Tân Nương Là Nữ Quỷ

Chương 9: Nhận định thân phận



Sắc mặt Cảnh Dã lần này rốt cuộc thay đổi, anh cau mày hỏi: “Di Di, em muốn đào mộ ai?”

“Đào mộ ma nữ kia! Anh nhớ không, ma nữ đã giết chết Tần Mạn, lúc ấy ở nhà tang lễ em bị nó dẫn đi.”

Tôi vừa nói vừa tiện tay ngắt một nhánh dây leo bám bên hông cổng. Cảnh Dã hơi trầm ngâm: “Dẫn đi? Cô ta dẫn em đi đâu?”

Tôi đưa tay tra chìa khoá, co chân đạp cánh cửa cổng mở toang: “Em cũng không rõ, có lẽ là cảnh tượng vào khoảng 4, 5 trăm năm trước, sau đó nhìn thấy quá khứ của cô ta.”

Cảnh Dã ừ một tiếng, anh vừa theo sau tôi vừa lấy di động gọi cho đội khai quật thật. Chúng tôi vào căn viện đó ngồi trước cửa chờ đợi, tầm nửa tiếng sau đội khai quật đến. Cảnh Dã ra cửa đón bọn họ, vừa vào tới đã lập tức hỏi: “Xin hỏi tiên sinh muốn đào bới chỗ nào?”

Tôi ngồi giữa bậu cửa lúc này phủi váy đứng lên chỉ tay vào phòng ngủ nói: “Đào dưới gầm giường lên.”

Một đội năm người lúc này có một cậu bạn trẻ nhận ra tôi liền sấn tới vui vẻ nói: “Cô có phải là Ninh Phồn Di không, có thể cho tô xin chữ ký của cô không? Hôm qua tin tức đăng nói cô viếng tang lễ Tần Mạn bị ngất xỉu, không biết cô đã hồi phục chưa?”

Tôi cắn chặt răng, mặt dù không có tâm trạng nhưng vẫn cố mà cười một cái. Cảnh Dã bên cạnh mặt mày lạnh tanh, một người khác trong đội vội vã cười hì hì đến lôi cậu ta, sau đó hối lỗi với Cảnh Dã: “Xin lỗi tiên sinh, cậu ta là người hâm mộ của Ninh tiểu thư, tuổi trẻ bốc đồng.”

Cậu bạn kia cũng rất thức thời, vội cười xin lỗi. Cảnh Dã bước nhanh đến nắm chặt tay tôi dắt vào phòng, đội khai quật nối tiếp vào theo. Sau khi bọn họ chuẩn bị đồ nghề thì lập tức bắt tay vào việc.

Tưởng rằng việc khai quật sẽ rất vất vả, nhưng không ngờ còn chưa đầy 20 phút đã đào được một cái hố sâu vài mét. Một người trong đội hỏi tôi: “Ninh tiểu thư, cô muốn tìm gì?”

“Làm phiền các anh đào thêm vài mét nữa được không, có lẽ sắp đến rồi.”

Cả đội lại tiếp tục đào, qua mấy phút có người kêu lên: “Đã chạm vào vật gì đó, có vẻ là mảnh gỗ.”

Lồng ngực tôi đập nhanh hơn một nhịp, tôi vội nói: “Các anh xem thử nó là thứ gì.”

“Là một chiếc quan tài gỗ. Trời ạ, ai lại đặt quan tài ở đây chứ?”

Đó là câu nói tôi nghe được khi khoảng cách 20 mét nhưng tôi vẫn chưa bước tới. Tôi khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì Cảnh Dã đã lướt qua tôi, anh nhanh chóng nói: “Các anh giữ bí mật được đến cỡ nào?”

Tất cả im lặng nhìn, không có ai trả lời. Cảnh Dã nói tiếp: “Tôi cho các anh 2 lựa chọn. Một là hợp tác với chúng tôi và giữ kín chuyện này, tiền bạc các anh đảm bảo không thiệt. Hai là các anh có thể tung tin thoải mái, rồi sau đó hầu toà.”

Im lặng một lúc lâu, một người trong đội nói: “Chúng tôi chỉ là người lao động bình thường, không muốn dây vào phiền phức đâu. Chuyện của các vị, chúng tôi không quản.”

“Cảm ơn!” Cảnh Dã lễ độ gật đầu, sau đó hỏi tôi: “Di Di, em định thế nào?”

Tôi đi tới chỗ quan tài, trầm ngâm nhìn một lát. Thật sự mà nói, khó mà diễn tả tâm trạng của tôi lúc này. Giận dữ vì cô ta đã giết chết Tần Mạn, thương xót vì cuộc đời bi ai của cô ta. Nhưng mà, Tần Mạn có tội tình gì, vì sao cô ta lại tìm cô ấy. Đúng là một mối tơ vò, không có cách nào tìm được đầu mối.

Sau một hồi vật lộn tư tưởng, tôi đành thở dài nói: “Để cô ta yên đi, dù sao đào lên cũng không làm được gì.”

Cảnh Dã ừ nhẹ một tiếng, ra hiệu cho đội khai quật lấp đất lại như cũ. Tôi đi ra sân hít thở không khí một chút, di động tôi lại reo, là chị quản lí gọi tới.

“Tiểu Di em không sao chứ? Bên phía tin tức chị đã giải quyết giúp em rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì. Em đang ở đâu, chị lập tức đến đón em.”

Giọng chị quản lí vô cùng lo lắng nói một tràng giang đại hải, tôi đáp: “Em đang ở Trùng Khánh, em có việc cần giải quyết.”

“Con bé ngốc này, mau về đi, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột.” Chị quản lí nói tiếp

“Yên tâm đi, tiền của chị không mất được đâu. Tài khoản của em còn nhiều tiền lắm.”

“Con bé này, mày tưởng chị chỉ quan tâm đến tiền thôi sao? Mười năm nay chị đã xem mày là người nhà rồi. Chị biết em sốc vì chuyện của Tần Mạn, nhưng em vẫn còn có mọi người mà. Cầu xin em đấy, về đây có được không?” Đầu dây bên kia thật sự muốn khóc rồi. Tôi đương nhiên biết chị ấy đều là nói thật, vì vậy cũng không đành trêu tiếp.

“Được rồi, em đang cùng Cảnh Dã về căn nhà mới mua. Có anh ấy ở đây, em có thể xảy ra chuyện gì sao? Có một số chuyện bây giờ nói không tiện, đợi khi quay về em sẽ từ từ kể. Thế nhé, em cúp đây.”

Việc của đội khai quật đã xong xuôi, tôi gọi cho chủ nhà cũ Bá Lâm hỏi về cách thức liên lạc của chủ lúc xưa căn nhà. Nhưng gọi mãi đều không liên lạc được, tôi đành hỏi thăm địa chỉ mới. Sau khi biết địa chỉ mới, hai chúng tôi lại ngồi taxi đến đó.

Đó là khu biệt thư của người giàu nằm trên đường Lan Đình cùng quận, cách nhau 20 phút ngồi taxi. Theo đúng địa chỉ, chúng tôi ở trước cổng bấm chuông ba lượt thì có người giúp việc ra mở cửa.

“Xin hỏi, Bắc Cung lão gia có ở nhà không? Chúng tôi là đối tác của ông ấy.” Cảnh Dã vô cùng lịch sự hỏi người giúp việc. Bà thím ấy lại như rất tin tưởng đưa chúng tôi vào trong. Ngồi chờ ở phòng khách tầm 10 phút, bà thím đẩy một ông cụ đi ra.

Nhìn thấy hai chúng tôi, ông cụ ho khan mấy tiếng rồi khó chịu hỏi: “Hai người tìm ai?”

“Chúng tôi là chủ mới có ngôi nhà ở đường Á Lan.” Tôi giành phần nói trước. Ông cụ nhướn mày, dùng đôi mắt sâu hoằm chăm chú nhìn tôi. Lúc này tôi nhìn thấy, trên mặt ông cụ mang theo vẻ sợ hãi cực hạn vội vàng xua đuổi: “Nhà đã qua mấy đời chủ rồi. Chúng tôi không còn liên quan nữa, mời hai người đi cho.”

Thím giúp việc rất linh hoạt, nhanh vậy đã tới mời chúng tôi. Tôi đứng bật dậy, gấp gáp nói: “Tôi muốn hỏi thăm về cô gái được chôn dưới gầm giường ở viện phía nam.”

“Xằng bậy, ta không biết cô đang nói gì. Xin mời về cho.” Ông cụ không biết là đang sợ hãi hay tức giận, nhưng giọng điệu có chút run rẩy. Thím giúp việc đã mời đến tận chân, nhưng tôi là ai nào, da mặt dày lắm, giọng tôi nói lớn hơn: “Cô gái bị chôn sống hơn 500 năm về trước, lúc bị chôn đang mặc một bộ áo cưới. Cô ta có diện mạo giống tôi như đúc, quan trọng hơn, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ta giết chết bạn của tôi.”

Lần này động tác của bà thím dừng lại, ông cụ không dám nhìn tôi trực diện, nhưng trong mắt ông chứa đựng một niềm sợ hãi cùng bi ai. Không khí căng thẳng, không một ai dám thở mạnh, chỉ có hô hấp của ông cụ khì khò vang đều đều.

“Làm sao cô biết? Ngoài những thứ đó, cô còn biết điều gì nữa?” Mặt ông cụ cúi gầm xuống nền đất, hỏi tôi.

“Một trăm năm sau đó, cô ta hoá quỷ, một mình triệu hồi thần thú Trá Dũ, sai khiến nó đồ sát thiên hạ.” Tôi từ tốn trả lời, vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt ông cụ. Quả nhiên đúng như mong đợi, biểu tình trên mặt ông cụ biến hoá vô cùng vi diệu. Tôi vừa dứt lời, ông cụ lại hỏi: “Cô rốt cuộc là ai?”

“Ảnh hậu Ninh Phồn Di!”

“Đừng có giả ngu nữa, thân phận thật sự của cô là ai?”

Ông cụ giận dữ đập mạnh tay lên thành xe lăn, vòng ngọc trên tay ông va chạm vào thanh sắt tạo ra tiếng ma sát nhức tai. Lúc này tôi mới chú ý đến chiếc vòng đó, tôi đi tới, cúi người xuống đối diện ông cụ: “Tôi cũng muốn biết tôi thật sự là ai lắm, và vì sao tôi lại trông giống cô ta như thế.”

Ông cụ vẫn cúi mặt như cũ, lúc này giống như một vị cao nhân trong giang hồ dù cho chân què mắt mù nhưng đầu óc vẫn vô cùng thông tuệ. Tôi đưa tay từ từ chạm vào chiếc vòng ngọc thanh phỉ thuý đó hỏi: “Chiếc vòng này, bản thể của nó là mấy chiếc?”

“Một chiếc.” Ông cụ trả lời, tôi đứng thẳng người, lùi ra hai bước nói: “Vậy, tôi mạo muội đưa ra ba đáp án. Thứ nhất là ông nói dối, thứ hai, những gì tôi nhìn thấy không đúng. Còn điều thứ ba, mộ của cô ta đã từng bị đào lên.”

Đúng vậy. Bởi vì tôi nhìn thấy lúc bị bỏ vào quan tài, trên tay phải của cô ta chính là đeo chiếc vòng ngọc kia. Ông cụ lại thở dài, có lẽ do tuổi tác đã cao nên hô hấp không còn tốt nữa, ông nói: “Là mộ đã từng bị đào lên.”

Biểu cảm trên mặt tôi hơi méo mó rồi, nhìn sang Cảnh Dã, mặt anh cũng không nguyên vẹn lắm. Ông cụ lấy hơi rồi nói tiếp: “Thời điểm đó là vào 50 năm sau. Đã từng đào lên một lần để chôn ý trung nhân của cô tổ vào chung. Trước đó người nhà đều nằm mơ thấy cô tổ báo mộng nói muốn gặp ý trung nhân. Nhưng mà người cũng sống sờ sờ ra đó, không thể đập đầu chết, đành phải chờ đến lúc người đó qua đời.”

Tôi bứt mấy sợi tóc cho trấn tĩnh, nhìn sang Cảnh Dã bên cạnh, anh ấy khoé miệng giật giật, chắc chắn cảm thấy vụ chôn cất này cực kỳ không có khoa học, cực kỳ ô nhiễm.

“Còn về chiếc vòng này, nghe nói lúc ấy người đào mộ đã trộm và đem bán. Nhưng nó là bảo vật gia truyền cho nên người nhà đã tìm kiếm mua lại, truyền thụ lại đến bây giờ.”

Câu này của ông cụ làm tôi muốn nôn rồi, gu cũng mặn thật, dám trộm đồ của cái xác khô đem bán. Tôi buộc miệng: “Wow, các người cũng gan dạ thật. Dám đeo đồ chôn với xác chết dưới mộ 50 năm.”

“Em chưa đọc thể loại trộm mộ bao giờ sao? Thật là lố bịch.” Cảnh Dã ném cho tôi một câu, tôi ngậm chặt miệng.

“Được rồi, đã đến nước này, ta sẽ cho cô xem gia phả. Đi theo ta.”

Ông cụ được bà thím đẩy đi, chúng tôi theo phía sau. Ông cụ mở cửa một căn tầng hầm. Chúng tôi theo chân xuống, nơi này quả thật là xây dừng toàn bằng gỗ theo kiểu cổ xưa, khác xa những gì phía trên.

Đảo mắt một lát, ông cụ bảo bà thím từ trên ngăn thứ ba của tủ gỗ lấy xuống một cái hộp đưa cho tôi. Tôi nhận lấy chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo kia cẩn thận mở ra. Bên trong là hai cuộn giấy Tuyên Thành đã cũ, ngả màu ố vàng được buộc cẩn thận.

Tôi mở cuộn giấy thứ nhất, là một bức hoạ, hoạ phía sau một cô gái, cô gái mặc một chiếc váy lụa mỏng lộ ra phần vai đến giữa lưng. Trên vai phải của cô gái hiện lên một đoá hoa bỉ ngạn hoàn chỉnh. Nửa đoá trên vai tôi, giống vị trí như đúc. Tôi nghe toàn thân lạnh toát, cuộn lại bức hoạ, tôi mở cuộn tiếp theo.

Vẫn là một bức hoạ, nét vẽ lần này tinh xảo hơn nhiều, chứng tỏ là hoạ sĩ tài hoa vẽ ra. Là một bức hoạ chính diện cô gái trong hình giống tôi như đúc. À. Thì ra đó là cô ta. Cô ta trong ảnh mặc một bộ cẩm phục đẹp đẽ, tóc dài buôn thả chấm eo, diện mạo xuất chúng, thần thái tươi sáng.

Lật sang mặt sau, là những dòng chữ được đề bằng chữ Khải: “Danh xưng Bắc Cung Phồn Di, nhị tiểu thư Bắc Cung gia Minh triều. Sinh ngày mùng 7 tháng 2 năm 1623, mất ngày mùng 1 tháng 7 năm 1640.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.