Tân Sinh

Chương 3




Sáu năm sau.
 
Quan Hiểu Ninh cầm trên tay tờ giấy được thả và chiếc đồng hồ cũ đã ngừng hoạt động nghe chỉ đạo viên phân phó, hôm nay là ngày cô được thả, nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi.
 
Vốn dĩ phán 8 năm lẻ 3 tháng, nhưng không hiểu sao lại đổi thành kỳ hạn 6 năm, có thể nói trong sáu năm này ngoại trừ lúc mới vào vì quá sợ hãi và mất đi tự do hằng ngày đều lấy nước mắt rửa mặt thì sau đó bất luận là ngục cảnh hay chỉ đạo viên thậm chí là những người cùng ngồi tù như cô ai cũng chăm sóc cho cô rất nhiều, bây giờ có thể ra ngoài ngược lại cô không biết nên làm cái gì.
 
Nhưng mà việc khiến lòng cô nguội lạnh chính là từ khi bị tạm giam đến khi ra tòa xét xử thậm chí cho đến khi cô vào tù 6 năm, gia đình cô dù là ba mẹ hay Hiểu Phong em trai cô một lần cũng chưa từng xuất hiện chưa từng đến thăm cô, xem ra mặt mũi còn quan trọng hơn tình thân! Đinh Nạp tốt xấu gì cũng từng đến thăm cô mấy lần, ba người thân nhất của cô lại xa lánh cô, đúng thật là quá nực cười rồi!
 
“Sau khi ra ngoài, cầm lấy tờ giấy phép được thả này đến sở cảnh sát trình diện, nếu trong cuộc sống hay trên phương diện công việc có khó khăn gì thì có thể đến bộ phận tư pháp xin viện trợ, vốn dĩ em là một cô gái có phẩm chất rất tốt, sau này cố gắng nỗ lực nhất định có thể hòa nhập với xã hội, nếu có gặp khó khăn gì cũng phải kiên cường lên.”
 
Nghe lời dặn dò của nhân viên chỉ đạo, Quan Hiểu Ninh nước mắt lưng tròng gật đầu, cuối cùng chỉ đạo viên tiễn cô đến cánh cổng lớn được canh phòng nghiêm ngặt, sau khi cánh cửa tự động được mở ra cô từ từ đi ra khỏi đó cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở sau lưng cô mới biết được thì ra bầu trời sau cánh cửa này thật sự rất khác, cuối cùng cô cũng tự do rồi!
 



 
“Hiểu Ninh!”
 
Nghe thấy có người gọi tên mình Quan Hiểu Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta ôm chặt, Quan Hiểu Ninh che cái mũi bị đụng đau của mình đẩy người đang ôm mình ra: “Đinh Nạp, sao cậu lại đến?”
 
“Cậu được trả tự do một ngày quan trọng như vậy mình không đến sao được!”
Quan Hiểu Ninh nhìn người bạn thân từ nhỏ tới lớn của mình- Đinh Nạp một cách cảm động nói: “Cậu còn nhớ à.”
 
“Việc này sao mà quên được! Lên xe đi, mình đưa cậu đi cắt tóc trước, cậu nhìn tóc của cậu xem chả ra kiểu gì cả, mình sớm đã nhìn không thuận mắt rồi.” Đinh Nạp nói còn đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn của Quan Hiểu Ninh.
 
“Trong đó ai cũng vậy cả, ai mà đi để ý nó kiểu tóc gì, cậu cũng biết lái xe rồi ư?” Quan Hiểu Ninh đi theo Đinh Nạp đến một chiếc xe màu đỏ và hỏi.

Đinh Nạp giúp Quan Hiểu Ninh mở cửa xe rồi mình mới đi vòng qua phía bên kia, sau khi ngồi vào xe thì cười nói: “mình cũng lấy bằng được mấy năm rồi, xe là Đông Tử mua cho mình.”
 
“Đông Tử? Là Nhạc Đông ư, hai người thật sự ở bên nhau rồi ư?”
 
Quan Hiểu Ninh có chút kinh ngạc nhìn Đinh Nạp, vì lúc thăm tù có quy định thời gian, cho nên mỗi lần Đinh Nạp đến thăm đều hỏi cô ở bên trong có ổn không, có bị ức hiếp không ngoài ra còn để lại chút tiền, cho nên Quan Hiểu Ninh không rõ tình hình cuộc sống của Đinh Nạp cho lắm.
 
Đinh Nạp cười nói: “Thì luôn ở bên nhau còn gì, đừng nhìn anh ấy bình thường ít nói nhưng lại dai như đỉa vậy, mình lên đại học anh ấy lại có thể thuê căn hộ ở đối diện trường sau đó hằng ngày hẹn mình, cậu nói xem mình phải làm sao?”
 
“Thật ngưỡng mộ cậu có thể gặp được một người tốt như vậy.” Quan Hiểu Ninh thật lòng cảm thấy vui cho Đinh Nạp, hơn sáu năm nay, cũng chỉ có Đinh Nạp đến thăm cô sau khi cô xảy ra chuyện và cũng chỉ có cô ấy còn nguyện ý xem cô là bạn.
 
Đinh Nạp khởi động xe nhanh chóng rời khỏi trại giam, im lặng một lát rồi lại hỏi: “Hiểu Ninh, cậu có từng nghĩ qua sau này sẽ như thế nào không?”
 
“Trước tiên mình muốn về nhà xem thế nào đã, không được vào nhà thì đứng bên ngoài nhìn.” Cô muốn nhìn xem có phải sau khi vắng mặt cô thì họ sống tốt hơn nhiều không.
 
“Đừng về đó nữa, mình quên chưa nói với cậu, sau khi cậu xảy ra chuyện chưa đầy hai tháng khu nhà ở của bọn mình bắt đầu tháo dỡ và dời đi nơi khác, gia đình cậu là nhà đầu tiên ký hợp đồng dọn đi.”
 
Xem ra thật sự là sợ cô con gái mang tiếng xấu này ảnh hưởng đến em trai, nếu không thì sao cũng phải tranh thủ đồi tiền bồi thường nhiều chút chứ, nghĩ đến đây Quan Hiểu Ninh cười khổ: “Vậy Tiểu Tuyết bây giờ như thế nào?”
 
Cho dù Tiêu Tuyết chưa từng đến thăm cô lần nào, nhưng lúc đó cô ấy cũng có nhờ Đinh Nạp đưa cho cô 10 ngàn tệ, số tiền đó vào thời điểm ấy cũng không phải là một con số nhỏ, phần tình nghĩa này cô sẽ không bao giờ quên.
 
“Cô ấy ư? Người ta bây giờ đã là nhà lãnh đạo, thu nhập tính theo năm so với chúng ta hoàn toàn là hai loại người, mình sớm đã không còn qua lại với cô ta nữa!” Vừa nhắc đến Tiêu Tuyết là mặt Đinh Nạp lập tức không vui.
 
“Tiêu Tuyết xuất sắc như vậy ư, cậu cũng đừng quá để ý, bản thân sống tốt là được rồi.” Cho dù không biết thu nhập cả năm là bao nhiêu tiền, nhưng nghe ra có vẻ là rất giỏi, Quan Hiểu Ninh ngoại trừ vui mừng và ngưỡng mộ thì ngược lại lại không có loại cảm giác ghen tỵ như Đinh Nạp.
 
Đinh Nạp không để ý mà hừ một tiếng: “Mình mới không phải loại người ghen tỵ người giàu mà khinh người nghèo đâu nhé, cho dù Tiêu Tuyết cô ấy có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì mình cũng sẽ không thèm ganh tỵ đâu, mình chỉ là nhìn không vừa mắt nhân phẩm của cô ấy thôi, có nhiều chuyện cậu không rõ mình cũng không muốn nói nhiều. Lát nữa ghé siêu thị mua một ít đồ dùng sinh hoạt cho cậu trước đã, sau đó mình sẽ dẫn cậu đến tiệm làm tóc, quần áo thì không cần mua nhà mình nhiều lắm, cậu cứ ở nhà mình đợi nghĩ ngơi một khoảng thời gian rồi mới đi tìm việc sau.”
 
“Như vậy có ảnh hưởng đến cậu và Nhạc Đông không?”
 
“Không ảnh hưởng gì cả, mình và anh ấy vẫn chưa kết hôn, anh ấy có nơi ở riêng của anh ấy.”
 
Quan Hiểu Ninh không nhịn được lại hỏi: “Cậu và anh ấy cũng quen lâu vậy rồi mà còn chưa có dự định kết hôn sao?”
 
“Dự định thì có, phòng tân hôn cũng đã sửa chữa xong chỉ là bận quá chưa có thời gian rảnh”.
 
“Cậu bận việc gì chứ?” Quan Hiểu Ninh cảm thấy tò mò.
 
“Bây giờ mình bán quần áo, có một cửa hàng online và hai cửa hàng thực tế, việc làm ăn không lớn nhưng lại rất nhiều việc vài bữa nữa mình còn phải đi công tác, Nhạc Đông càng khỏi phải nói anh ấy còn bận hơn mình.”
 
“Cửa hàng online là gì?”
 
Đinh Nạp cười: “Có rất nhiều cái mới cậu còn chưa biết, cửa hàng online chính là dùng vi tính để mở tiệm bán hàng trên mạng, sau này cậu cứ từ từ bổ sung học hỏi những cái mới này, cái di động này cậu cứ lấy xài, bên trong có 300 tệ tiền điện thoại, số điện thoại mình dán ở mặt sau.”
 
Quan Hiểu Ninh cầm lấy chiếc điện thoại Đinh Nạp đưa lật qua lật lại xem, thấy khó hiểu hỏi: “Đây là điện thoại di động ư, tại sao chỉ có màn hình mà không có bàn phím?”
 
Đinh Nạp cười hì hì: “Mình biết ngay là cậu sẽ hỏi như vậy, đây là điện thoại màn hình cảm ứng bây giờ không còn ai xài điện thoại có bàn phím nữa, sau khi về nhà mình sẽ chỉ cậu cách sử dụng.”
 
Quan Hiểu Ninh không thể không cảm thán xã hội này thật sự là phát triển quá nhanh, bản thân đã quá lạc hậu rồi.
 
Sau khi vào thành phố Quan Hiểu Ninh đi theo Đinh Nạp đến siêu thị mua một đống đồ, sau đó hai người đến tiệm làm tóc cắt tóc.
 
Bước ra từ tiệm làm tóc, Đinh Nạp nhìn Quan Hiểu Ninh với mái tóc ngắn kiểu mới liên tục than: “Hiểu Ninh, cậu nói xem tại sao trong 6 năm nay một chút thay đổi cậu cũng không có, môi hồng răng trắng với cặp mắt to, mái tóc này sau khi cắt xong thì trông như một cô sinh viên 19 tuổi vậy, cậu chăm sóc thế nào vậy?”
 

Quan Hiểu Ninh nói: “Hằng ngày ngủ sớm dậy sớm ăn thịt ít ăn rau nhiều lao động cải tạo xem sách, cậu nói xem mình chăm sóc thế nào!”
 
“Thì ra trong trại giam sống cuộc sống của Tiểu Long Nữ hiện đại, khó trách cậu vẫn mềm mại non nớt, đúng rồi ở trong đó lao động cải tạo là làm những việc gì vậy?”
 
“Chính là làm gia công trang phục, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức còn được thưởng.” Tiểu Long Nữ? Quan Hiểu Ninh tự nhận mình không tốt số như Tiểu Long Nữ, có một Dương Quá trông đợi 16 năm.
 
“Cậu biết may mặc vậy thì tốt quá rồi, sau này nếu bên mình có quần áo gì cần phải sửa đổi mình sẽ đưa cậu làm, đến lúc đó sẽ tính phí theo từng cái.”
 
Hai người ngồi trên xe nói chuyện rất nhanh đã đến nơi ở của Đinh Nạp, vừa vào nhà Quan Hiểu Ninh liền reo lên vì kinh ngạc: “Nạp Nạp, nhà cậu trang trí đẹp thật đấy!”
Nhà của Đinh Nạp được bố trí rất ấm cúng, còn trưng bày rất nhiều búp bê, đặc biệt là bộ sofa đặt ở phòng khách vừa nhìn thấy đã có cảm giác rất thoải mái muốn nằm xuống liền.
 
“Sau này cậu cứ xem chỗ này như nhà của cậu, với mình cậu không cần ngại gì hết, vừa nãy cậu nói ở trong đó được rất nhiều người chiếu cố, khó trách tâm trạng cậu vẫn tốt như vậy, mình còn tưởng trong trại giam cũng có lão đại gì đó, phàm là vào đó trước tiên đều phải chịu một trận đòn.”
 
“Quả thật là phải chịu một trận đòn nhưng còn phải xem là người gì, nếu là những kẻ bắt cóc trẻ con vào đó thì chắc chắn là không có ngày yên ổn, mọi người đều rất ghét loại người đó, như mình thì ở trong đó thuộc loại người đặc biệt nói nghĩa khí, cho nên mọi người đối xử với mình khá tốt. Có một chị kia bởi vì chịu sự ngược đãi của chồng trong thời gian dài cuối cùng chịu không nổi nữa nên phản kháng lỡ tay đánh chết ông ta, sau khi chị ấy vào tù chúng mình cũng rất đồng tình với chị ấy, chị ấy có một con mắt bị chồng mình dùng cái kìm làm mù.”
 

 
Đinh Nạp nghe mà giật mình: “Chúng mình đừng nói mấy chuyện này nữa, mình thấy thân hình cậu chuẩn như vậy quần áo nào cũng có thể mặc, trong cái rương bên kia toàn là những mẫu quần áo mới nhất năm này, cậu cứ mặc tự nhiên.”
 
“Như vậy sao được, cậu có cái nào cũ không, mình mặc mấy cái cũ là được rồi.”
 
“Mình đã nói rồi mình có rất nhiều quần áo, rương quần áo đó là sản phẩm mẫu nhà xưởng tặng lúc mình đi khảo sát, đều là những size nhỏ rất chọn dáng người, cậu mặc là hợp nhất đừng dài dòng với mình nữa.”
 
Quan Hiểu Ninh nhìn Đinh Nạp nói lời cảm ơn thật lòng: “Nạp Nạp, cảm ơn cậu, mình xảy ra chuyện như vậy mà cậu còn để ý đến mình.”
 
“Từ nhỏ đến lớn cậu đối xử với mình cũng rất tốt mà, cái gì cũng nhường cho mình, còn luôn bảo vệ mình khoan dung mình còn hơn cả mẹ mình, người bạn tốt như cậu mình làm sao có thể từ bỏ được, vã lại cậu ngồi tù cũng đâu phải vì cậu thật sự phạm tội, còn không phải là chịu tội dùm tên họ Nhan đó hay sao! Còn một chuyện mình đang định hỏi cậu đây, cậu thay tên họ Nhan đó chịu cái tội danh lớn như vậy, mấy năm nay ngay cả một lần hắn cũng chưa từng đến thăm cậu, cậu có cảm nghĩ gì không?”
 
Quan Hiểu Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mình thì có thể có cảm nghĩ gì cơ chứ?”
 
Đinh Nạp cảm thấy tức cười: “Hiểu Ninh, nếu như việc làm ăn của tên họ Nhan đó không được tốt thì mình cũng sẽ không hỏi vậy rồi, Nhan Dịch Trạch bây giờ có tiền có quyền cậu có phải nên đi đòi hắn ta một ít tiền bồi thường không?”
 
“Sao trong khoảng thời gian mình không có ở đây ai cũng trở nên lợi hại như vậy.” Quan Hiểu Ninh nói đùa.
 
“Hiểu Ninh, mình đang nói chuyện đàng hoàng với cậu đấy, khi đó nếu không phải cậu chịu tội thay hắn ta thì Nhan Dịch Trạch làm sao mà có được ngày hôm nay? Theo mình thì cho dù bắt hắn chia một nửa tài sản cho cậu cũng không quá đáng!”
 
Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “Nạp Nạp, mình cũng là thật lòng, lúc trước là mình tự nguyện gánh tội thay anh ấy cũng không phải Nhan Dịch Trạch cầu xin mình, bây giờ không lý do gì mà thấy người ta giàu có mình lại đi chia của được.”
 
“Đó là vì cậu chưa biết hiện nay hắn ta có bao nhiêu tài sản.”
 
“Vậy thì mình thật sự tò mò đấy, cậu nói xem anh ta có bao nhiêu tài sản?” Quan Hiểu Ninh cười nhìn Đinh Nạp.
 
“Cụ thể là bao nhiêu thì mình cũng không rõ, nhưng mà Nhạc Đông luôn đi theo hắn làm việc, hai năm trước Nhạc Đông từng nói không cần nói những cái khác chỉ cần thu thập đồ đạc trong nhà của Nhan Dịch Trạch thôi cũng đã trị giá 200 triệu tệ, cậu nói xem hắn giàu có đến mức nào?”
 
Ngoại trừ kinh ngạc thì Quan Hiểu Ninh vẫn nói: “Anh ta có giàu có hơn nữa thì cũng không có liên quan đến mình.”
 
“Vậy tình cảm giữa hai người thì sao?”
 
Quan Hiểu Ninh cảm thấy mắc cười: “Nạp Nạp, không phải cậu nghĩ rằng qua nhiều năm như vậy Nhan Dịch Trạch vẫn còn đối với mình nhớ mãi không quên chứ?” Tuy nhiều năm rồi cô không tiếp xúc với xã hội, nhưng cô cũng đã nghe rất nhiều câu chuyện của đời thực, gần như mỗi một người phụ nữ trong trại giam đều có một hoặc nhiều câu chuyện tình cảm bi thương, cho nên cô sẽ không cho rằng Nhan Dịch Trạch sẽ đợi mình, hơn nữa với điều kiện của Nhan Dịch Trạch lúc chưa giàu đã không thiếu phụ nữ, nói chi bây giờ giàu có như vậy.
 
“Mình không hỏi tình cảm của Nhan Dịch Trạch đối với cậu, cái mình hỏi là cậu đối với Nhan Dịch Trạch có còn cảm giác nữa không?”
 
Quan Hiểu Ninh bị Đinh Nạp hỏi như vậy không biết trả lời như thế nào, một lúc sau mới nói: “Những thứ đó đã không còn quan trọng nữa, bây giờ vấn đề cấp bách đối với mình đó chính là tìm một công việc để nuôi sống bản thân, không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện yêu đương nữa.”

 
Đinh Nạp hận rèn sắt không thành thép mà chỉa ngón tay vào đầu Quan Hiểu Ninh: “Cậu thật là, chính vì cái tính cách này mới khiến người ta vừa yêu vừa hận, đổi lại là mình thì mình đã sớm kéo lên công ty hắn ta quậy rồi, mới không dễ dàng để yên cho hắn như vậy. Thôi, mình mặc kệ cậu đấy, trong lòng cậu cảm thấy thoải mái là được, năm ngàn tệ này cậu cầm lấy để xài trước đã.”
 
Lần này Quan Hiểu Ninh cũng không khách sáo nữa cô nhận lấy số tiền, sau đó cười hì hì nói: “Đợi mình tìm được việc làm kiếm được tiền mình sẽ trả cậu.”
Đinh Nạp liếc cô một cái: “Nói mấy chuyện này làm gì, tiền xài hết thì cứ nói với mình, chị đây bây giờ tốt xấu gì cũng xem như là một bà chủ nhỏ nuôi một cô gái cũng không có vấn đề gì!”
 
Quan Hiểu Ninh nghe xong liền cười và bổ nhào vào người Đinh Nạp, hai người ngã xuống sofa cười nháo cả lên.
 
Tiêu Tuyết từ tầng 34 phòng văn hóa của công ty ngồi thang máy xuống tầng 12 văn phòng của chủ tịch kiêm tổng giám đốc, cô thật sự không thể hiểu nổi thân là người quản lý cao nhất của tập đoàn tại sao Nhan Dịch Trạch lại không chọn căn phòng khi ấy cố tình chuẩn bị cho anh làm văn phòng ở tầng 42, suy cho cùng ở đó còn có hồ bơi và vườn hoa ngoài trời trên tầng mái sân thượng, sau đó vì quyết định này của Nhan Dịch Trạch mà cả tầng 12 không chỉ sửa chữa lại hết mà còn trở thành nơi họp mặt các phòng ban của tập đoàn.
 
“Nhan tổng đang bận sao?” Ra khỏi thang máy Tiêu Tuyết đi vào khu văn phòng trợ lý rộng lớn hỏi trợ lý Triệu Tịnh chuyên phụ trách tiếp đãi khách và sắp xếp lịch trình.
 



 
Triệu Tịnh nở nụ cười đứng dậy nói: “Giám đốc Tiêu, giám đốc Vương của phòng tiêu thụ đang ở bên trong, để em giúp chị hỏi Nhan tổng.” Cho dù biết Nhan Dịch Trạch đang bận nhưng Triệu Tịnh vẫn gọi điện thoại xin chỉ thị, suy cho cùng Tiêu Tuyết ngoại trừ thân phận giám đốc phòng văn hóa của tập đoàn Trung Hiểu thì còn là vợ sắp cưới của Nhan Dịch Trạch, cô không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với bà chủ tương lai!
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.