Tiêu Kỳ phân vân một hồi sau khi nhìn cánh cửa bên kia căn phòng lại liếc cánh cửa ra ngoài đại điện một cái. Một bên có thể ẩn chứa điều mới lạ kích thích hắn, một bên chắc chắn hắn sẽ thấy một cảnh tượng mà… Thôi! Nàng ấy đã nói thẳng là nàng đi tắm vậy thì ta không thể làm như mình vô tình được được thưởng thức một khung cảnh mỹ lệ được. Cuối cùng nó đành chọn cánh cửa bí ẩn kia. Tiêu Kỳ thở dài định sải bước đi bất chợt hắn khựng người. Dù rằng sinh ra trong thời hiện đại, dù nhận được một nền giáo dục tiên tiến, không còn xa lạ gì với chuyện thân thể người khác giới. Nhưng trong suy nghĩ của hắn chưa từng có ý nghĩ vụng trộm và ham muốn như vậy. Đặc biệt tình cảm của hắn dành cho nàng. Nó vô cùng tự nhiên mà hắn không hề nhận ra, không có một chút cảm giác xa lạ của những người mới quen. Chẳng lẽ là do “Hắn” ư?
Nghĩ tới những gì xảy ra trước đó, hắn chợt có một dấu hỏi to đùng. “Hắn” là ai, là người như thế nào? Làm sao mà để người đánh đến nông nổi như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự rình vị Thánh nữ gì đó tắm? Nếu thế mai mốt… Ôi! Xong rồi! Rốt cuộc cái tên kia là người như thế nào? Hậu quả mà “hắn” gây ra sau này người gánh là ta sao? Có thể làm cho lão mập đứng hàng thứ hai trong Hải Vân Môn phải đi trốn thì sự việc không tầm thường rồi!
Cơ mà hắn không biết. Ngay khi hắn bị đem đến đây thì bên nghị sự điện của Hải Vân Môn cũng có một cuộc triệu tập khẩn cấp. Để triệu tập đủ người cho cuộc họp này phải mất đến mười hai ngày. Trọn mười hai ngày Tiêu Kỳ nằm liệt giường. Người phát lệnh triệu tập là Đại trưởng lão.
- Chư vị! Hôm nay ta triệu tập mọi người đến là vì chuyện gì chắc các vị đã nghe phong phanh rồi!
Đại trưởng lão là một bà già khó tính. Sống đến bốn trăm tuổi rồi! Bà thuộc dạng bà cô ế lâu năm của Hải Vân Môn. Ấy thế mà bà ta lại là khiến cho mấy lão già khác thèm nhỏ dãi. Không chỉ ở Hải Vân Môn, bà ta nổi tiếng trong cả Ngũ Đại Vân Môn của Hạo Thiên Quốc. Dù đã bốn trăm tuổi nhưng vẻ bề ngoài chỉ như một thiếu phụ ba mươi, như trái đào đã chín mọng khiến ai cũng muốn hái. Nàng ta nhìn đại điện chật ních có đến hai trăm người thuộc một trăm lẻ tám phân viện Hải Vân Môn.
- Chuyện này không lớn nhưng hệ lụy quá nhiều đến danh dự của đệ tử Hải Vân Môn. Ta không thể để cho nó cứ thể trôi qua được. Bây giờ ta cần một lời giải thích của Lục huynh.
Lục Bá mặc niệm cho chính mình, gã nhìn hết đại điện.
- Chuyện này không liên quan đến ta! Các ngươi hỏi Ninh chưởng môn ấy!
Mọi người ào ào nhìn qua Ninh chưởng môn.
- Nhìn ta là gì? Các ngươi đi tìm tên tiểu tử đó mà tính sổ mới phải chứ!
Đại trưởng lão lườm qua.
- Chưởng môn! Ngài đây là có ý gì? Dù ngài là đệ tử truyền thừa nhưng một trăm lẻ tám Trưởng lão viện chúng ta cũng không phải dễ ăn hiếp!
Trưởng lão một trăm lẻ tám viện với hai lão quái, hơn bốn trăm con mắt nhìn nhau căng thẳng. Bất chợt một tên đệ tử chạy vào hô:
- Bẩm trưởng lão! Không tìm thấy tên khốn… A! Không tìm thấy Tiêu Mộ Kỳ ở Tiêu Dao Viện.
Đại trưởng lão lạnh tanh nói.
- Chưởng môn! Ngài đây là có ý bao che nó!
Ninh chưởng môn giả ngu.
- Ta không liên quan! Đừng hỏi ta!
Lúc này Lục Bá nhảy vào.
- Có chuyện bé xíu đó thôi mà có cần phải làm ra thanh thế như vầy không?
- Chuyện bé! – Đại trưởng lão mỉa mai – Lục Phó Môn, ngài tính lấy “Cả vú lấp miệng em sao”? Mấy trưởng lão viện chúng ta tuy bé cổ thấp họng nhưng không phải người mà hai vị có thể đùa giỡn được đâu!
- Bé cổ thấp họng! Đùa hoài!
- Hừ! Chuyện này…
- Được rồi!
Một tiếng vang chấn nhiếp cả Nghị sự điện. Huỳnh Thiên Bá lại từ đâu bước ra. Thấy lão, cả hai trăm người cùng hô:
- Bái kiến sư thúc!
Lão nhìn qua mấy người xong gật đầu.
- Chuyện tụi nhỏ để tụi nó tự giải quyết! Không ai được nhắc lại chuyện này nữa! Hôm nay các ngươi tới đông đủ vầy ta khỏi tốn công đi gọi.
Mọi người ngơ ngác.
- Truyền tống trận đến Thiên Ấn Đại Lục đã được hoàn thành! Hai ngày nữa Triều đình sẽ tiến hành khởi động trong một tháng. Chúng ta có hai mươi mốt danh ngạch. Lục Bá! Ngươi lựa chọn thêm hai mươi người nữa ngày mai xuất phát tới Hoàng cung. Chuyện trọng đại lập tức làm ngay đi, ta đi xem tình hình trước. Mặt khác Ninh Bách Thuần, ngươi gia cố phòng thủ đề phòng bất trắc cho ta.
Nói xong lão biến mất. Rất nhanh Lục Bá trở thành tiêu điểm, hàng trăm con mắt nóng rực nhìn hắn. Mà Đại trưởng lão thì…
Quay lại thư phòng kia, giờ này Tiêu Kỳ đang tò mò nhìn cánh cửa kì lạ. Chiều cao cánh cửa khá khiêm tốn, một vầng sáng nhạt mờ mờ phủ lên. Tiêu Kỳ không thể nhìn thấy được gì đằng sau đó. Hắn đưa tay muốn chạm vào vầng sáng thử nhưng lại không dám. Nơi này quá kì lạ. Hắn lại chăm chú nhìn. Bất chợt một cái giọng nói kia lại vang lên làm hắn giật mình.
- Tốt hơn hết ngươi không nên bước qua ranh giới đó!
- Rốt cuộc ngươi là ai vậy?
- Đệ làm gì đó? Có mỗi bức tường thôi mà la hét cái gì!
Mộ Uyển xuất hiên nói rồi nàng gõ gõ về phía cánh cửa. Tiêu Kỳ định ngăn lại nhưng kỳ lạ, bàn tay Mộ Uyển như bị một tấm lá chắn vô hình chặn bên ngoài. Còn có tiếng “cốp cốp”
- Thấy chưa! Chỉ là bức tường thôi mà!
Rồi nàng bỏ ra chổ khác tìm một quyển sách.
- Tường?
Tiêu Kỳ đưa tay ra thử, tay hắn xuyên qua tầng sáng đó. Hắn rụt tay lại.
- Tỷ! Không đúng!
Mộ Uyển gần đó quay qua nhìn nó.
- Tay đệ có thể xuyên qua, còn nghe…
Vừa nói nó vừa đưa tay qua cánh cửa, nhưng lần này tay nó bị chặn lại bên ngoài y chang Mộ Uyển. Hắn nghẹn họng. Mộ Uyển thì nhìn hắn lắc đầu.
Chờ nàng quay đi, hắn thử lại lần nữa, lần này lại có thể xuyên qua.
- Nơi này có điều cổ quái!
Tiêu Kỳ rùng mình, có kẻ đang đùa giỡn hắn. Hắn nhớ lại giọng nói kia, chợt hắn nhìn qua Mộ Uyển.
- Tỷ tắm nhanh vậy?
- Linh đàm có tác dụng thanh tẩy, chỉ cần ngâm mình một tí là được.
- Ồ! Không cần cởi y phục!
Giờ hắn mới để ý, Mộ Uyển vẫn mặc bộ đồ cũ nhưng đã sạch bong vết bẩn.
- Nè! Đệ hỏi làm gì!
- Đệ… Đệ thấy y phục tỷ sạch hơn nên hỏi!
- À! Tỷ không cởi!
- Ài! – Tiêu Kỳ hơi hơi thất vọng.
- Đệ thở dài cái gì?
- Không! Không! Nơi này kỳ quái lắm, hay mình ra ngoài đi tỷ!
Mộ Uyển gõ đầu hắn.
- Kỳ quái cái gì? Đệ mới kỳ quái đó!
Nói rồi Mộ Uyển lại bị hút hồn vào mấy giá sách. Tiêu Kỳ lủi thủi đi ra ngoài đại điện. Hắn đi một vòng rồi quay lại Linh đàm. Nơi này không hề có đường ra. Tiêu Kỳ phân vân một chút rồi nhảy xuống nước. Một cảm giác thanh mát ào qua làm thâm tâm hắn nhẹ nhỏm hơn. Hắn chợt nghĩ liền tập trung tinh thần.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Một giọng cười thoải mái.
- Hà hà! Ta ở đây?
Theo hướng hắn cảm nhận, Tiêu Kỳ mở mắt ra, ngay phía trên dòng nước một đầu Thanh Long mở mắt nhìn hắn. Tiêu Kỳ giật mình hét toáng lên. Mộ Uyển lật đật chạy ra.
- Nè! Tỷ nói đệ càng lúc càng làm người ta thấy kỳ quặc đó nha!
- Tỷ có nhìn thấy…
Hắn chỉ về hướng đầu Thanh Long.
- Tỷ thấy từ lâu rồi! Dòng nước đó có lạ tí nhưng mà tỷ thấy có gì ghê gớm đâu!
Mộ Uyển nói xong lại gõ đầu hắn rồi đi vào thư phòng. Đầu Thanh Long cười vang một cách sảng khoái.
- Thế gian này người thấy được ta ngoài ngươi thì không còn ai cả. Không một ai!
- Tại… Tại sao?
- Ta thích thế!
- Ngài… Ngài là ai?
- Ta hả? Ta là một con rồng! Thế nào chàng trai, có muốn nói chuyện với ta một chút không?
- Không muốn!
- Đừng từ chối thẳng thừng thế! Chàng trai ạ! Ngươi là một con người đặc biệt, ngươi không muốn biết vì sao ư?
- Ơ! Tại sao?
Tiêu Kỳ cũng đang thắc mắc. Đầu Thanh Long cười cười,
- Chuyện dài lắm, có hứng thú đi với ta đến nơi khác nói chuyện không?
- Vậy… Vậy cũng được!
- Ha ha!
Đầu Hắc Long cười vang, nước trong Linh đàm bùng lên cuốn lấy Tiêu Kỳ rồi biến mất. Lần nữa nó lại xuất hiện trong một đại điện y chang, cũng có Linh đàm nhưng không có cánh cửa vào thư phòng, thay vào đó là một cái đài cao. Trên đó có một con rồng bằng ngọc uốn lượn, đầu rồng ngậm một quả trứng. Bên dưới có đầu Thanh Long đang nằm. Đầu Thanh Long nhìn Tiêu Kỳ:
- Hoan nghênh ngươi đến Thiên Long Điện!
- Thiên Long Điện!
- Ha ha! Đúng! Mọi thứ cao quý trên thế giới này đều có một chữ Thiên. Nhưng ta hận chữ Thiên đó! Hận! Rất hận!
Rồi đầu Thanh Long lại cười. Tiêu Kỳ bước ra khỏi Linh đàm.
- Chàng trai ạ! Nếu đời người là một cuộc đua thì có những kẻ sinh ra đã chạm tới vạch đích. Ngươi chính là một trong số đó.
- Tại sao?
- Đừng hỏi tại sao!
Đầu Thanh Long cười cười chỉ lên không trung. Bốn điểm sáng bùng lên. Rồi sáu luồng ánh sáng bắn ra nối bốn điểm sáng trong không trung lại với nhau tạo thành một hình tứ diện. Đầu Thanh Long nhìn rồi nói.
- Bao đời hiền giả đã khẳng định đây là cấu trúc bền chắc nhất. Giả sử bốn điểm sáng đó là bốn đại nguyên tố. Vậy thì sáu luồng ánh sáng nối bốn đại nguyên tố kia là hỗn nguyên tố rồi. Nhưng mà thế gian này chỉ có bốn hỗn nguyên tố, cho nên…
Đầu Thanh Long chớp mắt, hai luồng ánh sáng biến mất. Cái hình kia trở một hình vuông.
- Đó là bởi vì hai đại nguyên tố tương khắc không thể tạo thành hỗn nguyên tố. Thủy hỏa bất dung, phong địa bất dung. Cái mạnh hơn sẽ triệt tiêu cái yếu hơn. Chàng trai ạ! Những con số luôn ẩn dấu rất nhiều điều diệu kỳ. Tiểu oa nữa kia nói năm là con số cân bằng, không sai nhưng đó là khi nó không chạm phải thứ tương khắc với nó. Thứ đó sẽ phá vỡ thế cân bằng. Cho nên ta nói tuy là con số cân bằng là đúung nhưng cũng không phải đúng.
- Nói chuyện đau não quá!
- Ha ha! Chàng trai! Khi ngươi hiểu rõ những con số lúc đó ngươi sẽ là tồn tại vô thượng trong thiên địa này.
- Con số nào?
- Ngươi đã nghe qua Thập đại thần khí?
- Có nghe!
- Thế tại sao không phải mười một, mười hai mà là mười.
Tiêu Kỳ lắc lắc đầu.
- Đó là bởi vì không thể có! Thần đã là tồn tại cao nhất trong thiên địa này rồi!
- Ý ngài là sao?
- Ý ta là mười là con số vô thượng! Đó là những gì ta biết! Cũng có thể có mười một, mười hai, thậm chí mười ba. Tuy nhiên nó đã vượt tầm hiểu biết của ta rồi. Giống như hình lúc nãy ta vẽ cho ngươi xem, nó cũng là mười.
Đầu Thanh Long lại nhìn thẳng Tiêu Kỳ mà cười.
- Chàng trai! Thế gian này rất nguy hiểm, một bước đi sai lầm vạn kiếp bất phục. Ngươi quá ngây thơ, không thể tồn tại được ở nơi này. Ngươi có muốn cùng ta làm một giao dịch không?
Tiêu Kỳ nhìn đầu Thanh Long nghi hoặc.
- Giao dịch gì?
Đầu Thanh Long nhìn qua quả trứng trong miệng rồng ngọc.
- Nó là đứa con của ta, nhưng ta không thể chăm sóc được cho nó. Ngươi hãy thay ta chăm sóc cho nó, đổi lại ta trao cho ngươi quyền năng vô thượng của Thanh Long nhất tộc ta.
- Tại sao là ta?
- Bởi vì ta từng nói ngươi là một trong những người đặc biệt. Ta mong chờ ở ngươi một thứ!
- Ngài mong chờ thứ gì cơ?
- Một trận chiến! Một trận chiến giữa các tân thần! Ta mong chờ ngươi trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện truyền kỳ mà người đời sẽ lưu truyền. Ha ha! Chàng trai! Còn phân vân gì nữa chứ!
- Cái gì sau cánh cửa kia?
- Hả?
- Cánh cửa kì lạ kia…
- Ha ha! Một trong Thập đại thần khí! Vô cùng hùng mạnh!
- Thật sao?
- Ta không gạt ngươi đâu chàng trai ạ! Thế nào! Có được sức mạnh của Thanh Long nhất tộc ngươi sẽ có được Thần Khí đó.
- Tại sao?
- Bởi vì sứ mệnh của ta là canh giữ nó! Mà ngươi cũng có một cái khác!
- Ta sao?
- Đúng! Đó là tín vật!
- Mà ngài đi đâu lại không chăm sóc cho con mình chứ.
- Ài! – Đầu Thanh Long thở dài – Ta đã bán linh hồn của mình cho Linh, đổi lấy sự trường tồn bất diệt. Sau ngày hôm nay ta không còn vấn vương gì nữa, sẽ thực hiện giao ước với Linh. Chàng trai! Coi như ta cầu xin ngươi! Phen đánh bạc này ta đã cược tất cả, không còn gì để mất nữa.
- Bán linh hồn cho Linh! Này cũng được sao?
- Tất nhiên! Nhưng cái giá quá đắt!
- Thôi được! Ta đồng ý!
- Ha ha!
Đầu Thanh Long cười to rồi tung người lên không trung, một luồng sáng từ mi tâm đầu Thanh Long bắn ra chui vào mi tâm Tiêu Kỳ. Trong thân thể Tiêu Kỳ dường như có thêm một cái gì đó, nó không thể hiểu được.
- Chàng trai! Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng. Sau này hãy bỏ chữ Mộ trong tên của ngươi đi, nếu sinh ra đã làm một quân cờ thì hãy trở thành một quân cờ hùng mạnh vững chắc như một ngọn núi. Tiêu Kỳ! Ha ha!
Thân thể Đầu Thanh Long trở nên mờ ảo, tiếng nói cũng trở nên xa xăm rồi biến mất.
- Tiêu Kỳ ư? Ta tên như thế mà!
Tiêu Kỳ bước lại gần đầu rồng bằng ngọc. Cảm ứng thấy nó muốn làm gì, đầu rồng bằng ngọc há miệng ra. Quả trứng to bằng đầu người rơi vào tay nó rồi vỡ vụn ra. Bên trong là một nữ hài đang cuộn tròn ngủ ngon lành. Trên người mặc một cái yếm.