Tận Thế Doanh Địa

Chương 10: 10: Lợi Hại





Vân Sam hơi ngạc nhiên: “Cô ấy thật lợi hại.

”Trong này cũng không có nhiều cô gái nhỏ có thể đánh nhau giỏi như cô ấy.

“Đúng vậy.

” Mộc Cẩn cũng cảm thấy rất vinh dự, liền cười nói: “Yến Hân từ nhỏ đã tập võ, luyện kiếm, còn lấy được giả thưởng lớn của nhiều trận đấu!”Vân Sam thấy bất ngờ: “Các người ở trong hiện thực quen biết nhau?”“Ừm.

” Mộc Cẩn gật đầu: “Chúng tôi là cùng nhau xuất phát.

”“Nghĩa là hai người hẹn cùng nhau tiến vào trò chơi?”“Cũng không hẳn là vậy.

Một tháng trước, Yến Hân tiến vào trò chơi.

Chơi một khoảng thời gian, cô ấy nói chơi trò chơi này lâu dài, cả người tinh lực dồi dào, tố chất thân thể cũng được nâng cao một cách rõ rệt, bệnh đậu mùa cũng hết, da cũng thay đổi trở nên tốt hơn, cho nên kéo tôi vào tham gia chung.


” Mộc Cẩn hỏi gì đáp nấy, dáng vẻ khá thản nhiên.

Có thể nhìn ra được, trong lời nói của cô ấy, Mộc Cẩn cũng không coi tiểu thuyết là thật mà chỉ cho là một trò chơi.

Vân Sam nhìn Mộc Cẩn, nghĩ đến một câu: Người ngốc có phúc của người ngốc! ! Một lát sau, Tạ Yến Hân đánh chết năm con thỏ da hổ, liền lên tiếng đề nghị: “Chúng ta cùng quay về doanh đi? Vừa vặn tiện đường.

”Vân Sam hết sức cảm động, sau đó từ chối: “Các người về trước đi, tôi còn muốn đi dạo chơi.

”“Cô cũng phải cẩn thận.

Chỉ cần chết một lần, liền sẽ mất đi tư cách chơi trò chơi.

” Mộc Cẩn tốt bụng nhắc nhở.

“Tôi đã biết.


”Vân Sam cũng không muốn dã ngoại ở nơi hỗn loạn này, thế nhưng trong tay không có điểm tích phân, làm gì đều không thuận tiện.

Cô từng tính toán, chỉ cần không phải đặc biệt không may, chạy bảy tám lần cơ bản có thể tích lũy đủ tài sản để lập nghiệp rồi.

Đến lúc đó cũng không cần phải mạo hiểm.

“Nếu cô đã không muốn đồng hành, vậy chúng tôi cũng không miễn cưỡng, có duyên gặp lại.

” Tạ Yến Hân dứt khoát nói.

Vân Sam suy nghĩ: “Nhìn thấy bụi hoa màu vàng nhạt kia không? Có hứng thú thì hái mang về đi.

Đó là thảo dược, có thể bán lấy tiền đấy.

”Tuy nói chỉ có trị giá 0.

5 điểm tích phân / Gốc, hái cần không ít thời gian, nhưng mà tốt xấu gì cũng có tiền.

Mộc Cẩn đưa mắt nhìn Vân Sam rời đi, hoàn toàn há hốc mồm: “Đây không phải là hoa sao? Làm sao lại biến thành thảo dược, còn có thể bán lấy tiền?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.