Trong nháy mắt cửa khép lại, Ngân Hổ bỗng nhiên mở mắt ra từ trên giường nhảy xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của Lâm Gia, anh chạy nhanh như tia chớp vọt tới trước cửa khóa chốt lại.
Ngân Hổ lộ ra tươi cười đắc ý, như trút được gánh nặng thở ra một hơi, xoay người vọt tới bên giường, mở hai tay ra ôm Lâm Gia vào trong lòng, cúi đầu chôn ở hõm vai cô, dùng sức ngửi ngửi mùi thơm cơ thể của cô, hô hấp vừa vội vừa nặng: "Đừng đợi đến buổi tối có được không? Bây giờ Hổ rất muốn Gia."
Lâm Gia từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, vừa bực mình vừa buồn cười đưa tay gõ ót anh một cái: "Anh giả bộ say?"
Ngân Hổ ngẩng đầu, nháy mắt xanh thành thật nói: "Không có giả bộ, vừa rồi ở dưới lầu đầu rất choáng rất khó chịu, nhưng sau khi nằm trên giường nghỉ một lát thì tốt rồi."
Lâm Gia nghĩ nghĩ một lúc mới giật mình hiểu rõ, sau khi nửa thú hoàn toàn dị biến thì thể chất sẽ trở nên rất tốt, cơ thể không khoẻ hoặc nếu bị thương thì đều có thể tự lành trong một thời gian ngắn.
Ngân Hổ thấy cô không trả lời mà chỉ nhìn mình ngơ ngác xuất thần, vẻ mặt hơi bi thương.
Anh cúi đầu che lại môi Lâm Gia, ngậm lấy cánh môi cô trúc trắc mút vào, đầu lưỡi tiến vào cùng lưỡi của cô quấn quanh chơi đùa. Tay phải vòng phía sau thắt lưng vuốt ve cái mông căn tròn của cô, tay trái cởi bỏ cúc áo cô, bàn tay bao lấy đẫy đà, lúc nặng lúc nhẹ lúc thì dịu dàng vuốt ve, đầu ngón tay vẽ vòng trên núm vú khiêu khích.
Lâm Gia nhắm mắt lại gắt gao ôm cổ Ngân Hổ, tối hôm qua vừa mới trải qua một trận kịch liệt, cơ thể còn rất mẫn cảm. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Giống như có dòng điện từ những nơi Ngân Hổ dịu dàng vuốt ve chạy ra khắp toàn thân, tất cả đều tụ tập xuống dưới bụng, giữa hai chân truyền đến cảm giác ướt át mềm ngứa.
Trong cổ họng Ngân Hổ phát ra tiếng gầm nhẹ hưng phấn, vật cứng to lớn đẫy quần lên cao cao, để ngay trên bụng nhỏ của Lâm Gia ma sát, vội vàng tìm kiếm cửa vào.
Lâm Gia nhịn không được rên rỉ lên tiếng, hơi ưỡn ngực khát vọng càng dán sát cơ thể anh. Cô nhắm mắt lại, mi dài như cánh bướm khẽ run rẩy, bầu ngực theo hô hấp dồn dập không ngừng phập phồng.
Cô vừa hưởng thụ khoái cảm tuyệt vời Ngân Hổ mang cho đến cô, vừa nhiệt liệt hồi đáp trả anh, tinh tế nhấm nháp hương vị nam tính trong miệng anh, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, bên tai đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Nãy giờ Ngân Hổ vẫn luôn quan sát phản ứng của Lâm Gia, thấy cô rất là say mê, trong lòng liền vui sướng, động tác vô thức mạnh lên, tay trái buông vú của cô ra, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đi xuống thăm dò vào giữa hai chân cô, ngón trỏ và ngón giữa khẩn cấp hướng đào nguyên mềm mại kia nhấn một cái.
Lâm Gia ăn đau mở mắt ra, cơ thể lui ra sau tránh né ngón tay Ngân Hổ.
Ngân Hổ thấy cô né tránh, lo lắng ôm chặt lấy cô, vừa hôn mặt vừa khẽ vuốt lưng cô: "Thật xin lỗi, là Hổ không tốt, làm đau Gia."
Lâm Gia vươn ngón trỏ chọc chọc mặt anh, đôi tay để trên ngực anh, dịu dàng nói: "Ừm, có chút vấn đề nhỏ, bất quá không sao. Anh nằm xuống, để cho em tới."
Ngân Hổ vừa mừng vừa sợ, thuận theo lực đẩy của cô nằm xuống giường. Anh hoàn toàn không quan tâm tư tưởng yếu thế nam trên nữ dưới, có thể nằm hưởng thụ người yêu phục vụ mới là chuyện vui sướng nhất.
Lâm Gia nghiêng người qua, nén xấu hổ cởi bỏ dây lưng bên hông anh, lại cởi quần dài của anh ra, vật đàn ông hùng tráng cương cứng màu đỏ tím nhảy bật ra.
Cô ngừng thở, tầm mắt không khỏi chuyển qua trên ngực Ngân Hổ, hai má nóng lên. Cô không phải lần đầu tiên làm, nhưng lần nào cũng đều không dám nhìn kỹ thứ này, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thật sự cảm thấy ghê người, nhưng thứ này không như vậy, cô muốn cho Ngân Hổ thể nghiệm không giống như người khác.