Tân Nương Khó Làm

Chương 4: Văn gia cầu hôn



Có câu sợ điều gì thì điều đó sẽ tới, câu này không ngoa chút nào. Ngọc Chi cả ngày lo lắng Văn gia sẽ đến cầu hôn, quả nhiên trời không chiều lòng người, chưa tới nửa tháng sau khi nàng cập kê thì Văn gia đã phái người đến đề hôn.

Hôm đó là ngày mười sáu tháng ba, Văn gia mời bà mai nức tiếng “Dẻo miệng” tại kinh thành là Phúc Quý, dẫn theo vài người không biết là thân phận gì ở Văn gia đến cửa, dâng lễ vật và một con chim nhạn. Phu phụ Đổng viên ngoại ở tiền sảnh đón khách, nhận lễ vật, đây chính là nạp thải.

Ngọc Chi trốn sau bình phong, thấy phu thê Đổng viên ngoại nhận chim nhạn và lễ vật xong thì liền về phòng, vốn cũng không cần nàng làm gì, mặc dù đây là hôn nhân của nàng.

Lại qua vài ngày, bà mai Phúc Quý lại mặt mày rạng rỡ dẫn người đến, hỏi đại danh nhũ danh cùng sinh thần bát tự của Ngọc Nhi, mang về để Văn gia xem cát hung, lại viết xuống thiếp ngày sinh bát tự của Văn đại thiếu gia đưa cho Đổng gia.

Trước lúc đi, thấy sắc mặt phu phụ Đổng gia có chút bồn chồn, bà mai Phúc Quý biết đôi phu thê này đang lo lắng kết quả vấn danh không như ý, liền cười lên tiếng trấn an hai người: “Hai vị an tâm đi, trong nhũ danh của tiểu thư quý phủ có chữ Ngọc, vừa hay trong tên tự của đại thiếu gia Văn gia cũng có chữ Ngọc, tạo thành Bá Ngọc, đây chính là xứng đôi vừa lứa trời sinh một đôi mà người ta thường nói. Mối hôn sự này nhất định là lương duyên trời định đó.”

Phu thê Đổng viên ngoại mặc dù biết lời lẽ khoa trương của bà mai Phúc Quý nhưng cũng yên tâm không ít, cười tặng tiền thưởng, bà mai Phúc Quý lại tán tụng một hồi rồi mới vui mừng rạo rực dẫn người trở về Văn gia phục mệnh.

Ngọc Chi trốn sau bình phong nghe không sót một chữ, lần này thấy bà mai Phúc Quý đi rồi mới dẫn theo Thước Nha Nhi về phòng. Trước đó nàng từng nghe nhũ nương nói, phụ thân nàng vốn định lấy ngày sinh bát tự của nàng và Văn đại thiếu gia âm thầm xem thử trước, nhưng tin gửi đi rồi, người ta lại nói chuyện này không gấp, chờ sau này lại tính nha. Lúc ấy Ngọc Chi còn cho rằng Văn gia có ý hối hôn, sau này lại không có động tĩnh gì, hiện giờ xem ra chuyện thoái hôn chắc chỉ là lời vô căn cứ.

Ngọc Chi đi đến cửa phòng mình, chống nạnh thở dài một tiếng.

Thước Nha Nhi vội chạy lên kéo tay áo nàng, ngữ khí quở trách: “Tiểu thư, người lại nữa rồi, nếu dáng vẻ này để lão gia phu nhân bắt gặp, không chừng sẽ răn dạy người một hồi đó.”

Ngọc Chi phụng phịu thả tay, “Được rồi, ta trái lại vẫn muốn sống ở Minh Nguyệt am, ở đó chẳng ai quản ta có chống nạnh hay không.”

Thước Nha Nhi biết nàng phiền não, cười an ủi nàng: “Tiểu thư nè, người cũng đừng nên lo lắng, em nghe nói Văn đại thiếu gia rất tuấn tú, hồi nhỏ cùng Văn phu nhân ra ngoài còn được người ta ném trái cây đó.”

“Hả?” Ngọc Chi phì cười một tiếng, “Hóa ra sức khỏe anh ta như vậy là do bị ném nên trở nên tệ? Ta không biết nữ tữ bây giờ cũng cởi mở như trăm năm trước, thấy mỹ nam tử còn ném cả xe trái cây.”

Thước Nha Nhi cũng cười theo, “Mặc kệ thế nào, ngài ấy lúc nhỏ tuấn tú như thế, hiện giờ nhất định càng đẹp hơn, tiểu thư nên vui mới đúng, cô gia diện mạo dễ nhìn cũng là một dạng sĩ diện đó.”

“Chỉ được bề ngoài, đẹp thì có tác dụng gì chứ?” Ngọc Chi liếc nàng một cái, “Đẹp cũng chẳng thể thay cơm.”

Thước Nha Nhi cười khanh khách: “Sao có thể chứ, em từng nghe người ta nói “tú sắc khả xan” đó.”

Ngọc Chi trên dưới quan sát nàng một lượt, “Đúng là không ngờ bây giờ em cũng xuất khẩu thành chương, thật khó lường mà.”

Thước Nha Nhi ngừng cười, đỡ nàng vào phòng, cố ý hỏi nàng: “Tiểu thư, lời bà mai Phúc Quý nói thế nào? Bà ấy bảo tiểu thư và cô gia tương lai xứng đôi vừa lứa đấy.”

Ngọc Chi ngồi xuống cạnh bàn, tự rót chung trà, bĩu môi, “Không thế nào cả, bất quá chỉ là tên tự khéo trùng thôi, trên đời này nam tử trong tự có chữ Ngọc đầy ra, lẽ nào ai nấy đều xứng đôi vừa lứa với ta?”

Thước Nha Nhi nghiêm túc lắc đầu, “Theo nô tì thấy, đây hẳn là duyên phận giữa tiểu thư và cô gia, liên quan gì đến người khác chứ?”

Ngọc Nhi nhướn mi nhìn nàng, “Mới rồi còn cô gia tương lai, bây giờ trực tiếp gọi cô gia luôn rồi, em nhận người thân nhanh nhỉ. Đừng quên kết quả vấn danh còn chưa có đó, nói không chừng ta và người ta bát tự không hợp, vậy thì mối hôn sự này cũng hỏng luôn.”

Thước Nha Nhi nghe thế liền lắp bắp kinh hãi, “Sao có thể chứ?”

Ngọc Chi nhún vai, “Ai biết được, chờ kết quả thôi.” Dứt lời thì thong thả nâng chung trà lên hớp một ngụm, chỉ có ngón tay khẽ run rẩy mới tiết lộ nỗi bất an căng thẳng trong lòng nàng.

Ông trời ơi, trong lòng Ngọc Chi kêu gào, bát tự không hợp đi.

Đáng tiếc sự việc khăng khăng không như ý Ngọc Chi, ước chừng qua sáu ngày, sáng sớm bà mai Phúc Quý lại mang theo lễ vật và chim nhạn đến cửa, cười đến là rạng rỡ, xiêm y xanh đỏ lòe loẹt trên người cũng hết sức chói mắt. Ngọc Chi núp sau bình phong mơ hồ trông thấy một bóng người màu sắc sặc sỡ, nhìn không được che miệng cười.

Bà mai Phúc Quý dường như rất vui, vừa vào cửa đã liến thoắng: “Ai ui, Đổng lão gia, Đổng phu nhân, đại cát đó nha, tiểu thư quý phủ và Văn đại thiếu gia quả thật là ông trời tác hợp, Văn gia đại phu nhân xem kết quả xong cười không khép miệng được luôn đó!”

Phu thê Đổng viên ngoại hoan hỉ cất tiếng, “Đúng, đúng, chúng tôi cũng lấy được quẻ lành.”

Ngọc Chi vừa nghe thì ở sau bình phong liền đen mặt.

Bởi vậy, mối hôn sự này tuyệt đối đã định đoạt, không có cơ hội thất bại.

Bà mối Phúc Quý lại cười hỉ hả nói một đống lời khen tặng, Ngọc Chi cũng không còn tâm tình nghe tiếp, trong lòng ảo não thở dài, lê bước về lại viện của mình.

Thước Nha Nhi đi phía sau nét mặt vui mừng, không hiểu tiểu thư vì sao lại không hài lòng cơ chứ. Vị Văn đại thiếu gia kia sức khỏe không mấy tốt, nhưng nghe nói không phải bệnh nguy kịch gì, chỉ là trời sinh cơ thể hư nhược mà thôi, tiểu thư vì sao lại bận tâm đến thế chứ?

Ngọc Chi hiển nhiên không chỉ vì mỗi nguyên nhân này, điều khiến nàng phiền muộn hơn cả chính là cảm giác không cách nào làm chủ hôn sự của mình, mặc dù biết tự chủ hôn nhân chính là hy vọng hão huyền. Mấy ngày qua nàng vẫn luôn nhủ bản thân hãy mau mau chấp nhận kết quả này, nhưng vừa nghĩ tới phải gả cho một nam nhân xa lạ chưa từng gặp gỡ thì trong lòng tóm lại vẫn không dễ chịu.

Động tác của Văn gia rất nhanh, vừa nạp cát không lâu thì Văn gia lại phái người tới mời phu phụ Đổng viên ngoại đến xem môn hộ. Phu thê Đổng viên ngoại sáng sớm đã tới Văn gia, đến chiều mới về, hai người còn đặc biệt tìm Ngọc Chi kể lại những điều trông thấy tại Văn gia. Ngọc Chỉ chỉ cần liếc sơ nét mặt của hai người thì liền biết hai vị này đối với Văn gia tương đối hài lòng.

Cũng phải, thế gia vọng tộc như thế, có gì mà không hài lòng cơ chứ?

Hôn sự đã định, Văn gia lại phái bà mối Phúc Quý dẫn mấy người đại diện đến Đổng gia tặng chim nhạn, đưa hôn thư, tặng lễ vật, cũng chính là đính hôn.

Ngọc Chi không có cơ hội nhúng tay vào, tiếp theo nàng chỉ cần chờ làm tân nương là được, những việc khác vốn không cần nàng lo, tự có các trưởng bối sắp xếp. Nàng chợt có chút đồng tình với Văn đại thiếu gia, người ta cũng không thể tự làm chủ giống như mình nè. Bản thân không muốn gả cho người xa lạ, người ta sao lại sẵn lòng cưới một cô nương không quen biết cơ chứ?

Chưa tới mấy ngày, trưởng bối Văn gia đã tới, Ngọc Chi hiển nhiên không đi gặp, chỉ nghe nói Văn đại nhân ở ngoài làm quan không thể tự ý về kinh, cho nên chuyện này giao cho thê tử, thế nên người đến là Văn phu nhân.

Văn phu nhân tới Đổng gia, cùng phu phụ Đổng viên ngoại dâng hương tế cáo đất trời khẩn xin ban phúc, sau đó Đổng gia mở tiệc chiêu đãi. Trên bàn tiệc bày bốn bát canh, trên miệng bát dùng tơ hồng đan xen tạo thành hình chữ thập, đầu dây thả một đồng tiền, ngụ ý mở đầu nhân duyên. Dùng canh xong, lại dâng lên một chiếc khay trên đó bày bốn cái móng heo, mỗi móng đều cắm một bông hoa, trong khay còn đặt một con dao, chuôi dao được quấn lụa đỏ, ý nghĩa chính là ký kết hôn ước. Toàn bộ quá trình đều là thưởng canh tặng hoa, bước này hoàn thành mới xem như kết thúc nghi thức đính hôn.

Ngọc Chi không biết cụ thể đến thế, những việc này đều là nhũ nương kể cho nàng. Nàng thầm thở dài, mới đính hôn đã như vậy, tới lúc kết hôn không phải còn rườm rà hơn sao?

Ngọc Chi không còn tâm tình quản mấy việc này nữa, nàng đã đính ước, cũng đã hoàn toàn chấp nhận vận mệnh này, hiện giờ chỉ chờ gả làm thê tử người ta.

Văn gia hành động rất nhanh, bà mối Phúc Quý lại đến vài lần, sính lễ cũng gửi đến cửa. Sau đó Đổng gia liền trở nên bận rộn, Chu thị gọi nhũ nương của Ngọc Chi là Phương thị đến, bắt đầu chuẩn bị vật phẩm dùng khi thành thân của Ngọc Chi. Đổng viên ngoại cũng bận bịu vô cùng, liên quan đến của hồi môn của Ngọc Chi, từ lớn đến bé ông đều phải tự mình hỏi qua.

Đến cuối tháng ba, Văn gia lại phái bà mối Phúc Quý dẫn người đến, mang theo lễ vật và chim nhạn đến định ngày. Bà mối đưa tờ giấy đỏ trên đó viết cụ thể thủ tục thành thân và ngày tháng đón dâu cho Đổng viên ngoại, Đổng viên ngoại xem qua, thấy ngày định là mùng tám tháng tư thì cảm giác có hơi gấp gáp, nhưng nghĩ tới nữ nhi sớm muộn cũng phải gả, bản thân ông hôm nay không đành thì ngày khác cũng vẫn phải gả nàng đi, nên nén nhịn luyến lưu gật đầu đồng ý ngày này.

Ngọc Chi biết tin lúc nàng đang ở trong phòng thêu hoa, Thước Nha Nhi hớn hở báo ngày cho nàng, kim trong tay lệch đi, nhất thời khiến ngón tay chảy máu.

Thước Nha Nhi kinh hoảng, vội tìm khăn bao lấy tay nàng, khích lệ: “Tiểu thư lưu luyến gia đình đúng không? Uầy, cũng phải, tiểu thư mới về có một tháng thôi mà.”

Ngọc Chi khẽ thở dài một tiếng, “Quên đi, ngày này chung quy sẽ tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.