Tân Sinh

Chương 4




“Được, làm phiền cô rồi.” Tiêu Tuyết lễ phép gật đầu sau đó đứng kế bên đợi trợ lý Triệu Tịnh, cho dù cô đã quen với thái độ đặc biệt của người trong công ty đối với mình nhưng không thể phủ nhận là trong lòng luôn có loại cảm giác mình hơn hẳn người khác.
 
“Giám đốc Tiêu, Nhan tổng mời cô vào.” Triệu Tịnh đặt điện thoại xuống tự cảm thấy mình đã làm đúng, cho dù Nhan Dịch Trạch không có công khai tin tức hai người đính hôn nhưng chiếc nhẫn kim cương 5 ca-ra trên tay của Tiêu Tuyết đã đủ chứng minh tất cả, đặc biệt là thư ký đổng sự trưởng Triệu Thành vì trong nhà có việc nên từ chức, bây giờ mấy người trợ lý các cô đều có cơ hội đề cử lên vị trí này nên làm bất ký chuyện gì cũng càng phải cẩn thận không thể đắc tội loại người như Tiêu Tuyết được.
 
Tiêu Tuyết hất cằm bước từng bước ưu nhã đi qua hành lang sáng trưng đến trước cửa văn phòng thì dừng lại.
 
Gõ cửa hai tiếng rồi đẩy cửa bước vào đi được mười mấy bước lại quẹo phải liền nhìn thấy Nhan Dịch Trạch đang ngồi trước bàn làm việc ném một tập tài liệu cho giám đốc bộ phận tiêu thụ-Vương Kim Bình, thấy vậy cô liền vào phòng tiếp khách ở bên trong đợi.
 
Diện tích phòng làm việc của Nhan Dịch Trạch lớn vô cùng, chỉ riêng phòng tiếp khách đã có thể chứa từ 30 đến 40 người, khu văn phòng làm việc còn rộng hơn khu tiếp khách một chút, cộng thêm khu nghỉ ngơi gần như chiếm
một nửa diện tích của cả tầng lầu.
 
“Giám đốc Vương, tôi chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung phương án này của ông, đó chính là--- Ba hoa chích chòe!”
 
Vương Kim Bình vừa nghe những lời này của Nhan Dịch Trạch là biết ngay mọi việc đều hỏng bét, lập tức nhặt tập tài liệu lên cung kính nói: “Nhan tổng, anh cảm thấy chỗ nào không phù hợp tôi lập tức về sửa ngay.”
Nhan Dịch Trạch dựa lưng vào ghế nói: “Cả cái phương án đều không thích hợp, cái tôi cần là thể hiện rõ ưu điểm của sản phẩm chứ tôi không kêu ông ăn không nói có mà phóng đại như vậy, ông phóng đại đến nổi trên trời có dưới đất không như vậy ông có từng nghĩ tới đến lúc sản phẩm được bán ra thì bên bán hàng sẽ phải làm sao, họ phải làm thế nào để dọn dẹp đóng hỗn loạn này giúp ông đây.”
 
Vương Kim Bình gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, tôi sẽ đi làm lại một phương án khác ngay.”
 
Nhìn thấy Vương Kim Bình luống cuống rời khỏi văn phòng Tiêu Tuyết không nhịn được vễnh môi lên cười, cô quả là yêu chết người đàn ông tên Nhan Dịch Trạch này mất, tập đoàn Trung Hiểu phát triển được như hôm nay có thể nói phần lớn là do năng lực cá nhân và sự hấp dẫn của Nhan Dịch Trạch, cô tận mắt thấy Nhan Dịch Trạch từ một người hời hợt lỗ m ãng dần dần trưởng thành trở thành một người đàn ông thành thục và hấp dẫn khiến người ta thần hồn điên đảo như hôm nay.
 
Nhưng cô cũng biết cho dù bề ngoài Nhan Dịch Trạch thay đổi thế nào đi nữa, thì cái sự bá đạo và vẻ chẳng sợ gì cả của anh chưa bao giờ giảm đi, không những không giảm mà ngược lại còn tăng so với lúc trước, chứ không vì tập đoàn ngày càng lớn mạnh mà sợ bóng sợ gió.
 
Trong tập đoàn Nhan Dịch Trạch nắm quyền tuyệt đối, cho nên anh không chỉ là chủ tịch hội đồng quản trị mà còn kiêm luôn chức vụ tổng giám đốc, không ai dám nghi ngờ mỗi một quyết định của anh, đương nhiên sự nhạy bén trong kinh doanh và chính trị cũng như mánh khóe trong giao tiếp của anh không thể không khiến người ta khâm phục, đây cũng là điều kiện cần thiết trong thành công của anh, mà người đàn ông ưu tú khiến tất cả phụ nữ đều muốn có được này sẽ trở thành chồng của mình, như thế cô làm sao có thể không cảm ơn sự an bài của vận mệnh được.
 

“Có việc?” Nhan Dịch Trạch bước đến ngồi đối diện Tiêu Tuyết.
 
Tiêu Tuyết đột nhiên hồi phục tinh thần từ trong suy nghĩ lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hớp hồn người của Nhan Dịch Trạch lại hoang mang một lúc mới chợt nhớ đến chính sự: “chiều nay phải tham gia nghi thức khởi động công trình giúp đỡ thanh niên thất nghiệp, anh không quên đấy chứ?”
 
“Việc này cũng lâu như vậy rồi, anh đã sớm quên và cũng không có bảo trợ lý sắp xếp.”
 
Tiêu tuyết vội nói: “Như vậy sao được, nghi thức khởi động hôm nay có rất nhiều truyền thông tham gia, có thể giúp chúng ta tuyên truyền hình tượng tốt của tập đoàn, vã lại chúng ta cũng đã tham gia rất nhiều hạng mục từ thiện giúp đỡ người nghèo không thể vì sự kiện nhỏ 30 triệu này mà bị mất điểm được.”
 
Nhan Dịch Trạch nhếch mày một cái: “Em cũng biết nói là chuyện nhỏ rồi, thì sao phải nghiêm túc như vậy làm gì. Vã lại dù anh có nhiều tiền hơn đi nữa cũng là do anh cực khổ kiếm chứ đâu phải anh in ra, anh thà quyên 300 triệu cho những huyện nghèo, thôn nghèo xây chuồng heo chuồng dê trồng cây sửa đường, cũng không muốn đem 30 triệu này tặng cho những kẻ có tay có chân mà ngồi há miệng chờ sung này, anh có thể cứu giúp cũng có thể cung cấp việc làm nhưng không thể nuôi những kẻ lười, em hiểu không?”
 
“Em đương nhiên hiểu, nhưng đây là công trình xây dựng hình tượng những công ty khác đều tham gia chúng ta không thể một chút động tĩnh cũng không có.” Tiêu Tuyết sợ Nhan Dịch trạch hiểu lầm mình tham hư vinh nên liền giải thích.
 
“Tiểu Tuyết, năng lực làm việc của em anh rất xem trọng cũng rất hiểu sự khó khăn của em, nhưng chiều anh còn cuộc họp bàn về phương án đầu tư mấy thành phố, tối anh còn phải đi dự tiệc thành lập khách sạn thương mại Trung Hiểu trên đường Phú Đông, cho nên nghi thức khởi động đó em đi thay anh đi.”
 



 
Vốn dĩ vẻ mặt Tiêu Tuyết tràn đầy ý cười nhưng khi nghe đến khách sạn ở đường Phú Đông thì lập tức thay đổi ngay, như cô đã nghĩ những người phụ nữ muốn có được Nhan Dịch Trạch quả là rất nhiều, cho dù biết có người vị hôn thê là cô đây vẫn muốn tìm đủ mọi cách để đến gần Nhan Dịch Trạch mưu đồ thay thế vị trí của cô, mà người đứng đầu đó là Dương Thể Đình bên công ty thương mại phụ trách mảng nhân sự của khách sạn, người phụ nữ đó luôn mượn cớ các loại tiệc rượu các hội nghị tiếp đãi để liên lạc với Nhan Dịch Trạch.
 
Trong mắt của cô những người phụ nữ đó vừa không tự lượng sức vừa nực cười, quan hệ của cô và Nhan Dịch Trạch thân mật như vậy làm sao mà có chỗ cho mấy người phụ nữ si tâm vọng tưởng đó phá hoại được!
 
“Vậy buổi tối em đi cùng anh qua đó.” Tiêu Tuyết muốn đi tiêu diệt sự oai phong của Dương Thể Đình, xem thử có mình ở đó thì người phụ nữ vô liêm sỉ đó còn có thể làm mưa làm gió nữa không.
 
Nhan Dịch Trạch khoát tay đứng lên nói: “Không cần đâu, Dương Thể Đình mời anh làm bạn nhảy của cô ấy.”
 
Mặt của Tiêu Tuyết liền đỏ lên, cô có chút giận dỗi đứng dậy không nói câu nào liền rời khỏi, lúc đi ngang qua Nhan Dịch Trạch thì đột nhiên ngừng lại quay mặt qua nhìn anh và hỏi: “Dịch Trạch, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
 
Nhan Dịch Trạch suy nghĩ một lát cảm thấy không có chuyện gì đặc biệt liền nói: “Có việc gì thì em cứ nói thẳng đi.”
 
Tiêu Tuyết nhìn chằm chằm Nhan Dịch Trạch chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày Hiểu Ninh ra tù.” Cái ngày này cô nhớ rất rõ muốn quên cũng quên không được.
 
Nhan Dịch Trạch chớp mắt một cái nhíu mày nói: “Anh không hiểu em muốn nói gì?”
 
Nghe Nhan Dịch Trạch nói vậy tâm trạng khó chịu của Tiêu Tuyết dịu đi rất nhiều sau đó ngữ khí cũng trở nên xúc động: “Em nói là Quan Hiểu Ninh, người bạn thân trước kia của em, anh không nhớ ư?”
 
Nhan Dịch Trạch giờ mới chợt bừng tỉnh hiểu ra người mà Tiêu Tuyết nói là ai, khóe miệng nhếch lên vài lần lại hỏi: “Hiện giờ cô ấy như thế nào?”
 
“Cô ấy vừa ra tù em làm sao mà biết được cô ấy như thế nào, nghe nói Đinh Nạp luôn giữ liên lạc với cô ấy, nếu anh muốn biết rõ thì đi hỏi Nhạc Đông là được chứ gì.”
 
Nhan Dịch Trạch không hề gì nhún nhún vai: “Việc này để anh có thời gian rồi nói sau.”
 
“Ừm, để gặp Dương Thể Đình anh cái gì cũng có thể ném ra sau đầu hết!” Tuy phản ứng của Nhan Dịch Trạch sau khi nghe tin Quan Hiểu Ninh khiến cô rất hài lòng, nhưng vừa nghĩ đến anh là vì Dương Thể Đình mới có biểu hiện như vậy thì cô lại cười không nổi.
 
Nhan Dịch Trạch thấy mắc cười ôm lấy vai của Tiêu Tuyết hôn lên má của cô: “Em đang ghen đấy à, anh không cho em đi là vì chẳng phải em nói muốn làm thiết kế thời trang sao? Anh đã liên hệ một số nhà thiết kế trong nước xem có thể mở một văn phòng làm việc do em khởi xướng không, đúng lúc tối nay Vu Diên Danh đáp máy bay qua đây nên anh đã hẹn cậu ta giúp em rồi.”
 

“Thật ư! Anh hẹn Vu Diên Danh gặp em ư, sao không nói em biết sớm!” Tiêu Tuyết lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng ôm lấy cổ của Nhan Dịch Trạch, Vu Diên Danh mấy năm liền đều được mệnh danh là nhà thiết kế thời trang giỏi nhất trong nước, vả lại tuổi còn trẻ mà đã được mời tham gia cùng với những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế thiết kế trang phục cho show diễn đặc biệt của tuần lễ thời trang, anh vô cùng nổi tiếng những trang phục được anh thiết kế luôn bán rất chạy.
 
“Em cố gắng học ngành thiết kế như vậy không phải là muốn tự sáng lập một thương hiệu thời trang của riêng mình sao? Anh chỉ là muốn cho em một sự ngạc nhiên.”
 
“Quả thật là một sự ngạc nhiên to lớn, nhưng em phải mặc đồ gì mới có thể khiến cho Vu Diên Danh không cảm thấy em tầm thường, không được, em phải đi trung tâm thương mại mua quần áo mới được, anh có cho em nghỉ phép không?” Tiêu Tuyết làm nũng mà lắc lắc tay Nhan Dịch Trạch.
 
Nhan Dịch Trạch nhắm mắt mà gật đầu: “Anh lớn tuổi rồi chịu không nổi sự lay động của em đâu, nghỉ phép thì chắc chắn là phải cho rồi.”
 
“Toà nhà đối diện chính là trung tâm thương mại, em nghỉ phép cũng không có rời khỏi phạm vi của tập đoàn, vả lại đối với đàn ông mà nói thì 30 tuổi chính là thời kỳ hoàng kim của đời người, anh đừng ở trước mặt em tỏ vẻ mình già nữa.” Nhan Dịch Trạch chính là biển hiệu sống của tập đoàn Trung Hiểu, đẹp trai giàu có hài hước thú vị loại đàn ông như vậy đối với phụ nữ ở bất kỳ độ tuổi nào cũng đều là sự hấp dẫn chí mạng.
 
Nhìn thấy Tiêu Tuyết rời khỏi văn phòng trong sự vui mừng, Nhan Dịch Trạch đứng tại chỗ trầm ngâm một hồi sau đó lấy di động ra gọi: “Đông Tử, cậu lập tức đến văn phòng của tôi một lát.”
 
Nhạc Đông rất nhanh đã có mặt ở trước bàn làm việc của Nhan Dịch Trạch: “Chuyện gì mà anh tìm em gấp vậy?”
 
Nhan Dịch Trạch nhìn Nhạc Đông nói thẳng: “Quan Hiểu Ninh hôm nay ra tù chuyện này cậu có biết không?”
 
Nhạc Đông sững sờ một lát sau đó gật đầu: “Biết, Đinh Nạp còn cố ý dậy sớm đi đón cô ấy nữa.”
 
“Vậy có cách nào để liên lạc với cô ấy không?”
 
Nhạc Đông tiếp tục gật đầu, bởi vì số điện thoại di động đưa cho Quan Hiểu Ninh dùng là do cậu mua.
 
Nhan Dịch Trạch nhìn Nhạc Đông vẫn còn đang ngơ ngác thì không kiên nhẫn mà nói: “Vậy cậu còn đứng ngẩn ra đó làm gì, đưa số điện thoại cho tôi.”
 
Nhạc Đông lập tức xua tay: “Cái này em phải hỏi Nạp Nạp rồi mới quyết định được.”
 
Cậu và Nhan Dịch Trạch là anh em nhiều năm, sau khi Nhan Dịch Trạch trở nên giàu có thì sắp xếp cho cậu phụ trách công việc bảo an của tập đoàn, bây giờ ai gặp cậu cũng đều gọi một tiếng giám đốc Nhạc, phần ân tình này cậu sẽ không bao giờ quên chỉ có thể tận tâm làm tốt công việc để đền đáp cho người anh em tốt này. Nhưng cậu cũng hiểu rõ con người của Nhan Dịch Trạch, anh ấy là loại người làm việc gì cũng không bao giờ để tình cảm ảnh hưởng, luôn làm theo ý mình, càng không bao giờ đi để ý những người phụ nữ vì hắn mà đòi sống đòi chết, cho nên anh đột nhiên nhớ đến ngày ra tù của Quan Hiểu Ninh đúng là một chuyện lạ.
 



 
“Anh là muốn cho cô ấy tiền chứ không phải hại cô ấy, tuy lúc trước là cô ấy tự nguyện thay anh nhận tội, nhưng suy cho cùng thì anh cũng nợ cô ấy một món nợ ân tình. Cậu cũng biết thân phận của anh bây giờ đã khác, thay vì đợi cô ấy đến tìm anh đòi món nợ ân tình này thì anh chủ động đem chuyện giải quyết cho xong sẽ tốt hơn.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa rút một điếu thuốc ra hút.
 
Nhạc Đông không thể không thừa nhận Nhan Dịch Trạch suy nghĩ vấn đề luôn thực tế như vậy, đương nhiên suy nghĩ như vậy cũng rất đúng, ai có thể bảo đảm Quan Hiểu Ninh có mượn cơ hội này để đòi tiền hoài không, chỉ lấy tiền còn dễ nói lỡ như cô ấy tưởng mình còn là bạn gái của Nhan Dịch Trạch thì đúng là có chuyện đấy.
 
“Vậy được, em sẽ đưa anh số điện thoại.” Nhạc Đông lấy di động ra bắt đầu tìm số, đồng thời trong lòng cầu nguyện Quan Hiểu Ninh tốt nhất nên biết điều một chút, không thì một khi đưa ra yêu cầu quá đáng chọc giận Nhan Dịch Trạch, thì cái giá đó cô ấy khẳng định không thể trả nổi, lại nghĩ đến lát nữa vẫn là nên gọi cho Đinh Nạp để cô ấy nhắc nhở Quan Hiểu Ninh trước thì tốt hơn.
 
Đinh Nạp sau khi nhận được điện thoại của Nhạc Đông thì trong lòng rất tức giận, không ngờ Nhan Dịch Trạch cái tên vong ân bội nghĩa này lại có thể nói xấu Quan Hiểu Ninh như vậy, đúng là một gã đàn ông thối, một kẻ lòng lang dạ sói.
 
“Nạp Nạp, cậu sao vậy?” Cảm giác được tâm trạng của Đinh Nạp thay đổi Quan Hiểu Ninh hỏi.
 
Đinh Nạp than một tiếng: “Vừa rồi Đông Tử gọi cho mình nói Nhan Dịch Trạch biết hôm nay cậu ra tù, có lẽ mấy ngày này sẽ gọi điện cho cậu hẹn ra gặp mặt.”
 
“Anh ấy còn nhớ ngày mình ra tù ư?” Quan Hiểu Ninh rất kinh ngạc, sáu năm sống trong lao tù cộng thêm sau khi nghe và thấy được những chuyện đau khổ mà nhiều nữ phạm nhân đã trải qua, cô đã không còn ôm ấp mơ mộng như cô gái mới lớn nữa, càng không trông mong Nhan Dịch Trạch- người bây giờ đã trở nên giàu có và quyền thế đối với mình còn lưu luyến.
 
“Ai mà biết được hắn làm sao mà nhớ ra, nhưng nghe Đông Tử nói hắn tìm cậu là muốn đưa tiền cho cậu xem như là bồi thường. Mình thì cũng muốn khuyên cậu, nếu hắn ta đưa tiền cho cậu thì cậu cứ lấy không cần từ chối, dù sao thì hắn rất giàu có cậu mà không lấy ngược lại sẽ bị xem là tên ngốc đấy, còn nữa sau khi lấy được tiền thì không nên có bất kỳ liên quan nào với hắn nữa, mặc kệ cậu đối với hắn có còn tình cảm hay không cũng không nên nghĩ đến hắn nữa.”

 
Quan Hiểu Ninh nghe xong những lời nói của Đinh Nạp thì cúi thấp đầu không có phản ứng gì cả.
 
Đinh Nạp cầm lấy tay của Quan Hiểu Ninh vỗ vỗ: “Hiểu Ninh, con người của Nhan Dịch Trạch mình không biết cậu hiểu được bao nhiêu, hắn ta gây dựng sự nghiệp từ việc buôn bán xe cũ, bây giờ còn mở một công ty giao dịch xe cũ lớn nhất, mọi người đều yên tâm mua xe bán xe ở công ty của hắn, bởi vì một khi phát hiện chiếc xe có vấn đề gì bị chủ xe che giấu thì Nhan Dịch Trạch có cách khiến cho người đó đem tiền trả lại. Không những như vậy mà còn phải trả cho công ty của hắn tiền bồi thường, không ai dám chọc hắn đương nhiên hắn cũng đảm bảo uy tín. Cậu ngây thơ và thẳng thắn quá, hắn đã thành tinh rồi có đem cậu đi bán thì cậu còn ở đó mà cảm ơn và phụ người ta đếm tiền, vả lại hắn cũng chẳng phải đối tượng đáng để dựa dẫm, tên ba hoa này có thể cùng lúc qua lại với mấy người phụ nữ, cho nên cậu cùng đừng ôm ấp hy vọng gì ở hắn nữa.” Cô nhắc nhở Quan Hiểu Ninh không phải vì lo lắng cô tham tiền, mà là sợ người bạn tốt này của mình phải chịu nhiều đau khổ.
 
Quan Hiểu Ninh không có ngẩng đầu lên, con người của Nhan Dịch Trạch cô đương nhiên hiểu rõ, vì hiểu nên cô mới không muốn đi tìm hắn, Nhan Dịch Trạch không phải là người nhớ đến tình xưa nghĩa cũ hắn chỉ biết nhìn về phía trước, hắn là người quyết đoán làm việc tuyệt đối không lằng nhằng dây dưa, lúc còn bên hắn chính cô đã thấy được sự tuyệt tình của hắn đối với cô bạn gái cũ cho dù cô ấy có quỳ xuống xin hắn hồi tâm chuyển ý. Cho nên đối với sự thành công của hắn tuy cô cảm thấy ngạc nhiên nhưng đó cũng là điều hợp tình hợp lý, đương nhiên việc hắn có người phụ nữ khác thì càng không cần nói, cho dù là lúc hai người bên nhau thì cũng từng có phụ nữ dây dưa không dứt với hắn, Nhan Dịch Trạch tuyệt đối không thiếu phụ nữ bên mình.
 
“Nạp Nạp, cậu yên tâm, mình có chừng mực cũng tự mình biết mình.” Bản thân là người phụ nữ vừa mới ra tù, không có bằng cấp không có ngoại hình, đừng nói Nhan Dịch Trạch không nhìn mình lấy một cái, cho dù có ý nghĩ gì đi nữa bản thân cũng không có tư cách đứng bên cạnh hắn.
 
“Cậu biết nghĩ như vậy thì mình yên tâm rồi, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đợi sau khi gặp Nhan Dịch Trạch rồi mới nghĩ đến việc tìm việc sau, đến lúc đó có lẽ cậu đã trở thành bà chủ nhỏ rồi, không muốn làm công cho người khác thì tự mình ra làm ăn cũng không tệ.”
 
Quan Hiểu Ninh cười cười, cô vốn dĩ không hề hy vọng xa vời tới chuyện làm giàu từ Nhan Dịch Trạch.
 


 
Nhan Dịch Trạch ngồi trong xe nhìn đồng hồ, đã sắp 8 giờ rồi, vào giờ này anh nên có mặt tại buổi tiệc thành lập khách sạn trên đường Phú Đông, kết quả anh lại đột xuất hủy lịch trình bảo tài xế lái xe đến chỗ của Đinh Nạp.
 
Không muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao mình lại làm vậy nữa, Nhan Dịch Trạch trực tiếp gọi vào số của Quan Hiểu Ninh.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.