Tận Thế Đàn Thú

Chương 11



Sau  khi Corey tắm rửa xong, bước chân trầm ổn đi vào phòng ngủ, cả người mang theo một trận mùi thơm cây cỏ tươi mát mà vào.

Lâm Gia đã sớm thay xong áo ngủ bằng tơ lụa mà Healy chuẩn bị cho cô, trong lúc Corey tắm rửa, cô ngồi ở bên giường, câu được câu không nói chuyện với Healy.

Healy rất là cố chấp, anh theo quy định pháp luật cận thân hộ vệ —— bắt buộc bên người Lâm Gia bất cứ lúc nào cũng phải có người bảo vệ, cố ý trong lúc Corey tắm rửa ở lại phòng ngủ bảo vệ Lâm Gia. Gặp phải một người cổ hủ như vậy, Lâm Gia thật là không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.

Có Healy ở bên cạnh, Lâm Gia lo lắng chỉ cần mình nằm xuống giường, thì tên thanh niên sức trâu này khẳng định sẽ lại lấy quy định gì đó ra để lừa cô, đúng lý hợp tình lên giường cùng ngủ. Cho nên mặc dù cô đã rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng không có đi ngủ trước.(Thanh niên sức trâu: raw dịch ra như vậy, convert là lăng đầu thanh)

Không biết vì sao, lúc nhìn thấy Corey bước vào phòng ngủ, tâm tình Lâm Gia phút chốc yên tâm lạ thường.

Trên bờ vai dày rộng lớn của Corey đắp một cái khăn mặt, mái tóc ngắn màu đen ướt sũng đang từng giọt nhỏ xuống, trên trán còn vươn vài giọt nước. Anh mặc áo ngủ bằng vải bông màu xám rộng rãi, vạt áo hơi mở ra được thắt lưng tùy ý thắt tại bên hông gầy gầy mà khỏe mạnh của anh, lộ ra lồng ngực tinh tráng màu đồng cổ và mấy khối cơ bụng mạnh mẽ, da thịt tinh tế căng tràn dưới ánh đèn mà tỏa ra hào quang như kim loại, áo ngủ không dài chỉ vừa đủ che khuất cặp mông căng tròn mà hữu lực của anh, lộ ra đôi chân hẹp dài cường tráng.

Corey nhìn thoáng qua Lâm Gia, nhẹ gật đầu với cô, sau đó nhìn Healy: " Trung úy Healy, cậu có thể đi ra ngoài rồi, tôi sẽ chiếu cố quý cô Lâm Gia thật tốt."

Healy vạn phần không tình nguyện đứng lên, chậm rì rì rời khỏi phòng ngủ, lúc đi đến cửa còn quay đầu tràn đầy chờ mong nhìn nhìn Lâm Gia, thấy cô nhìn cũng không nhìn mình thì mới thất vọng đóng cửa rời đi.

Nhìn Corey ném xuống khăn lau mặt, đi đến gần cô, Lâm Gia khẩn trương nói: "Thượng tá Corey, anh..."

"Xin yên tâm, ngài an tâm nghỉ ngơi đi." Corey như là biết Lâm Gia muốn nói gì, mỉm cười ngắt lời cô: "Chưa được ngài thực sự cho phép, tôi tuyệt đối sẽ không làm hành động vô lễ đối với ngài."

Mặt Lâm Gia đỏ lên, suy nghĩ trong lòng bị Corey nhìn thấu, có chút xấu hổ cười cười: "Thật có lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều quá."

Cô cảm thấy suy nghĩ của bản thân có chút tiểu nhân, Corey và cô nghỉ ngơi trên cùng một cái giường, bất quá là tuân theo quy định pháp luật của thế giới này thôi.

Mặc dù phụ nữ trên Địa Cầu thời đại này rất thưa thớt, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả đàn ông đều là dã thú háo sắc vừa thấy phụ nữ là liền nghĩ bậy bạ nọ kia, huống hồ đám người Corey đều là quân nhân kỷ luật nghiêm minh, cùng cô ngủ chung chắc chắn thật sự chỉ là vì muốn bảo vệ cô mà thôi.

Lâm Gia vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy thoải mái hơn, lúc trước có lẽ là do cô lo lắng quá mức rồi, gãi gãi đầu, cười nói với Corey: "Tôi ngủ đây, chúc ngủ ngon, thượng tá Corey."

Cô nằm lên giường lăn vào bên trong, kéo chăn qua đắp lên người, đưa lưng về phía Corey nhắm đôi mắt lại.

Rất nhanh đèn tắt, xung quanh lập tức chìm vào trong bóng tối, cô cảm giác được giường lún xuống, sau đó truyền đến một loạt tiếng động nhỏ, xong liền không có động tĩnh gì nữa.

Một hồi lâu sau vẫn không nghe được động tĩnh gì, rốt cục Lâm Gia mới thả lỏng tâm tình, mày đang nhíu lại dần dần buông ra, cô thả lỏng thân thể đã co cứng,  sau đó lập tức cảm thấy mệt mỏi lan ra toàn thân, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Nghe được Lâm Gia phát ra hô hấp đều đều, Corey ở bên cạnh nằm đưa lưng về phía cô lúc này mới thả lỏng thân thể đang căng thẳng, mở mắt ra lặng lẽ thở một hơi.

Bởi vì không muốn Lâm Gia sẽ quá mức khẩn trương nên Corey vẫn duy trì cùng một tư thế không dám động, mãi đến khi xác định Lâm Gia đã ngủ, anh mới dám thoải mái cử động tay chân.

Corey thật cẩn thận xoay người lại, nhìn về phía Lâm Gia.

Corey chưa từng cùng phụ nữ ngủ qua, một chút tiếp xúc thân mật cũng chỉ có năm đó đi vũ hội phải cùng bạn gái được chỉ định nhảy một khúc. Anh biết người bạn gái kia là do cấp trên cố ý an bài một lần ngợi khen, chỉ cần anh nguyện ý, có thể tận tình hưởng thụ một lần kết hợp vui vẻ. Nhưng anh đối với người phụ nữ đó không có cảm giác gì, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách với cô ta.

Nhưng mà hiện tại Lâm Gia nằm bên người anh thì không giống như vậy, Corey không biết nói như thế nào về cảm giác với Lâm Gia.

Lần đầu gặp mặt, anh kinh diễm bởi vẻ ngoài xinh đẹp của Lâm Gia, đồng thời càng thêm thưởng thức lúc cô gặp phải nguy hiểm mà vẫn có thể bình tĩnh ứng xử. Mặc dù sợ hãi, bất luận phải đối mặt với loại hoàn cảnh nào đi nữa, cô gái này vẫn chưa bao giờ biểu lộ một chút cảm xúc tiêu cực. Cô luôn cố gắng tìm mọi biện pháp bảo vệ hai con mãnh thú nuôi từ nhỏ, trên đường đi cũng không khóc không nháo, im lặng nghe theo quân đội an bài, phối hợp kiểm tra.

Cô có ranh giới của mình, hiểu được phải tôn trọng nam nhân cũng rất tự tôn trọng bản thân mình. Làm phụ nữ, cô không cuồng vọng không tự đại, thái độ đối với các quan quân vừa không nịnh nọt cũng không ngạo mạn.

Nhớ vừa rồi Lâm Gia còn đỏ mặt với anh, khóe miệng Corey không kìm được cong lên, đáy lòng nổi lên một cảm giác mềm mại không nói nên lời.

Trong nhận thức của anh, phụ nữ bình thường đã quen thậm chí hưởng thụ được cận thân hộ vệ bảo hộ bên người, duy chỉ có mỗi cô Lâm Gia không biết rõ lai lịch này, cô tựa hồ rất không tình nguyện nhận loại bảo vệ này, cố vắt hết óc nghĩ biện pháp tránh né, kết quả vì không có cách gì trốn tránh được mà phiền não. Bất quá, cô như vậy ngược lại rất là đáng yêu...

Thành phố dưới đất vào buổi tối sau khi tắt đèn trong phòng ngủ thường rất ít ánh sáng, kỳ thật Corey không thấy rõ lúc ngủ Lâm Gia trong như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng nằm nghiêng của cô. Nhưng với anh thì diện mạo của Lâm Gia lại càng ngày càng hiện ra rõ nét ở trong đầu, dần dần chiếm cứ tất cả suy nghĩ của anh.

Lâm Gia cảm giác mình đã ngủ thẳng một hơi tới sáng, lúc cô rời giường thì thấy Corey đang ngồi trên sô pha ở bên giường uống cà phê, anh ăn mặc chỉnh tề thần thái sáng láng, hiển nhiên đã dậy từ rất lâu.

Corey thấy cô đã tỉnh nên buông cà phê xuống, cầm lấy quần áo mới đã sớm chuẩn bị tốt ở bên cạnh, đứng dậy đi đến bên giường: "Quý cô Lâm Gia, tối hôm qua ngủ ngon chứ?"

Lâm Gia có chút ngượng ngùng cười cười với anh: "Uh, ngủ rất ngon."

"Vậy là tốt rồi." Corey cầm quần áo đặt lên giường: "Đây là quần áo chuẩn bị cho ngài. Một chút nữa quý cô Tân Hiểu sẽ đến đây mang ngài đi dùng bữa sáng, ngài mau chuẩn bị một chút."

Ánh mắt Lâm Gia lóe lên, muốn đi gặp Ngân Hổ phải được tướng quân Clermont đồng ý, cô cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là nhờ Tân Hiểu hỗ trợ, mặc kệ có thể thành công hay không, cô cũng nhất định phải cố gắng thử xem.

Tắm rửa buổi sáng cũng là Corey đi cùng, trong phòng tắm sương mù lượn lờ, Lâm Gia cởi ra quần áo ngủ, thả mái tóc ra, dùng khăn tắm bao thân thể lại rồi chậm rãi bước vào trong ao, mãi đến khi nước ấm tràn qua gáy, mới cởi bỏ khăn tắm bắt đầu tẩy rửa.

Buổi sáng hôm qua khi tắm rửa bởi vì có Healy ở bên cạnh nên cô rất  khẩn trương liều mạng, tắm rửa cực kì vội vàng, nhưng sau đó lại cảm thấy cả người cứ như vẫn chưa được rửa sạch sẽ nên rất khó chịu, mà hiện tại, rốt cục cô cũng có thể thoải mái nằm trong nước ngăm một lát.

Lâm Gia quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn đứng sừng sững bên ngoài tấm mành thô, thấy anh thật sự chưa từng tiến vào, tâm tình lại thả lỏng mấy phần, không khỏi âm thầm may mắn đã lựa chọn Corey.

Trái ngược hoàn toàn với Healy đầu óc cổ hủ chỉ biết tuân theo chủ nghĩa phục vụ và làm việc, Corey xử sự linh hoạt hơn rất nhiều, vì người đó có vẻ như một quý ông thật thụ, ít nhất anh sẽ chú ý đến suy nghĩ của cô, không làm cô cảm thấy quá khó xử, có anh làm cận thân hộ vệ thật là tốt, chắn đi không ít phiền toái.

Corey đứng thẳng tắp đưa lưng về phía bể tắm, tuy rằng giờ phút này anh không nhìn thấy Lâm Gia, nhưng nghe được từ phía sau truyền đến tiếng nước và âm thanh Lâm Gia lơ đãng phát ra thoải mái ngâm nhẹ, ngửi được hương hoa hồng của sữa tắm, trong đầu đã không kiểm soát được mà vẽ ra hình dáng da thịt trơn bóng yểu điệu tuyệt mỹ của cô đang tắm trong ao, lập tức anh cảm thấy cả người khô nóng không chịu nổi, muốn vén rèm lên vọt vào nơi đã làm dục vọng của anh càng ngày càng mãnh liệt.

Corey cả người cứng ngắc căng thẳng, hốc mắt dần dần nhiễm màu đỏ tình dục, trán chảy ra từng giọt mồ hôi, theo thái dương mà rơi xuống, trong lòng bàn tay đang nắm chặt thành quyền đã sớm ướt đẫm.

Corey cắn răng nhắm mắt lại hít sâu vài cái, buồn bực khó chịu cởi một cúc áo ra, trong cơ thể giống như bị lửa nóng thiêu đốt, dưới bụng cảm giác trướng đau càng ngày càng mãnh liệt, anh đã sắp nhẫn nại không nổi.

Không có cách gì tiếp tục áp chế được tình dục trong cơ thể đang mãnh liệt mà lên, Corey than nhẹ một tiếng, rốt cục kéo khóa kéo dưới quần xuống, tay lớn lặng yên cầm cái gì đó màu đỏ tím vừa nhảy ra, nơi đó đã sớm căng trướng không chịu nổi, anh cấp tốc hoạt động tay của mình...

" Thượng tá Corey, tôi tắm xong rồi." Lâm Gia bước đi ra, cô thay bộ quần áo khác, lần này Tân Hiểu chuẩn bị cho cô một chiếc váy ngắn tay màu hồng nhạt được thắt lưng màu lá sen cột ở bên eo.

Lâm Gia sửa sang lại quần áo, nâng mắt ngại ngùng cười với Corey.

Hô hấp của Corey trong nháy mắt chậm lại, ánh mắt giằng co không ngừng quét trên người Lâm Gia, chiếc váy hồng nhạt ngắn tới đầu gối càng tôn lên những đường nét của cô, so với hôm qua còn xinh đẹp hơn vài phần,  trên người cô mang theo hương hoa hồng mê người, vì vừa tắm rửa xong nên da thịt sáng bóng oánh nhuận, giống như bóp nhẹ một cái cũng có thể chảy ra nước, hai má đỏ hồng như được đánh phấn, mi dài cong vút vẫn còn đọng chút nước, đôi mắt đen láy long lanh đó đang nhẹ nhàng nhìn anh.

Corey mở to đôi mắt, chỉ cảm thấy máu toàn thân cấp tốc hội tụ xuống bụng, hô hấp gần như tạm dừng.

Lâm Gia thấy ánh mắt Corey lóe sáng, nhìn mình một câu cũng không nói, không được tự nhiên kéo kéo váy, cười nói với Corey: "Quý cô Tân Hiểu khẳng định đã sớm đến rồi, chúng ta đi ra đi." Nói xong xoay người đi đến cánh cửa.

Corey bỗng nhiên nói: "Xin chờ một chút." Lâm Gia dừng lại, khó hiểu nhìn anh.

Corey đi đến phía sau cô, kéo xuống cái khăn đang quấn trên đầu cô, vén mái tóc mềm nhẹ của cô ra sau tai, ngón tay thô ráp cố ý hay vô tình lướt qua tai sau và da thịt trên cái cổ mẫn cảm của cô.

Corey cúi đầu, dán bên tai cô nhẹ giọng nói: "Ngài đã quên tháo khăn trùm đầu." Hơi thở ấm áp lướt qua trên cổ Lâm Gia, lồng ngực dày rộng rắn chắc gần như ép sát lên lưng cô.

Khoảng cách gần như thế, Lâm Gia hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của riêng anh.

Corey thật sự đứng rất gần cô, anh có thể nhìn rõ lỗ tai phấn nộn của Lâm Gia trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, khóe môi hơi hơi cong lên, sau đó lùi lại phía sau một bước đụng đụng cánh tay Lâm Gia: "Được rồi, chúng ta đi dùng điểm tâm thôi."

Lâm Gia sờ sờ hai má nóng bỏng, gật gật đầu: "Ân..."

Tân Hiểu quả nhiên đã sớm chờ trong phòng khách, thấy Lâm Gia đi ra, liền tươi cười chào đón, đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi mới thân thiết vòng tay qua tay cô: "Thật sự là mỹ nhân, cô là người xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp đó!"

Lâm Gia thẹn thùng cười cười, cô thật sự cũng không rõ mình có bao nhiêu xinh đẹp: "Phu nhân, ngài quá khen, tôi cũng không phải mỹ nhân gì đâu."

Tân Hiểu kéo cô đi ra ngoài cửa: "Tôi nói thật mà, không phải là lời xã giao đâu, phụ nữ xinh đẹp tôi từng gặp qua không ít, trong đó chỉ có Clover là có thể cùng cô so sánh."

Trong lòng Lâm Gia vẫn đang vướng bận chuyện khác, không muốn cùng cô ấy tiếp tục cái vấn đề dung mạo rối rắm này thêm nữa, cô nói sang chuyện khác: "Phu nhân, tôi biết là rất đường đột, nhưng tôi muốn nhờ ngài giúp một chuyện."

Tân Hiểu mỉm cười nói: "Chuyện gì?"

Lâm Gia mím mím môi, nhanh chóng tìm từ thích hợp, trịnh trọng nói: "Là như thế này, hôm qua vừa cứu về một con hổ trắng, nó là được tôi từ nhỏ nuôi nấng trưởng thành, tên là Ngân Hổ. Buổi tối hôm trước Ngân Hổ vì cứu tôi mà bị thương. Nghe nói virus zombie trong cơ thể nó có dấu hiệu phát tác, theo quy định tôi không có cách gì gặp nó. Nhưng là, ngày mai tôi phải rời khỏi nơi này đến thủ đô, nếu như Ngân Hổ không thể đương đầu đến phút cuối, tôi chỉ sợ về sau sẽ không bao giờ thấy được nó. Phu nhân, ngài có thể giúp tôi nói với tướng quân không, cho phép tôi đi gặp nó một lát, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng được."

Tân Hiểu vẫn là mỉm cười nhìn chăm chú vào cô, chỉ là chậm rãi buông lỏng tay cô ra: "Cô gái, tuy rằng tôi là bạn đời của tướng quân Clermont, nhưng cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của anh ấy. Một lát nữa, tướng quân Clermont sẽ dùng bữa sáng cùng chúng ta, cô muốn nói cái gì thì trực tiếp nói với anh ấy đi."

Nhìn thấy ánh mắt của Tân Hiểu hoàn toàn không có chút độ ấm nào, lòng Lâm Gia liền trầm xuống, cũng không phải là cô để ý đến sự xa cách của Tân Hiểu, mà là sợ hãi cuối cùng vẫn không được gặp Ngân Hổ.

Trong lòng Lâm Gia hậm hực, trên đường đi cũng không nói nữa, Tân Hiểu cũng không chủ động bắt chuyện với cô.

Đến cửa nhà ăn, Corey thừa dịp người khác không chú ý, đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói: "Cô đi xin Hoffman đi, cậu ta là người của thủ đô, có đặc quyền xử lý động vật bị nhiễm bệnh."

Nghe vậy đôi mắt Lâm Gia liền sáng lên, cảm kích ngẩng đầu nhìn Corey. Corey cũng hướng cô cười cười, xoay người nhường đường cho cô.

Bởi vì tướng quân Clermont còn chưa đến, mọi người cũng không thể ăn trước, nên đành phải ngồi chờ. Một lát sau, Clermont mới vội vàng chạy tới, theo sát phía sau là Hoffman.

Nhưng hai người cũng không phải đến để dùng bữa sáng, vẻ mặt Clermont nghiêm túc, hắn nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói: " Tối hôm qua thiếu tá Devic của khu B10 bị thương được cứu trở về thì tất cả cơ quan đã bị suy kiệt toàn diện, cậu ta gặp kỳ tích mà tiếp tục gắng gượng được đến giờ, nhưng các cơ quan nội tạng trong cơ thể cậu ta lại xuất hiện biến hóa làm người ta khó có thể tin. Mới vừa rồi tôi và thượng tá Hoffman thương nghị một chút, quyết định đưa cậu ta và con hổ trắng kia đến sở nghiên cứu dịch bệnh ở thủ đô, vì thế khu D9 sẽ phái ra một quân đoàn bộ binh để hộ tống tổ đặc phái trở về thủ đô."

Tân Hiểu kinh ngạc đứng dậy hỏi: "Vì sao ngay cả hổ trắng cũng phải đưa đi? Khu D9 là nơi chuyên nghiên cứu virus động vật zombie, hổ trắng kia ở lại chỗ này quan sát không phải tốt hơn sao?"

Clermont nhíu nhíu mày, nhìn Hoffman.

Hoffman mặc quân phục màu trắng thẳng thóm sạch sẽ, sắc mặt rất là mỏi mệt, đôi mắt che kín tơ máu. Anh xoa xoa mi tâm, kiên nhẫn trả lời: "Bởi vì con hổ trắng đó cực kì đặc biệt, nó đích thực đã bị nhiễm virus zombie, nhưng cho tới bây giờ virus còn chưa có thể ăn mòn thân thể nó, ngược lại các tế bào hồng cầu trong cơ thể nó sinh ra hiện tượng dung hợp khác thường, chúng tôi phát hiện loại biến dị này đang ảnh hưởng đến kết cấu gien của con hổ trắng, tình huống cực kì quỷ dị. Trước mắt tình trạng thân thể của con hổ trắng đó đã vượt qua phạm vi nghiên cứu virus động vật zombie của khu D9, cho nên phải đưa đến thủ đô quan sát nghiên cứu."

Sau khi Hoffman nói xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị.

Hoffman đi đến trước mặt Lâm Gia: "Quý cô Lâm Gia, hiện tại cô có thể đi gặp hổ trắng của cô. Tôi nghĩ có cô ở đó, đối với việc nghiên cứu hổ trắng sẽ tiến hành thuận lợi hơn."

Thấy Lâm Gia kinh hỉ đứng lên nhìn mình, vẻ hậm hực trên mặt lúc nãy của cô đã giảm đi rất nhiều, ánh mắt Hoffman trở nên nhu hòa, nhẹ giọng nói: " Trên đường đến thủ đô, chúng tôi còn cần sự trợ giúp của cô."

Cách cửa kính thủy tinh dày được lưới sắt quấn quanh, Lâm Gia đứng ở ngoài cửa kính, nhìn chăm chú vào Ngân Hổ bị vòng sắc cố định bốn chân nằm ở trên bàn giải phẫu để theo dõi, trong mắt tràn đầy vẻ buồn rầu.

Ngân Hổ vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu, sau khi virus zombie phát tác, nó vẫn không ngừng sốt cao. Dụng cụ đo nhiệt độ cơ thể của Ngân Hổ trước mắt đã đạt tới 43 độ C, nó thoạt nhìn rất khó chịu.

Số liệu các hạng mục kiểm tra triệu chứng bệnh đều vượt qua tiêu chuẩn bình thường vài phần, cơ quan nội tạng không có xuất hiện dấu hiệu hư thối, ngay cả máu cũng không có xuất hiện tình trạng bị nhiễm virus zombie mà mất đi hoạt tính, ngược lại bởi vì virus zombie xâm nhập vào máu mà các tế bào hồng cầu sinh ra biến đổi nhanh, sức sống cũng tăng nhiều.

Quá trình virus zombie và tế bào hồng cầu dung hợp biến dị mang đến cho Ngân Hổ thật lớn thống khổ, mà nguyên nhân dung hợp biến dị thì căn bản tra không ra.

Vài người nghiên cứu viên mặc đồ phòng hộ đang vây quanh Ngân Hổ làm kiểm tra, Hoffman cũng ở trong đó, anh cùng người nghiên cứu viên nói chuyện với nhau, hai hàng lông mày nhăn lại, vẻ mặt ngưng trọng, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Gia một cái, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trong đó còn mang theo thâm trầm nghi hoặc.

Lâm Gia không có chú ý ánh mắt của Hoffman, kể từ lúc cô bước chân vào đây đến giờ, tầm mắt chưa từng rời khỏi Ngân Hổ.

Trong lòng cô rất khó chịu, trước đây lúc Ngân Hổ và Tatu bị bệnh, đều là do cô tự mình chăm sóc trị liệu, nhưng mà bây giờ, cô chỉ có thể bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ, bất lực nhìn nó đau đớn lại đau đớn.

Hoffman nói với cô, không có cách gì kết luận tình huống trước mắt của Ngân Hổ rốt cuộc là tốt hay xấu, cũng không có cách gì đoán trước Ngân Hổ có thể sống sót hay không. Sau khi dị biến Ngân Hổ sẽ biến thành bộ dáng gì, trước mắt nghiên cứu viên cũng chưa biết, nhưng nếu như trong quá trình dị biến không có cách nào khống chế được nó, quân đội sẽ áp dụng biện pháp cũ-chính là giết nó.

Lâm Gia hít sâu một hơi, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, đôi mắt dùng sức chớp chớp, cố gắng bức nước mắt sắp tràn ra trở về, tay đặt trên cửa kính thủy tinh siết lấy lưới sắt, trong lòng không ngừng cổ vũ Ngân Hổ.

Corey đứng phía sau Lâm Gia, yên lặng nhìn ngón tay thon dài của cô, cực lực khắc chế xúc động muốn ôm thân thể mảnh khảnh mềm mại của cô vào trong ngực.

Anh nhìn ra được, Lâm Gia là loại người trong cứng ngoài mềm, nội tâm cô cũng không yếu đuối, không cần sự đồng tình hay an ủi vô nghĩa, nhưng cho dù là vậy, thì mỗi khi anh nhìn thấy Lâm Gia như thế, vẫn không kiềm chế được khát vọng muốn tới gấn cô, muốn ôm lấy cô mà an ủi.

Loại ý nghĩ này làm cho chính Corey cũng cảm thấy rất kinh ngạc, mới có thời gian hai ngày ngắn ngủi, anh như thế nào lại trở thành bộ dạng chấp nhất không muốn buông tay Lâm Gia?

Trong lúc Corey đang nghi hoặc không biết làm sao, thì đột nhiên Ngân Hổ phát ra một tiếng rống lớn, thân thể cao lớn nặng nề run rẩy vài cái, giãy giụa làm cho vòng sắt vang lên mấy tiếng loảng xoảng.

Ngoại trừ Hoffman, còn lại vài người nghiên cứu viên đều hoảng sợ lùi lại phía sau.

Ngân Hổ dồn dập thở phì phò, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ trầm trọng, toàn thân căng thẳng không khống chế được mà co rút, từng khối từng khối  bắp thịt nhô lên, vòng sắt cố định bốn chân nó bị nó dùng sức vùng vẫy mà bắt đầu lỏng ra.

Chỉ chốc lát sau, hô hấp Ngân Hổ càng trở nên dồn dập, tiếng gầm rú càng ngày càng thống khổ, lông trên bụng phập phồng kịch liệt, toàn bộ thân thể không khống chế được co rút liên tục, chỗ miệng vết thương trào ra một dòng chất lỏng màu đỏ tím, vòng sắt cố định chân trước bên trái bị nó giựt mạnh mà nứt toạc ra, đinh ốc bay nhanh ra ngoài.

Nhóm nghiên cứu viên sợ tới mức hét ầm lên, ai cũng đều muốn thoát khỏi phòng bệnh, Hoffman móc súng lục ra nhắm ngay phía Ngân Hổ, hét lớn với đám người sắp xông ra ngoài kia: "Không cần hoảng! Lập tức tiêm cho nó một liều thuốc mê! Nếu vẫn không được, tôi sẽ nổ súng giết nó!"

Nhìn thấy súng lục trong tay Hoffman, rốt cuộc Lâm Gia không thể nhịn được nữa, cô vỗ cửa kính hô lớn: "Ngân Hổ! Ngươi mau bình tĩnh lại cho ta! Ngân Hổ! Có nghe thấy không!" Thân thể Ngân Hổ mạnh mẽ chấn động một cái, hai mắt rõ ràng đang nhắm chặt lại lập tức mở ra, đôi mắt màu đỏ vội vàng tìm kiếm ánh mắt Lâm Gia, vừa vặn chống lại tầm mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.