Hứa Kha không nói gì chỉ nhìn anh một cái, nghiêm túc nói: "Em tới bệnh viện, anh đi đâu thế?"
"Anh đưa em đi. Sau đó chúng ta đi tới khu khai phá tập xe."
Nhắc tới xe, Hứa Kha thở dài: "Em thực sự không muốn lấy chiếc xe kia nhưng lại cảm thấy không thể từ chối."
Thẩm Mộ thuận miệng nói tiếp: "Hai ngày nữa anh sẽ đưa em một chiếc, như vậy em có thể từ chối được rồi."
Cô tiếp tục im lặng, mấy lời đề nghị của anh hôm nay đều không thể suy nghĩ tới.
Sau khi hai người tạt qua bệnh viện, Thẩm Mộ chạy Porsche đến gara
của Vân Đình, sau đó xuống xe, chỉ vào một chiếc xe đỗ trên đường cách
đó không xa: "Chiếc xe cũ đó em tập trước đi."
Hứa Kha nhìn chiếc xe màu đen trên đường kia, một chút cũng không
thấy nó có vẻ gì là cũ kĩ cả, đến gần cô vừa vặn nhìn thấy, Mercesdes -
Benz! Nhất thời cô không biết nói gì.
Thẩm Mộ mở cửa xe, nói: "Anh không thích chiếc xe này, bất quá đôi khi cần nói chuyện làm ăn thì lại phải dùng tới."
"Anh có chiếc xe nào cũ hơn không?"
"Anh đâu có mở công ty cho thuê xe làm sao có nhiều xe thế chứ, tập tạm bằng cái này đi."
Hứa Kha cảm thấy lấy Mescerdes Benz ra đường tập xe có vẻ áp lực quá, nhưng việc học lái xe bây giờ đã trở nên gấp rút hơn. Ở Vinh Để, mọi
thứ đều rất tốt, cho nên có một chiếc xe để đi cũng rất tiện lợi, vì
Thiệu Nhất Bình cô mau chóng học lái xe mới được.
Xe chạy đến khu khai phá, tìm mãi mới thấy một khoảng đất rộng rãi bỏ hoang, Thẩm Mộ đổi vị trí cho Hứa Kha.
Hứa Kha vừa chạm vào vô lăng, sắc mặt đã nhanh chóng trở nên căng thẳng, dáng vẻ giống như bày trận sẵn sàng chờ quân địch tới.
Thẩm Mộ cười nói: "Đừng căng thẳng quá. Bình tĩnh một chút, giống như lúc anh mua cho em cái đồ kia vậy."
Mặt Hứa Kha đỏ lên, lườm anh một cái.
Thi hai lần vẫn chưa qua được, tất cả cũng chỉ vì căng thẳng quá, Hứa Kha vừa thấy mấy chú cảnh sát xị mặt ở trường thi thì đã sợ lắm rồi.
Hơn nữa, bây giờ có nhiều người học lái xe, việc thuê xe cũng khó khăn
hơn, đôi khi cuối tuần ở trên đó cả một ngày nhưng thực tế cũng chỉ có
mấy tiếng được trực tiếp chạm vào xe thôi.
Xe vừa khởi động, Thẩm Mộ nhìn động tác của cô, bình phẩm: "Em có vẻ rất ngượng ngịu , phải tập nhiều."
Nói nhảm.
"Bất quá cho dù em có bằng lái nhưng mù đường như thế thì sao có thể đi đâu? Anh đang lo em sẽ bẽ mặt mà đứng im trên cầu vượt."
Lời nói ác độc.
"Đúng rồi, nếu em đi xe thì lúc ra đường phải mang theo vài ngàn đồng phòng bị , vạn nhất bị cảnh sát giao thông phạt này, lại còn phải đền
bù vì tông vào đuôi xe người khác nữa này."
Cái miệng như quạ đen.
Cô vốn đã căng thẳng, anh còn ở bên cạnh nói nhảm quấy rối cô, Hứa
Kha cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trừng mắt lườm anh một cái.
Thẩm Mộ cười cười nhìn cô, "Bình tĩnh, lái xe kiêng nhất là nôn nóng hấp tấp."
Có phải anh đang trêu chọc cô, sau thử thách sự bình tĩnh của cô phải không? Nhưng không thể phủ nhận, có anh cùng tập xe, Hứa Kha tập một
chút nhưng cũng đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất cũng không tông vào vật gì cả.
Lúc bốn, năm giờ gì đó, di động của Hứa Kha đổ chuông. Con dừng xe lại, lấy điện thoại ra vừa vặn nhìn thấy Lâm Ca.
"Alo."
"Tiểu Kha, bây giờ em có rảnh không? Anh có việc muốn nhờ em."
"Anh nói đi."
"Ờ, anh ở quán trà Hương Xã chờ em. Quán trà chúng ta vẫn hay đến đó."
"Vâng, lát nữa em qua đó."
Ngắt điện thoại, cô quay đầu nhìn thấy Thẩm Mộ đang híp mắt nhìn cô.
Cô hơi mất tự nhiên, cúi mặt xuống nói: "Lâm Ca tìm em có chuyện, phiền
anh đưa em tới đó đi. Quán trà Hương Xã ngay ở bên ngoài đường khu Hổ
Tây thôi."
Anh không có trả lời, nghiêng người, cách cô càng lúc càng gần. Cô hơi khẩn trương, anh định làm gì?
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, đôi môi mấp máy nói: "Có vẻ như trong lòng em, anh rất độ lượng."
Yết hầu anh giật giật, vì thế tim cô cũng đập nhanh hơn, ánh mắt và tư thế này của anh dường như có ý đồ muốn "Gây rối".
Tayanh nhanh chóng phủ lên lưng cô, hai má dường như sắp chạm vào làn da cô. Tim cô càng đập mạnh hơn, nhiệt độ trên mặt lập tức lên cao.
Kết quả, anh cũng chẳng làm gì, chỉ là mở dây an toàn của cô ra, còn
mỉm cười với cô: "Đổi vị trí nào, em định "chở" anh vào trong thành phố
hả?"
Cô nhẹ nhàng thở phào, lập tức mở cửa xư đổi vị trí với anh.
Xe dừng ở cửa quán trà, Hứa Kha xuống xe, nói với Thẩm Mộ nói: "Anh về trước đi, chốc nữa em bắt xe đi về cũng được."
Thẩm Mộ mím môi nhìn cô, không nói gì.
Hứa Kha đi vào quán trà, liếc mắt một cái đã thấy Lâm Ca ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đang đọc báo.
Cô khẽ khàng tới trước mặt anh.
Lâm Ca ngẩng đầu lên. Anh gầy đi nhiều.
"Tiểu Kha, em đến rồi à."
"Ngày mai là hết kì nghỉ rồi, em tưởng anh về trường rồi chứ."
"Đúng ra hôm nay anh đã định đi rồi nhưng đột nhiên nhìn thấy một mẩu tin."
Anh đưa tay đặt quyển báo trước mặt Hứa Kha
Hứa Kha nhìn một lát, cô đã hiểu rồi .
Mẩu tin này có đăng tải một vài quy định mới. Thứ nhất, không cho
phép người vùng khác mua nhà trên con đường vành đai hai, thứ hai, sau
này nếu thanh toán thế chấp để mua bất động sản thì sẽ không giải quyết
hộ khẩu. Chỉ có trả tiền liền một lúc thì mới có thể làm hộ khẩu.
Lâm Ca khó khăn nói: "Tiểu Kha, anh không có mặt mũi nào để bàn bạc
với em điều này, anh biết mẹ em bị bệnh cần rất nhiều tiền, đến tiền
chữa bệnh cho mẹ em cũng phải đi mượn. Nhưng nó là em gái anh, đây là cơ hội cuối cùng. Em có thể giúp nó lần này không?"
Cuối cùng anh vẫn đứng về phía em gái anh, mặc dù biết cô đang ở đây. Hứa Kha trong lòng rất khó chịu, khe khẽ thở dài, nói: "Lâm Ca, ngày đó em rất tức giận. Doãn Vãn Thừa giúp em tới lấy đồ chuyển nhà, lúc ấy nó nói một câu rất khó nghe, em không thở nổi nên mới nói vậy thôi."
"Tiểu Kha, nó không hiểu chuyện. Em đừng chấp nhặt nó làm gì."
"Vâng."
"Cám ơn em, Tiểu Kha. Anh sẽ nhanh chóng trả tiền cho em."
Anh phải làm thế nào đây? Một số tiền lớn như vậy. Anh tạm thơi còn
chưa có công việc, hơn nữa hàng tháng còn phải trả tiền nhà. Hứa Kha
nhìn hai gò má gầy yếu của anh, rất không đành lòng có vài điều vốn định không nói nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
"Lâm Ca, em không thể mãi như thế này. Nếu anh một chút nguyên tắc cũng không có thì sau này sẽ rất khó sống."
Cô không nói rõ, nhưng cô nghĩ anh sẽ hiểu được. Sau này rồi anh sẽ
có tình cảm với một người khác, không có nguyên tắc đi bảo vệ người nhà
của mình như vậy sẽ trở thành một tai họa ngầm với chuyện tình cảm và
cuộc sống hôn nhân sau này của anh. Tuy rằng cô đã chia tay với anh
nhưng vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc vui vẻ.
Lâm Ca thở dài nói: "Chờ sau này anh có tiền rồi nói sau. Để cuộc
sống của họ thoải mái một chút, sự áy náy với họ ít đi một chút anh mới
có tư cách để giữ lấy nguyên tắc bản thân."
Lời anh nói nặng nề và bất đác dĩ đến vậy. Hứa Kha im lặng, đột nhiên cảm thấy anh cách cô rất xa, cuộc sống của anh, cô không thể hòa nhập
được, suy nghĩ của anh cô cũng chẳng có cách nào mà thay đổi.
Hai người không nói gì nữa, im lặng uống xong một tách trà, dường như đây đã là lần gặp mặt cuối cùng.
Hứa Kha đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt."
"Tạm biệt." Lâm Ca đứng dậy, nhẹ nhàng cầm tay cô."Chúc em hạnh phúc."
Hứa Kha thở dài xoay người, đi ra khỏi quán trà.
Không nghĩ đi được hai bước, chiếc xe của Thẩm Mộ đi sát ngay bên cạnh.
Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh: "Anh chưa về à?"
Anh nghiêm trang trả lời: "Ừm, anh ở bên ngoài giám sát em."
Hứa Kha không có tâm trạng nói đùa với anh, lúc lên xe rồi vẫn còn
nghĩ tới mẩu tin tức kia. Đúng ra mà nói, Lâm Ca đáng lẽ phải bảo Lâm
Dao bán căn nhà kia đi để trả tiền cho Mạc Tiểu Tiểu, nhưng cuối cùng
anh cũng không đứng lên để bảo vệ chính mình. Còn cô cuối cùng cũng
không muốn làm khó Lâm Dao, bởi vì nó là em gái của Lâm Ca.
Lúc hai người về tới nhà đã là chập tối. Bởi vì Chương Nguyệt Quang
đã về nước cho nên Doãn Vãn Thừa vẫn ở căn nhà đó, chưa về đây. Căn nhà
rộng như vậy chỉ có hai người, Thẩm Mộ và Hứa Kha, không khí có vẻ hơi
ái muội.
Hứa Kha ở trong phòng gọi điện thoại cho Hoắc Bằng, định tự mình xin phép nghỉ.
Điện thoại vừa được kết nối, Hoắc Bằng đã cười lớn.
"Ai da, Thẩm Mộ cuối cùng đã ôm được người đẹp về nhà, quả là không dễ dàng."
"À, tôi biết rồi, vay mười ngày lễ lại thêm một tháng thời gian kết
hôn, lúc quay về làm việc phải khao bánh kẹo nhé, hôn lễ tổ chức ở trong nước hay nước ngoài?"
Hứa Kha vội hỏi: "Hoắc tổng anh nói gì thế? Tôi không kết hôn nha. Tôi chỉ muốn vay trước mười ngày nghỉ thôi."
"Buổi sáng Thẩm Mộ đã thay cô nói muốn nghỉ kết hôn. Không phải kết hôn thì xin nghỉ kết hôn làm gì?"
Hứa Kha mặt nóng lên, Thẩm Mộ anh thật quá đáng .
"Hoắc tổng anh hiểu lầm rồi , tôi không định kết hôn với anh ấy."
"Haiz, Tiểu Hứa à, cô đừng giày vò anh ta nữa. Anh ta đối tốt với cô
như vậy, cô vẫn không chịu lấy anh ta, mắt cô có màng sao ."
Hứa Kha cảm giác anh ta đã uống quá nhiều rượu rồi. Người này rượu vào là nói bừa hết.
"Nói thật cho cô biết, tôi là anh trai của Hoắc Minh, cô quen Hoắc Minh chứ?"
Hứa Kha ngẩn người.
"Hai năm trước, tôi đến trường cô lấy nhân viên, vì sao không lấy một nghiên cứu sinh ngành tài chính lại lấy một sinh viên chưa tốt nghiệp
ngành kế toán chứ? Chưa tính đến kinh nghiệm, hơn nữa, lúc ấy cô vẫn còn chưa có giấy chứng nhận hoạt động chứng khoán. Đều là Thẩm Mộ nhờ vả
tôi. Công ty này của chúng tôi tuy rằng quy mô nhỏ, nhưng cũng là dưới
trướng của công ty X , vào được đây cũng không dễ ."
"Trước đây một khoảng thời gian, anh ta về nước, cố tình mở một tài
khoản ở công ty chứng khoán Ngân Hà, sau đó bảo tôi lập ra một kế hoạch
để cô đến gặp anh ta kéo anh ta về công ty mình. Anh ta nói tôi phải nói sẽ tăng tiền thưởng cuối năm cho cô thì cô mới đi. Còn bảo tôi giả vờ
như không quen biết anh ta, mỗi lần gặp mặt đều thật vất vả, thằng nhóc
này."
"Đúng rồi, nghe nói cô định mua nhà, nh ta liền để tâm giúp cô, nếu
tặng cô một căn chắc chắn cô sẽ không nhận . Căn nhà của Trương Dương
kia, anh ta ngầm đưa cho người ta năm mươi vạn, muốn cho cô ở đó, cô bé
nỳ, đã ngốc lại còn bướng. Tôi thấy cô thật buồn cười."
"Thôi, còn rất nhiều chuyện nữa tôi không thể nói. Kết hôn đi thôi,
còn muốn gánh vác nhiều làm gì nữa, để cho anh ta nuôi cô, sớm một chút
sinh cho anh ta một đứa con, đã gần ba mươi hết rồi, vẫn còn độc thân
thế kia, cô tưởng làm thặng nữ vui vẻ lắm sao?" (thặng nữ: người phụ nữ
không chịu lấy chồng, thặng: dư lại, thừa lại)
Nói xong, anh ta ngắt điện thoại cái "cụp", chắc là uống tiếp.
Hứa Kha kinh ngạc ngắt điện thoại, ngồi ngơ ngẩn nửa ngày, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
Cô hít sâu một hơi, đi mở cửa.
Thẩm Mộ đứng ở cửa, cười cười với cô: "Buổi tối ăn cháo đi."
Cô nhìn anh, trong lòng có một chút cảm giác giống như "Thương tâm
kiều hạ xuân ba lục" ( câu thơ trích từ bài Thẩm Viên của nhà thơ Lục
Du, tìm hiểu thêm ở đây), gió xuân ấm áp làm làn nước gợn sóng, từng
vòng từng vòng lan rộng ra, xuân triều dần dần bắt đầu.
Bất ngờ, chấn kinh, bừng tỉnh, xúc động bao nhiêu cảm xúc đan xen
nhau, thì ra anh vẫn dùng cách đó để quan tâm tới cuộc sống của cô,
nhưng cô lại không biết