Tần Phu Nhân

Chương 34: Người giàu mới phất



Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin

Lại nói, Thích gia ở lại Tần gia một đêm, ngày thứ hai liền vội vàng trở lại kinh thành.

Hôn kỳ được định vào ngày mùng tám tháng ba năm sau, hiện giờ đã bước vào tháng mười một, tính toán chỉ còn bốn tháng nữa thôi, trong đó đã mất gần một tháng để di chuyển, chung quy chỉ còn lại khoảng ba tháng, nhưng trước đó phải bận rộn lo đón Tết âm lịch, nên tính ra thời gian còn lại không đáng bao nhiêu.

Cũng may Tần Ngọc Lâu tay chân nhanh lẹ, của hồi môn đã chuẩn bị hơn phân nửa, việc còn lại chỉ là một ít việc vụn vặt, mấy ngày trước đây còn đang phải cẩn thận lựa chọn nha hoàn hồi môn đi cùng nàng.

Không nghĩ đến, sính lễ Thích gia đưa đến ngày ấy cũng cần phải mất tới mấy ngày để tỉ mỉ kiểm kê, nhập vào sổ sách.

Thích gia ra tay thật là hào phóng, riêng sính kim* thôi đã là năm ngàn lượng bạc, càng chưa nói đến đồ những trang sức khác, chỉ nguyên đối với năm ngàn lượng vàng này thôi, có lẽ nếu Tần Ngọc Lâu có phải tích góp mỗi tháng năm lượng bạc, ừ thì, ước chừng nếu để đủ số bạc đó….. chắc cần đến trăm năm.

*Sính kim: tiền sính lễ

Do có Viên Thị hao tâm tổn sức, tính toán tỉ mỉ thay nàng tích góp mười sáu năm, nhưng cũng chỉ được sáu bảy ngàn lượng bạc, mà chỉ sợ để có được ngần này bạc Viên Thị cũng đã phải bán bớt ruộng đất, thôn trang cùng cửa hàng đi rồi.

Lại nói về của hồi môn của Tần gia ngoại từ tam sinh và một số món hải sản quý hiếm, còn lại thì phần lớn Viên Thị sẽ lấy từ của hồi môn của mình cho nữ nhi.

Tần gia chi năm ngàn lượng, Viên Thị tích góp thay nàng sáu bảy ngàn lượng, cộng lại cũng gần một vạn lượng, lão phu nhân cho thêm một ngàn lượng, bà ngoại Viên gia cho một ngàn lượng, chưa tính đến ruộng đất, cửa hàng, thôn trang là sản nghiệp cố định của bên ngoài, chỉ tính bạc trắng, ngân phiếu, thì ước chừng có hơn một vạn năm sáu ngàn lượng bạc.

Tuy nói từ nhỏ Tần Ngọc Lâu đã tiếp quản sổ sách, cũng đã quen với việc tính toán tiền bạc, nhưng đó chỉ là những con số trên sổ sách mà thôi, hơn nữa, chi phí chi tiêu mỗi tháng trong phủ chỉ trên dưới một hai trăm lượng, cho dù là ngày lễ tết nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm lượng, đã xem là quá nhiều rồi.

Quan trọng nhất, hiện giờ một xấp ngân phiếu dày cùng vàng bạc trắng thật, đột nhiên rơi vào trong tay Tần Ngọc Lâu, khiến nàng phải lo lắng cất giữ cẩn thận trong tư khố của mình. Bất chợt, Tần Ngọc Lâu có một loại cảm giác của người giàu mới phất, cực kỳ không chân thật.

Nghĩ vậy, quả thực việc thành thân cũng không phải là một việc không tốt. Lại nghĩ đến, những gia đình trâm anh thế phiệt khi kết thân cũng sẽ đều trải qua những chuyện không tồi như thế này.

Tạm thời không nói việc khác, ít nhất của hồi môn nàng phải chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Lại nói việc Tần gia kết thân với Hầu phủ ở kinh thành được truyền ra ngoài, làm toàn bộ thành Nguyên Lăng đều mở to mắt khiếp sợ.

Chủ yếu vì sự việc xảy ra quá mức bất ngờ, vốn dĩ mọi người còn cho rằng Tần gia sẽ kết thân cùng Nhan gia, nhưng không nghĩ tới việc do Tần đại tiểu thư có thanh danh bên ngoài như vậy, nên hai nhà dần dần đã không có động tĩnh gì nữa, trước đó vài ngày, còn có tin đồn Nhan gia “Muốn leo lên nhà quyền quý”, cho dù có leo cao, mọi người cũng đỏ mắt ghen tị, để miễn việc đứng xem chuyện đáng chê cười của Tần gia.

Quả nhiên, dường như Tần gia bị ép đến con đường cùng, thiếu chút đem toàn bộ những nam tử có độ tuổi thích hợp trong thành Nguyên Lăng ra mà lựa chọn một phen, kết quả trải qua hai tháng náo loạn, cuối cũng vẫn không thấy có động tĩnh gì, bề ngoài các phu nhân thế gia không nói gì, nhưng bên trong thì vẫn ngấm ngầm trêu chọc.

Trên phố không ít lời đồn đại rằng rốt cuộc vị Tần gia đại tiểu thư này vẫn không thể gả đi được rồi. Tuy mang tiếng là đại tiểu thư, nhưng sinh ra lại có vẻ đẹp yêu mị như vậy, thì thế gia đại gia tộc có lễ giáo nghiêm khắc nào dám yên tâm cưới vào cửa?

Sợ rằng sẽ chỉ làm nam nhân thất hồn lạc phách, bỏ bê chính sự, nếu nam nhân cứ mãi trầm luân, cả ngày chỉ biết ôm ôn hương nhuyễn ngọc, si mê như thế, thì làm sao có thể duy trì được gia nghiệp của dòng tộc đây?

Thế mà lại không ngờ rằng chỉ mới mấy ngày, Tần gia thế mà đã leo lên được gia đình quyền quý ở tận kinh thành?

Mọi người không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, là Kiến quốc hầu phủ sao? Đối với người trẻ có lẽ không biết nhiều về gia tộc đó, nhưng đối với các bậc tiền bối, lão bối mà nói, chẳng khác nào như sấm đánh bên tai?

Tuy là hầu phủ đã thất thế, nhưng vẫn có tước vị trên người, hơn nữa, còn chưa nói đến việc, được phong hào “ Kiến quốc”, cũng đủ khiến lòng người kính sợ?

Sau khi kinh ngạc qua đi, mặc kệ ngoài miệng có nói gì, nhưng trong thâm tâm thì vô cùng hâm mộ.

Có thể nói trước đó thái thái của đại phòng Tần gia đã có tuổi mà còn trai sinh ngọc*, xem ra sau này Tần gia cũng có người kế nghiệp, hiện giờ còn leo vào nhà quyền thế, tương lai chắc chắn có chỗ dựa vững chãi ở kinh thành.

*Trai sinh ngọc: mang thai

Hơn nữa, trước đó vài ngày, trong nha môn truyền ra ít tin đồn rằng, Nhan gia sau khi hết nhiệm kỳ này, có lẽ năm sau sẽ được hồi kinh nhậm chức…

Nhất thời, hướng gió ở thành Nguyên Lăng đột nhiên thay đổi. Nhan gia sắp rời đi, còn Tần gia xưa nay chưa bao giờ xảy ra việc náo nhiệt như vậy.

Quả thực lần này Tần lão gia vô cùng xuân phong đắc ý, tâm tình Viên Thị cũng rất tốt, cả người đều tươi cười, thần sắc như tỏa sáng, thứ nhất hiện giờ đã qua thời kỳ thái nghén, nên ăn uống cũng tốt hơn, giờ ăn gì cũng cảm thấy ngon miệng, thứ hai hôn sự của Tần Ngọc Lâu cuối cùng cũng đã đâu vào đấy. Tâm tình được thả lỏng ra không ít, đâu chỉ an tâm mà Viên Thị cảm thấy vui sướng như muốn phát điên, rốt cuộc thời thế cũng thay đổi, giống như có một cái bánh ngon nhất thiên hạ rơi xuống trước mặt Tần gia bọn họ.

Mà cái bánh ngon nhất đó chính là Thích Tu. Ừ thì, tất nhiên là rớt trên đầu Tần Ngọc Lâu rồi.

Nữ nhân ah hỉ đi cùng bi, hoan đi cùng sầu, âu cũng là chuyện thường tình.

Ấn tượng của Viên Thị đối với Thích Tu rất tốt, tốt đến mức Tần Ngọc Lâu cũng phải nghẹn họng.

Bởi vì có ba nguyên do, thứ nhất, xưa nay nữ tử đều yêu thích vẻ bề ngoài, không quan tâm đến việc nhỏ tuổi hay không, hay là lớn hơn bảy tám chục tuổi đã là lão già hết răng, chỉ cần bề ngoài tuấn tú, những chuyện còn lại không phải là điều quan trọng nữa.

Rốt cuộc bề ngoài của Thích Tu như thế nào, Tần Ngọc Lâu còn không biết, bất quá thấy Viên Thị vừa lòng như vậy, lại nhớ đến ngày ấy chỉ nhìn thấy sườn mặt cương nghị đó, có lẽ rất ưu tú.

Nguyên do thứ hai là Thích Tu có phong độ và khí chất thành thục ổn trọng, khiến cho người khác cảm thấy đáng tin cậy và an tâm.

Thứ ba, tất nhiên là về phần sính lễ phong phú kia, đã làm Tần gia vô cùng hãnh diện.

Viên Thị lựa chọn nữ tế, kỳ thật ba phần là xem gia thế, bảy phần là xem nhân phẩm, trước tiên gia thế của Thích Tu không cần bàn thêm nữa, do là ở kinh thành xa ngàn dặm nên cũng đã mất ba phần yêu cầu đầu tiên, cuối cùng Viên Thị chỉ biết hy vọng vào nhân phẩm của người nữ tế này mà thôi. Cho nên, mấy ngày qua mới luôn cảm thấy phiền lòng như vậy.

Chỉ là trước đó sầu khổ thế nào, hiện giờ thì vui mừng như thế.

Kỳ thật Viên Thị không phải kiểu người hay suy nghĩ bi quan, lần trước vì chuyện hôn sự của Tần Ngọc Lâu đã tâm phiền ý loạn một trận, tuy mối hôn sự giữa hai nhà Thích Tần này không phải toàn hoàn hài lòng, nhưng nếu mọi chuyện đã đi đến nước này, hai bên đã gặp mặt hạ sính lễ, thì Tần Ngọc Lâu cũng đã xem như phần nào là người của Thích gia rồi.

Nghĩ đến trước kia, ở thành Nguyên Lăng này không thể chọn ra người nào hợp ý, làm hiện giờ Viên Thị càng cảm thấy vừa lòng với Thích Tu, tuy khoảng cách địa lý xa xôi, nhưng đây chẳng phải là được nhiều hơn mất hay sao?

Mọi việc đều đi đúng hướng, ít nhất, hiện giờ, hết thảy đều tốt đẹp, cần gì phải suốt ngày trưng bộ mặt khóc lóc sầu thảm, cả ngày lo được lo mất?

Vì thế, Viên Thị liền quét hết những cảm xúc không vui, bây giờ mặt mày ngày ngày hơn hở lo liệu chuyện hôn sự của Tần Ngọc Lâu. Aiya, không đúng, là đích thân giám sát Tần Ngọc Lâu lo liệu hôn sự của mình.

Hiện giờ Viên Thị đã mang thai bốn tháng, bời vì y phục mùa đông khá dày, cho nên phần bụng có hơi nhô lên một chút, cũng khó nhìn ra.

Viên Thị luôn thường một tay sờ bụng, một tay chống eo, mỗi ngày đều từ chính viện đi đến Ngọc Lâu Đông, có ngày phải đi đi lại lại tới mấy bận, cho dù thân hình có mập lên một chút, nhưng thậm chí không cảm thấy chóng mặt như trước mà lại còn nhanh nhẹn hơn bình thường.

Hiện giờ Viên Thị chỉ có hai nhiệm vụ: gả nữ nhi và sinh con. Có lẽ, lần này ông trời cảm thấy nhiệm vụ của bà chỉ nhẹ nhàng như dùng một bữa sáng, nên không bao lâu sau, lại tặng thêm cho bà một nhiệm vụ nữa.

“Lưu gia sao?” Sau khi Tần Ngọc Lâu nghe xong, thậm chí nghĩ cũng không cần nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nói: “ Ừ, quả thực Lưu gia cũng không tồi….”

Hoá ra, gần này, nhiệm vụ mà ông trời cấp cho Viên Thị chính là, việc hôn sự của Tần Ngọc Khanh.

Viên Thị từng đồng ý với Tần lão gia, sẽ lo liệu việc này.

Chỉ là ban đầu mượn cớ rằng do đang còn phải lo lắng cho hôn sự của Tần Ngọc Lâu, nên chuyện kia để sau hẵng tính, căn cản lúc ấy bà không muốn bận tâm đến việc khác, đành chỉ đồng ý qua quít mà thôi, nhưng hiện giờ việc của Tần Ngọc Lâu đã xong, tâm tình Viên Thị càng ngày càng rất tốt, lại càng không muốn hao tâm vào những chuyện không đâu, để tránh làm hỏng tâm tình nhiều ngày qua của mình.

Dù Tần lão gia đã đề cập đến lần thứ hai, nhưng đều bị Viên Thị giả ngu cho qua, không ngờ tới, Lưu gia kia lại chủ động đề cập đến chuyện này, có lẽ cũng đến lúc nên thuận thế đẩy thuyền.

Nghe Tần Ngọc Lâu nói như thế, Viên Thị thoáng gật đầu: “ Ừ, tuy gia thế của Lưu gia không bằng với nhà của chúng ta, nhưng Lưu gia gia thế đơn giản, tính tình Lưu phu nhân tương đối hiền lành, Lưu Bỉnh Khôn tuy là thứ nam, nhưng rất được lòng các vị trưởng bối, kỳ thật, gả đến Lưu gia cũng không tồi, lúc trước, mẫu thân thay con thăm dò ý tứ nhà bọn họ….”

Viên Thị nói đến đây, lại mỉm cười, sau đó nhàn nhạt nói: “ Chung quy Lưu gia không xứng với con, nhưng lại phù hợp với người thứ nữ kia, rốt cuộc thì cuộc sống cũng sẽ dư dả an nhàn, đời người ấy mà làm sao nói trước được điều gì chứ….”

Tần Ngọc Lâu nghe thấy trong lời nói của Viên Thi dường như có chút không cam tâm, kỳ thực việc này cũng có thể lý giải được, bởi xưa nay Viên Thị không hề yêu thích Tần Ngọc Khanh, nên bây giờ Tần Ngọc Khanh tìm được một mối hôn sự không tệ, chung quy bà vẫn có chút khó chịu.

Tần Ngọc Lâu trầm mặc một lúc, không khỏi mỉm cười an ủi Viên Thị: “ Kỳ thật, nên tìm cho Nhị muội một mối hôn sự tốt, mẫu thân, sau này nữ nhi phải gả đi xa, không thể ở bên cạnh mẫu thân cùng phụ thân làm trọn đạo hiếu, nói không chừng còn phải trông cậy vào Nhị muội chăm sóc….”

Nếu gả gần thì không nói, trước sau nàng vẫn phải gả đi xa ngàn dặm, gia đình lỡ có gặp chuyện gì, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.

Nói về việc gả xa, Tần Ngọc Lâu lại rũ mắt, nhìn về phía bụng của Viên Thị. Bỗng thở dài một hơi, đáng lẽ nàng phải là người chăm sóc bọn họ.

Viên Thị nhìn thấy Tần Ngọc Lâu chăm chú nhìn vào bụng mình, trong mắt như suy tư gì đó, kết hợp với những lời nàng vừa nói, cũng đã đoán được phần nào suy nghĩ của nàng, chỉ là ngoài miệng lại tỏ vẻ không quan tâm mỉm cười, nắm lấy tay Tần Ngọc Lâu nói: “ Tìm mối hôn sự cho nàng ta, thế nào lại là tương lai phải dựa vào nàng ta chứ? Tất cả đều phải dựa vào phụ thân con thôi…”

Viên Thị nói tới đây, giọng điệu vừa thong thả vừa có chút xa xôi nào đó.

Dường như trong lòng bà vẫn có chút phiền muộn cùng bất đắc dĩ, nhưng còn có một loại cảm giác ngọt ngào luôn hiện hữu, còn là cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng.

Đây chính là tình cảm phu thê của phụ mẫu. 

Thấy đôi mắt Tần Ngọc Lâu loé sáng, có chút không hiểu, còn có chút tò mò, bỗng nhiên trong đầu lại bất giác hiện lên một sườn mặt mơ hồ.

Tương lai, nàng cùng chàng, cũng sẽ như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.