Úc Thịnh không nhanh không chậm giới thiệu xong vài cô “chị em tốt” tương thân tương ái với Hạ Oa, lại lần nữa nhìn đối phương: “Cô thật sự không để ý?”
Gò má của cô gái đối diện sớm đã cứng đờ, đôi môi run rẩy, cô ta miễn cưỡng cố giữ ý cười trên môi: “...Không để ý. Tôi yêu anh ấy, thứ tôi yêu là tim anh ấy. Tôi biết, người trong lòng anh ấy thật sự yêu cũng là tôi, đối với anh ấy mà nói, tôi không giống thế.”
Nhắc đến những điều này, Hạ Oa mới cảm thấy đỡ hơn chút. Đúng vậy, không ai so với cô ta hiểu rõ tình cảm của Cố Giác dành cho cô ta, họ từng có hồi ức không ai có thể thay thế được, cô ta tin rằng mình sẽ không để ý.
Lúc lần nữa lên tiếng, sắc mặt của Hạ Oa đã kiên định hơn chút: “Cô đừng cho rằng như thế có dọa tôi chạy mất, tôi biết năm xưa vì chuyện tôi rời đi làm anh ấy rất đau khổ, tổn thương anh ấy rất lớn, sau đó anh ấy trở thành như vậy, tôi có thể hiểu được… Đời người trăm năm, cơ thể chỉ là một vỏ bọc bên ngoài mà thôi, càng huống hồ đối với đàn ông mà nói những thứ đó vốn không xem là gì, chẳng qua là kẻ lướt qua đời anh ấy mà thôi, tôi yêu anh ấy, thứ tôi yêu là linh hồn của anh ấy, tôi sẽ không để ý…”
Bộp bộp bộp… Cảm xúc không dễ gì mới có thể kiên định lại của Hạ Oa bị động tác vỗ tay của Úc Thịnh cắt ngang.
“CMN, cô có ý gì…” Cô ta gần như muốn lật bàn.
Úc Thịnh dùng ánh mắt cực kỳ khâm phục nhìn cô ta, vỗ tay cho cô ta: “Cô nói hay lắm, quả nhiên cô thật sự yêu anh ta. Vậy cô cảm thấy anh ta cũng thật sự yêu cô sao?”
Cô ta không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, chốc thì nhắc đến những chuyện kia, chốc lại vỗ tay cho cô ta, là đang mỉa mai cô ta sao? Lúc cô ta muốn mở miệng, Úc Thịnh nhấp vào di động trên bàn, mở một đoạn ghi âm cho cô ta nghe.
Đoạn đối thoại kia là giọng của Cố Giác và Úc Thịnh.
“Cô ta biết anh có vợ chưa cưới, thế lại cùng anh trốn trong vườn hoa nhỏ chơi trò kabedon, để anh hôn môn và ve vãn. Vậy thì cô ta và Mộ Anh rốt cuộc có gì khác nhau?”
“Úc Thịnh!”
“Thế nào, không có ve vãn à? Ồ… Vậy có lẽ là tôi chưa nghe rõ.”
“Em đừng như vậy, chuyện này không liên quan đến cô ấy, đêm nọ là anh uống say. Anh và cô ấy từng qua lại, nhưng những chuyện đó đã là quá khứ, em không biết tình huống và hoàn cảnh của cô ấy, anh có trách nhiệm chăm sóc cho cô ấy.”
…
Đoạn ghi âm rất ngắn nhưng âm thanh rất rõ ràng, chỉ đơn giản vài câu nhưng lại như một cái tát đánh vào mặt Hạ Oa.
Úc Thịnh mỉm cười với cô ta: “Hình như anh ta, không yêu cô như cô nói.”
Hạ Oa không nhịn được nữa, cô ta đứng dậy, cầm cà phê như muốn hất sang, Úc Thịnh đang muốn tránh nhưng cô nhìn về phía cửa sổ, không biết tại sao, ly cà phê kia lại bị Hạ Oa hất lên người cô ta.
Sau đó, có người đẩy cửa của tiệm cà phê bước vào, anh ta phát hiện cả người Hạ Oa chật vật, nhìn về phía Úc Thịnh: “Em đang làm gì vậy?”
“Nếu như tôi nói cô ta tự hất, anh có tin không?” Úc Thịnh ngồi đó, nhàn nhã hút nước cam ép bằng ống hút. Cô thật sự không thích uống cà phê bên ngoài, không bằng được một nửa mà Thu Tự pha nữa.
Không biết có phải vì cô quá bình tĩnh hay không, Cố Giác vô thức nhìn người trong lòng.
“Rõ ràng chính là…” Hạ Oa muốn nói lại thôi, lộ ra nụ cười khổ: “Được rồi, xem như tôi tự hất đi.”
Kỹ thuật diễn xuất này, Úc Thịnh suýt không nhịn được vỗ tay cho câu nói lấy lui làm tiến này, cô nhìn camera ở trên trần nhà ở phía chếch trong góc của tiệm cà phê, xem như không nhìn thấy, sau đó cầm ly nước ép trực tiếp hất lên người Hạ Oa.
Động tác của cô vừa nhanh vừa chuẩn, giây trước vẫn còn đang mỉm cười, giây tiếp theo trực tiếp dứt khoát hất về phía cô ta, đừng nói là Hạ Oa, đến cả Cố Giác cũng không kịp phản ứng lại.
Trong tiếng thét khiếp sợ của Hạ Oa, sắc mặt của Cố Giác lạnh đi: “Em đang làm gì vậy!”
“Không có gì, tôi muốn chứng thực lời nói của cô ta mà thôi, anh lộ ra biểu cảm này làm gì, dẫu sao trong mắt anh đây cũng không phải cốc thứ nhất, không sao đâu nhỉ?” Cô đặt ly xuống, rút khăn giấy lau tay.
Lúc này Cố Giác cũng không để ý dây dưa với cô, ném một ánh mắt cảnh cáo, sau đó lấy khăn giấy giúp Hạ Oa lau tóc và quần áo.
Úc Thịnh xuống tay dữ dội hơn cô ta tự xuống tay nhiều, cô trực tiếp hất về phía mặt cô ta, giờ đây tóc cô ta dính lên trên gò má, gương mặt chật vật, đã thu hút ánh nhìn của những người khác trong tiệm cà phê nhìn sang, không ngừng thì thầm chỉ trỏ.
Đương nhiên dáng vẻ này trong mắt Cố Giác trông càng đáng thương hơn: “Không phải anh nói tan làm sẽ qua, bảo em ở chung cư nghỉ ngơi đừng ra cửa sao, em bệnh còn chưa khỏi, ra ngoài làm gì?”
Anh ta nói rồi, đưa tay sờ vào trán Hạ Oa, nơi đó vẫn còn rất nóng, sắc mặt của anh ta khẽ thay đổi, “Em lại sốt cao rồi!”
Úc Thịnh nhìn đối phương, điểm này cô thật sự không ngờ đến, đối phương thật sự có chút lợi hại, đến cả phát sốt vẫn có thể ngồi ở đây không để cô phát hiện chút manh mối nào.
“Em uống thuốc rồi, em không yếu ớt như vậy, huống hồ đây đối diện chung cư nữa, nếu như em thật sự không khỏe cũng có thể lập tức về mà… Khụ khụ…” Hạ Oa giống như thật sự không nhịn được nữa, ho khan hai tiếng, “Em thật ra muốn gặp cô Úc một lần, có một số việc, khụ khụ… Em muốn nói rõ ràng với cô ấy…”
Nói đến cuối cùng, giọng có hơi khàn, làm người nghe cảm thấy đau lòng.
Cố Giác khẽ vỗ lưng cô ta: “Em đừng nói nữa, em bị sốt lại rồi, vẫn nên đi bệnh viện một chuyến đi.”
“Đúng vậy, đừng nói nữa, một người thứ ba như cô đến gặp chính cung còn có thể nói ra nói ra chiêu trò gì chứ?” Úc Thịnh đỡ trán, chậm rãi ném ra một câu.
“Úc Thịnh!” Cố Giác nhíu mày nhìn cô, Úc Thịnh hôm nay sắc bén hơn mọi khi. Hơn nữa đối phương không hề sợ hãi với ánh mắt cảnh cáo của anh ta, cũng hoàn toàn không có ý thu liễm lại.
Cố Giác không kiên nhẫn nhất chính là đối với chủ đề tranh giành ghen tuông này, nếu đổi thành là người khác, anh ta sớm đã rời đi rồi.
Nhưng bây giờ hai người này, một người là cô gái mà anh ta từng yêu thật lòng, người còn lại là cô gái mà anh ta muốn hứa hẹn kết hôn với cô, lại nhớ đến cảnh tượng mình trong tiệc nhà họ Cố uống say, ở trong vườn hoa hôn Hạ Oa, cảm giác áy náy sau khi xảy ra chuyện này vẫn luôn tồn tại không biến mất trong lòng anh ta.
Anh ta không cách nào vì chuyện vừa rồi Úc Thịnh làm với Hạ Oa mà đứng đối lập với cô chỉ trích cô.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, cô ấy đang sốt, anh đưa cô ấy đến bệnh viện. Còn em… anh bảo tài xế đưa em về.”
Úc Thịnh vẫn luôn quan sát biểu cảm của Cố Giác, cô không bỏ qua bất kỳ ý hoàn hoãn nào lóe qua trong đáy mắt của anh ta. Cô biết, cơ hội giống như hôm nay khó mà gặp được, cô tuyệt đối không thể bỏ qua như thế.
Cô nhìn Cố Giác, gương mặt chợt lạnh đi: “Tôi không cho phép anh đưa cô ta đi bệnh viện!”
Cố Giác nhíu mày nhìn cô: “Em đang nói gì?”
“Tôi nói, tôi không cho phép anh đưa cô ta đi bệnh viện. Những người khác tôi có thể không so đo, nhưng cô ta thì không được. Tôi biết phân lượng của cô ta trong lòng anh, cũng biết hai người từng có quá khứ tươi đẹp, không sai, anh nói những chuyện kia đều đã qua, nhưng theo tôi thấy thì không phải là như vậy. Tôi không muốn anh gặp lại cô ta, quan tâm cô ta, cô ta có tay có chân, có thể tự đến tiệm cà phê để hẹn gặp tôi, cũng có thể tự bắt xe đến bệnh viện, lại không phải què chân, cần gì anh đưa?”
Anh ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, giống như đang tìm ra dấu vết cô nói đùa nhưng rất tiếc, Úc Thịnh hình như đang nghiêm túc.
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Anh ta khựng lại, trong lòng không biết là thất vọng hay là nổi giận, “Trước đây những tâm tư nhỏ của em, những bức ảnh kia, anh đều có thể xem như không thấy, thậm chí hành động vô lý mạo phạm vừa rồi, anh đều có thể tha thứ. Nhưng chuyện này, em quá đáng rồi. Úc Thịnh, em không tin anh như vậy sao?”
Hạ Oa dựa bên cạnh anh ta, nhỏ giọng lên tiếng, tỏ ý rằng mình có thể tự đi bệnh viện, bảo anh ta đừng giận.
Chỉ đáng tiếc, Cố Giác đang nổi nóng, anh ta vốn không để ý đến vẻ bạch liên hoa trà xanh này của cô ta.
Hạ Oa nhìn sườn mặt nổi giận của Cố Giác, không biết tại sao, tuy anh ta đang nổi nóng với Úc Thịnh nhưng trong lòng cô ta lại không biết là tư vị gì.
Hạ Oa còn cảm nhận được, sao Úc Thịnh lại không hiểu chứ.
Vậy nên ý của Cố Giác chính là, mấy người phụ nữ ầm ĩ với nhau thì được nhưng một khi mạo phạm đến anh ta, đó là tuyệt đối không được.
Đôi mày thon dài của cô nhướng lên với anh ta, cô không nói gì cả, đôi môi đỏ thắm dần nở một nụ cười mỉa mai.
Cơn giận mà Cố Giác vẫn luôn đè nén cuối cùng cũng bị nhóm lên, thậm chí anh ta không biết tại sao mình lại giận như vậy, so với lúc nhìn thấy cô hất nước cam vào người Hạ Oa còn giận hơn.
Cô rõ ràng không nói gì, chỉ lộ ra nụ cười mỉa mai mà thôi, nhưng nụ cười trào phúng vô thanh này lại hữu lực hơn bất kỳ lời nói nào.
Cô rõ ràng đang nói với anh ta rằng, cô không tin anh ta.
“Xem ra anh thật sự chiều em quá rồi.” Vẻ mặt của anh ta hoàn toàn lạnh đi, “Cố Giác anh muốn làm gì, muốn gặp ai, vẫn chưa đến lượt em đến quản.”
“Lời này của anh là ý gì?” Cô từng bước ép sát.
“Chuyện kết hôn năm sau, tạm thời gác lại đi. Em tự bình tĩnh lại đi, ngẫm rõ lại, muốn nói gì với anh, rồi lại đến tìm anh.” Anh ta nói rồi, ôm người trong lòng, muốn rời đi.
“Nếu như tôi mãi mãi không thông thì sao?” Úc Thịnh đứng dậy, âm lượng hơi cao hơn chút, nghe như đang rơi vào trạng thái cực đoan nào đó.
Cố Giác lạnh lùng lườm cô một cái: “Vậy thì mãi mãi đừng đến tìm anh nữa.”
“Anh có ý gì, anh nói rõ đi, chẳng lẽ anh muốn chia tay với tôi?”
“Đúng vậy, nghĩ không thông, chúng ta chia tay đi.” Anh ta ném lại câu này, dẫn Hạ Oa xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Úc Thịnh dõi mắt nhìn Cố Giác đưa Hạ Oa ngồi vào hàng ghế sau qua ô kính, sau đó anh ta cũng nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Tài xế khởi động xe, chậm rãi rời đi.
Úc Thịnh nhìn đuôi xe càng lúc càng xa, khóe môi đang mím chặt dần thả lỏng, cuối cùng hóa thành một nụ cười.
Hạ Oa thật sự khá thông minh, Cố Giác cũng không đoán sai, ảnh chụp đêm giáng sinh là cô tìm người chụp ảnh, hơn nữa còn tải lên mạng, cô thậm chí còn đặc biệt dặn Thu Tự đỗ xe xa hơn chút, nếu như nhìn thấy gì cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.
Chuyện Cố Giác sắp xếp cho Hạ Oa một căn hộ đối diện tiệm cà phê, cô cũng sớm biết. Hôm nay nếu như không phải Hạ Oa cố ý hẹn địa điểm gặp mặt ở đây, cô có thể sẽ không đến.
Thậm chí cô còn tính kế cả Chu Lạc.
Tất cả mọi chuyện đều dựa theo từng chút một trong kế hoạch của cô đi đến bước ngày hôm nay.
Úc Thịnh khẽ thở ra một hơi, cầm túi xách tinh xảo trên bàn lên, vật trang trí trên dây kéo túi xách giấu một máy ghi hình nho nhỏ.
Cô chuyển cảnh vừa quay trong máy về di động.
Cô mở di động, kéo đến cảnh cuối cùng, ánh mắt của Cố Giác sắc bén nhìn về phía cô nói: Đúng vậy, nghĩ không thông, chúng ta chia tay đi.
Phì, có quỷ mới nghĩ thông…
Nếu anh ta không muốn “bị chia tay”, vậy cô cũng chỉ đành miễn cưỡng, để mình “bị chia tay” thôi.
Quả nhiên, anh ta không phụ đi kỳ vọng.
Úc Thịnh quét mã thanh toán, sau đó gọi điện: “A Tự, anh đến đón em. Anh đói không? Nếu không đói, bây giờ chúng ta lái xe đến thành phố T đi ăn hải sản đi?”
***
Úc Thịnh ở thành phố T một đêm.
Thời đại công nghệ thông tin, chỉ cần mang theo di động thì cũng xem như là mang theo ví và giấy tờ tùy thân.
Sau khi hai người ở trong một sạp lớn ồn ào náo nhiệt ăn một bữa hải sản no nê, cô bảo Thu Tự lái xe đến khách sạn năm sao tự xưng là “ngồi ngắm bình minh đẹp nhất”.
Khách sạn ở bên biển, cô trực tiếp chọn một căn phòng ở tầng trên cùng, căn phòng này gồm ba phòng ngủ và hai sảnh, còn có ban công hướng về phía biển. Sau đó cô gọi nhân viên phục vụ phòng, gọi chút bánh ngọt và trái cây, kết quả lúc xe đẩy đến còn tặng thêm một chai rượu vang và mấy dĩa sushi.
“Những thứ này chúng tôi không có gọi.” Thu Tự nhìn xe đẩy, nói với đối phương.
“Xin chào, những thứ này là chủ tịch Nhạc dặn mang qua.” Đối phương lịch sự trả lời.
Úc Thịnh lau tóc từ bên trong bước ra: “Chủ tịch Nhạc của các người?”
“Vâng, trùng hợp hôm nay chủ tịch Nhạc qua đây, vừa rồi ở đại sảnh nhìn thấy cô, đây là một chút tấm lòng của anh ấy.” Nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy vào, sau đó ra khỏi phòng.
Úc Thịnh cúi đầu nhìn về phía xe đẩy, đưa tay cầm chia rượu vang lên, là Château Cheval Blanc năm 2010, cũng không tính là đắt nhưng cũng không rẻ, dù sao thì giá trị vẫn nhiều hơn giá một đêm của gian phòng này.
Là ai lại tặng cô một chai rượu vang so với giá tiền phòng còn cao hơn?
Úc Thịnh vừa lục tìm người họ Nhạc trong trí nhớ, vừa nhìn Thu Tự khom người đặt dĩa trên xe đẩy lên bàn trà.
Trước giờ mùa đông anh mặc không nhiều, áo khoác nỉ mỏng bên ngoài, bên trong chính là áo sơ mi và quần tây, giờ đây nhiệt độ trong phòng ấm áp, anh cởi áo khoác nỉ mỏng ra, cổ áo sơ mi cũng xắn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn rỏi và cổ tay có đốt xương rõ ràng, nút áo sơ mi cài đến cúc trên cùng, cô nhìn cảm thấy không được thoải mái.
“Đừng làm nữa, anh cũng đi tắm rồi thay đồ đi.” Úc Thịnh đã tắm xong, cô thay thành áo thun chất bông mua trong sảnh lớn của khách sạn và quần dài thoải mái, vì nhiệt độ phòng ấm áp, cô cũng không mang vớ, đi chân trần mang dép lê bông dàu, cả người vừa thoải mái vừa tự tại.
“Không sao, đợi lát nữa em nghỉ ngơi, anh sẽ đi thay.”
“Em còn chưa muốn ngủ.” Úc Thịnh giao rượu vang cho Thu Tự, bảo anh dùng đồ mở nắp chai khui chai rượu trước, “Anh khui xong chai rượu này, anh đi thay đồ trước đi. Đúng rồi, người họ Nhạc, anh có nhớ ra ai không?”
Thu Tự đi đến quầy ba, động tác lưu loát khui rượu vang, đồng thời cho cô câu trả lời: “công ty truyền thông mới Dương Lạc, Nhạc Đống.”
Cái tên này làm Úc Thịnh vốn đã nằm co ro trên sô pha lại ngồi bật dậy: “Nhạc Đống? Người có thù với Cố Giác sao?”
“Bề mặt mà nói, anh ta và Cố Giác là người hợp tác, mà em là vợ chưa cưới của anh ta…” Nói đến đây, ngón tay thon dài đang cầm đồ mở nắp của Thu Tự hơi khựng lại, ở góc độ cô không nhìn thấy, lông mi anh khẽ rũ xuống “Vợ chưa cưới của người hợp tác ở trong khách sạn, anh ta đương nhiên không thể xem như không nhìn thấy.”
Úc Thịnh đặt khăn lông xuống, cầm di động mở wechat lên, cô nhớ mình và Nhạc Đống từng kết bạn với nhau, chỉ là chưa từng trò chuyện.
“Tìm được rồi.” Cô nhấp vào một ảnh đại diện, gửi lời cảm ơn hàn huyên qua, “Trước đây không tìm được cơ hội để trò chuyện với anh ta, hôm nay thật sự quá trùng hợp rồi.
Em nhớ công ty truyền thông mới Dương Lạc trước đây từng đăng tải hai bộ web drama, đều rất nổi tiếng, trong đó có một bộ vạch trần đằng sau bức màn giới giải trí, trong đó sự cố của một nhân vật gặp phải khá giống với em gái cùng cha khác mẹ đã mất của anh ta. Em nghĩ rằng khi đó có lẽ là anh ta muốn mượn bộ phim này để xem thử phản ứng của Cố Giác, chỉ tiếc rằng Cố Giác vốn không để ý đến.”
Úc Thịnh nói rồi lại lấy laptop trên bàn trà qua, “Anh nói xem, nếu như em muốn ám thị gì đó, có phải nên xuống tay từ bộ phim này, trò chuyện với anh ta, càng dễ dàng nhận được sự tín nhiệm từ anh ta không?”
Lúc Úc Thịnh nghiêm túc kéo xem phần giới thiệu phim và bình luận của dân mạng, có người ở trước mặt cô nhẹ nhõm thở ra.
Ngón tay của chàng trai thon dài, giành mất laptop của cô, Úc Thịnh ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của Thu Tự.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, đặt laptop sang một bên, đặt hoa quả đã gọt xong đến trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Sếp Úc, hiếm khi được nghỉ ngơi, nên thả lỏng thật tốt.”
Giám sát tu bổ, trang trí công ty, phỏng vấn ứng viên, họp bàn bạc chi tiết với công ty Chương Niên, tìm người thúc đẩy các hạng mục của khu nghỉ dưỡng và phê duyệt các loại giấy tờ, viết luận văn, còn phải gặp mặt Cố Giác, cô đã đủ bận rồi. Hiếm khi cô chịu cho mình nghỉ phép, anh chỉ hi vọng cô có thể thật sự thả lỏng, “Những tài liệu này, lát nữa anh sẽ kiểm tra.”
Úc Thịnh nhìn biểu cảm nghiêm túc của anh, cô phì cười: “Anh còn nói em à, anh vào trong phòng bao lâu bận bấy lâu, bảo anh đi thay đồ còn phải đợi em nghỉ ngơi trước.”
Anh thử nói lý với cô: “Đây không giống.”
Úc Thịnh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, muốn trêu anh: “Không giống ở đâu, anh lại không phải người suốt hai mươi bốn giờ cho em?”
Thu Tự cụp mắt không đáp, đáy mắt mà cô không nhìn thấy như có ánh sao lướt qua.
“A Tự, máy sấy tóc cắm sẵn trong phòng tắm, không tiện mang ra, nhưng tóc em dài quá, vẫn chưa lau khô…” Giọng cô mềm xuống, mỗi lần cô muốn anh xử lý những chuyện khác ngoài chuyện công, đều dùng giọng điệu này để nói chuyện.
Có lúc là vì cố ý trêu anh, có lúc là thật sự muốn nhờ anh giúp đỡ.
“Để anh.” Anh đứng dậy, cầm khăn lông trên bàn trà lên, Úc Thịnh lập tức xoay người lại, ngồi quỳ trên thảm sàn, quay lưng lại với anh.
Tóc cô thật sự có hơi dài, lọn tóc xoăn nhẹ dài đến thắt lưng, mái tóc đen dày, mềm mại mang theo mùi hương dịu nhẹ, anh dùng khăn lông quấn lấy một lọn, lau nhẹ rồi buông ra, sau đó quấn lấy một lọn tóc khác.
Úc Thịnh chê ngồi quỳ không có điểm tựa, rất mệt, dứt khoát nằm sấp trên sô pha, nghiêng đầu để anh lau tiếp.
Động tác của Thu Tự rất dịu dàng, mỗi lần lau một lọn tóc, anh còn dùng đầu ngón tay giúp cô gỡ tóc, Úc Thịnh thoải mái sắp ngủ thiếp đi: “A Tự, ngày mai em muốn ngắm mặt trời mọc, nhưng em sợ em không dậy nổi, lát nữa anh tra thử thời gian mặt trời mọc ngày mai, sau đó đặt báo thức giúp em.”
“Được.”
“Hôm nay hải sản rất tươi, đáng tiếc gọi nhiều quá không ăn hết, ngày mai lúc về mình mua chút về thành phố B đi…”
“Được.” Anh đang đợi cô nói tiếp vế sau, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy cô lên tiếng, anh dừng động tác lại nhìn cô, cô nằm ở đó, giống như đã ngủ mất rồi.
“Sếp Úc?” Anh thấp giọng gọi cô thăm dò một tiếng.
“Ừ…” Úc Thịnh vẫn chưa hoàn toàn thiếp đi, chỉ là nửa tỉnh nửa mê, không muốn trả lời.
“Vào trong phòng ngủ đi, bây giờ đã vào đông, dù mở điều hòa cũng dễ bị cảm lạnh.”
Cô thật sự không muốn nhúc nhích, nhưng cô biết anh nói đúng, bây giờ cô đã cảm thấy hơi lạnh rồi.
Cô cố ép mình mở hờ mắt, khi chạm vào ánh mắt nghiêm túc và gương mặt điển trai của anh, cô bỗng nổi lên ý muốn trêu anh, cô đưa tay về phía anh, mềm giọng nói: “Vậy anh ôm em về phòng đi.”
Như cô mong muốn, đôi mắt lạnh lùng của đối phương hơi giật mình, đôi con ngươi ngạc nhiên lộ ra bốn chữ suy diễn chân thật.
Biểu cảm đó quá thú vị, cô không nhịn được cười xấu xa: “A Tự, sao anh lại dễ bắt nạt như vậy.”
Mà giây tiếp theo, cô cảm thấy cả người nhẹ tênh, lúc cô phản ứng lại, cả người cô đã bị anh ôm ngang vào lòng.
Anh bế cô không tốn chút sức lực nào, so với thân hình cao lớn của anh, cô như nhẹ tựa lông hồng.
Gò má của Úc Thịnh dán lên án sơ mi của anh, nhìn lên trên, đập vào mắt cô là chiếc cằm góc cạnh.
Hình như cảm nhận cô đang nhìn mình, anh cụp mắt nhìn cô, ánh đèn trong phòng đổ bóng xuống sống mũi thẳng tắp của anh, đôi mắt anh đen trầm, giọng thanh nhuận như pha sắc đêm: “Anh đưa em về phòng.”