại trước tiên phải kiểm tra ta một lượt, hài lòng rồi mới giảng nội dung tiếp theo. Nếu không hài lòng thì cứ lặp đi lặp lại nội dung trước đó, tới khi ta hiểu mới ngừng.”
Văn Chiêu Lăng yên lặng lắng nghe, không tiếp lời, nhưng ánh mắt lại có phần ảm đạm. Những năm tháng đó sao chàng lại không thể sớm chiều cùng nàng cơ chứ? Mới nghĩ thôi đã thấy ấm ức rồi. Tổ phụ chỉ bảo chàng chịu trách nhiệm, nhưng lại không cho chàng cơ hội, thật sự là không có trách nhiệm với chàng mà!
Ngọc Chi ở một bên vẫn tiếp tục: “Thấy dáng vẻ A Cần như vậy thật sự khiến người ta an lòng, trước đây cũng chưa bao giờ thấy muội ấy nghe lời như vậy, xem ra mời Quý Lễ tới vẫn đúng đắn.”
Văn Chiêu Lăng lúc này mới gật đầu “Ừ” một tiếng.
Ngọc Chi cảm giác được sự bất thường của chàng, ánh mắt kỳ quái nhìn chàng, “Chàng sao vậy? A Cần như vậy chàng không vui?”
Văn Chiêu Lăng cười lắc đầu, “Sao có thể chứ? Chẳng qua có chút cảm khái mà thôi, hiếm khi thấy A Cần chịu nghe lời một người như thế.”
Ngọc Chi cười, “Cũng phải.”
Trên đường gần như không gặp ai khác, hai người lặng lẽ bước đi, không khí bình yên. Ngọc Chi dìu cánh tay Văn Chiêu Lăng thầm nghĩ: Dáng vẻ này thật sự giống một đôi phu thê lớn tuổi đồng hành cùng nhau đã lâu.
Lúc ngang qua hoa viên trông thấy bụi hoa dâm bụt đang nở, Văn Chiêu Lăng liền dừng bước, tiến lên hái một đóa, cài bên tóc mai Ngọc Chi.
“Trời vào hạ rồi, nhanh thật, nàng và ta thành thân cũng đã mấy tháng rồi.”
Ngọc Chi nhất thời không ngờ chàng có hành động như vậy, sửng sốt hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, “Đúng ha, chàng không nói ta cũng không để ý đó, ngày tháng trôi qua nhanh thật.”
Văn Chiêu Lăng đưa tay sửa lại tóc mai nàng, “Nàng có biết hàm nghĩa của việc ta cài hoa cho nàng không?”
Ngọc Chi suy nghĩ, mặt bỗng đỏ lên, quay mặt đi khụ một tiếng, “Không biết.”
Văn Chiêu Lăng ôm vai nàng, ý cười dạt dào áp sát tai nàng thì thầm: “Hoa khai kham chiết trực tu chiết(1), chính là ý này.”
- Khi hoa nở thì nên nhanh hái, xuất phát từ bài thơ Kim Lũ Y của Đỗ Thu Nương đời Đường
Kim lũ y
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì,
Hoa khai kham chiết trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.
Dịch thơ (Hoàng Nguyên Chương)
Áo mai vàng (ý chỉ công danh)
Xin chàng đừng tiếc áo công danh
Hãy tiếc ai chờ phí tuổi xanh
Hoa nở vào xuân nên bẻ sớm
Đừng đợi tàn hoa mới bẻ cành
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm nóng quanh quẩn trên cổ nàng khiến Ngọc Chi cảm thấy mặt mình sắp phỏng đến nơi rồi. Cúi xuống nhìn thấy ngón tay chàng thì ánh mắt nàng chợt tối, liền đẩy chàng ra, “Ai biết chàng muốn bẻ nhành hoa nào chứ?”
Văn Chiêu Lăng sửng sốt, kế đó lại nở nụ cười, “Đương nhiên là đóa hoa Ngọc Chi bừng nở kia rồi, không biết nương tử có ý kiến gì?”
Ngọc Chi nhẹ hừ một tiếng: “Không có ý kiến, chàng cũng đừng ủy khuất chính mình là được.” Dứt lời cũng không bận tâm chân chàng còn bị thương, tự mình băng băng đi về trước.
Văn Chiêu Lăng đứng đờ tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng mà càng cảm thấy mù mịt. Lẽ nào mình thật sự đã đắc tội với nàng? Nhưng sao lại không có ấn tượng gì hết vậy?