Tân Nương Khó Làm

Chương 33: Tiết trung thu



Văn Yển Chi không muốn từ quan, Văn Chiêu Lăng và Văn Yển Tề vì khuyên ông, trái lại còn bị quở trách một lúc, mãi đến đêm trung thu, cả nhà quây quần ăn bữa cơm đoàn viên vẫn chưa hòa hoãn trở lại. Thêm việc Thái phu nhân vốn quen trách mắng nổi giận với Văn Yển Tề, thế nên Văn Yển Tề dùng bữa cơm đoàn viên này thật chẳng dễ dàng gì.

Ăn cơm xong, Chiêu Nguyên lại bị Thái phu nhân kéo đi, Văn Yển Tề liền tới chỗ Văn Chiêu Lăng tìm chút an ủi. Văn Chiêu Lăng thấy ông tới nên bảo Ngọc Chi chuẩn bị trà và điểm tâm, hai người ngồi trong viện thưởng trăng phẩm trà (ngắm trăng uống trà), sẵn tiện trò chuyện.

Văn Yển Tề hớp một ngụm trà, nói: “Lần trước Cố tiên sinh trở về chắc cũng nói với con rồi nhỉ? Chuyện con ủy thác ta luôn để tâm, thật ra lần nay ta vốn định khuyên phụ thân con từ quan, cả nhà chúng ta trở về cố hương, dù gì Tô Châu mới là quê hương của chúng ta mà.”

Văn Chiêu Lăng cụp mắt thở dài: “Sợ là phía tổ mẫu ngay từ đầu đã không đồng ý.”

“Con nói không sai. Khoảng thời gian trước ta còn cho tu sửa tổ trạch, hi vọng lão nhân gia người trở về an hưởng tuổi già, hiện giờ phụ thân con kiên trì như vậy, thật sự có hơi khó khăn. Aizz, ta cũng không biết nói sao nữa, tóm lại trên vai phụ thân con gánh quá nhiều trách nhiệm, nếu không phải huynh ấy ra đời trước ta hai năm, là con trưởng trong gia tộc thì có lẽ cũng không cần gánh nhiều trọng trách đến thế, hơn nữa phía mẫu thân con…….”

“Mẫu thân con?” Văn Chiêu Lăng sửng sốt, “Có liên quan gì đến mẫu thân?”

Văn Yển Tề phẩy phẩy tay, “Hết thảy đều là chuyện cũ năm nào rồi, vướng mắc của người trên, con không cần quan tâm. Có điều nhắc mới nhớ, tiếp theo con có dự tính gì chưa?”

Văn Chiêu Lăng suy tư, “Hiện thời phụ thân đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, con nghĩ vẫn không được để lộ hành động. Chuyện kinh doanh bên Tô Châu làm phiền thúc thúc trông coi, tạm thời con sẽ không động tới.”

Văn Yển Tề gật đầu, “Cũng tốt, đến lúc đó nhờ Cố tiên sinh tới hỗ trợ là được. À đúng rồi, ta có vật này muốn tặng cho con và cháu dâu.” Văn Yển Tề từ trong ngực móc ra một cặp ngọc bội, đặt lên bàn đá, “Đây là thẩm thẩm con đặc biệt tìm người đặt làm, ngọc thạch là ngọc tốt ta tự mình tìm được, nói thế nào đi nữa cũng xem như chút tâm ý ta tặng cho cháu dâu, làm quà tân hôn cho con.”

Văn Chiêu Lăng nhận lấy tỷ mỷ quan sát, hai miếng ngọc bội hình tròn kích thước giống nhau, có tua rua màu tím nhạt rũ xuống. Dưới ánh trăng chiếu rọi, một miếng trên mặt khắc “Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết”, miếng kia là “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”

“Thật sự làm phiền thúc thúc và thẩm thẩm rồi, con thay Ngọc Chi cảm ơn, chúng con nhất định sẽ trân quý món quà này.” Văn Chiêu Lăng cười, cẩn thận cất hai miếng ngọc vào ngực.

Văn Yển Tề cười gượng, “Trên đó là kỳ vọng của ta và thẩm thẩm đối với phu thê các con, chỉ là………Ầy, Bá Ngọc, tóm lại, ta cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.”

Văn Chiêu Lăng nhíu mày, “Thật ra con cũng có cảm giác như vậy, chức quan của phụ thân nguy hiểm khó lường, nhưng Quý Lễ hiện thời lại như mặt trời ban trưa, kỳ lạ nhất chính là giữa hai người lại không có một chút dấu hiệu gì muốn lui tới với nhau.”

“Quý Lễ?” Văn Yển Tề thoáng suy nghĩ, bỗng nhớ ra, “Chính là người con nhắc tới trong lá thư lúc trước…tứ đệ…của con?”

Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Không sai, hiện đệ ấy đã đậu giải nguyên, với học thức và tài hoa của đệ ấy, chỉ cần khôn khéo một chút thì kỳ thi mùa xuân sang năm chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.”

Văn Yển Tề trầm tư một lúc mới nói: “Bỏ đi, hiện tại nghĩ mấy chuyện này làm gì, việc quan trọng trước mắt chính là con phải chăm sóc nương tử thật tốt, chờ qua thời gian này, mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, ta sẽ viết thư cho con.”

“Thúc thúc hành sự con đương nhiên an tâm, nếu đã vậy, con xin chờ tin vui từ thúc thúc.” Văn Chiêu Lăng cung kính hành lễ với ông.

Văn Yển Tề cười đứng dậy, “Được rồi, con đi bồi cháu dâu đi, ta về nghỉ ngơi đây.”

Văn Chiêu Lăng cười, tiễn ông ra tới cổng viện rồi mới quay người về phòng.

Văn Yển Tề dọc theo tường viện đi được một đoạn, ngẩng đầu trông thấy bóng người phía trước thì dừng chân, khẽ cười nói: “Đại tẩu định tới chỗ đại ca sao?”

Văn phu nhân tự tay bưng canh nóng, bên cạnh là Phúc Cầm cầm đèn lồng, bà gật đầu với ông, “Đúng thế, đại ca thúc mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, ta bưng canh đến cho chàng ấy.”

Văn Yển Tề hơi buồn cười, “Đại tẩu, tẩu rõ ràng không biết đại ca không thích uống những món này.”

Văn phu nhân cũng cười. Dưới ánh sáng của đèn lồng, gương mặt bình thường luôn lãnh đạm ánh lên chút nhu hòa, “Ta biết chàng không thích uống, nhưng dù sao cũng là đồ bổ cho sức khỏe, uống một chút tóm lại không hại gì.”

Văn Yển Tề cười lắc đầu, “Nếu đại tẩu đã nói vậy thì mau bưng đến cho đại ca đi, huynh ấy bây giờ gặp đệ liền bực bội, đệ tránh né trước thì hơn.” Dứt lời cũng không chờ bà đáp lại thì đã bước đi.

Văn phu nhân cảm thấy hơi khó hiểu khi nghe ông bảo Văn Yển Chi gặp ông thì bực bội, có điều người đã đi rồi, bà cũng không tiện truy hỏi tiếp, thế nên liền bưng chén canh tiếp tục đi về phía trước.

Đến khi vào trong viện Văn Yển Chi, thư phòng quả nhiên hãy còn sáng đèn. Văn phu nhân bảo Phúc Cầm chờ bên ngoài, còn mình bưng canh đi vào. Văn Yển Chi nghe thấy tiếng động thì ngẩng lên nhìn, trông thấy chén canh trong tay bà thì lại im lặng không tiếng động cúi đầu xuống.

“Sức khỏe phu quân quan trọng, trước vẫn nên tạm đặt chuyện trong tay xuống, uống canh rồi nói.”

Văn Yển Chi lạnh nhạt đáp: “Để ở đây được rồi.”

Văn phu nhân cũng không dài dòng, theo lời ông đặt chén canh cạnh tay ông, “Nếu đã vậy, thiếp đi trước, phu quân nghỉ ngơi sớm đi.”

Văn phu nhân cất bước ra cửa, bỗng Văn Yển Chi gọi bà: “Phu nhân…….” Ông mím môi, “Hôm đó Bá Ngọc và Nhị đệ đều khuyên ta từ quan, phu nhân nghĩ thế nào?”

Văn phu nhân sửng sốt, quay đầu nhìn ông. Văn Yển Chi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bà thì hơi mỉm cười, “Ta hiểu rồi, phu nhân về nghỉ đi.” Ngập ngừng, ông lại bổ sung một câu: “Canh ta sẽ uống.”

Dường như Văn phu nhân định nói gì đó, nhìn ông đang vùi đầu đọc công văn trong tay, nghĩ nghĩ, cuối cùng nuốt xuống lời định nói, xoay người ra khỏi phòng.

Đi tới ngoài viện, bước vài bước thì bà bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trờ, một lúc lâu vẫn không nói lời nào. Phúc Cầm không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ im lặng đứng sau lưng.

Không biết là qua bao lâu, trên người cũng đã thấm chút sương lạnh thì một người từ xa gấp gáp vội vàng chạy tới, hành lễ với bà, ngữ khí hốt hoảng nói: “Phu nhân, cô gia đột nhiên ngất đi.”

Văn phu nhân bỗng bừng tỉnh, quay đầu nhìn Thước Nha Nhi chạy tới báo tin, trong lòng hoảng hốt: “Cái gì? Mau dẫn ta đi.”

Chưa dứt lời thì bà đã nhấc góc váy vội vàng đi về phía Bá Ngọc Cư, ngay cả Phúc Cầm sau lưng cũng không theo kịp bước chân bà. Được vài bước, bà lại đột nhiên dừng chân bảo Phúc Cầm: “Ngươi mau đi thông báo cho lão gia, để lão gia tới Bá Ngọc cư xem thử.”

Phúc Cầm vâng lời, đưa đèn lồng cho Thước Nha Nhi rồi liền quay người đi báo tin.

Lúc Văn phu nhân vội vã tới Bá Ngọc cư thì Văn Chiêu Lăng đã tỉnh, Ngọc Chi đang ngồi bên giường chăm sóc chàng. Trông thấy Văn phu nhân đi vào, nàng liền đứng dậy: “Mẫu thân, Bá Ngọc tỉnh rồi.”

Văn phu nhân thở phào, tới bên giường quan sát sắc mặt Văn Chiêu Lăng, mặc dù có hơi xanh xao nhưng vẫn không như lúc tệ nhất, “Bá Ngọc, con thấy sao rồi?”

Văn Chiêu Lăng nở nụ cười với bà, “Mẫu thân an tâm, con không sao, Bá Ngọc đã cho người mời Cố thúc thúc đến rồi.”

Văn phu quân quay đầu nhìn Ngọc Chi, “Vậy thì tốt.”

Ngọc Chi nhìn thần sắc bà, lặng lẽ thở phào một cái, sợ bà nói mình không có làm hết trách nhiệm.

Không bao lâu thì Văn Yển Chi đã tức tối vội vàng đi vào, hai ba bước liền đến cạnh giường Văn Chiêu Lăng, thấy chàng đã tỉnh thì sắc mặt căng thẳng mới thả lỏng, “Sao lại đột nhiên ngất đi? Lẽ nào mấy ngày trước vì chuyện đón lễ mà quá bận?”

Văn phu nhân nói với ông: “Bá Ngọc vốn nên tĩnh dưỡng, mấy hôm nay vẫn luôn bồi thúc thúc, e là quả thực mệt mỏi rồi.”

Văn Yển Chi gật đầu, “Xem ra vẫn nên tìm một nơi an tĩnh để triệt để bồi dưỡng thân thể mới được.”

Một chân Văn Yển Tề bước vào phòng liền cười nói: “Đệ thấy Tô Châu là nơi rất tốt, chi bằng để Bá Ngọc theo đệ tới Tô Châu đi.”

Phu thê Văn Yển Chi quay đầu nhìn, thấy sau lưng Văn Yển Tề còn có Cố tiên sinh nên cũng không đáp lời ông, nhanh chóng nhờ Cố tiên sinh thăm bệnh cho Văn Chiêu Lăng.

Cố tiên sinh thông thuộc Văn phủ nên chỉ hành lễ sơ với Văn Yển Chi rồi liền đi thẳng tới bắt mạch cho Văn Chiêu Lăng. Những người có mặt không ai lên tiếng, nín thở tập trung quan sát động tác của ông.

Không lâu sau, Cố tiên sinh thả tay, quay đầu nói với Văn Yển Chi: “Xem ra vẫn cần phải tịnh dưỡng, trong lòng đại thiếu gia mấy ngày qua hình như có chút lo âu.”

Văn Yển Chi nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Văn phu nhân, do dự: “Nếu đã vậy, vẫn nên tịnh dưỡng.” Ông thở dài một tiếng, nói với Văn Chiêu Lăng: “Bá Ngọc, con nghỉ ngơi cho tốt, đợi qua đợt này phụ thân sẽ sắp xếp cho con.” Ngập ngừng, ông lại bổ sung: “Chuyện của phụ thân…..con đừng lo.”

Mặc dù Cố tiên sinh không nói Văn Chiêu Lăng lo lắng chuyện gì, nhưng Văn Yển Chi theo bản năng liền cho rằng có liên quan đến quan chức của mình. Dứt lời, ông lại dặn dò Văn Chiêu Lăng mấy câu rồi liền quay người ra ngoài, bóng lưng cô đơn tịch mịch.

Trong phòng vì ông rời đi mà nháy mắt trở nên im ắng, Cố tiên sinh đứng dậy nói với Văn phu nhân: “Phu nhân an tâm, không có chuyện gì lớn, tịnh dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi.”

Văn Yển Tề nói: “Đại tẩu yên tâm về nghỉ đi, ở đây đã có Cố tiên sinh, không sao đâu.”

Lúc này Văn phu nhân mới yên lòng, nói cảm ơn với Cố tiên sinh, lại căn dặn Ngọc Chi chăm sóc Văn Chiêu Lăng thật tốt rồi mới dẫn Phúc Cầm rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người, Ngọc Chi đảo mắt qua ba người trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Mọi người tính làm gì vậy?”

Văn Chiêu Lăng từ trên giường ngồi dậy, dùng mắt ra hiệu với Văn Yển Tề. Văn Yển Tề hiểu ý, kéo Cố tiên sinh, “Hôm nay tiết trung thu, chưa tận hứng, Cố tiên sinh uống với ta hai chung nhé, thế nào?”

Cố tiên sinh cười gật đầu, “Quá tốt, vậy đi thôi.”

Dứt lời hai người liền cùng nhau rời đi.

Ngọc Chi bước qua khép cửa phòng, sau đó ngồi xuống cạnh giường nhìn Văn Chiêu Lăng, “Mới rồi chàng cố ý đúng không? Nếu không chàng sẽ không bảo thiếp mời mẫu thân tới.”

Văn Chiêu Lăng nắm tay nàng, nở nụ cười hối lỗi, “Phải, là ta cố ý. Làm như vậy chỉ vì trải đường cho sau này mà thôi.”

“Trải đường gì?”

“Hiện tại phụ thân vẫn chấp mê bất ngộ, ta chỉ còn cách bức ép người. Giờ phụ thân đang ở trong phủ, mẫu thân đi qua thì người nhất định cũng sẽ tới, thấy ta như vậy, trong lòng ít nhiều có chút dao động. May mà thúc thúc và Cố tiên sinh phối hợp tốt với ta.” Văn Chiêu Lăng rút khối ngọc khắc chữ “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” trong ngực đưa cho nàng, “Ngọc Chi, ta từng nói muốn cho nàng một cuộc sống đơn giản, không phải là thuận miệng mà nói.”

Ngọc Chi nhận miếng ngọc bội, nhìn chữ bên trên thì hơi ngây người, “Đây là….”

“Đây là thúc thúc tặng, ta và nàng mỗi người một miếng.”

Trên mặt Ngọc Chi lộ vẻ do dự, “Bá Ngọc, lẽ nào chàng thật sự muốn vứt bỏ thân phận Văn đại thiếu gia, rời khỏi Văn gia? Chàng không hối hận chứ?”

Văn Chiêu Lăng ôm nàng vào lòng, “Đừng lo, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, có điều…..cảm thấy có hơi áy náy, mẫu thân, còn có tổ mẫu, haizz, nếu như phụ thân có thể thông suốt thì tốt rồi.”

Ngọc Chi định lên tiếng thì bên ngoài truyền tới âm thanh của Thước Nha Nhi: “Tiểu thư, vừa rồi Phúc Cầm gửi lời nhắn, nói mời người ngày mai dậy sớm, cùng phu nhân đón khách.”

“Đón khách?” Ngọc Chi không hiểu, đứng dậy bước ra mở cửa, “Đón khách nào?”

Thước Nha Nhi đáp: “Nghe nói tỷ tỷ ruột của phu nhân dẫn theo nữ nhi muốn đến làm khách, phu nhân nói người là đại thiếu nãi nãi, ngày mai cùng phu nhân tiếp khách.”

Ngọc Chi gật đầu, “Được, ta biết rồi.”

Quay lại giường, Văn Chiêu Lăng nói: “Thì ra dì và biểu muội Phượng Uyển sắp đến, ngày mai cực khổ cho nàng phải tiếp đón họ rồi, có điều cũng đừng ủy khuất chính mình, tính cách của dì và biểu muội không thể nói là tốt được.”

Ngọc Chi hừ một tiếng, níu cánh tay chàng, “Họ còn có thể khi dễ thiếp sao? Vậy thiếp sẽ tìm chàng hỗ trợ nhé.”

“Được, ta đương nhiên phải giúp nàng rồi.” Văn Chiêu Lăng nở nụ cười yêu chiều với nàng, đưa tay ôm nàng, bỗng dưng ai thán một tiếng: “Haizzz, ta mới rồi quên mất.”

Ngọc Chi tò mò nhìn chàng, “Hửm? Chuyện gì?”

“Ta nên bảo Cố tiên sinh nói sức khỏe ta đã tốt lên nhiều, có thể động phòng rồi.”

“………….” Mặt Ngọc Chi đỏ như tôm luộc, “Sao chàng lại luôn không đứng đắn như thế.”

Văn Chiêu Lăng trêu chọc cười hai tiếng: “Trước để ta thử tính xem hôm nào là ngày lành tháng tốt, chúng ta liền viên phòng nhé.”

Ngọc Chi xấu hổ quay mặt đi, nhưng khóe môi lại nhếch lên: “Chàng nghĩ hay lắm.”

Văn Chiêu Lăng hôn lên mặt nàng, “Ngọc Chi, ta đã tính xong rồi.”

Ngọc Chi ngạc nhiên ngước lên, “Chàng còn thật sự tính á?”

Văn Chiêu Lăng nhịn cười gật đầu, “Đương nhiên thật rồi, những chuyện này phải chuẩn bị mới được.”

Ngọc Chi lại quay mặt đi, nhỏ giọng ấp úng: “Ngay cả chuyện này cũng phải chuẩn bị.”

Văn Chiêu Lăng thở dài: “Không chuẩn bị không được, hiện giờ ta phải giả bệnh trước mặt phụ thân, còn phải chú ý chuyện phía Tô Châu, mỗi một bước đều phải tính toán tốt hậu quả, đương nhiên chuyện gì cũng phải dự trù thật tốt.”

Ngọc Chi làm như không nghe thấy, đỏ mặt đùa nghịch ngọc bội trong tay.

Văn Chiêu Lăng nhìn miếng ngọc bội đó, lại siết tay nàng chặt hơn, “Ngọc Chi, chi bằng chúng ta ước hẹn thế này, một ngày nào đó chẳng may có biến cố xảy ra thì lấy ngọc bội này làm chứng, bất kể thế nào, nhìn thấy ngọc bội này nàng phải tin tưởng ta, được không?”

Ngọc Chi khẽ cười, “Chàng suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Trong mắt Văn Chiêu Lăng là một màu đen thâm trầm, chàng lại chợt bật cười, “Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.