Tuần Hạo ở bên cạnh mặc dù không thấy thúc tẩu có hành động gì quá khích, nhưng không hiểu sao nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Nhất là đệ đệ nhà mình không nói được hai câu đã đỏ mặt, luôn ở thời điểm Thẩm Tử An cúi đầu uống trà thì ngẩng đầu lên nhìn lén nàng.
Hắn là người cẩn thận, từ trước đến giờ đối quan sát mọi thứ hết sức tỉ mỉ. Cái nét mặt này của Tuần Vũ hắn làm sao không rõ ràng, tuy nói ôm ấp tình cảm với tiểu nữ nhi, nhưng dù sao vẫn là thúc tẩu, chẳng lẽ hắn không biết? Ngẩn ra, có lẽ lúc này hắn còn chưa hiểu tình cảm của mình, vẫn còn trong mê hoặc đi! Trước khi bọn hắn phạm phải sai lầm phải sớm cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, Tuần Hạo tính toán như vậy, vì vậy đặt sách lên, nói: "Nhị thiếu gia, sách đã sắp xếp lại xong rồi, ngài muốn tìm những loại sách gì?"
Tuần Vũ cười nói: "Hôm nay cũng không phải tới mượn sách gì, gần đây trời lạnh, vốn là hôm nay là ngày phát y phục mùa đông, ai ngờ bên ngoài tuyết đã rơi nhẹ, những người đó lười biếng cũng đã trốn đi. Ta nghĩ bên đại tẩu còn chưa có người đưa tới đây, sợ là phải chịu lạnh. Cái áo choàng này là đại ca tặng cho ta, chất liệu mềm mại rất thích hợp với nữ tử. Không bằng đại tẩu dùng trước, miễn cho ra khỏi phòng lại bị lạnh." Nói xong đặt báo choàng lông chồn lên bàn, cũng đẩy về phía Thẩm Tử An bên cạnh.
Đời trước một nhà Thẩm Tử An đều là những người bảo vệ động vật tự nhiên, cũng không mặc đồ da thật hay da lông nhân tạo gì. Áo choàng này rất xinh đẹp, nhưng nàng bắt đầu tính toán, vừa nhìn vừa bẻ ngón tay.
"Đại tẩu không thích sao?" Tuần Vũ thấy Thẩm Tử An không lộ ra vẻ mặt vui mừng, trong lòng thậm chí có chút buồn khổ. Tuy nhiên lại thấy tuổi đại tẩu còn nhỏ nhưng lại thở dài, nói: "Đồ thì tốt, nhưng ta không muốn cõng hai mươi mấy con chồn đi chung quanh."
"Chuyện này. . . . . ." Tuần Vũ là một người thông minh, lập tức hiểu ý tứ Thẩm Tử An, không ngờ nữ tử hậu viện nhận được loại quà tặng quý giá chỉ biết vui mừng đến không biết làm sao, nàng lại nghĩ tới những con hồ ly đang sống trong núi kia. Càng ngày càng cảm thấy đại tẩu này cũng không phải là tiểu thư khuê các bình thường, liền kéo áo choàng lông chồn kia xuống dưới bàn khẽ mỉm cười nói: "Xem ta thật sự là một người đần độn, không ngờ đại tẩu còn có thể thương những súc vật kia như vậy. Nếu không thích cũng không cần mặc, bên tiểu Mai còn có vải gấm, ta đi sai người lấy cho ngươi một kiện. Ngươi chờ chút, ta đi một chút sẽ tới." Từ nhỏ đến lớn còn chưa có việc gì để cho hắn tích cực như thế, đứng lên liền chạy ra ngoài.
"Đợi lát nữa, ăn xong uống trà rồi lại. . . . . ." Bình thường nhìn Tuần Vũ là một người cẩn thận chững chạc, thế nào bỗng nhiên lại sốt ruột như vậy. Thẩm Tử An thấy bóng lưng hắn vội vàng chạy ra, lại nhìn hai người ma ma vội vàng đuổi theo.
"Thật là nhanh, có phải hôm nay có chuyện gì gấp hay không?" Thẩm Tử An sờ sờ đầu, tự nhiên uống trà. Vừa đúng lúc Tiếu thư đồng thu dọn sách xong, quay đầu lại nhìn Thẩm Tử An, nhìn dáng vẻ của nàng hình như cũng không có tâm tư kia. Chỉ là lấy nhân phẩm của nhị đệ, bất kỳ nữ tử nào cũng đều không thể lưu lại trái tim của hắn (Tuần Vũ)! Chỉ là hắn không cách nào hiểu, rốt cuộc Thẩm Tử An có điểm nào hấp dẫn hắn, nhìn cử chỉ này thế nào cũng không giống tiểu thư khuê các!
"Thiếu phu nhân, có thể bắt đầu chưa?" Tiếu thư đồng đứng ở bên cạnh nàng hỏi, một tay lại nắm chặt. Để cho nàng học cách đi bộ thì phải học tới tận trưa, đi như thế nào cũng thấy giống quân nhân hành quân, cứng rắn, ngược lại có chút vẻ đẹp dương cương, nhưng căn bản không thích hợp với tiểu thư phu nhân trong đại viện.
Chỉ là, học chữ ngược lại rất nhanh, có thể thấy được thật ra là người rất thông minh. ( ngươi hiểu lầm, nàng vốn đã biết. )
Thẩm Tử An bất đắc đặt quyển sách lên đầu, mắt nhìn trời từ từ đi vài bước. Chỉ nghe phía sau tiểu thư Đồng nói: "Bả vai quá cứng rồi, xin buông lỏng một chút."
Nàng nghe lời buông lỏng, nhưng tiểu thư Đồng lại nói: "Quá lỏng, lưng phải thẳng tắp, tay nhẹ nhàng nhấc làn váy. Thiếu phu nhân, ngài nhấc quá cao rồi. . . . . ."
"Tiếu thư đồng, làm sao ngươi có thể đối đãi với chủ tử như vậy. Tuy rằng đại ca đã mất, nhưng thân phận không thể thay đổi được. Ngươi chỉ là một người hầu, vì sao có thể đối xử với chủ tử như vậy, gia quy là như thế sao!" Tuần Vũ vừa đến vừa đi đều rất nhanh, lúc đi để cho một ma ma ở ngoài giữ cửa cho mình, nhưng sau khi đi vào lại phát hiện Tiếu thư đồng ngồi ở bên cạnh bàn vừa uống trà vừa dạy đại tẩu đi bộ.
Mà Thẩm Tử An đầu đội quyển sách đi đi lại lại ở trong phòng, thế nhưng hắn lại không dừng lại, tiếp tục dạy chỉ cử chỉ sai lầm này.
Hắn không đành lòng, nhớ lại không trách được vừa rồi lại té ngồi trên mặt đất, nhất định là đi không đúng nên ngã xuống.
"Nhị thiếu gia. . . . . ."
"Đại tẩu dừng lại, làm sao ngươi có thể chịu để tên nô tài này chỉ điểm?" Hắn nhất thời kích động thiếu chút nữa đưa tay qua kéo Thẩm Tử An ngồi xuống.
Thẩm Tử An ngẩn ra nói: "Không thể được sao?" Nàng cho là đây hoàn toàn là chỉ thị của đại phu nhân, tiểu thư Đồng trừ không thể đánh và mắng, còn lại bảo mình làm cái gì đều là đương nhiên.
"Tự nhiên không thể." Tuần Vũ hiện tại biết rõ, Thẩm Tử An là quá thành thật, không trách được ngay cả nô tài cũng khi dễ nàng thành thật. Nghĩ vậy trợn mắt nhìn chằm chằm Tiếu thư đồng, hắn luôn luôn ôn hòa thế vậy mà nghĩ muốn trực tiếp đuổi người đi. Nhưng lại nghĩ Tiếu thư đồng dù sao cũng đã đi theo đại ca nhiều năm, cho nên từ từ nhịn xuống.
Mà Tiếu thư đồng cũng không kinh hoảng, từ từ đứng lên nói: "Nhị thiếu gia, đại phu nhân đã phân phó, nếu như vào lúc sinh nhật nàng thiếu phu nhân vẫn một chữ bẻ đôi không biết, cử chỉ bất nhã, người ở cả viện này đều bị phạt. Nô tài cũng đã nói, thiếu phu nhân là chủ tử chúng ta là nô tài, làm lão sư luôn là khó khăn. Đại phu nhân cũng nói, nếu như có vấn đề gì thì đi qua chỗ nàng hỏi rõ ràng, chuyện dạy học người nào cũng không thể ngăn cản."
Tuần Vũ vốn là giận dữ, Tiếu thư đồng thế nhưng đã mang đại phu nhân ra. Trong phủ này từ trên xuống dưới đều biết, tuy nói chủ nhân trong phủ này là Tuần Thượng Thư, chỉ là chủ nhân chân chính trong phủ cũng là vị công chúa đại phu nhân này, mà bên ngoài phủ cũng đều là đại thiếu gia Tuần Hạo. Hắn đương nhiên sẽ không cho là Tiếu thư đồng dám nói láo như vậy, cho nên nắm quyền một cái nói: "Ngay cả như vậy, ngươi một nam tử vốn là hộ viện giữ cửa, tuy nói có chút tài học nhưng cũng không thể dưới tình huống không có người bên cạnh đơn độc ở chung với thiếu phu nhân."
"Nhị thiếu gia không biết, thiếu phu nhân thương cảm Xảo nhi, thấy nàng đứng mệt mỏi cho nên cho nàng đi nghỉ ngơi." Tiếu thư đồng chưa bao giờ thấy nhị đệ căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình cùng người nào như vậy, trong lòng hắn buồn bực không thôi.
"Hả?" Tuần Vũ thế nhưng không tiếp tục nói chuyện mà là giao áo choàng lấy từ chỗ muội muội giao cho Thẩm Tử An, cười nói: "Đại tẩu đây là của tiểu Mai, chưa từng mặc qua, nếu như không chê thì ngươi dùng trước."
Thẩm Tử An lại ngẩn ngơ, rõ ràng vừa mới trên người hai người này đều tràn đầy mùi thuốc súng, thế nào lập tức liền giải tán. Chỉ là nàng có thể cảm giác được, Tuần Vũ nhượng bộ, nhưng nhìn vẻ mặt hắn lại không thấy tức giận. Người người đều nói lòng nữ nhân như đáy biển, hiện tại nàng đột nhiên cảm thấy đứng một chỗ trước mặt hai người nam nhân này, mình áp lực rất lớn.
Nàng đưa tay tiếp nhận, nói: "Cảm ơn thúc thúc."
"Ngày hôm nay trời lạnh, bài vở cũng đã xong, cho nên từ ngày mai thì rảnh rồi. Không biết, còn có thể tới nơi này của đại tẩu thưởng thức trà sao?" Nói xong, Tuần Vũ thận trọng nhìn chằm chằm Thẩm Tử An, chỉ sợ nàng có một chút không vui. Nhưng Thẩm Tử An lại là một nữ tử hiện đại, tuy nói biết ở cổ đại này nam nữ ở chung một phòng là cấm kỵ lớn, chỉ là nàng nghĩ cũng là tiểu thúc của trượng phu yêu cầu vậy thì chính là không có nghiêm trọng, huống chi bên cạnh còn có hai ma ma đi theo!
"Được!"
Thấy nàng rất sảng khoái đồng ý Tuần Vũ mừng rỡ, sau đó nhìn Tiếu thư đồng một cái, nói: "Ngươi thân là người hầu, phải hiểu hai chữ đúng mực, biết không?" Nói xong nhìn Tiếu thư đồng cúi đầu nhẹ giọng đáp ứng nhưng trong lòng không vui, sau đó chuyển sang nhìn Thẩm Tử An đang bày ra dáng vẻ giống như Miêu nhi rửa mặt, liền mỉm cười phất tay đi ra ngoài.
Trong lòng Tiếu thư đồng than nhẹ, khi nào thì thấy qua nhị đệ lộ ra vẻ mặt chân chính của người trẻ tuổi như thế, lại nhìn Thẩm Tử An, vẻ mặt giống như hoa si. Giật giật khóe miệng nói: "Thiếu phu nhân vì sao ngẩn người?"
"Thúc thúc rõ là. . . . . . Mỹ nhân Như Ngọc. . . . . ." Thẩm Tử An rối rắm một phen, cuối cùng nghĩ tới cái từ này.
Tiếu thư đồng không ngờ nàng thật sự sẽ trả lời, hơn nữa còn như vậy trực tiếp như vậy, không khỏi giận dữ, nhưng không có biểu hiện ra nói: "Thiếu phu nhân, những lời nói phạm kỵ (phạm vào những điều cấm kỵ) này không thể nói ở trước mặt người ngoài."
"Ta biết rồi." Lần này Thẩm Tử An thật biết điều, bởi vì mới vừa thật sự quá cảm khái mới không để ý thốt ra khỏi miệng, nghĩ đến quả thật có chút quá.
Rất không dễ dàng ban ngày xong việc, mọi người nên nghỉ ngơi đều đã nghỉ ngơi, nên nửa đêm ra cửa cũng đã ra cửa.
Thẩm Tử An rất kỳ quái vì sao hôm nay không thấy tiểu thư Đồng ở phía trước viện, nhưng nàng lại cảm thấy hết sức may mắn, len lén chạy vào thư phòng. Không ngờ, nơi đó đã chờ một vị mèo huynh đệ. Tối hôm qua nàng đã đánh giá thấp nó, vị huynh đệ kia đang ngồi chồm hổm ở một địa phương mà con chuột hay lui tới.
"Chưa từng thấy qua ngươi, ở viện nào vậy?" Con mèo kia lên tiếng.
"Ở viện này." Thẩm Tử An vốn là muốn nói tiếng người, nhưng mở miệng lại là âm thanh meo meo.
"Còn là một muội muội, thế nhưng không ngửi thấy được mùi của ngươi, thật là chậm trễ!" Con mèo ở trên không trung ngửi một cái, sau đó đi tới bên cạnh nàng, dùng thân thể cọ xát vào người nàng.
Thẩm Tử An dời về phía vừa, nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Muội tử, gả cho ta!" Con mèo mặc kệ con chuột, bắt đầu cầu ái.
"Quá nhanh. . . . . ." Thẩm Tử An có chút phát điên, nàng biết mèo và người không giống nhau, bọn chúng không phải dựa vào hình thể để phán xét một người khác có phải là đồng loại của nó hay không, mà là dựa vào mùi và cảm giác. Bây giờ Thẩm Tử An đang ở trong mắt người là một người, nhưng ở trong mắt mèo cũng là một con mèo cái. Hơn nữa mùi gì gì đó, hoàn toàn giống nhau. Nàng biết điểm này, là bởi vì nàng cũng đã bắt đầu dựa vào mùi để phân biệt động vật và người rồi.
"Đồng ý sao? Không đồng ý, ta sẽ ngày ngày ca hát vì ngươi, cho đến khi ngươi bắt đầu yêu thích ta." Con mèo giống như là cao thủ cầu ái, nói thẳng điều nhóm mèo cái thích nhất, ca (hát)!
Thẩm Tử An nhức đầu, nói: "Đừng! Ta không thích nghe ca."
"Vậy ngươi thích gì?"
"Ta đã lập gia đình." Thẩm Tử An muốn vứt bỏ phiền toái này, cho nên liền dùng phương pháp hữu hiệu nhất. Thế nhưng con mèo này cũng không buông tha, nói: "Gả cho ta, ta có thể cướp ngươi tới đây, ta là nghiêm túc."
Thẩm Tử An cũng không còn tâm tư bắt con chuột, nhảy ra cửa sổ nhỏ giọng nói: "Ngay cả ngươi là ai ta đều không biết được. . . . . ."
"Ta là Kỳ Kỳ bên cạnh đại phu nhân, còn ngươi muội tử?"
"Ta là bên cạnh Đại Thiếu Gia. . . . . . Không đúng, tại sao ta phải nói cho ngươi biết." Thẩm Tử An chạy ở phía trước Kỳ Kỳ ở phía sau, tốc độ chạy một người một mèo cũng tương đương nhau!