Nhan Dịch Trạch buồn bực mà nhìn màn hình di động, lạ thật tại sao điện thoại của Quan Hiểu Ninh lại không gọi được, anh gọi Hứa Hướng Dũng vào hỏi, Hứa Hướng Dũng nói cậu ta cũng không biết và không nghe tin xảy ra việc khác thường gì.
“Thôi bỏ đi, đợi hết giờ làm tôi tự qua đó xem.” Nhan Dịch Trạch cũng không nghĩ nhiều, anh cho là Quan Hiểu Ninh đang tập trung thiết kế nên đã tắt nguồn điện thoại.
Sau khi tan tầm anh tự lái xe đến nhà Đinh Nạp, đứng dưới lầu anh lại gọi thêm một lần nữa, lần này lại có người bắt máy.
“Alo.”
Giọng nói của Quan Hiểu Ninh có vẻ như không có cảm xúc, Nhan Dịch Trạch quan tâm mà hỏi: “Hiểu Hiểu, em sao rồi, sao anh gọi cho em nhiều lần mà không gọi được.”
“Anh đang ở đâu?” Quan Hiểu Ninh không thèm để ý đến câu hỏi của Nhan Dịch Trạch.
“Anh đang ở dưới lầu.”
“Vậy anh đợi một lát, tôi sẽ xuống liền.”
Vài phút sau Quan Hiểu Ninh đã có mặt trong xe của Nhan Dịch Trạch.
Nhan Dịch Trạch nhìn thật kĩ sắc mặt cô, rồi đưa tay lên chạm vào mặt cô: “vừa rồi nghe giọng nói của em chẳng có chút tinh thần nào cả, sắc mặt cũng không được tốt lắm, có phải cảm thấy không khỏe không?”
Quan Hiểu Ninh nghiêng mặt qua để tránh khỏi bàn tay của anh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cửa kính chắn gió: “Tìm một nơi yên tĩnh chúng ta nói chuyện đi.” Cô không muốn quấy rầy đến Đinh Nạp nữa.
Bây giờ Nhan Dịch Trạch mới chắc chắn là không phải do mình nghĩ nhiều, quả thật là Quan Hiểu Ninh đang lạnh nhạt với anh.
Anh khởi động xe và đồng thời suy nghĩ xem mấy ngày nay anh có làm gì khiến cô không vui không, cảm thấy chắc là không có thì lòng anh mới yên tâm một chút.
“Vậy thì đến nhà anh đi.” Không dám nói tùy tiện nữa sợ mình nói sai điều gì, Nhan Dịch Trạch quyết định đợi Quan Hiểu Ninh tự nói ra trước đã rồi đến lúc đó anh mới ứng phó sau.
Hai người quay về nơi ở lúc trước, sau khi vào nhà Quan Hiểu Ninh cũng không hề ngồi xuống mà trực tiếp vào đề: “Hôm nay tôi chủ yếu là muốn nói với anh chuyện giữa hai chúng ta.”
Nhan Dịch Trạch cười nói: “Anh cũng đang định nói với em chuyện này đây, bây giờ chuyện của chúng ta đã dần lắng xuống rồi cũng không còn nhiều người để ý tới nữa, em sắp xếp thời gian dọn về đây đi.”
“Tôi không có dự định quay về đây nữa.”
Nhan Dịch Trạch ngẩn ra một lát, nhưng sau đó vẫn tiếp tục cười và nói: “có phải em cảm thấy chỗ này không được tốt không? Đơn giản thôi mà, mai anh bảo Trương Côn đưa em đi xem xung quanh, em thích chỗ nào thì anh sẽ mua nhà ở chỗ đó.”
Quan Hiểu Ninh vẫn đứng yên ở đó nói: “Anh không cần phải mua bất kỳ căn nhà nào đâu. Nhan Dịch Trạch, lý do mà tôi ra đây gặp anh là vì tôi muốn nói rõ ràng với anh, vì sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, vừa rồi tôi cũng đã nói với Đới Hoán Tình rồi, sau này tôi cũng sẽ không liên lạc với cô ấy nữa, cho nên anh cũng không cần gây khó xử cho cô ấy và Hứa Hướng Dũng nữa.”
Nụ cười trêи môi của Nhan Dịch Trạch nhạt dần, anh do dự một lát rồi mới hỏi: “có thể nói cho anh biết là chuyện gì khiến em giận anh đến vậy không?”
“Anh đã gạt tôi lâu như vậy còn hỏi tôi nguyên nhân ư?” Quan Hiểu Ninh hỏi ngược lại.
Nhan Dịch Trạch im lặng, anh cảm thấy có lẽ Quan Hiểu Ninh đã biết chuyện của Tiêu Tuyết rồi, nhưng anh cũng không muốn tin là Tiêu Tuyết lại dám làm như vậy, cho nên trong lòng Nhan Dịch Trạch vẫn còn ôm một tia hy vọng là Quan Hiểu Ninh tức giận vì một chuyện khác.
“Sao lại im lặng vậy? Tiêu Tuyết đã nói hết mọi chuyện ra rồi.”
Tay của Nhan Dịch Trạch run lên một cái: “Hiểu Hiểu, em nghe anh giải thích đi.”
Quan Hiểu Ninh cười: “Có gì mà phải giải thích chứ, anh chỉ cần nói những lời của cô ấy nói là thật hay không là được rồi. Tôi hỏi anh, có phải là sau khi tôi ngồi tù không bao lâu thì anh đã ở cùng với cô ấy rồi đúng không?”
“Đó là vì……”
“Được rồi, anh không cần phải nói nữa, anh đã trả lời câu hỏi của tôi rồi.”
Quan Hiểu Ninh vốn dĩ không đợi Nhan Dịch Trạch nói hết câu thì đã bước ra ngoài, Nhan Dịch Trạch ngăn cô lại:
“Hiểu Hiểu, thế nào đi nữa thì em cũng phải cho anh một cơ hội để giải thích chứ, cho dù là tội phạm bị tuyên án tử hình đi nữa thì cũng có thể kháng án để biện hộ cho mình không phải sao!”
“Tôi đã nhận tội thay anh thế mà tôi vừa vào tù chưa bao lâu thì anh đã lên giường với người bạn tốt của tôi, anh còn muốn giải thích ư? Tôi ngồi tù 6 năm, hai người bên nhau 6 năm, anh còn muốn biện hộ ư? Nhan Dịch Trạch, anh tha cho tôi đi có được không, cuộc đời của tôi hai mươi mấy năm đầu xem như đã bị hủy rồi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau, anh cho tôi một cơ hội để tôi bắt đầu lại một cuộc sống mới có được không!”
“Hiểu Hiểu, anh không muốn giải thích là mình bị oan như thế nào, cũng không muốn nói những lời đại loại như nếu thời gian có thể quay lại thì anh sẽ làm như thế nào, anh làm sai thì đã sai rồi! Em giận anh như thế nào cũng được, cho dù phải đợi rất lâu em mới nguôi giận thì anh cũng có thể đợi, nhưng mà xin em đừng nói là sẽ không gặp anh nữa. Vốn dĩ cái lần tay em bị thương thì anh đã định nói chuyện này với em rồi, nhưng sau đó em lại nói là em muốn tham gia cuộc thi thiết kế thời trang anh sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em nên anh nghĩ là đợi thêm một thời gian nữa, nhưng sau khi chúng ta ở bên nhau thì anh lại càng ngày càng không muốn em biết chuyện này, vì anh thật sự không tự tin rằng em sẽ không trách anh, càng sợ sau khi nói ra sự thật thì sẽ phải đối diện với tình trạng như hôm nay, sợ em hận anh và sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa! Nhưng sau khi em ra tù thì anh đã chia tay với Tiêu Tuyết rồi, em cho anh một cơ hội nữa, lần này là lần cuối cùng, anh thề là sau này sẽ một lòng một dạ với em!”
Quan Hiểu Ninh nở một nụ cười không hề mang ý cười: “Anh thề, lần cuối cùng, cho anh một cơ hội cuối cùng, anh không cảm thấy những từ này anh đã nói rất nhiều lần rồi ư? Tôi đã ngu ngốc nhiều lần để mà tin anh rồi, cũng là tôi luôn tự lừa dối bản thân mình, nhưng mà lần này sẽ không như thế nữa!” sau khi nói xong cô cố gắng đi vòng qua người đang đứng cản ở trước mặt mình mà rời khỏi.
Trong lòng Nhan Dịch Trạch cực kỳ hoảng loạn, vội kéo lấy cánh tay của Quan Hiểu Ninh, anh không nghĩ được gì nữa chỉ biết là lúc này anh không thể để cô rời khỏi, sợ một khi cô đi rồi thì mình lại phải tiếp tục sống cuộc sống trống rỗng không cảm giác nữa.
6 năm trước Quan Hiểu Ninh ngồi tù, anh ép buộc bản thân đè nén sự đau khổ và hối hận trong lòng, dùng sự phóng túng và điên cuồng để che đi sự đau đớn mất đi người mình yêu, cho nên lúc Tiêu Tuyết đem đôi găng tay có màu y hệt đôi găng tay mà Quan Hiểu Ninh đan đến trước mặt anh cầu xin anh cứu ba của cô ấy, anh đã không do dự gì mà liền đồng ý, cho rằng đây là một phương thức khác để bồi thường cho Quan Hiểu Ninh. Mà sau khi sự việc kết thúc, khi Tiêu Tuyết lần nữa mang theo vẻ mặt yếu đuối xuất hiện trước mặt anh bảo anh giúp cô giải quyết phiền toái, thì anh vẫn vô điều kiện mà đồng ý, những ngày tháng sau đó anh lại phát hiện Tiêu Tuyết có rất nhiều chỗ rất giống Quan Hiểu Ninh, ví dụ như cách nói chuyện, tính cách thậm chí là ước mơ sau này của hai người họ cũng giống nhau, có Tiêu Tuyết ở bên cạnh nổi đau trong lòng anh dần dần tan biến, và rồi tự nhiên mà để cô đi theo bên cạnh anh.
Nhưng mà cho đến khi nhìn thấy Quan Hiểu Ninh sau khi ra tù thì anh mới hiểu ra, thì ra không ai có thể thay thế được cô, cùng với sự tiếp xúc ngày càng nhiều của hai người anh mới bắt đầu nhớ lại 6 năm này anh đã phải trải qua như thế nào, không có vui vẻ và cũng không có nổi đau nào sâu sắc, anh mới ý thức được thật ra ở nơi sâu thẳm trong lòng anh chưa từng quên Quan Hiểu Ninh, cho nên cũng vô thức mà để lại dấu ấn về nổi nhớ và hồi ức đối với cô trong cuộc sống của mình, và để lại dấu ấn trong Trung Hiểu– đế quốc thương mại này, bao gồm cái tên Trung Hiểu cũng là vì cô mà đặt!
Khi Quan Hiểu Ninh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý lần nữa trở thành bạn gái của anh sau khi kết thúc cuộc thi thiết kế thời trang, anh cuối cùng cũng nhận biết được rõ ràng tư vị của niềm vui là như thế nào, cũng càng hiểu rõ hơn người mà mình yêu là Quan Hiểu Ninh, mà tình yêu vô điều kện của Quan Hiểu Ninh dành cho anh cũng trở nên đáng quý gấp trăm lần, cô là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ!
Vì lẽ đó mà mối quan hệ giữa anh và Tiêu Tuyết cũng trở thành việc khiến anh lo lắng nhất, nhưng anh kiên quyết tin rằng với tính cách dù là có bỏ mạng đi nữa cũng không từ bỏ tiền tài của Tiêu Tông Tín chắc chắn ông ta tuyệt đối không cho phép Tiêu Tuyết làm ra những chuyện đắc tội với anh, nhưng chính lòng tin mù quáng và sự tự cho là đúng của anh khiến anh đã xem thường lòng báo thù của phụ nữ, Tiêu Tuyết thà để Tiêu gia mất đi cơ hội có được lợi ích lớn từ trêи người anh cũng phải phá hoại triệt để tình cảm giữa anh và Quan Hiểu Ninh!
“Hiểu Hiểu, người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình em, sở dĩ anh và Tiêu Tuyết ở bên nhau là vì ở trêи người cô ấy anh nhìn thấy hình bóng của em, anh cảm thấy đối xử tốt với cô ấy chính là đang chuộc tội với em, em đừng vội rời đi có được không? Anh có thể nói hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho em biết.” Nhan Dịch Trạch không có cách nào giải thích được gút mắc trong nội tâm mình chỉ có thể cầu xin Quan Hiểu Ninh cho anh thêm chút thời gian để anh có thể giải thích với cô.
“Nhan Dịch Trạch, đúng là Tiêu Tuyết là bạn của tôi nhưng anh không đi thăm tôi, không chăm sóc cho gia đình của tôi ngược lại đi chuộc tội với cô ấy, những lời này sao anh còn mặt mũi mà nói ra được chứ! Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có giải thích và xin lỗi thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể nào tha thứ cho anh đâu, bởi vì chỉ cần nghĩ tới việc anh và Tiêu Tuyết từng lên giường với nhau thì tôi đã cảm thấy ghê tởm rồi, anh không xứng để có được tình yêu của tôi, cũng không xứng để yêu tôi!” Quan Hiểu Ninh dùng hết sức lực của mình mà đẩy Nhan Dịch Trạch ra, sự phẫn nộ nhẫn nhịn bấy lâu nay cuối cùng cũng bộc phát ra rồi.
Nhan Dịch Trạch bị biểu hiện căm ghét và cảm thấy ghê tởm trêи khuôn mặt của Quan Hiểu Ninh khiến cho mắt anh đau vô cùng, anh giơ tay lên muốn chạm vào người cô nhưng cuối cùng vẫn là vô lực mà buông cánh tay xuống: “Hiểu Hiểu, anh đã từng thử đi tìm người nhà của em, nhưng họ không muốn gặp anh cũng không chịu nhận số tiền mà anh cho người đem qua cho họ.”
“Bây giờ nói những lời này còn tác dụng gì nữa chứ, tôi thà tiếp tục ngồi tù cũng không muốn nhìn thấy mặt của anh!” Sau khi nói xong Quan Hiểu Ninh không chút lưu luyến mà đi ngang qua người anh rồi bước thẳng ra ngoài, đi đến trước cửa đẩy cánh cửa bước ra ngoài rồi khóa nó lại, bỏ lại người đàn ông tổn thương mình triệt để này ở sau lưng.
Tiếng đóng mạnh cửa khiến Nhan Dịch Trạch thấy choáng váng và nhắm mắt lại, không biết mình còn có thể dùng cách nào để vãn hồi lại vệt ánh sáng đó trong cuộc đời mình!
Đinh Nạp nhìn thấy Quan Hiểu Ninh từ bên ngoài về thì vội chạy ra đón: “Hiểu Ninh, cậu vẫn ổn chứ?”
“Mình vẫn ổn, những gì cần nói mình đã nói rõ ràng với anh ta rồi.”
Sự bình tĩnh của Quan Hiểu Ninh khiến Đinh Nạp đau lòng, cô bước qua ôm lấy Quan Hiểu Ninh: “Hiểu Ninh, nếu đau lòng thì cứ khóc ra đi, đừng cố nhịn như thế sẽ dễ sinh bệnh lắm đấy, chúng ta sảng kɧօáϊ mà khóc và chửi ầm một trận, ngày tháng sau này nên sống như thế nào thì sống như thế đấy!”
Quan Hiểu Ninh tựa đầu vào vai Đinh Nạp, khóe mắt đã trở nên đỏ hoe: “Mình tưởng là anh ấy đã thay đổi, trở nên biết cách tôn trọng mình, hiểu được những gì mình muốn là cái gì, trở nên biết tôn trọng phụ nữ hơn, anh ấy đã làm biết bao nhiêu chuyện khiến mình cảm động, cảm động đến mức cho dù anh ấy không muốn kết hôn thì mình vẫn nguyện ở bên cạnh anh ấy. Kết quả thì sao chứ, mình vừa vào trại giam thì anh ta đã lên giường với Tiêu Tuyết rồi! Tiêu Tuyết vì anh ấy mà hận mình mà còn phải giả vờ làm ra bộ dạng tốt với mình để gạt mình, tại cuộc thi hãm hại mình. Nạp Nạp, mình yêu anh ấy, yêu đến mức có thể cố tình xem nhẹ sự vô tình vô nghĩa của anh ấy đối với mình trong 6 năm nay, mình…mình……” Cô không thể nói tiếp được nữa, ôm chặt lấy Đinh Nạp mà khóc rống lên.
Đinh Nạp cũng nhịn không được mà khóc theo, Quan Hiểu Ninh là một người kiên cường vô cùng, từ nhỏ đến lớn cô hầu như chưa từng thấy cô ấy khóc bao giờ, khóc đến đau lòng như vậy thì càng khỏi nói vốn dĩ là chưa từng có bao giờ, cho dù là lúc ngồi tù, gia đình và Nhan Dịch Trạch đều không xuất hiện thì cô vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, có thể thấy được lần này cô bị tổn thương sâu sắc đến mức nào.
Cô không đồng ý để Quan Hiểu Ninh và Nhan Dịch Trạch lại bên nhau nữa, nhưng nhìn thấy cô ấy đau lòng như vậy thì cô lại cảm thấy khó chịu vô cùng: “Hiểu Ninh, có lẽ Nhan Dịch Trạch thật sự là đã thay đổi rồi, chẳng phải anh ta đã chia tay với Tiêu Tuyết rồi sao? Đúng là anh ta đã làm sai, nhưng Tiêu Tuyết mới là thủ phạm chính, là cô ta cố tình tiếp cận Nhan Dịch Trạch!”
Quan Hiểu Ninh dùng sức mà lắc đầu: “Nạp Nạp, cậu đừng nói nữa, đều do mình ngốc, sau này mình chỉ muốn làm việc thật tốt và không muốn nhìn thấy mặt của họ nữa!”
Hai người nhìn nhau khóc rất lâu rồi mới từ từ ngừng khóc, đôi mắt của Quan Hiểu Ninh sưng như hạch đào vậy, nhưng sau khi khóc một trận như vậy thì tâm trạng của cô ngược lại đỡ hơn một chút, mấy năm nay cô quá kìm nén cảm xúc của mình rồi, cho nên ngoại trừ sự phản bội của Nhan Dịch Trạch, cô cũng là khóc vì sự ủy khuất mà mình đã chịu trong nhiều năm nay.
Nhìn lại đôi mắt của Đinh Nạp cũng đã mở không lên rồi, Quan Hiểu Ninh không nhịn được cười trong khi khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
Đinh Nạp chớp chớp đôi mắt nặng trĩu giả vờ giận hờn nói: “Cười cái đầu cậu ấy, cũng tại cậu mà ra đó.” Nói xong cô cũng cười phá lên.
Quan Hiểu Ninh ôm chặt Đinh Nạp một lần nữa: “Nạp Nạp, may mà có cậu.” Có thể có được một người bạn đau lòng và khóc cùng mình đã quá đủ rồi!
Mấy ngày nay Vu Diên Danh cũng không đến văn phòng làm việc ở Trung Hiểu, Tiêu Tuyết xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi vì mặt của cô sưng đến nổi không thể đi làm mà cô cũng không chịu đi ra ngoài, cho nên anh qua chăm sóc cô.
Tiêu Tuyết cầm chiếc gương để soi dấu tát trêи mặt bắt đầu biến thành vết bầm, sau đó buồn bực mà quăng chiếc gương đi.
Vu Diên Danh đứng một bên thở dài: “Đinh Nạp này quả thật là quá nhẫn tâm mà.”
“Hừ, cô ta đúng là một con đàn bà đanh đá lại bị Nhạc Đông chìu hư, Nhạc Đông đúng là bị mù mới đi thích cô ta!”
“Tiểu Tuyết, anh thấy hay là bỏ đi, em cũng đừng đi tìm Đinh Nạp nữa.”
Tiêu Tuyết khó chịu mà nói: “Em mới không thèm đi đôi co với người thiếu kiến thức như cô ta.”
Lời nói của Tiêu Tuyết khiến Vu Diên Danh thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút kinh ngạc, anh không ngờ Tiêu Tuyết lại dễ dàng bỏ qua cho Đinh Nạp như vậy.
“Nhưng mà, em có thể không tính toán với Đinh Nạp, nhưng em không thể dễ dàng bỏ qua cho Quan Hiểu Ninh như vậy được.”
Vu Diên Danh lập tức bỏ xuống sự hoài nghi vừa rồi của mình: “Tiểu Tuyết, em cũng đã nói ra chân tướng sự thật cho Hiểu Ninh biết rồi, nhất định cô ấy cũng rất đau lòng, có lẽ sẽ không ở bên Nhan Dịch Trạch nữa đâu, em còn định làm gì nữa?”
Tiêu Tuyết xoay người lại nhìn Vu Diên Danh: “Sao anh biết được họ không thể ở bên nhau nữa? Những người phụ nữ của Nhan Dịch Trạch còn ít ư, Quan Hiểu Ninh chẳng phải cũng có thể xem như không có gì xảy ra à, việc mà Hàn Tư Nghê đã làm khiến cho cô ta chật vật như chuột qua đường vậy, chẳng phải cô ta vẫn bám chặt lấy Nhan Dịch Trạch không tha ư? Sự thanh thuần ngây thơ của cô ta tất cả đều là giả vờ mà thôi, lúc còn đi học cô ta cũng nhờ vào thủ đoạn này để mà mê hoặc đám học sinh nam khiến họ chết mê chết mệt.”
Vu Diên Danh không tán thành với lời nói của Tiêu Tuyết cho lắm, bởi vì anh cũng đã từng tiếp xúc với Quan Hiểu Ninh một thời gian dài như vậy, tính cách của Quan Hiểu Ninh như thế nào, cô là người như thế nào anh tự nhận mình cũng khá là hiểu rõ, nhưng anh cũng không phản bác lại lời của Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật Nhan Dịch Trạch chia tay với cô mà thôi, đợi qua một khoảng thời gian hơn nữa mình cũng thường xuyên ở bên cô ấy chắc chắn tâm trạng cô sẽ khá lên thôi.
“Diên Danh.”
“Hả, cái gì vậy?” Vu Diên Danh định thần lại phát hiện Tiêu Tuyết đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ủy khuất.
Tiêu Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay của Vu Diên Danh: “Em muốn xin anh một chuyện.”
“Cái gì mà xin hay không xin chứ, em có việc gì cứ nói anh nhất định sẽ cố hết sức mà giúp.” Vu Diên Danh cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Tiêu Tuyết, nhịp tim của anh đột nhiên lỗi nhịp, không tính cái lần thuyết phục cô lần trước thì đây là lần đầu tiên anh và cô có sự tiếp xúc thân mật như vậy, điều này khiến anh vừa thấy khẩn trương lại cảm thấy hạnh phúc.
“Em muốn cầu xin anh từ nay về sau đừng qua lại với Quan Hiểu Ninh nữa, cũng đừng có giúp cô ấy nữa, có được không?”
Vu Diên Danh nhìn Tiêu Tuyết đến ngây ngốc, có như thế nào đi nữa cũng nghĩ không ra đột nhiên mình lại bị lôi kéo vào trong cái cục diện hỗn loạn này, vả lại còn phải lựa chọn đứng về phe nào nữa!