Tận Thế Đàn Thú

Chương 32



Hoffman dùng dây lưng cố định Ngân Hổ ở trong ngực Lâm Gia, sau đó cũng cố định Tatu giống y như vậy vào trong lòng mình. Lâm Gia không nhịn được liếc mắt nhìn anh, rất không khỏi nghĩ đến hai từ ‘vú em’. (=)))

Hoffman chỉ huy nhân viên y tế, nắm chặt thời gian, cố gắng thu thập một chút thuốc men và các dụng cụ y tế dễ mang theo. Ngộ nhỡ, xe y tế bị phá hủy, thì những thứ đồ này sẽ trở nên vô cùng trân quý, có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. 

Bên ngoài, tiếng bom đạn càng ngày càng gần, xem ra bọn cướp đã công phá thành công đoàn xe thiết giáp của bọn họ, bây giờ đang tiến về phía bên này. 

Xe tăng loại nhỏ cuối cùng cũng đánh lui được bầy zombie mở ra một con đường, xe y tế lần nữa phát động, cấp tốc hướng về thành phía Nam chạy như bay.

Mắt thấy đoàn xe đã đi đến đầu thành phố York, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng bom đạn dày đặc, vô số đạn pháo rơi xuống, làm cho mặt đất nổ thành từng cái hố sâu, một chiếc xe Jeep chạy theo xe y tế không xa bất hạnh bị pháo đạn bắn trúng, âm thanh nổ tung làm cho xe y tế lay động kịch liệt.

Đúng vào lúc này, một quả bom rơi vào phía trước bên phải xe y tế, khiến mặt đất nổ thành một cái hố to, mãnh vụn đá vỡ bay lên đầy trời.

Corey cấp bách xoay tay lái về phía bên trái nhưng vẫn không thể tránh khỏi chấn động mà quả bom khổng lồ kia gây ra, bánh xe tách khỏi mặt đất, thân xe nghiêng qua một bên, thiếu chút nữa đã lật xe. Mấy giây sau, thân xe rốt cuộc cũng nghiêng trở về mặt đất, buồng xe chấn động   nặng nè mấy cái, mới ổn định lại.

May là trước đó, những người trên xe đã nghĩ ra biện pháp cố định lại thân thể, cho nên không có ‘người ngã ngựa đổ’ giống như lần trước.

Thế nhưng vui mừng chưa được mấy giây, Corey nhìn thấy một tia lửa từ kính chiếu hậu bên tay trái, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm thực chiến, anh lập tức phản ứng theo bản năng, nhưng chỉ kịp đạp thắng xe lại, khó khăn lắm mới tránh được Rocket (hỏa tiễn) gần như bay vào thân xe. Trong lúc buồng xe vẫn còn đong đưa qua lại không ổn định, thì một trái bom rơi xuống địa phương cách xe y tế không xa, xe y tế không thể chống đỡ được khi bị bom liên tiếp oanh tạc, bánh xe bên trái hoàn toàn tách khỏi mặt đất, thân xe nghiêng đến mức tận cùng. Cho dù kỹ thuật lái xe của Corey có vô cùng xuất sắc đi nữa, cuối cùng vẫn không thể tránh thoát số phận lật xe một lần nữa.

Mặc dù, không có cách nào tránh khỏi số phận lật xe, nhưng trong lúc nguy cấp nhất Corey vẫn nắm chặt lấy tay lái, toàn lực đạp thắng, xe y tế không có bị lật ngay lập tức, mà là thân xe nghiêng về một bên, chỉ dựa vào bánh xe bên phải, sau khi trượt đi được một khoảng, mới ngã lật xuống trên mặt đất, cố gắng của anh làm cho xe tránh được không ít chấn động. 

Trong một thoáng khi xe bị lật, Lâm Gia nhắm chặt hai mắt, thân thể cuộn tròn bị Cain ôm lấy, hai cánh tay ôm chặt lấy dây lưng cố định hổ con trắng như tuyết ở trong lòng mình.

Sau một hồi ‘trời đất quay cuồng’, cả người cô nặng nề nện lên vách xe, thân thể truyền đến đau đớn kịch liệt, lồng ngực giống như bị một tảng đá lớn ngăn chặn, hít thở không thông, nhất thời mất đi ý thức.

Nhưng chỉ sau vài phút, Lâm Gia liền khôi phục lại tri giác, việc đầu tiên cô làm khi mở mắt chính là kiểm tra tình trạng của Ngân Hổ. 

Trên người hổ trắng nhỏ không có vết thương. Nó an tĩnh ngủ mê man, bụng nhỏ phập phồng nhanh chóng, nhiệt độ sốt cao, rất nhanh xuyên thấu qua quần áo, truyền tới cơ thể cô. 

Lâm Gia nhìn Ngân Hổ không có việc gì, trong lòng cảm thấy may mắn, lúc này cô mới ý thức được rằng mình đang được bảo hộ trong một lòng ngực rắn chắc, vững vàng.

Cain ôm lấy cô, bảo hộ chặt chẽ ở dưới thân, cánh tay cường tráng  giữ chặt cánh tay cô, giống như bức tường phòng hộ ngăn cản những tổn thương ở bên ngoài. 

Một giọt chất lỏng ấm áp, sềnh sệch chợt nhỏ xuống ở trên trán cô, theo huyệt thái dương chảy đến khóe mắt trái, chốc lát sau mắt trái cô đã là một mảnh máu đỏ.

"Cain!!" Lâm Gia kinh hãi, lo lắng kêu một tiếng nhưng không có được Cain đáp lại.

Cô cố hết sức cử động cơ thể, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Cain nhắm nghiền, gần huyệt thái dương có một vết thương dài, máu tươi chảy xuống khuôn mặt anh, ngưng tụ ở dưới cằm, rơi vào trên mặt cô.

Trên lưng Cain bị một chiếc xe đẩy bằng kim loại đè lên. Cửa kiếng ở phòng giải phẩu vào lúc xe lật đã vỡ vụn, vô số mãnh vỡ đâm vào bả vai và cánh tay anh. Máu tươi từ trong cổ áo mở rộng chảy đến khuỷu tay rỉ ra ngoài, nhìn thấy tình cảnh như vậy Lâm Gia vô cùng sợ hãi.

Nếu không có Cain bảo vệ thì chiếc xe đẩy sẽ trực tiếp nện vào trên người cô, chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Khóe mắt Lâm Gia chua xót, nhưng cô không có thời gian để khổ sở, giật giật tứ chi đang chết lặng, không có cảm thấy cái loại đau đớn khi bi gảy xương.

Cô xoay người, cố gắng thoát khỏi lòng ngực Cain, dù có làm gì đi nữa cũng cạy không ra cánh tay đang ôm chặt lấy mình. Cô lo lắng Cain bị mảnh kiếng vỡ đâm trúng động mạch, nên không dám dùng sức quá lớn.

Trong lúc cô đang lo lắng, thì một cánh tay trắng trẻo đột nhiên đè lại bả vai của cô, trên cánh tay kia cũng cắm hai mảnh kiếng vỡ.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn, hết sức bình tĩnh của Hoffman: "Chớ lộn xộn, để cho tôi tới."

Lâm Gia không dám tiếp tục cử động, vội vàng nói với Hoffman: "Trước kiểm tra xem Cain có bị tổn thương động mạch hay không?"

Hoffman nhổ hết mảnh kiếng vở trên mu bàn tay, không thèm cầm máu, đẩy xe đẩy đang đè trên người Cain ra, nhanh chóng kiểm tra vết thương của anh, khàn giọng nói: "Có rất nhiều vết thương, nhưng động mạch không bị thương tổn, cũng không mất quá nhiều máu."

Hoffman nâng thân thể Cain lên, nhìn An Đức còn đang chóng mặt mới vừa đứng dậy hô: "Mau tới giúp tôi một tay!"

An Đức chỉ bị thương nhẹ, nhìn thấy thảm trạng của Cain mà giật mình, vội vàng nghe theo chỉ thị của Hoffmam, cẩn thận đẩy cánh tay đang ôm chặt Lâm Gia của anh ra, cùng Hoffman hợp lực nâng anh đứng lên, đặt vào một bên.

Hoffman nhanh chóng khẩn cấp xử lý cho Cain, trước dùng băng cầm máu, ngăn chặn bộ vị yếu hại. Lâm Gia cũng giúp một tay, rút mãnh vỡ trân vai Cain ra, băng bó vết thương kĩ lưỡng.

Devic cũng đứng lên, dựa vào thân thể cường tráng sau khi hóa thú che chở cho hai nhân viên y tế.

Bởi vì xe bị lật mà cửa xe y tế đập mãi không mở, Devic và An Đức phải cùng đá văng cửa xe ra, cho nên mọi người mới ra ngoài được. 

Lâm Gia nhặt lên một hòm thuốc nhỏ, đeo lên lưng, kiểm tra súng lục bên hông, lúc này mới ôm Ngân Hổ đi theo mọi người nhảy xuống xe.

Quân đoàn xe thiết giáp và xe tăng bày ra đội hình phòng ngự tiến hành phản kích, kìm hãm sự tấn công mạnh mẽ của đoàn Tật Phong, người trong quân đoàn nhân cơ hội này cấp cứu cho các chiến hữu bị thương.

Corey và Healy được chiến hữu từ trong buồng lái cứu ra ngoài, mang lên một chiếc xe thiết giáp hạng nặng, Lâm Gia và Hoffman cũng đi theo.

Bởi vì xe y tế lật về phía bên phải, nên thương thế của Healy ngồi ở vị trí kế bên ghế lái tương đối nghiêm trọng, may mắn có đội mũ sắt phòng hộ cho nên cổ không có bị tổn thương trí mạng, nhưng cánh tay phải cùng bắp chân phải đều bị gãy xương, trên thân thể cũng có rất nhiều vết thương khác.

Tình trạng của Corey thì tốt hơn một chút, nhưng thương thế cũng không nhẹ.

Nhân viên y tế vội vàng vì những quân nhân bị thương nghiêm trọng mà khẩn cấp tiến hành cầm máu và băng bó.

Bị tập kích mấy lần đã làm cho quân đoàn bị thương nghiêm trọng, trang bị và hỏa lực đều không bằng bọn cướp Tật Phong, dù có liều mạng cũng không đỡ được thế tấn công mãnh liệt của đối phương, quân đoàn liên tiếp thất bại.

Hai bên giao hỏa không tới 15 phút đồng hồ, bị bầy zombie đuổi theo, cho nên cả hai đều bị chúng nó công kích. 

Hỏa lực của bọn cướp sa mạc rất mạnh, rất nhiều zombie chết trong tay chúng, vì thế đám zombie công kích ngược lại Quân Đoàn Đặc Chủng có hỏa lực kém hơn. 

Quân đoàn bị bao vây tứ phía, càng ngày càng khó chống đỡ được.

Quân đoàn xe thiết giáp hoặc là bị lửa đạn đánh trúng, hoặc là bị bầy zombie phá tan cửa sổ giết chết. Xe thiết giáp bị hư hại và hài cốt của zombie chất đầy trên đường, mặt đường bị pháo đạn hủy hoại nghiêm trọng, trở ngại tốc độ di chuyển của quân đội.

Tình thế càng ngày càng nguy hiểm, Corey đẩy nhân viên y tế đang băng bó vết thương trên đùi anh ra, cầm lên bộ đàm của một quân nhân khác, đưa ra mệnh lệnh cho đoàn xe: "Tất cả xe thiết giáp lưu lại che chở quân đoàn; xe tăng không cho phép đối chiến cùng bọn cướp sa mạc nữa, lập tức rút lui mau!"

Nhìn về phía Hoffman, ánh mắt anh lộ ra kiên định và quyết tuyệt: "Thượng tá Hoffman, anh mang Lâm Gia và những người bị thương lên xe tăng đi!"

Lời còn chưa nói hết, trong bộ đàm lại truyền ra một trận tiếng ồn ào chói tai, sau đó chỉ nghe thấy giọng nói lo lắng, đứt quãng của một người đàn ông truyền tới: "Trưởng quan! Tôi là thượng úy của đội xe tăng Âu Lợi. Hỏa lực của bọn cướp quá mạnh, toàn bộ bầy zombie đều quay lại công kích chúng tôi, trong đó còn có vài con zombie cao cấp, đội xe tăng bị giữ chặt, tạm thời không có cách nào rút về……"

Sau một tiếng nổ mạnh, trong bộ đàm truyền đến một mảnh manh âm, không còn nghe thấy giọng nói nào nữa.

Corey trợn tròn hai mắt, cực kỳ tức giận, trước mắt anh một mãnh máu đỏ, anh nhắm hai mắt lại, cắn răng nói: "Lập tức lái xe, toàn lực lao ra khỏi thành phố York, một khắc cũng không được chậm trễ!" Nếu không đợi được xe tăng quay đầu lại trợ giúp, chỉ có thể dốc hết toàn lực mà liều mạng, có lẽ còn có một con đường sống. 

Đoàn xe không có cách nào dùng hết tốc độ tiến về phía trước, hai mươi mấy con zombie đang công phá phía sau nhào tới.

Có hai con zombie động vật tốc độ cực nhanh nhào tới đuôi xe, Devic ló người ra, giơ súng bắn nát đầu một con zombie trong đó. Một con khác thì nhảy lên mui xe, bổ nhào về phía anh.

Devic không kịp thay đổi họng súng, dưới tình thế cấp bách cánh tay trái toàn lực vung ra, đánh trúng vào đầu con zombie, trong nháy mắt ‘bạo tương nở hoa’, máu đen tung tóe.

Trừ Hoffman ra, những người khác bao gồm cả Devic đều ngây dại trong một khoảng thời gian ngắn.

Devic nhanh chóng hồi hồn, giơ súng máy lên, tiếp tục hướng tới zombie mà nả đạn.

"Con mịa nó, xung quanh đây có phải là làm ổ zombie hay không! Làm thế nào mà nhiều như vậy?!" Quân nhân phụ trách lái xe căm hận mắng.

Zombie liên tục không ngừng xuất hiện từ bốn phương tám hướng, chúng nó cũng không còn e ngại lửa đạn của bọn Tật Phong nữa, mà bắt đầu tấn công bọn chúng.

Bọn cướp không thể không phân ra hỏa lực để đối phó với bầy zombie, Quân Đoàn Đặc Chủng nắm chắc cơ hội này, cuối cùng cũng thoát khỏi thành phố York, đi về phía thành Khang Đinh. 

Chân trời đã dần dần sáng lên, mặc dù quân đoàn đã thoát khỏi thành phố York nhưng vẫn bị bầy zombie bao vây công kích, cho nên tốc độ khá chậm.

Lúc này, quân đoàn xe thiết giáp đã tổn thất một phần ba, đội xe tăng cũng bị phá hủy ba bốn chiếc, mà số lượng zombie chỉ tăng không giảm, thế công càng thêm mãnh liệt.

Nửa đêm bị bọn cướp tập kích và Liệt Minh Uy đột nhiên phản bội, quân đoàn còn chưa kịp nghỉ ngơi và hồi phục bổ sung năng lượng, trong lúc vội vã, chuẩn bị đạn dược thiếu thốn, tiếp tục kiên trì thêm nửa giờ, cuối cùng cũng không còn đạn nữa. 

An Đức bắn xong viên đạn cuối cùng, ném súng máy qua một bên, nhận lấy Automatic Rifle (súng tự động) Corey ném tới, nhắm ngay zombie nả đạn liên tục.

Súng trong tay Corey cũng chỉ còn sót lại ba viên đạn. Kiểm tra lại đạn dược một chút, chỉ có 10 hộp đạn thường, ba hỏa tiễn và bốn năm quả lựu đạn. 

Corey tính toán một chút, đạn dược còn dư lại, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm 10 phút.

Sau 10 phút ngắn ngủi, bọn họ không thể thoát khỏi truy kích của zombie và bọn cướp. 

Corey nhìn lướt qua Lâm Gia đang cực kì tỉnh táo ở bên cạnh, trong mắt xẹt qua một tia u ám, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, liền khôi phục vẻ sắc bén và kiên nghị ban đầu.

Corey ló người ra ngoài cửa xe, bóp cò, ngọn lửa phun ra, đốt hai con zombie còn bám trên đuôi xe cháy thành than. 

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần còn sống, anh sẽ không để Lâm Gia chết trước mặt anh.

Lâm Gia cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào họng súng không ngừng phun lửa trong tay Corey, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh. Bên tai dần dần không thể nghe được tiếng đạn pháo nào, ngược lại tiếng tim mình đập càng ngày càng rõ ràng.

Lau lòng bàn tay đầy mồ hôi vào vạt áo, cô cầm chặt lấy khẩu súng lục.

Đúng lúc ấy thì Ngân Hổ đang hôn mê trong ngực cô, đột nhiên lo lắng kêu “ô ô” vài tiếng, thân thể nhỏ bé lăn qua lăn lại, chân trước mở rộng, đạp đạp quần áo Lâm Gia, cố gắng mở mắt. (>v<, so kute)

Lâm Gia biết Ngân Hổ đang cố gắng tỉnh lại để bảo vệ mình, trong lòng cảm động vô cùng. Cô cúi đầu, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ lông mao trên cái đầu nhỏ của Ngân Hổ, ôm chặt cơ thể nhỏ bé vào trong ngực mình.

"Ngân Hổ, đừng sợ! Không cần lo lắng, không sao đâu……" Lâm Gia dán môi sát vào tai Ngân Hổ, giọng nói bị tiếng bom đạn lấn át. 

Lổ tai Ngân Hổ giật giật, từ từ ngưng giãy giụa, yên tĩnh dán chặt vào lòng cô.

Mấy con zombie nhảy lên đầu xe đều bị An Đức và Corey bắn rơi xuống đất, một lượng lớn máu đen bắn vào trên cửa sổ xe, làm cho người lái không nhìn thấy rõ được phía trước. Sau đó, thịt vụn, xương cốt của zombie mắc kẹt trong trục xe làm cho bánh xe không thể chuyển động được nữa, chiếc xe thiết giáp hạng nặng buộc phải dừng lại.

"Lập tức bỏ xe!" Corey quả quyết hạ lệnh.

Hoffman dẫn đầu mở cửa xe, kéo Lâm Gia nhảy xuống, dưới sự che chở của Devic và một quân nhân khác, chạy đến một chiếc xe thiết giáp cách đó không xa. 

Vài con báo zombie từ các phương hướng khác nhau nhào tới bọn họ với tốc độ cực nhanh. Devic không thể ngăn cản toàn bộ bọn chúng, một con zombie chạy về phía Hoffman, há mồm táp tới.

Hoffman nhanh nhẹn xoay người tránh thoát, giơ lên súng trường bắn nát đầu zombie. 

Lâm Gia kêu lên: "Cẩn thận!!"

Hoffman nghe được mấy tiếng súng vang lên, một con zombie đánh lén sau lưng anh bị Lâm Gia nổ súng bắn thủng mắt, đạn lướt qua ót anh. Zombie ngã xuống trên mặt đất, giãy giụa hai cái lại tiếp tục bổ nhào về phía anh cắn tới.

Khoảng cách quá gần, Hoffman chỉ kịp đẩy Lâm Gia qua một bên, zombie đã nhào đến trên người anh. 

"Tatu!!" Lâm Gia bị dọa, sợ đến vỡ mật, cô bóp cò súng, bởi vì quá khẩn trương mà đạn chỉ bắn trúng vai và bụng của zombie.

Zombie càng thêm điên cuồng, móng tay sắt nhọn trên vai Hoffman xé rách quần áo của anh, đâm thật sâu vào trong xương thịt.

Hoffman dùng báng súng của súng trường gắt gao chống đỡ miệng máu mở rộng của zombie, cố gắng không để cho nó cắn được mình.

Mắt thấy Hoffman sắp chống đỡ không được nữa, Devic kịp thời chạy tới, cánh tay thú dùng sức kéo chân con zombie, làm nó điên cuồng quay đầu công kích ngược lại anh.

Súng trường của Devic đã không còn đạn, anh cầm báng súng vung mạnh vào đầu zombie như lúc trước, đầu nó nhất thời “nở hoa”. Ngay sau đó, đánh một quyền vào con zombie khác đang tiến về phía anh, máu đen tanh hôi phun ra, zombie bị anh đánh văng ra xa mấy thước. 

Có thể là đã bị Devic dọa sợ, cho nên zombie bao vây xung quanh không tiếp tục công kích nữa, anh nhân cơ hội đó chạy tới trợ giúp đội xe thiết giáp khai hỏa bức lui bọn chúng. 

Mười mấy quân nhân chạy tới cứu viện, một tên có dáng vẻ khôi ngô trong số đó đi đến ôm lấy Lâm Gia lên một chiếc xe thiết giáp, mà bọn Corey cũng được những người khác dẫn lên xe khác.

Tên quân nhân kia tùy tiện nhét Lâm Gia vào chỗ ngồi sau xe, đang chuẩn bị đóng cửa xe lại.

"Thượng tá Kiều An! Chờ một chút!" An Đức vừa đuổi theo tới hô to, Kiều An cũng chỉ đành phải để cho cậu lên xe.

Cửa còn chưa đóng, xe thiết giáp liền khởi động chạy như bay.

Thân thể An Đức vốn còn chưa hoàn toàn hồi phục, một phen ác chiến làm người ta hít thở không thông xảy ra, đã làm cho cậu tiêu hao hết thể lực, lên xe liền ngồi phịch ở chỗ ngồi, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, cả người đổ đầy mồ hôi, tây chân mềm nhũn.

Kiều An cau mày, kiềm chế lửa giận của mình, ném một bình nước cho An Đức.

Lâm Gia thấy trên cánh tay An Đức có một vết thương do đạn bắn trúng, liền vội vàng mở hòm thuốc, lấy băng gạc và thuốc men ra, băng bó kĩ càng cho cậu.

An Đức “ừng ực ừng ực” uống xong hơn nửa bình nước, mới cảm thấy dễ chịu một chút. Cậu quệt miệng, đưa bình nước cho Lâm Gia, xấu hổ hỏi: "Cô có muốn uống nước hay không?"

Lâm Gia còn chưa kịp mở miệng, Kiều An đã đoạt lấy bình nước, lạnh lùng nói: "Nước không còn dư lại bao nhiêu. Phụ nữ không cần chiến đấu nên không cần uống nhiều nước như vậy."

Cấp bậc và danh vọng của Kiều An ở khu D9 cực cao, nên An Đức cũng không dám nói ra lời phản bác nào.

Lâm Gia rất rõ ràng ở trong mắt quân đội, thân phận của mình còn chưa rõ ràng, không phải tất cả các quân nhân đều giống như Corey và Cain, chăm sóc cho cô tốt như vậy.

Mặc dù cô rất khát, nhưng cô có thể chịu đựng được, chỉ là Ngân Hổ vẫn còn sốt cao không lùi, cần bổ sung nước. Lâm Gia đành phải nhỏ giọng cầu xin Kiều An: "Tôi không uống nước. Ngài có thể cho Ngân Hổ uống một chút hay không?"

Kiều An nhìn con hổ trắng nhỏ khẽ run trong ngực Lâm Gia một chút, do dự hồi lâu, nhét bình nước vào người Lâm Gia.

Lâm Gia mở nắp bình, đổ vào lòng bàn tay một ít nước, đưa tới khóe miệng Ngân Hổ nói: "Uống nước, Ngân Hổ……Ngân Hổ……" Ngân Hổ nhắm mắt lại, hít hít cái mũi nhỏ, không hề cử động.

Lâm Gia càng thêm lo lắng, đang định mở miệng của nó ra, thì rốt cuộc Ngân Hổ cũng từ từ hé miệng, đưa ra đầu lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng liếm nước trên tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.