Tân Sủng - Nam Lăng

Chương 4



Dưới áo choàng tắm màu xanh nhạt là một chiếc áo thun dài màu trắng, dài đến chân, cổ áo rộng rãi.

Úc Thịnh ném áo choàng tắm qua một bên, thấy Thu Tự quay mặt nhìn sang hướng khác, cô không nhịn được ha hả cười lớn.

Cô cố ý trêu anh.

Không biết có phải vì một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh có ba trăm sáu mươi sáu ngày đều là dáng vẻ cấm dục lạnh lùng lại không thích nói cười, luôn thích nói nguyên tắc lý lẽ, nên thỉnh thoảng lúc tâm trạng tốt cô thích trêu anh.

Có thể nhìn thấy biểu cảm gượng gạo, bị vạch trần trên mặt anh, cô cảm thấy rất vui.

Chẳng qua anh rất thông minh, không thể dùng một cách hai lần nên cô sẽ thường thay đổi đủ chiêu, lần này nói trật chân nhờ anh dìu, lần sau sẽ nói đau lưng mỏi hông nhờ anh xoa bóp.

“A Tự, anh sao thế?” Cô cầm gối đặt ở cuối giường, nằm sấp lên đó, nghiêng đầu vô tội nhìn anh, “Hai hôm nay em luyện tập thuật phòng thân có hơi quá sức, vai thật sự rất đau.”

Giọng nói trong trẻo, mềm mại lộ ra chút khó hiểu như thể cực kỳ đứng đắn đưa ra câu hỏi, như vậy càng chứng tỏ ánh mắt tránh né chần chừ của anh phản ứng hơi thái quá.

Thu Tự điều chỉnh hơi thở, áp chế cảm xúc trong đáy lòng, lúc ánh mắt lần nữa nhìn về hướng cô, nét mặt bình tĩnh thản nhiên như mọi ngày.

Mặt của Úc Thịnh dán lên gối ngẩng đầu nhìn anh, ra hiệu chỉ sau vai của mình, anh chậm rãi bước đến hơi khom người, ngón tay thon dài có lực rơi lên bờ vai mỏng manh của cô.

Trông cô gầy, thật ra là vì khung xương nhỏ. Da thịt cân đối, chạm vào mềm mại chứ không gầy gò.

Không biết có phải vì chức trách hay không, tay nghề xoa bóp của Thu Tự vô cùng chuyên nghiệp, Úc Thịnh thoải mái thở ra một hơi, cô cũng không phải hoàn toàn nói dối, gần đây cô rất chăm chỉ tập luyện thuật phòng thân, thật sự có hơi lưng mỏi hông đau.

Lực đạo ngón tay anh vừa phải, kéo dãn gân thịt đau nhức, xương cốt rã rời của cô từng chút một. Úc Thịnh nhắm mắt, sớm đã quên mất ban đầu nhờ anh xoa bóp là vì trêu anh, cả người đều thả lỏng.

Thật ra cô vẫn luôn chưa nói với anh, dù anh luôn lịch sự gọi cô là “Sếp Úc”, dùng kính ngữ nhưng trong lòng cô, anh giống như một người anh trai vậy.

Anh lớn hơn cô bốn tuổi, từ lúc cô mười tám tuổi đã ở bên cạnh cô, làm tài xế và vệ sĩ, giúp cô cản đi những rắc rối vụn vặt.

Ban đầu, thời gian anh im lặng rất nhiều, không khoe khoang, không tranh công, luôn vùi đầu làm tốt công việc của mình. Lúc tâm trạng cô tốt hay không tốt, cô chỉ cần một người yên tĩnh lắng nghe và anh luôn ở đấy.

Cô có thể vui vẻ đắc ý, cũng có chán chường than trách, trước giờ anh chưa từng lộ ra quá nhiều biểu cảm và phản ứng trong lúc đó, nhưng cô biết anh đang nghiêm túc lắng nghe.

Anh sẽ bước đến bên cô vào lúc cô đi mệt, sẽ cõng cô lên xe, đưa cô về nhà; sẽ xuất hiện sau khi cô nổi nóng hất mọi thứ xuống đất, lặng lẽ xử lý mảnh vụn, giúp cô bôi thuốc lên ngón tay bị thương.

Anh sẽ thực hiện tất cả yêu cầu từ hợp lý đến vô ý của cô.

Con người anh, dẫu anh cho rằng đây chỉ là nội dung công việc chăng nữa nhưng trong lòng cô, anh tuyệt đối không chỉ là tài xế, vệ sĩ hay trợ lý.

Anh là người nhà của cô, quan trọng hơn người nhà như Úc Quý Đông, Úc Hữu Phong một trăm lần.

Cô không dễ dàng tin người khác nhưng chỉ cần anh ở bên cô, cô sẽ cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

“A Tự, anh biết không…” Cô nhắm mắt, giọng trầm thấp yếu ớt, “Hôm nay anh ta cầu hôn với em… Một người có tiền như vậy nhưng không có nhẫn, không có hoa tươi, chỉ bỗng nhiên lên tiếng cầu hôn em… Ha ha, có phải anh ta chắc chắn em sẽ đồng ý hay không?...”

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, ngón tay trên lưng hình như thoáng khựng lại. Mí mắt cô trĩu nặng, còn chưa phân biệt rõ ràng, ý thức đã dần bay xa.

Rất thoải mái, rất yên tâm.

Có người mình tin cậy ở cạnh, cô gần như có thể thả lỏng, nghỉ ngơi một lúc đàng hoàng.

Thu Tự vẫn đang đợi câu tiếp theo của cô, nhưng qua rất lâu cũng không thấy cô lên tiếng.

Anh chậm rãi dừng tay, cúi đầu nhìn mặt cô, lông mi cong dài mềm mại của cô phủ trên mí mắt, hơi thở đều đều, cô đã ngủ rồi.

Sau khi ngủ, vẻ đẹp rực rỡ bức người trên gương mặt cô nhạt đi vài phần, gương mặt tinh tế trắng ngần mang theo chút trẻ con, trông cực kỳ ngoan. Dù sao đi nữa cô cũng mới hai mươi mốt tuổi, lúc yên tỉnh say giấc trông giống như một cô bé mà thôi.

Thu Tự không đánh thức cô, anh kéo chăn mỏng nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn.

Anh bước khẽ, điều chỉnh ánh đèn trong phòng tối đi, chỉnh chế độ im lặng trong điện thoại cô, sau đó bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Anh tắt đèn trên gác, xuống lầu đi đến bàn họp, lần nữa mở máy tính, mở ra ba hạng mục vừa chọn, sau đó bắt đầu phân tích phương án khả thi.

Công việc này tương đối vụn vặn, cần xử lý rất lâu, anh định sẽ thức cả đêm để hoàn thành nó.

Như vậy, đợi đến lúc cô nghỉ ngơi xong tỉnh giấc, bất kể muốn chọn hạng mục nào, ở chỗ anh cũng đã có phương án thành hình trình cho cô, không cần cô tự tốn thời gian để suy nghĩ phương án.

Giống như lời anh nói, thời gian của cô nên bỏ vào những chuyện quan trọng hơn.

Đối với anh mà nói, cô có thể ngủ nghỉ thật tốt cũng là một chuyện quan trọng.

***

Một tuần mới bắt đầu, tin tức hóng hớt đặc sắc nhất trong đại học B không có tin nào vượt qua chuyện hình tượng của hotboy Cao Huyên bị lật đổ.

Từng tấm ảnh một của cậu ta hẹn hò ăn uống với các đàn em, đàn chị các khoa khác nhau và các nữ sinh trường khác bị tung lên trang web của trường, các cô gái được phát thẻ người tốt nguyện ý ăn cơm hẹn hò với Cao Huyên không phải thật sự chấp nhận thẻ người tốt, chẳng qua họ cho rằng bản thân là người đặc biệt với cậu ta, cho rằng cả hai đang trong trạng thái trên tình bạn dưới tình yêu, gặp mặt thêm vài lần, mập mờ hơi một chút sẽ có thể trực tiếp thăng chức thành bạn gái.

Nhưng điều này không có nghĩa rằng bọn họ thật sự ngốc nghếch, tình nguyện trở thành một trong số người “trên tình bạn, dưới tình yêu”, càng không cần nhắc đến phần lớn những hoạt động hẹn hò ăn cơm đều do bên các cô chi tiền mời khách.

Những người trong ảnh bị tung ra được xếp theo trình tự tuyến thời gian, hơn nữa dưới mỗi tấm ảnh có ghi rõ thời gian, ngày giờ, địa điểm hẹn hò, dẫu rằng các cô gái trên ảnh đều bị che mờ mặt và kiểu tóc, nhưng bản thân đương sự sao có thể không nhận ra mình chứ.

Như thế, từng đương sự chỉ cần đối chiếu với thời gian trong ảnh sẽ biết rõ Cao Huyên vẫn luôn nói dối, ví dụ như lấy cớ nói rằng thời gian cố định các buổi tối trong tuần bận vì đi làm gia sư, ví dụ như nhắn tin bảo rằng mình đang rất đói bụng trong ký túc xá chưa ăn cơm kết quả lại đang ở bên ngoài ăn uống no nê với các nữ sinh khác, lại ví dụ như mặc áo mà cô gái này tặng đi gặp mặt cô gái khác…

Trang web trường bùng nổ, các cô gái bị lừa dùng các tài khoản nặc danh lên mắng chửi đủ kiểu, còn có nam sinh ngoài mặt nói Cao Huyên không có bạn gái tự do kết bạn nhưng nghĩa trong câu chữ đều là mỉa mai, xưng cậu ta là bậc thầy quản lý thời gian, tỏ ý muốn học hỏi cậu ta.

Có người mắng rủa, có người ghen tỵ đỏ mắt, có người mỉa mai cũng có người hùa nhau vào xem náo nhiệt… Ngay lập tức, Cao Huyên trở thành nhân vật tai tiếng trong đại học B, bị gọi là chủ ao cá (*), nam trà xanh,...

((*) Nguyên văn 鱼塘主 - từ ngữ mạng, chỉ những người rải thính lung tung, có nhiều dự phòng hoặc đối tượng mập mờ)

Cậu ta thật sự không ngoại tình nên thực chất, mọi người cũng không thể chỉ trích cậu ta, nhưng cậu ta chọc giận mọi người, nên không thể ngẩng đầu trong trường.

Bất kể cậu ta ở đâu, dù là lớp học, nhà ăn, thư viện hay là ký túc xá, ánh mắt của mọi người xung quanh sẽ giống như ra đa quét qua, theo sau là các loại thì thầm châm chọc và tiếng cười chế nhạo.

Cảm giác bị người khác chỉ trỏ bất kỳ mọi lúc, làm người ta cảm thấy nghẹt thở.

Mà lần trước, người ở trong trường bị người ta để ý tiêu cực này là Lư Na. Trong một ngày cuối tuần nào đó, cô ấy nằm trong ký túc xá của mình cắt cổ tay tự tử, nếu như không phải hôm đó nữ sinh cùng ký túc xá vì bỗng nhiên có việc về ký túc xá sớm hơn, có lẽ cô ấy đã không được cứu sống.

Sau này nhà trường điều tra câu chuyện, bạn cùng ký túc xá bảo rằng Lư Na vô cùng mặc cảm vì béo phì, luôn uống thuốc giảm cân.

Có loại thuốc giảm cân sau khi uống xong không lâu sau sẽ thường đi vệ sinh, có lần giảng viên kết thúc tiết học muộn hơn mười phút, cô ấy nhất thời không nhịn được tiểu ra ngoài, trước mặt đám đông làm ra loại chuyện xấu hổ như thế này, đối với cô ấy mà nói là một loại đả kích cực lớn.

Vậy nên cuối cùng mọi người đều cho rằng, nguyên nhân Lư Na tự tử vốn không liên quan đến chuyện cô và Cao Huyên.

Úc Thịnh thì không nghĩ vậy, vì Cao Huyên không xứng.

Chướng mắt kẻ giả nhân giả nghĩa, chỉ cần phô bày hoàn toàn bộ mặt thật của cậu ta là được.

Người từng vì hình tượng bên ngoài mà cậu ta thể hiện yêu mến cậu ta, giờ đây đều quay đầu, hơn nữa còn công kích cậu ta, công kích người vượt xa mình càng làm họ có cảm giác thành tựu hơn.

Về phần Cao Huyên có từ trong những bức ảnh này liên tưởng đến cô hay không, Úc Thịnh không để ý.

Với sự điều tra gia cảnh và thấu hiểu của cô về Cao Huyên, dù cậu ta có đoán ra cũng không có gan dám làm gì cô, loại chuyện phạm pháp không dễ dàng làm được.

So sánh với cậu ta, lại có một người khác mang đến rắc rối càng vụn vặt hơn với cô.

“Cô Úc, nghệ sĩ nhà tôi đã đợi cô rất lâu rồi, phiền cô lên xe.”

Úc Thịnh ra khỏi trường còn chưa đi đến đầu đường, một người trẻ tuổi ngoại hình bình thường chặn đường cô. Cô không muốn quá phô trương nên mới không cho Thu Tự trực tiếp ở cổng trường đón cô, nhưng hết lần này đến lần khác bị chặn đường, cô thật sự cảm thấy hơi phiền phức.

“Tôi không quen biết nghệ sĩ nhà anh.” Úc Thịnh mặt không cảm xúc.

“Đúng là cô Úc nói chuyện cười, Mộ Anh là nghệ sĩ tuyến đầu nổi tiếng nhất Minh Xán, cô Úc dù chưa từng gặp qua người thật nhưng cũng hẳn đã nghe qua tên tuổi rồi chứ.” Tuy đối phương mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại lộ ra đắc ý và tự phụ.

Minh Xán là sản nghiệp dưới trướng Cố Giác, tuy đối phương không trực tiếp nhắc đến Cố Giác, nhưng chỉ cần ném ra hai từ Minh Xán bất giác đã liên hệ vô cùng rõ ràng quan hệ nhân vật, nếu không lên xe thì rõ ràng là cô cố ý vờ như không quen biết.

Vậy nên giờ là: vợ chưa cưới chính cung nhất định phải biết họ tên lai lịch của kẻ thứ ba à?

Nghĩ thôi cũng biết, năm nay Mộ Anh thật sự rất nổi tiếng, sau bộ phim dân quốc nổi lên, cô ta liên tục nhận làm người đại diện của các nhãn hàng quốc tế, chương trình giải trí cũng chọn các chương trình hàng đầu nổi tiếng nhất.

Nhưng đây cũng là điểm Úc Thịnh không hiểu, đã leo đến vị trí này, sau này hoàn toàn có thể dựa vào bản thân sống rất tốt, tại sao vẫn phải đưa điểm mấu chốt đặt lên người đàn ông nhỉ?

Chẳng lẽ đàn ông còn đáng tin cậy hơn bản thân sao?

“Không quen, chưa từng nghe tên, cũng không cần thiết phải gặp mặt.” Úc Thịnh liên tục từ chối ba lần, định vòng qua đối phương rời đi, “Vui lòng đừng cản đường.”

Đối phương có hơi vội, có lẽ là không ngờ vị trí giờ đây của Mộ Anh vẫn có người sau khi nghe tên của cô ta lại không chút sợ hãi.

Một năm nay, không ít nghệ sĩ trong giới giải trí hi vọng có thể đến gần ôm đùi Mộ Anh cọ nhiệt, các ảnh chụp đường phố, sân bay của cô ta đều có thể lên hot search, dù là giới thượng lưu của thành phố B, Mộ Anh cũng là khách mời nổi tiếng, bây giờ cô ta hạ thấp thân phận ở ngoài trường học đợi người có thể nói là một chuyện vô cùng nhân nhượng và hạ thấp chính mình, nhưng dáng vẻ của đối phương thật sự không thể hiểu được.

Trợ lý này vừa sốt sắng vừa buồn bực, vội vàng đưa tay chặn người, động tác lần này rõ ràng không khách khí, còn muốn đưa tay kéo người.

Anh ta không khách khí, Úc Thịnh càng không khách khí hơn, cô lấy ra bình xịt nhỏ trong túi áo khoác, xịt thẳng vào mắt người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.