Thu Tự nhìn theo bóng lưng rời đi của Chung Lộc, bước lên đóng cửa phòng làm việc.
Anh xoay người phát hiện không biết Úc Thịnh đã đi đến phía sau anh từ lúc nào.
Cô thấy anh xoay người, cười khẽ với anh, sau đó đưa tay đẩy cả người anh lên thân cửa.
Úc Thịnh kiễng chân, đặt tay chống lên cửa bên cạnh gò má anh, dùng tư thế giam anh ở trên cửa lên tiếng: “Nói, rốt cuộc tại sao lại đột nhiên đến công ty?”
Anh không giãy giụa, lưng chạm lên cánh cửa, rũ mắt nhìn cô gái xinh đẹp, sắc sảo trước mặt, khẽ động môi: “Mang canh.”
“A Tự…” Ngón tay trắng ngần của cô rơi lên đôi môi xinh đẹp của anh, từng chút một đến gần, cho đến khi trên môi mình cũng dán lên ngón tay mình, “Phải nói thật.”
Lúc cô nói chuyện, hơi thở làm ngón tay run lên, loại run động này đồng thời phản ứng lên trên môi anh, anh có thể cảm nhận được độ ấm của hô hấp và hơi thở giữa đôi môi.
Đầu ngón tay của Thu Tự hơi nhúc nhích, giây tiếp theo đã tự động ôm lấy chiếc eo thon của cô.
Người đang bá đạo đè đối phương lên cửa lại bị đối phương nhấc cả người cô lên ôm vào lòng, môi anh rơi lên môi cô, dán sát vào muốn hôn sâu, cô lại đưa tay che lấy môi anh, lần này dùng cả hai tay, ngăn anh thật kín: “Nói mau, không nói thật không được hôn.”
Cánh tay ôm thắt lưng cô dần siết chặt, anh biết cô muốn nghe gì, anh cúi đầu, tì trán lên trán cô, hôn lên lòng bàn tay đang che lấy môi mình, ánh mắt dịu dàng: “...Nhớ em.”
“Nhưng sáng nay em mới rời khỏi nhà, sao anh nhanh như vậy đã nhớ em rồi?”
Cô thấy anh lại muốn hôn đến, vẫn chặn lấy môi anh, trêu tiếp, “A Tự, không phải là từ sau khi em rời đi anh vẫn luôn nhớ em đến bây giờ chứ?”
Những lời này cô nói rất tùy ý, lúc lên tiếng đa phần không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đơn thuần là muốn trêu anh mà thôi.
Nhưng anh lại nghiêm túc nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.
Cơn ngứa ngáy làm da đầu tê dại từ sau gáy Úc Thịnh dâng lên, cô không ngờ anh lại thừa nhận, hoặc nói là cô không ngờ anh thật sự nhớ cô suốt cả buổi sáng sau khi cô rời khỏi nhà.
Cô biết anh có công việc mình cần làm, hai người không thể từng giây từng phút dính nhau như sam, dẫu sao yêu đương thì yêu đương nhưng công việc cũng cần hoàn thành.
Huống hồ trong cuộc đời mỗi người, không thể chỉ có mỗi yêu đương, tất cả mọi thứ đều cần cân bằng.
Cô biết rõ đạo lý tốt quá hóa lốp, vậy nên biết anh có công việc, sẽ bận rộn trong căn hộ nên cô không hỏi anh có muốn về công ty tiếp tục giúp cô không.
Thậm chí cô cảm thấy như thế này rất tốt, tuy hai người bên nhau nhưng ai nấy có sự nghiệp riêng, lỡ như thật sự bận rộn thì một hai ngày không gặp nhau cũng không thành vấn đề.
Nhưng mới tách nhau chưa đến nửa ngày, người nghiêm túc ẩn nhẫn như anh lại vì nhớ cô nên đến công ty, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra từng biểu cảm khi anh gác lại công việc, đứng dậy thay quần áo sau đó lái xe đến công ty.
Dù là lúc chờ đèn đỏ, anh cũng có thể dịu dàng nhìn bình giữ nhiệt bên cạnh, tưởng tượng lúc cô bất ngờ và mừng rỡ khi nhìn thấy sự xuất hiện bất chợt của anh, sau đó lặng lẽ nhoẻn môi cười.
Tưởng tượng này làm lòng Úc Thịnh xuyến xao.
Cô buông tay che môi anh xuống, dùng sức ôm lấy sau gáy anh, đưa môi mình dán lên.
Nhưng lần này, cô lại bị anh nhẹ nhàng chặn môi.
Úc Thịnh mới không khách khí với anh, cô cắn đầu ngón tay anh một cái, sau đó lại ghé đến cắn khóe môi anh: “Sao nào? Rốt cuộc có muốn hôn em không?”
Anh vuốt ve môi cô, chậm rãi lên tiếng: “Anh suy nghĩ rồi, anh vẫn nên quay về công ty giúp em thôi.”
Úc Thịnh: …?
***
Thời gian nghỉ trưa, cửa văn phòng của Sếp Úc Thịnh Thế Phồn Hoa lại đóng chặt.
Không ai dám vào lúc này đi quấy rầy.
Rất nhanh, trợ lý Thu quay về rồi! Trợ lý Thu để tóc dài ra, đẹp trai khủng khiếp! Trợ lý Thu đã vào trong văn phòng Sếp Úc một giờ rồi vẫn chưa ra ngoài… Đủ loại hóng hớt đồn ra ngoài văn phòng.
Đối với hai người Tiểu Thải và Đường Thần biết chuyện mà nói, đây là chính cung quay về chỗ của mình, là điều hiển nhiên.
Nhưng đối với nhân viên không biết chuyện mà nói, đây thật sự là một tin dưa siêu lớn!
Vậy nên rốt cuộc Sếp Úc có chấp nhận sự theo đuổi của giám đốc Chung không?
Giám đốc Chung và Sếp Úc đã từng hẹn hò chưa?
Chuyện trợ lý Thu về nước có ảnh hưởng đến quan hệ của hai người này không?
Thật ra có rất nhiều người trẻ tuổi thích ship CP, đặc biệt là bà chủ có năng lực mạnh mẽ, nhan sắc xinh đẹp và cấp trên, hoàn toàn có thể xem là phim dài tập để theo dõi.
Chiều hôm nay, lúc Thu Tự bước ra khỏi văn phòng của Sếp Úc, gần như tất cả ánh mắt của nhân viên công ty đều lặng lẽ nhìn qua, hơn nữa rất nhất trí nhìn lên môi anh và cần cổ trắng ngần thon dài, đủ loại đánh giá muốn tìm ra chút manh mối.
Chỉ là đáng tiếc không tìm được gì.
Nhân viên to gan hơn chút còn bước lên chào hỏi với Thu Tự, cũng khéo léo nhắc đến chuyện công việc muốn biết có phải anh quay về công ty làm việc hay không.
Lúc này, cửa văn phòng của Úc Thịnh lại mở ra, Sếp Úc từ trong bước ra, gò má trắng nõn ửng hồng, đôi môi đỏ tươi, khăn lụa vốn đang buột ở cổ tay giờ đây lại buộc lên cần cổ nhỏ xinh.
Gương mặt cô trông khá nghiêm túc, trầm thấp hắng giọng, thông báo: “Bắt đầu từ ngày mai trợ lý Thu quay về công ty làm, tối nay công ty mời mọi người ăn tối, là tiệm thịt nướng chúng ta thường đi, các bạn tham gia lát nữa thông báo với Tiểu Na, để bạn ấy dễ đặt chỗ.”
Dứt lời, cô đưa mắt chăm chú nhìn người đàn ông của mình đang đứng một bên, cảm thấy làn da dưới khăn lụa lại hơi ngứa.
Vừa rồi hai người vì việc anh về công ty nên làm chức vụ gì mà giằng co rất lâu.
Cô muốn trực tiếp cho anh cổ phần để anh làm phó tổng giám đốc nhưng anh lại chỉ để ý đến vị trí trợ lý đặc biệt của cô.
Anh cãi không lại cô, hoặc nói là anh không muốn dùng lời nói để tranh luận, thế là đè cô lên sô pha, dùng cách thức khác để “tranh luận” với cô.
Làn da cổ của cô bị anh dùng môi cọn rất lâu, đã tạo thành màu dâu tây nổi bật, biết thành màu quả anh đào, không buộc khăn lụa vốn không thể gặp người.
Chỉ là cô cũng không khách khí, bên ngoài trông anh tuy vẫn đàng hoàng nhưng nốt ruồi son trên lồng ngực đã bị cô cắn đến để lại một dấu răng rõ ràng.
Vừa rồi lúc cô cắn anh, ánh sáng trong đáy mắt anh trở nên nóng bỏng mà run rẩy, dường như muốn một ngụm nuốt chửng cô. Nếu như hai người không phải đang ở công ty, lúc này chắc chắn cô sẽ không có cách nào toàn thân rút lui.
Chẳng qua cô cũng chắc chắn anh sẽ không ở trong công ty thật sự làm gì cô nên mới to gan không hề kiêng dè.
Đáng tiếc cuối cùng, cô vẫn không thể thắng được anh.
Anh vẫn cứ cố chấp như thế với công việc trợ lý đặc biệt bên cạnh cô, thật sự làm cô nghi ngờ nguyên nhân thật sự anh nói muốn về công ty giúp cô…
Tối nay, Úc Thịnh vì có tiệc xã giao đột xuất nên không tham gia tiệc tụ tập, Thu Tự tuy chưa chính thức phục chức nhưng lại chủ động đi theo, hơn nữa còn một tay ngăn công việc của tài xế.
Đường Thần thân là tài xế kiêm vệ sĩ:...
Ôi, ngày tháng tươi đẹp không cần làm việc cũng được nhận lương hình như lại đến rồi…
Một người khác bị cướp việc là Chung Lộc.
Loại tiệc xã giao như thế này, trước đây đều là anh ta đi cùng Úc Thịnh, mà hôm nay lúc anh ta nhận được thông tin, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đơn giản, mặc áo khoác vội vã đi đến trước cửa văn phòng của Úc Thịnh lại có người trước anh ta một bước từ trong bước ra.
“Không cần phiền giám đốc Chung, tôi đi cùng cô ấy là được.” Giọng Thu Tự nhàn nhạt nhưng hoàn toàn không cho phép từ chối.
Chung Lộc:...
Ý gì thế?
Làm người đàn ông sau lưng tổng tài còn chưa đủ?
Bản thân ăn rau ăn thịt, đến cả ngụm canh cũng không để lại cho người khác sao?
Chung Lộc nhìn đối phương, chợt cười: “Vậy được rồi, hôm nay làm phiền trợ lý Thu chăm sóc cho Sếp Úc. Chỉ là bây giờ tôi vẫn phải cùng hai người xuống lầu thôi, khăn choàng lần trước của Sếp Úc để quên trên xe tôi.
Còn có lần trước nữa, vì cô ấy ngủ thiếp đi trên xe tôi nên đánh rơi một chiếc bông tai, tôi tìm rất lâu mới tìm thấy, lát nữa cũng sẽ đưa cho anh luôn.”
Thu Tự nhìn anh ta, ừ một tiếng, sau đó nói câu “xin lỗi”, như đã quên mất gì đó, lần nữa bước vào trong văn phòng Úc Thịnh, lại đưa tay khóa trái cửa.
Úc Thịnh đã mặc áo khoác chuẩn bị bước ra khỏi văn phòng:...?
Mười phút sau, Chung Lộc nhìn hướng hai người lần nữa từ trong bước ra, ánh mắt rơi lên gương mặt của Úc Thịnh, đôi mắt cô long lanh, sắc môi đỏ ửng quá mức. Một số chuyện, tuy không hề lên tiếng nhưng trong lòng biết rõ.