Tân Sinh

Chương 38-39



Chương 38


Quan Hiểu Ninh cầm lấy di động của Vu Diên Danh xem tin tức trên đó, kết quả càng xem càng lo, đồng thời cũng thấy lo lắng thay cho Nhan Dịch Trạch.
 
Tin tức nói về tiểu sử làm giàu của Nhan Dịch Trạch, nói anh khởi nghiệp bằng nghề buôn lậu xe cũ, rồi tới những chiêu trò lừa gạt trong làm ăn, sau khi thành lập Trung Hiểu cái phong thái ấy ngày càng phát triển đến mức cực đại, thật ra hội đồng quản trị của Trung Hiểu chỉ là hữu danh vô thực mà thôi chỉ có một mình Nhan Dịch Trạch nói là xong, những cổ đông khác cho dù có ý kiến gì cũng không dám nói ra, bởi vì một khi có người làm trái với ý của Nhan Dịch Trạch vậy thì chỉ có chờ bị xử lý mà thôi, nhẹ thì không hiểu ra sao tự nhiên bị đánh một trận, nặng thì nhà tan cửa nát!
 
Tiếp đó lấy kế hoạch đầu tư nước ngoài của Trung Hiểu lần này làm ví dụ, nói rõ rõ ràng là một hạng mục rất có thể sẽ bị thua lỗ, hội đồng quản trị đã bỏ phiếu phủ quyết, nhưng Nhan Dịch Trạch vẫn cứ khăng khăng phải tiến hành bỏ phiếu lần 2, còn ám chỉ có không ít thành viên trong hội đồng quản trị chịu sự uy hiếp của Nhan Dịch Trạch, bắt họ nhất định phải bỏ phiếu đồng ý.

 
Ngoài ra còn có tin tức nói những gì nêu trên đã gợi lên sự chú ý của nhiều bộ phận có liên quan, có lẽ họ sẽ bắt tay vào điều tra Nhan Dịch Trạch liệu có phải đã dùng những thủ đoạn bất chính để can thiệp vào việc đưa ra quyết sách của hội đồng quản trị trong Trung Hiểu, tổn hại đến lợi ích của nhiều vị cổ đông.
 
“Diên Danh, liệu Dịch Trạch có sao không?” trả lại di động cho Vu Diên Danh, Quan Hiểu Ninh lo lắng hỏi.
 
“Việc này cũng khó nói, phải xem dư luận phát triển đến mức nào nữa, nếu mà còn tiếp tục đưa tin về bộ mặt xấu của Nhan Dịch Trạch nữa e rằng lúc đó mọi người sẽ giậu đổ bìm leo, vậy thì sẽ rắc rối đấy, miệng lưỡi thế gian mà. Chủ yếu còn phải xem Nhan Dịch Trạch có làm những việc mà tin tức nói hay không, vậy thì chỉ có mình anh ta biết thôi.”
 
“Trung Hiểu cũng thành lập lâu vậy rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện loại việc như vậy!”
 
Vu Diên Danh lắc đầu: “Một tập đoàn lớn như vậy có đối thủ cạnh tranh cũng là chuyện bình thường, thương trường như chiến trường nói không chừng có người đang đợi em sụp đổ đấy, Nhan Dịch Trạch bị đăng tin như vậy chắc cũng là do đối thủ cạnh tranh gây ra, vừa rồi anh mới xem giá cổ phiếu xong, cổ phiếu của Trung Hiểu đã rớt hơn một tệ, tuy cũng không phải là chấn động gì lớn nhưng nhiều tin trái chiều như vậy, chỉ sợ nếu thật sự bị điều tra thì sẽ rất phiền phức.”
 
Nghe Vu Diên Danh phân tích như vậy, Quan Hiểu Ninh cũng không còn tâm trạng để mà thiết kế nữa, trong lòng hết sức lo lắng cô vội quay về nơi ở của Nhan Dịch Trạch, cô quyết định tối nay cho dù có muộn đến cỡ nào thì cô cũng phải đợi Nhan Dịch Trạch về.
 

Nhưng may mà Nhan Dịch Trạch lại hiếm khi có bữa về nhà đúng giờ, đi vào phòng khách anh nhìn vẻ mặt của Quan Hiểu Ninh một cái rồi cười nói: “Em đã xem tin tức rồi đúng không?”
 

“Xảy ra chuyện như vậy anh còn cười được ư?”
 
“Không cười chẳng lẽ khóc à.”
 
Nhan Dịch Trạch ngồi xuống bên cạnh Quan Hiểu Ninh: “Bữa tối chúng ta ăn gì?”
 
“Còn nghĩ tới việc ăn nữa, em hỏi anh những gì báo chí đưa tin có phải là sự thật không?”
 
Nhan Dịch Trạch vẫn cười với vẻ mặt không đứng đắn: “Vậy thì phải xem em hỏi phần nào đây.”
 
Quan Hiểu Ninh tức giận: “Nhan Dịch Trạch, anh có thể nói chuyện nghiêm túc một chút được không!”
Nhan Dịch Trạch vội ngồi lại đàng hoàng: “Sao anh phải lừa em chứ, những gì báo chí đưa tin có một phần là thật, nhưng phần lớn đều là giả cả, làm ăn kinh doanh không thể nào không dùng một chút thủ đoạn, nhưng anh có thể khẳng định với em là đều ở trong phạm vi pháp luật cho phép. Hơn nữa nếu anh thật sự có thể khống chế các thành viên trong hội đồng quản trị thì sao lại có thể làm ra cục diện như hôm nay chứ, có cần phải đợi đến khi hạng mục của anh bị các thành viên trong hội động quản trị bác bỏ rồi lại gióng trống khua chiêng đi uy hiếp các đổng sự đó chứ? Anh rảnh quá nhỉ!”
 
“Anh không có làm những việc đó thì tốt, ít nhất cũng không cần phải lo lắng bị người ta điều tra.” Cuối cùng Quan Hiểu Ninh cũng hơi yên tâm được một chút.
 
“Hiểu Hiểu, em cứ thế mà tin lời anh ư?” Nhan Dịch Trạch không ngờ Quan Hiểu Ninh lại dễ dàng chấp nhận lời giải thích của anh như vậy.
 
Quan Hiểu Ninh gật đầu: “Em tin chứ, bất luận như thế nào thì anh cũng chưa từng gạt qua em, chẳng phải sao?”
 
“Em chỉ cần tin tưởng anh.” Nhan Dịch Trạch ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tin tưởng anh sau này sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em phải chịu tổn
thương nữa là được, anh cũng chỉ thừa nhận mình em là người phụ nữ của anh, còn những chuyện khác em không cần phải để ý đến làm gì.”
 
“Được, em hiểu rồi.” Quan Hiểu Ninh tưởng là anh đang nói đến việc mình từng ngồi tù 6 năm, cho nên cũng đồng ý thử cho cả hai một cơ hội, thế nào đi nữa thì cô cũng thật sự là không nỡ mất anh.
 
Nhan Dịch Trạch vui vẻ mà hôn lên má cô rồi đứng lên nói: “Khiến em phải lo lắng như vậy anh nhất định phải bồi thường lại cho em, cơm tối để anh nấu!”
 
Quan Hiểu Ninh ngồi ở sofa nhìn Nhan Dịch Trạch tâm trạng đột nhiên tốt lên đang đi vào trong nhà bếp, trong lòng cũng không còn lo lắng và sợ hãi như trước nữa.
Chỉ là hôm vài ngày sau tin tức không những không dịu xuống mà càng ngày càng ác liệt hơn nữa, Nhan Dịch Trạch cũng trở nên bận rộn hơn, gần như ngày nào cũng phải tổ chức họp báo để giải thích với đại chúng đồng thời còn phải an ủi đám cổ đông, bận đến không kịp thở.
 
Quan Hiểu Ninh nhìn thấy mà lo lắng vô cùng, nhưng cô lại không thể giúp gì được cho anh chỉ có thể làm tốt việc hậu cần mà thôi, ngoại trừ việc nấu bữa sáng ra, cho dù Nhan Dịch Trạch về nhà lúc mấy giờ đi nữa thì cô cũng luôn làm sẵn một bữa ăn tối thịnh soạn và đầy dinh dưỡng để trong nồi giữ ấm cho anh, cô sợ anh làm việc vất vả quá sức khỏe sẽ không chịu nổi.
 
Cứ thế mà bận rộn rồi vài ngày trôi qua, cô nhận được điện thoại của Nhạc Đông gọi đến, nói hai ngày nữa Đinh Nạp sẽ về, hỏi cô có muốn cùng ra sân bay đón cô ấy không.
 
Quan Hiểu Ninh rất vui mà liền nhận lời, nhưng sau đó cô lại bắt đầu thấy lo, việc mình và Nhan Dịch Trạch lại ở bên nhau không biết Đinh Nạp ở nơi khác có biết không, mà nếu cô ấy biết rồi thì mình nên giải thích thế nào đây, lúc trước mình còn ở trước mặt Đinh Nạp mà thề thốt rằng sẽ không để ý đến Nhan Dịch Trạch nữa, bây giờ phải nói như thế nào đây.
 

Vả lại Đinh Nạp còn là người bạn tốt duy nhất của cô, cô thật sự không muốn lại mất đi một tình bạn đáng quý như vậy nữa.
 
Ngày đi đón Đinh Nạp, Quan Hiểu Ninh thấp thỏm không yên mà đi theo Nhạc Đông ra sân bay, Đinh Nạp vẫn với tính cách hùng hùng hổ hổ như ngày nào: “Hiểu Ninh, tuy mình ở nơi khác nhưng hầu như ngày nào mình cũng thấy được tin tức của cậu đấy, cậu và Nhan Dịch Trạch là thật lòng ư?”
 
“Nạp Nạp, mình biết mình không làm được những gì mình đã hứa với cậu, chỉ là mọi việc cũng đã phát triển đến bước này rồi.”
 
Đinh Nạp cười: “Những chuyện đó mình đều đã nghe Đông Tử nói rồi, không gọi điện cho cậu là bởi vì mình biết cậu cũng rất khó xử. Hiểu Ninh, cậu lựa chọn ở cùng với Nhan Dịch Trạch đó là quyền tự do của cậu, mình không có quyền can thiệp vào, đương nhiên mình cũng hy vọng cậu có thể hạnh phúc, cho nên bất luận cậu có quyết định như thế nào, bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì thì mình cũng vẫn luôn ủng hộ cậu ở bên cậu!” nếu Quan Hiểu Ninh đã không thể nào quên được Nhan Dịch Trạch, Đinh Nạp ngoại trừ lo lắng thì cũng chỉ có thể giấu cô ấy chuyện giữa Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết mà thôi.
 
“Nạp Nạp, cảm ơn cậu đã để mình biết mình vẫn còn một người bạn có thể tín nhiệm!”
 
Đinh Nạp hừ nhẹ: “Việc thi thiết kế thời trang mình cũng đã nghe Đông Tử nói rồi, đã sớm nói với cậu rồi Tiêu Tuyết người phụ nữ này không phải là một người tốt, mà cậu không tin, xém tí bị hại thê thảm rồi thấy chưa, nhưng mà Nhan Dịch Trạch làm việc cũng xem như tài giỏi.”
 
Quan Hiểu Ninh thở dài: “Đến giờ mình vẫn chưa thấy Tiểu Tuyết đâu nữa, thế nào đi nữa cậu ấy cũng nên cho mình một lời giải thích chứ. Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến việc này nữa, cậu đi lâu như vậy hôm nay mình tẩy trần cho cậu, mời cậu và Đông Tử ăn cơm.”
 
Lúc này Nhạc Đông mới lên tiếng: “thân phận bây giờ của em đã khác xưa rồi, vậy thì hai chúng tôi không khách sáo nữa.”
 
“Đông Tử, gần đây Nhan Dịch Trạch chắc thê thảm lắm nhỉ, công ty của các anh có thể chịu đựng nổi không vậy?” Đinh Nạp đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
 
Nhạc Đông gật gật đầu: “Chắc là không có việc gì lớn lao, anh thấy Dịch Trạch cũng không có phản ứng gì quá lớn, chắc là sẽ có cách giải quyết thôi.”
“Vậy thì tốt, anh ta nhiều kế sách mà.” Đinh Nạp vừa nói vừa dựa người vào ghế.
 
Quan Hiểu Ninh thông cảm cho cô mệt nhọc vì đi đường xa nên cũng không nói thêm gì nữa, trong lúc chán liền lấy di động ra chơi trò chơi, Đinh Nạp chợp mắt được một lát cảm thấy không ngủ được cũng lôi di động của mình ra xem.
 
Qua một lát sau, cô ấy đột nhiên hỏi: “Hiểu Ninh, gần đây Nhan Dịch Trạch buổi tối mấy giờ mới về nhà?”
 
“Không ổn định, gần đây anh ấy bận nhiều việc nên rất ít khi về sớm, thường thì đến 11 giờ, 12 giờ khuya mới về là chuyện bình thường.”
 
Đinh Nạp cười lạnh: “Mình thấy anh ta không phải vì bận nhiều việc, mà là bận đi gặp người ta!”
 
“Sao cậu biết?” Quan Hiểu Ninh thấy kỳ lạ mà nhìn Đinh Nạp.
 
“Trên mạng lại có tin tức lớn về anh ta nữa kìa, cậu tự mở xem đi.”
 
Quan Hiểu Ninh lập tức mở trang mạng xã hội của mình ra xem, quả nhiên là lại có tin tức về Nhan Dịch Trạch, chỉ là tin lần này không còn bình luận về các thủ đoạn làm ăn của anh nữa, mà đã trở thành tin giải trí.
 
“Nhan Dịch Trạch nhiều lần hẹn hò với nữ tác giả xinh đẹp nổi tiếng Hàn Tư Nghê, câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem của cô bạn gái Tây Thi nhà ăn tuyên bố sụp đổ!”
 

Tiêu đề nổi bật đó khiến mắt Quan Hiểu Ninh phát đau, phía bên dưới còn có rất nhiều tấm hình chụp Nhan Dịch Trạch và một mỹ nữ tóc dài đang hẹn hò trong một nhà hàng, trong đó không thiếu những tấm hình hai người nói cười khoác vai và nắm tay.
 
Đây chính là nguyên nhân anh về nhà muộn ư, mình còn ở đó mà lo cho anh ta, vì để bồi bổ cơ thể cho anh ta mà mỗi ngày nấu những món ăn khác nhau, kết quả là anh ta ở bên ngoài dùng bữa tối với người phụ nữ khác!
 
“Người tên Hàn Tư Nghê này nổi tiếng lắm sao?” Quan Hiểu Ninh tỏ ra rất bình tĩnh hỏi.
Đinh Nạp trả lời: “Rất nổi tiếng, Hàn Tư Nghê rất được lòng dư luận, những cuốn sách mà cô ấy viết đều bán rất chạy, vả lại hình tượng và khí chất đều rất tốt lại rất quan tâm đ ến các vấn đề xã hội, rất nhiều người thích cô ấy.”
 
Vậy xem ra đó là một người phụ nữ hoàn mỹ rồi! Quan Hiểu Ninh cười khổ cất điện thoại vào, không muốn nhìn thấy bất kì tin tức gì về Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê nữa, việc bây giờ cô cần làm chính là đợi gặp được Nhan Dịch Trạch rồi hỏi rõ ràng mọi chuyện!
 
“Hiểu Ninh, hay là chúng ta bữa khác mới đi ăn đi?” Nhạc Đông cũng rất kinh ngạc khi Nhan Dịch Trạch lại đột nhiên bị đăng những tin như vậy, nhưng anh thấy sắc mặt của Quan Hiểu Ninh không được tốt lắm nên muốn đổi ngày khác mới đi ăn.
 
Quan Hiểu Ninh lại lắc đầu: “Em không sao, em cũng gần như quen với những loại đả kích như thế này rồi, đầu tiên là Tiêu Tuyết sau đó là anh ấy, địa điểm để Nạp Nạp chọn đi, em cũng đói rồi.”
 
Đinh Nạp và Nhạc Đông cũng hết cách đành chọn đại một quán thịt nướng ăn qua loa một chút đồ ăn, sau khi ăn xong Nhạc Đông đưa Quan Hiểu Ninh về chỗ ở của Nhan Dịch Trạch, Đinh Nạp liên tục dặn dò Quan Hiểu Ninh nếu như thật sự có chuyện gì thì có thể đến chỗ cô bất cứ lúc nào.
 
Quan Hiểu Ninh cười gật đầu rồi đợi xe của Nhạc Đông rời khỏi cô mới lên lầu.
 
“Hôm nay anh cố tình về sớm, sao em còn ra ngoài?” Quan Hiểu Ninh vừa mở cửa ra đã thấy Nhan Dịch Trạch đứng ở cửa hỏi.
 
“Hôm nay Nạp Nạp về, Nhạc Đông chở em ra sân bay đón cô ấy, sau đó em mời họ đi ăn cơm.”
 
“Từ nãy tới giờ anh đợi em về còn chưa ăn cơm nữa đấy, hay là em cùng anh ra ngoài ăn thêm chút gì nữa đi?”
 
Quan Hiểu Ninh để túi xách sang một bên, sau đó giọng điệu hòa nhã mà hỏi Nhan Dịch Trạch: “Anh còn cần em đi ăn cùng ư?”
 
“Em có ý gì?” Nhan Dịch Trạch không hiểu mà nhìn Quan Hiểu Ninh.
 
Quan Hiểu Ninh lấy điện thoại và mở cái tin vừa rồi ra sau đó đưa đến trước mặt Nhan Dịch Trạch: “Nếu em đã nói là tin anh, thì sẽ không tự mình đoán mò quan hệ giữa anh và người phụ nữ khác, em muốn nghe anh giải thích.”
 
Nhan Dịch Trạch xem xong từng tấm hình sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Quan Hiểu Ninh và nói: “Quả thật là anh đang hẹn hò với cô ấy.”
 


Chương 39


Nghe Nhan Dịch Trạch thừa nhận đúng là đang hẹn hò với người phụ nữ khác, Quan Hiểu Ninh vẫn bình tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”

 

“Hiểu Hiểu, em ngồi xuống nghe anh nói rõ đầu đuôi mọi chuyện đã.” Nhan Dịch Trạch kéo Quan Hiểu Ninh ngồi xuống sofa.

 

Quan Hiểu Ninh thuận theo ý anh ngồi xuống nhưng lại im lặng không nói gì cả.

 

Nhan Dịch Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh hẹn Hàn Tư Nghê chủ yếu là để cô ấy giúp anh viết tự truyện đăng nhiều kỳ trên báo.”

 

Quan Hiểu Ninh hỏi: “Tại sao phải viết cái này?”

 

“Vì anh cần Hàn Tư Nghê giúp anh làm chuyển đổi cục diện bất lợi đối với anh và đối với Trung Hiểu hiện nay, hình tượng của cô ấy rất chính diện lại nổi tiếng, những gì cô ấy viết có thể khiến người ta tin.” Nhan Dịch Trạch nói ra mục đích khiến anh làm như vậy.

 

“Cô ấy nổi tiếng như vậy, anh mời cô ấy viết thì cô ấy sẽ viết ư?”

 

Nhan Dịch Trạch cười: “Đây là việc hai bên đều có lợi, cô ấy có thể giúp anh thay đổi hình tượng, anh cũng đã cho cô ấy một đề tài mang tính thực tế, vào lúc này có thể đi sâu vào tiến hành phỏng vấn anh, sẽ càng đem lại lợi ích rất lớn cho cô ấy.”

 

Quan Hiểu Ninh nghe xong không biểu hiện thái độ gì cả, Nhan Dịch Trạch ôm cô dỗ dành nói: “Hiểu Hiểu, thật ra anh không muốn em biết chuyện này, sợ trong lòng em cảm thấy khó chịu, nhưng cũng biết là việc này chắc chắn không giấu được em, đám nhà báo sẽ không thể nào bỏ qua tin này, chỉ là không ngờ lại bị đăng lên nhanh như vậy.”

 

Quan Hiểu Ninh chớp chớp mắt: “Những gì anh làm là việc chính đáng, tại sao em phải cảm thấy khó chịu chứ?”

 

“Vì để viết tự truyện cho anh Hàn Tư Nghê cần phải đi theo anh mỗi ngày, như vậy vừa tiện cho việc phỏng vấn cũng có thể hiểu rõ thêm công việc và cuộc sống hàng ngày của anh, làm vậy để người ta cảm nhận được sự bình dị gần gũi của anh.”

 

Quan Hiểu Ninh mỉm cười: “Thời gian gần đây anh có bao nhiêu khó khăn em đều biết, nếu làm vậy có thể giúp được anh, thì sao em phải thấy khó chịu nữa chứ, anh cứ làm theo cách nghĩ của mình đi.”

 

Nhan Dịch Trạch lập tức thể hiện vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm: “Anh biết ngay là Hiểu Hiểu luôn nghĩ cho anh mà.”

 

Quan Hiểu Ninh đứng dậy: “Đi thôi, em cùng anh ra ngoài ăn chút đồ.”

Thấy Quan Hiểu Ninh thông tình đạt lý như vậy tâm trạng Nhan Dịch Trạch lập tức trở nên rất tốt, đi theo sau cô cùng ra ngoài ăn cơm.

 

Từ sau ngày đó, tin về Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê được đăng lên rất nhiều trên các trang báo, bài đăng nhiều kỳ mà cô viết về Nhan Dịch Trạch cũng nhận được sự chú ý mà trước đây chưa từng có, khiến tờ báo chiều vốn lượng tiêu thụ bị giảm đi rất nhiều do các trang báo trên mạng giờ lại trở nên bán chạy cực kỳ, mọi người ai cũng rất hiếu kỳ về quá khứ không ai biết đến của Nhan Dịch Trạch, cho nên mỗi ngày các tờ báo đều được bán hết nhanh chóng, có khi mua không được nữa.

 

Dưới ngồi bút của Hàn Tư Nghê, Nhan Dịch Trạch được miêu tả thành một người vì từ nhỏ ba mẹ ly dị nên bị tổn thương về tâm hồn mà trở thành người không giỏi biểu đạt ý của mình, chưa từng được hưởng thụ qua tình yêu thương của cha mẹ anh ấy đã phải chịu nhiều khổ cực, cũng đã từng sa ngã, nhưng cuối cùng dưới sự dạy bảo ân cần của bà nội anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đó mà gây dựng sự nghiệp.

 

Đồng thời văn chương vô cùng tinh tế mà miêu tả Nhan Dịch Trạch đã phát hiện tài năng kinh doanh của mình như thế nào trong quá trình giúp bạn bè bán xe, kế đó là gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi từng bước từng bước kiếm được thùng vàng đầu tiên trong đời, nhưng anh không vì thế mà an phận thủ thường, ngược lại anh rất liều lĩnh đem toàn bộ tài sản của mình và vay vốn để sáng lập Trung Hiểu, cho dù sự nghiệp đã phát triển được như ngày hôm nay nhưng nguyên tắc làm người của anh là sống thực tế vẫn chưa từng thay đổi.

 

Sau khi bài viết đăng được một tháng, giới báo chí đăng tin tức về Nhan Dịch Trạch cũng bắt đầu dịu lại, quá trình trưởng thành của anh cũng được trao cho một hàm nghĩa mới, thiếu niên cực đoan vì thiếu tình thương của ba mẹ cải tà quy chính trải qua bao gian khổ để lập nghiệp và bước lên con đường thành công được xem là tấm gương của xã hội, cũng mang ý nghĩa giáo dục rất tích cực cho xã hội ngày càng nhiều người xốc nổi này, giá cổ phiếu của Trung Hiểu cũng nhanh chóng tăng lại, các thành viên trong hội đồng quản trị cũng đều an tâm trở lại.

 

Hàn Tư Nghê đặt laptop trên đùi, làm tổ trên chiếc ghế sofa trong phòng nghỉ vừa to vừa thoải mái ở công ty của Nhan Dịch Trạch đang suy nghĩ xem nội dung bài đăng của kỳ sau nên viết gì, trong một tháng này mỗi ngày cô đều đi làm và tan ca như những nhân viên trong Trung Hiểu vậy, chỉ có khác ở chỗ là cô luôn đi theo bên người Nhan Dịch Trạch, vả lại trong bất cứ trường hợp nào cô cũng không cần phải né tránh.

 

Mới đầu khi Nhan Dịch Trạch cho người đến tìm cô viết bài đăng dài kỳ như vậy cô đã cự tuyệt, vì lúc đó đang có rất nhiều tin đồn xấu về Nhan Dịch Trạch, ngộ nhỡ có gì bất chắc không những không thể giúp được Nhan Dịch Trạch mà còn liên lụy bản thân làm mất thanh danh của mình.

 

Nhưng sau đó Nhan Dịch Trạch đã đích thân đến tìm cô và nói ra cái lợi và cái hại khi hai người hợp tác với nhau, sau khi nói xong anh cũng không nói thêm lời dư thừa nào nữa cuối cùng chỉ hỏi cô có dám nhận sự khiêu chiến vừa có rủi ro lớn vừa có thể gây chấn động này không, cho dù biết được đấy chỉ là lời khích tướng của Nhan Dịch Trạch thôi, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận nếu bài đăng dài kỳ thành công thì nó có nghĩa là sự nghiệp của mình sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

 

Việc kế tiếp vì để có thể khiến cho hình tượng của Nhan Dịch Trạch trở về lại trạng thái ban đầu một cách chân thật cũng vì để văn chương của mình có được sự thuyết phục và sự cảm hóa, cô đã đề xuất yêu cầu đi theo bên người Nhan Dịch Trạch để có thể tiến hành việc quan sát dễ dàng, không ngờ Nhan Dịch Trạch không nói gì cả mà đồng ý ngay, cho nên mới có được cục diện hai bên đều thắng như hôm nay.

 

Chỉ là trong một tháng ở bên nhau này đã xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, đó chính là cô đã động tâm với người đàn ông này! Vốn dĩ chỉ là mối quan hệ hợp tác trong công việc nhưng trong quá trình quan sát anh cô phát hiện mình càng ngày càng không thể rời mắt khỏi anh, sự nghiêm túc trong công việc, sự hóm hỉnh trong đời tư, sự khen thưởng hào phóng đối với cấp dưới, thái độ làm người phóng khoáng tiêu sái vạn phần đã tạo nên một Nhan Dịch Trạch đầy sức hút, khuôn mặt vô cùng điển trai đã tăng thêm cho anh rất nhiều điểm cộng.

 

Có thể nói bài viết của cô thành công như vậy không phải là ngẫu nhiên, cô quả thật là rất dụng tâm để viết, dùng những câu chữ tràn đầy tình cảm để mọi người một lần nữa làm quen với một nhân vật trong giới kinh doanh thường xuất hiện trong những tin tức giải trí.

 

“Còn đang viết ư, nghỉ ngơi một lát đi, sắp đến giờ cơm trưa rồi, em có muốn ăn gì không?” Vào lúc này Nhan Dịch Trạch bước đến cắt ngang sự suy nghĩ của cô.

 

Hàn Tư Nghê không nhúc nhích chỉ là cười dí dỏm một cái: “Nghe nói giá cổ phiếu của Trung Hiểu tăng lại rồi, anh định trả ơn em như thế nào đây?”

 

“Thì anh đã cho em tin độc quyền rồi đấy, những gì mà em viết chưa từng có phóng viên nào đưa tin đâu.”

 

Hàn Tư Nghê đẩy chiếc laptop sang một bên, đứng dậy thân mật mà khoác tay Nhan Dịch Trạch: “Vậy thì em còn cần phải tìm hiểu sâu hơn một chút về anh, đầu tiên bắt tay vào phương diện bình dị gần gũi của anh trước đi, hôm nay chúng ta sẽ đi đến nhà ăn nhân viên mà dùng cơm, nội dung bài viết kỳ sau em dự định sẽ viết về cuộc sống đời thường của anh, triển khai cho mọi người thấy tuy sự nghiệp anh vô cùng thành đạt nhưng cũng chỉ là một bình thường như bao người khác mà thôi, cũng sẽ tự mình xuống bếp, cũng sẽ tự mình giặt đồ.”

 

Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Ý kiến này hay đấy, anh sẽ toàn lực phối hợp với em.”

 

Hàn Tư Nghê bĩu môi một cái: “Vậy tối nay em sẽ đến nhà anh, anh có đồng ý không?”

 

“Có gì mà không đồng ý chứ, vô cùng hoan nghênh.”

 

“Em còn nghe nói anh giấu người đẹp ở nhà, em đi liệu có tiện không?”

 

Giọng điệu của Hàn Tư Nghê vừa như đang làm nũng vừa như đang nói đùa.

Lúc trước cô vốn không hề quan tâm Nhan Dịch Trạch như thế nào, nhưng nếu đã có cảm tình với anh rồi thì không thể không để ý đến tin lúc trước anh rầm rộ công khai thừa nhận có bạn gái, nếu như Nhan Dịch Trạch vẫn còn đang ở cùng với cô Tây Thi nhà ăn đó thì trong một tháng qua cô lại chưa từng nghe anh nói bất cứ chuyện gì về đối phương cả, người phụ nữ tên Quan Hiểu Ninh đó cũng không thấy đến công ty, mà sau khi tan ca thì phần lớn thời gian Nhan Dịch Trạch đều cùng ăn tối với mình, có khi hai người cùng tụ tập với bạn của anh đến rất muộn, cho nên cô rất tò mò rốt cuộc có còn người phụ nữ tên Quan Hiểu Ninh đó tồn tại nữa hay không.

 

Trừ khi cô ấy ở chung với Nhan Dịch Trạch mới có khả năng giải thích loại tình huống như vậy, cách duy nhất để tìm ra đáp án đó chính là tới thăm nhà Nhan Dịch Trạch xem như thế nào.

Nhan Dịch Trạch thấp giọng cười: “Nhà văn lớn của tôi ơi, cái gì mà cất giấu người đẹp gì chứ, còn ai có thể xinh đẹp hơn em nữa hả?” Trên mi tâm có sự ám muội nói không nên lời.

 

Hàn Tư Nghê thấy ngại mà mím môi, nhưng trong lòng lại rất thích câu “của tôi” của Nhan Dịch Trạch.

 

Hai người vừa bước vào nhà ăn thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, cho dù mọi người đều đang dùng cơm nhưng tầm mắt thì cứ luôn dính chặt trên người của Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê.

 

Hàn Tư Nghê rất tự nhiên thoải mái mà chọn một vị trí ở chính giữa nhà ăn, sau đó ngồi đợi Nhan Dịch Trạch đem thức ăn đến, những ngày ở bên nhau này cũng đã khiến cô cảm nhận được phong độ đàn ông của Nhan Dịch Trạch một cách sâu sắc, chỉ cần có anh thì cô không cần phải bận tâm đ ến bất cứ chuyện gì.

 

Nhan Dịch Trạch quả nhiên là đích thân đi quẹt thẻ cơm rồi qua bên quầy lấy thức ăn cho Hàn Tư Nghê, đem thức ăn đến cho Hàn Tư Nghê rồi sau đó anh mới đi lấy phần cơm của mình.

 

Đợi Nhan Dịch Trạch quay trở lại Hàn Tư Nghê mới chỉ vào phần cơm của mình và cười nói: “Những món này đều là những món mà em thích ăn.”

 

“Sở thích của em anh lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.”

 

Hàn Tư Nghê cảm thấy tim mình như tan chảy, cô gắp một miếng thức ăn đưa đến bên miệng Nhan Dịch Trạch cười ngọt ngào và nói: “Em cũng nhớ sở thích của anh, món rau cần mà em thích nhất lại là món mà anh ghét nhất, nhưng mà rau cần có rất nhiều chất dinh dưỡng, anh ngoan ngoãn không nên kén ăn quá, ăn một miếng đi nào.”

 

Nhan Dịch Trạch nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Nghê, từ từ mở miệng ra ăn miếng rau cần ở trước mặt mình, kế đó hai người nhìn nhau cười.

Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, Hàn Tư Nghê nghĩ: Đây chắc là cảm giác của hạnh phúc nhỉ.

 

Cho nên cho dù bên cạnh Nhan Dịch Trạch rốt cuộc có cô Tây Thi nhà ăn đó hay những người phụ nữ khác không, thì cô cũng phải giành lấy hạnh phúc cho riêng mình!

 

“Hiểu Ninh, nhân lúc mọi người còn chưa nhận ra em, chúng ta về trước đi.”

Khi sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi những cử chỉ thân mật của Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê, ngồi ở trong góc của nhà ăn Vu Diên Danh đang thúc giục người đến đây cùng mình—Quan Hiểu Ninh, thật ra là anh không muốn để cô nhìn tiếp nữa.

 

Quan Hiểu Ninh chuyển dời tầm mắt nhìn sang Vu Diên Danh, có vẻ như tâm trạng không bị ảnh hưởng chút nào: “Diên Danh, cảm ơn anh đã đưa em đến đây.”

 

Vu Diên Danh cau mày kéo Quan Hiểu Ninh lặng lẽ rời khỏi nhà ăn, cho đến khi về đến văn phòng làm việc của anh ở tầng 34 anh mới lên tiếng: “Thật ra để em qua Trung Hiểu vừa là ý của anh và cũng là ý của Tiểu Tuyết, vừa rồi cũng là cô ấy gọi điện cho anh nói Nhan Dịch Trạch đưa người phụ nữ đó đến nhà ăn.”

 

“Tiểu Tuyết?”

 

“Ừm, thật ra Tiểu Tuyết sớm đã quay về từ Pháp rồi nhưng cô ấy vẫn luôn không dám gặp em và cũng không còn mặt mũi nào để gặp em, chỉ là mỗi ngày cô ấy đi làm đều nghe được tin của Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê, cũng đã nhìn thấy hai người họ dây dưa với nhau vài lần cho nên nhịn không được mới bảo anh đưa em đến chứng kiến tận mắt, chỉ là cho dù biết làm vậy là rất tàn nhẫn nhưng cuối cùng thì em vẫn phải đối mặt với hiện thực. Hiểu Ninh, Nhan Dịch Trạch không đáng để em vì anh ta mà làm lỡ bản thân nữa!”

 

“Tiểu Tuyết cô ấy vẫn còn để ý đến chuyện của em ư?”

 

Vu Diên Danh liền gật đầu: “Cô ấy vẫn luôn rất để tâm đ ến chuyện của em, em cho cô ấy một cơ hội để bù đắp lại có được không, cô ấy đã biết lỗi của mình rồi, cô ấy chỉ vì bị k1ch thích bởi thiên phú của em mà sinh lòng đố kỵ nên mới nhất thời làm ra chuyện hồ đồ như vậy, nhưng bây giờ cô ấy đã tỉnh ngộ rồi.”

Quan Hiểu Ninh cử động cằm mình một chút rồi nở một nụ cười hoàn toàn không hề mang theo ý cười: “Diên Danh, em hiểu nổi khổ tâm của anh, nhưng mà anh cũng thấy kết quả của việc em cho người ta cơ hội rồi đấy, cho nên bây giờ em không dám cho bất kỳ một ai cơ hội nữa. Phiền anh nói với Tiểu Tuyết giùm, sau này em và cô ấy sẽ vẫn là bạn bè, nhưng không phải là hôm nay và cũng không phải là ngày mai, em cần có thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhưng mà cho dù sau này còn có thể làm bạn thì em cũng sẽ không nhắc đến bất cứ việc gì liên quan đến thiết kế thời trang ở trước mặt cô ấy nữa.”

 

“Em đồng ý tha thứ cho cô ấy là được rồi, anh cũng sẽ nói lại những lời vừa rồi của em cho cô ấy nghe.”

 

Quan Hiểu Ninh cảm ơn Vu Diên Danh thêm một lần nữa rồi rời khỏi Trung Hiểu bắt xe về chỗ ở của Nhan Dịch Trạch.

 

Sau khi về đến nhà việc đầu tiên cô làm chính là đi ngủ một giấc đã, nhìn đồng hồ thấy cũng gần tới giờ cơm thì cô vẫn như mọi khi đi vào nhà bếp nấu cơm, chỉ có điều lần này cô nhất định phải đợi đến khi Nhan Dịch Trạch về để nói rõ ràng trước khi kết thúc mọi chuyện.

 

Cho nên khi nghe thấy có tiếng mở cửa thì cô lập tức đứng dậy, nhưng khi cô nhìn thấy Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê nói cười bước vào sau khi cánh cửa mở ra thì cô không tự chủ được mà đứng ngẩn ra trong giây lát, sau đó lại từ từ nở nụ cười đi về phía hai người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.