Nghe nói Tiêu Trệ muốn một mình ra ngoài tìm vật tư, Nghê Dương là người đầu tiên không đồng ý.
"Em đi chung với anh." Cô nhìn Tiêu Trệ, vẻ lo lắng trên mặt không thể nào giấu được.
"Cô còn phải quản lý khu Than Đá, cô không thể rời đi được, tôi đi một mình là được rồi. Ít người mục tiêu cũng nhỏ hơn." Tiêu Trệ cự tuyệt Nghê Dương.
Nghê Dương còn muốn nói tiếp, lại bị Tiêu Trệ ngắt lời.
"Thành ngữ có câu 'Binh mã vi động, lương thảo tiên hành'*. Nếu như không có vật tư, chuyện bên này của cô cũng không dễ xử lí. Yên tâm đi, chuyện phía sau giao cho tôi."
(* 'Binh mã vi động, lương thảo tiên hành' là thành ngữ Trung Quốc. Trong lệ dùng binh từ xa xưa, trước khi khởi binh thì phải chuẩn bị lương thực lương thảo trước, có nghĩa là trước khi làm việc gì đó phải có sự chuẩn bị trước)
Lời nói này lại bị Nghê Dương hiểu thành "Tôi chính là người đàn ông đứng phía sau em!" Nghê Dương cảm động, hai tay ôm ngực, bộ dáng hận không thể lập tức gả cho Tiêu Trệ.
Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn của Tiêu Trệ cũng lộ ra ý cười, anh nói: "Tôi đi đây."
"Ừm."
Nghê Dương si ngốc đứng tại chỗ, nhìn hình bóng Tiêu Trệ dần biến mất cuối hành lang. Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chó con đi đến, nhỏ giọng nói: "Cô có phải ngay cả tên con cũng nghĩ xong rồi?"
"Ừ, tên là..." Nghê Dương vẻ mặt si ngốc vừa mới mở miệng, quay đầu liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, lập tức trừng cô, "Cô cho rằng tôi là cô sao? Chẳng có tí liêm sỉ nào, hừ."
Nói xong, Nghê Dương mặt ửng đỏ quay người rời đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đuổi theo, tỏ vẻ tôi đây cả một bầu trời liêm sỉ đó nhé.
Nếu Lục Thời Minh bảo cô quỳ, cô tuyệt đối sẽ nằm xuống luôn!
"Cô có thể có chút tiền đồ được không, đàn ông đẹp trai có thể biến thành cơm ăn không? Có thể không?"
Nghê Dương nhéo tai Tô Nhuyễn Nhuyễn, mặt ửng đỏ tiếp tục, "Muốn tìm thì phải tìm người người dàn ông có thể đánh nhau còn có thể làm việc nặng như Tiêu Trệ vậy đó!
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu đồng tình, tỏ vẻ "Người tiếp theo sẽ tốt hơn, người theo sẽ ngoan hơn, người tiếp theo sẽ nghe lời hơn!" Vừa mới nói xong cũng nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, vẻ mặt cười như không cười.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nằm xuống.
Nói đùa thôi mà, đừng lấy rìu của anh ra giỡn mà!
...
Bên kia, Tiêu Trệ vừa ra khỏi tòa nhà, phía sau anh có mấy binh sĩ vũ trang đi đến.
"Tiêu ca, chúng tôi đi chung với anh."
"Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn đi cùng."
Ngày ấy, một số binh sĩ vũ trang này nghe được lời thề của Tiêu Trệ, bị cảm động đến lệ nóng doanh tròng, nhớ tới bản thân năm đó nhập ngũ cũng nói những lời kia.
Bọn họ không phải binh sĩ vũ trang từ khi mới lập nên khu Than Đá. Trước tận thế, bọn họ là quân nhân. Làm quân nhân, bọn họ bị tận thế tàn phá, bị quần chúng chà đạp khiến bọn họ quên đi lời thề của mình. Nhưng nhờ Tiêu Trệ, họ nhớ lại ngày đó đứng dưới quốc kỳ, nói ra những lời dõng dạc kia.
Lời thề của họ, vĩnh viễn không rút lại.
"Không." Tiêu Trệ cự tuyệt họ.
"Khu Than Đá cần mọi người. Tôi rất nhanh sẽ trở lại, mọi người không cần lo lắng cho tôi."
"Nhưng mà..."
"Đây là mệnh lệnh!" Tiêu Trệ nghiêm mặt
Các binh sĩ vũ trang nhìn nhau, chỉ có thể đưa mắt nhìn Tiêu Trệ rời đi.
Tiêu Trệ ngồi lên xe, xốc đống quần áo trên ghế phụ lên, bên trong lộ ra một Tiêu Bảo Bảo. Anh không thể để Tiêu Bảo Bảo ở lại khu Than Đá, như vậy quá nguy hiểm, cho nên chỉ có thể mang theo bên người, cùng đi tìm vật tư.
"Ra ngoài không được cắn người." Dừng lại một chút lại nói: "Cũng không được cắn zombie. Không sạch sẽ."
"Răng rắc răng rắc..." Tiêu Bảo Bảo tiếp tục gặm cánh gà ngâm tiêu, ngay cả xương cũng nhai nát rồi nuốt xuống bụng.
Tiêu Trệ bất đắc dĩ đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, kéo xuống một nắm tóc. Tiêu Bảo Bảo tuy nhỏ tuổi, nhưng tóc rất nhiều. Từ lúc đi nhà trẻ cậu nhóc đã là hoàng tử nhỏ mà đám bé gái tranh nhau.
Tiêu Bảo Bảo rốt cục ngẩng đầu nhìn anh một cái. Tiêu Trệ lập tức lúng túng nói: "Không sao, không sao, anh dùng keo dính lại cho em."
Zombie chó ngồi phía sau "gâu" một tiếng, lắc lắc cái đuôi cũng rụng hết phân nửa lông của mình, tỏ vẻ nó cũng muốn dùng keo dính lông lên để đi tán chó cái, dù cho nó đã triệt sản.
Đây là điểm không tốt của zombie, dễ rụng tóc. Ưu điểm là răng lợi rất tốt, ăn thế nào cũng không hỏng.
...
Tiêu Trệ đi ba ngày rồi còn chưa trở về. Tô Nhuyễn Nhuyễn đã trông chừng chó con ba ngày. Nghê Dương và mọi người cũng đã bàn bạc hết ba ngày cách để đối phó Đoạn Trân, bàn đến thiếu chút nữa hói đầu. Người của khu Than Đá đợi ba ngày không thấy Tiêu Trệ trở về liền hùa nhau nói muốn gia nhập bên Đoạn Trân.
Không biết từ khi nào câu nói "Chỉ cần đi theo Đoạn Trân liền sở hữu được dị năng" đã lan truyền hết nửa khu Than Đá. Bởi vì chỉ vẻn vẹn ba ngày mà số dị năng giả bên phe Đoạn Trân đã tăng lên nhanh chóng, nhanh như cách Tô Nhuyễn Nhuyễn một ngày ăn hết vài chậu cơm.
Đáng sợ cực kì! Ngay cả bác gái làm ở nhà ăn nghe xong cũng lung lay.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hết sức tò mò, liền đi hỏi bác gái làm ở nhà ăn đang chuẩn bị đi qua bên Đoạn Trân tìm nơi nương tựa, "Mọi người không sợ chết sao?"
Bên Đoạn Trân tuy có nhiều dị năng giả nhưng dị năng giả chết không có lý do càng nhiều hơn. Nghe nói Đoạn Trân ngầm đồng ý để các dị năng giả tự giết lần nhau để lấy tinh hạch.
Bác gái ở nhà ăn không rảnh quan tâm Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó quơ quơ cái thìa trong tay để xua những người đứng trước rồi dùng thân mình béo mập mạp để chen vào.
Một binh sĩ vũ trang đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô liền nổi lên tâm tư muốn dụ dỗ.
"Dù sao người chết cũng là dị năng giả. Trong đầu chúng ta cũng không có tinh hạch." Binh sĩ vũ trang đang nói chuyện dừng lại một chút, khuôn mặt hiện lên vẻ thèm thuồng nói: "Hơn nữa nối như biểu hiện tốt, có có thể nhận được tinh hạch. Nghe nói ăn vào sẽ có được dị năng."
Nói đến đây, ánh mắt của người binh sĩ kia rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nghĩ đến cảm xúc mịn màng khi chạm vào, lừa gạt: "Em cũng muốn đi sang bên cạnh sao? Đi theo tôi, tôi nhất định sẽ để em ăn no."
Hai mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn sáng lên, nghe thấy câu về sau sẽ được ăn no của binh sĩ kia, quyết định vứt bỏ Lục Thời Minh, tìm người tiếp theo tốt hơn, ngoan hơn, nghe lời hơn!
Sau đó cô vui vẻ trở về nhanh chóng thu dọn chút quần áo, ôm theo chậu đựng cơm của cô, đi theo binh sĩ vũ trang, hòa vào biển người đi sang phe bên kia.
A a a! Ai giẫm lên chân cô đó!
A a a! Ai đang nắm tóc cô đó!
Giữa bức tường chỉ mở một cửa nhỏ hẹp, tất cả mọi người đang chen lấn để đi vào. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực bị chen lấn đến mức không thấy cả đầu đâu. Bỗng nhiên, cổ áo của cô bị người nào kéo lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lục Thời Minh như hạc giữa bầy gà đang đứng sau lưng mình.
Người đàn ông cao lớn đứng trong đám người, tuy thân mình hơi gầy nhưng rất có khí chất. Đối lập với đám người chen lấn xô đẩy, Lục Thời Minh dáng người ưu nhã lại như đang dạo bước trong vườn hoa.
"Này, cô ấy là của tôi!"
Binh sĩ vũ trang đang đắm chìm trong mộng tưởng một tay ôm tinh hạch một tay ôm mỹ nhân bỗng nhiên phát hiện mỹ nhân của mình biến mất, tức đến mức giậm chân. Lại không nghĩ đến có quá nhiều người, anh ta căn bản là không chen ra nổi.
Chỉ có thể tức giận mắng, "Có ý thức không hả! Không biết thứ tự trước sau à?"
Lục- không có ý thức- Thời Minh mang theo Tô Nhuyễn Nhuyễn, chân dài bước đi ra khỏi đám người.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị xách lên giữa không trung, hu hu ôm chậu cơm của mình.
"Đi làm gì?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nói: "Xem náo nhiệt."
Cúi đầu xuống, nhìn thấy chó con đang quấn quít bên chân Lục Thời Minh.
Hừ, mày là cái đồ phản bội!
Chó con ủy khuất cực kì.
"Cái này thì sao?" Lục Thời Minh cầm túi quần áo của cô, bên trong rớt ra một đống đồ ăn vặt lớn nhỏ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu nói rằng đây là đều là đồ để ăn lúc xem náo nhiệt. Đầu ngón tay Lục Thời Minh hơi cong, gõ gõ chậu của cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận nói đây là chậu sau khi ăn xong đồ ăn vặt dùng để rửa mặt, sau đó ôm chặt chậu cơm kiêm chậu rửa mặt của mình, chột dạ đạp đạp chân ngắn nói muốn đi vệ sinh.
Còn xách cô lên nữa cô tè ra đây đó!
Lục Thời Minh buông Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, tay chỉnh lại quần áo bị kéo loạn của mình, rồi cầm túi quần áo của Tô Nhuyễn Nhuyễn, cầm luôn chậu cơm mà cô đang ôm trong ngực, nói với cô: "Đừng chạy lung tung, tự em đi đi."
"Hu hu hu..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lưu luyến không rời nhìn về biển người phía sau, rồi chạy nhanh đi vệ sinh. Trong nhà vệ sinh rất yên tĩnh cho nên cô nghe được rất rõ ràng tiếng nói chuyện ở gian bên cạnh.
Một giọng nói vang lên: "Chúng ta thủ ở chỗ này là được rồi sao?"
Một giọng nói khác vang lên: "Đương nhiên! Cô ta là phụ nữ, sao lại không vào vệ sinh nữ chứ!"
"Vậy chúng ta lát nữa làm sao để bắt được cô ta?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng đáp lại: "Cô ấy trông như thế nào?"
Bên cạnh nói: "Nghe nói buộc tóc đuôi ngựa, trông rất xinh đẹp..."
Người bên kia vừa nói xong Tô Nhuyễn Nhuyễn liền nghe thấy âm thanh nạp đạn lên nòng. Cô ngửa đầu nhìn phía trên, thấy trên tấm ngăn có hai cái đầu, một đầu màu xanh nước biển, một đầu màu xanh lá cây, giống như gia tộc smart*, cầm theo hai khẩu súng.
(*smart theo tớ biết thì để chỉ mấy người có phong cách, đầu tóc giống kiểu HKT )
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Nhà vệ sinh nam bên cạnh cơ."
Hai người tóc xanh nước biển xanh lá cây kia đầu tiên là thấy một cái đầu tròn tròn... người sao? Sau đó nhìn thấy tóc đuôi ngựa và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Hai người nhìn nhau, hít sâu một hơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn trầm mê nghĩ, a! Cái mị lực chết tiệt này, không thể yên thân nổi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới ngẩn người, quay đầu lại là khăn tẩm **, khiến cô lịm đi. Trước khi ngất Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng tránh đi cái bồn cầu kia.
...
Lục Thời Minh chậm rãi trở về thay một bộ quần áo khác rồi đi dạo một vòng khu Than Đá, không tìm thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đâu. Hắn bỗng nhướn mày, quay người, nhìn về phía nhà vệ sinh nữ. Trầm tĩnh nửa khắc, Lục Thời Minh lấy từ trong túi một chiếc khăn, bước vào tòa nhà, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh nữ.
Trong nhà vệ sinh nữ trống rỗng, các gian đều mở cửa, trong ba gian đều không có người. Sắc mặt người đàn ông trong nháy mắt lạnh như băng. Sắc mặt hắn không đổi đứng ở nơi đó, chó con sau lưng nhanh nhẹn chạy theo vào, nhìn vào một cái bồn cầu sủa lớn.
Lục Thời Minh đi qua, đứng trước cửa sổ, nhìn thấy trên bệ cửa có vết dây thừng. Hai mắt nhíu lại, một tay chống lên bệ cửa, từ lầu năm nhảy xuống. Tiếng gió thổi vù vù bên tai, Lục Thời Minh bình ổn đáp đất, thậm chí ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.
Lục Thời Minh đi về phía trước, bỗng dừng lại.
Quên chó rồi.
Từ đầu ngón tay hắn xuất hiện một đoạn dây leo, dây leo xuyên qua cửa sổ, cuốn lấy chó con, mang xuống. Lục Thời Minh nắm chân chó con, kéo lê nó đi, ung dung thong thả đi gần nửa giờ, mới đến chỗ bức tường do Đoạn Trân dựng lên.
"Gâu gâu gâu gâu..."
Chó con sủa lớn.
Lục Thời Minh chân dùng chút lực, trực tiếp vượt qua bức tường cao mười mấy mét đi vào địa bàn của Đoạn Trân, nhẹ nhàng như không. Dây leo trong tay vung lên, kéo chó con mập mạp, "ba" một tiếng chó con đã bốn chân chạm đất.
------------------------------------------
mọi người thích đọc một hơi cả chương dài ơi là dài hay thích tách ra thành nhiều phần hơn????