Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 12: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta - Chương 12 Để ngươi nhận ra lòng người



"Đường Thi, ngươi có thể giúp ta làm mồi nhử. Mỗi lần kéo được một số lượng nhất định xác sống phân tán sự chú ý, ta sẽ xông lên xử lý thật nhiều xác sống càng tốt. Sau đó chúng ta sẽ lui về đây hồi sức. Cứ như vậy hẳn sẽ diệt được không ít."

Đường Thi gật đầu, tuy có chút nguy hiểm nhưng nàng tin bản thân vẫn có thể làm được. Ngược lại Đường Nghiên lúc này đang trách bản thân mình dị năng vô dụng.

Cả đội đi ngang qua tầng 3 bị hai thiếu niên chặn lại.

"Ồ ba cô nương cùng hai đứa trẻ sao? Các ngươi có thể không biết, đám xác sống tòa nhà này đều do ca dọn đi."

Nói rồi hắn khoe ra cơ bắp, bản thân hắn là PT phòng gym cũng gọi là có cơ bắp.

"Đúng đúng, đại ca ta rất khỏe, các ngươi có thể theo đại ca là phúc khí của các ngươi."

Người phụ họa là em trai của hắn, tướng tá không quá đô con nhưng hắn tự tin sức của mình đủ khống chế một trong số ba người phụ nữ. Đường Nghiên có chút buồn cười nhìn hai huynh đệ trước mặt, không biết sao thật to gan tự nhận đã diệt đám xác sống này,

"Khoan đã, cô nương đi đầu màu tóc cùng màu mắt thật quái dị, không phải bị xác sống cắn rồi chứ?"

Bọn hắn từ khi tận thế ập tới đều trốn trong nhà, cũng chỉ là người bình thường nên không biết rằng bây giờ đã có người mang dị năng.

"Thật là đám tôm tép phiền nhiễu."

Hai đứa nhỏ đều bị bịt mắt lại, cỗ mùi thịt nướng tản ra. Lăng Tú tiếp tục bước chân về phía trước không lưu lại một giây.

"Cái kia ân công, ta thấy bọn chúng ý xấu có nhưng chủ yếu là muốn chúng ta theo bọn hắn chứ cũng không hẳn..."

"Đường Nghiên, xem ra ngươi chưa hề biết tận thế chân chính sẽ thế nào, ngươi vẫn chưa trải qua sự hắc ám của lòng người."

"Ân công, không phải, chỉ là ta cảm thấy..."

Đường Thi nhìn Đường Nghiên lắp bắp không nói ra chữ liền thở dài, nàng cũng biết muội muội nàng còn chút ngây thơ. Có thể mấy ngày gần đây đều được Lăng Tú bao bọc quá tốt khiến nàng không phải lo nghĩ về đồ ăn.

"Kế hoạch thay đổi một chút, đây là balo của ta, bên trong có 5 chai nước cùng 10 gói mì. Ta cùng Đường Thi như cũ đánh xác sống nhưng sẽ nghỉ tại tầng khác tòa nhà. Từ giờ tới trưa mai ta sẽ không quay lại xem các ngươi. Đường Nghiên, ngươi có làm được?"

Đường Nghiên không ngờ Lăng Tú nói vậy, nàng có chút hậm hực, dù sao nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương 16 tuổi.

"Có gì mà không được, ta sẽ cho ân công thấy không phải ai cũng xấu xa, ta sẽ sống một mình tới ngày mai."

Lăng Tú gật đầu cùng Đường Thi đi xuống dưới, Đường Nghiên ở lại lầu ba phòng của hai anh em người kia.

Bên trong phòng loạn tới không chịu được, đồ ăn còn lại vài chiếc bánh quy, nước không có, điện không có, chẳng có gì cả.

"Nghiên tỷ tỷ, các tỷ ấy không cần chúng ta, không mang chúng ta tới chỗ tiểu di nữa sao?"

Tiểu cô nương ngây ngô hỏi, trong số mọi người Hoắc Như Ngọc thân nhất với Đường Nghiên.

"Sẽ không, các tỷ ấy chỉ có việc khác cần giải quyết, ngày mai sẽ đón chúng ta."

Tiểu cô nương nghe vậy nở nụ cười đáng yêu ríu rít giống chú sẻ nhỏ nói chuyện với Đường Nghiên, tiểu nam hài dù có trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa nhưng dù sao vẫn là đứa trẻ. Hắn cùng tiểu muội hai người liên tục trò chuyện cùng Đường Nghiên.

Tình cảnh bên ngoài, Đường Thi đã dẫn dụ được một nhóm lớn xác sống đi, vài con lẻ tẻ ở lại đều để cho Lăng Tú giết chết. Đường Thi từ khi tăng cấp đã học được một chiêu vô ảnh cước, chân nàng đá cực nhanh bay đầu một con xác sống. Lăng Tú dùng lôi đình chi nộ giật một đám xác sống gồm 5-6 con, những con khác chú ý động tĩnh tiến tới cũng bị nàng dùng sét giật. Khi Đường Thi sắp kiệt sức, hai người nhanh chóng lui về tòa nhà nghỉ ngơi hồi sức.

Cứ như vậy vài lượt, hơn hai trăm xác sống bị diệt, trời cũng dần ngả qua xế chiều, Lăng Tú lần này vì quá mệt mỏi chưa đào được tinh thạch, dù sao để vậy cũng không ai biết mà động tới, ngày mai diệt xong đám mới để Đường Nghiên ra đào cũng không muộn.

Đường Nghiên ăn mì tôm cùng 2 đứa nhóc đánh cái hắt hơi, hừ hừ, nhất định là ân công đang nói xấu ta.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

"Lão đại, lão nhị, các ngươi ở?"

Đường Nghiên tâm nhấc lên cổ họng, đây là một giọng nam, tinh thần hắn đang rất hưng phấn là chuyện gì xảy ra.

"Tiểu mỹ phụ cạnh phòng ta là một cái mỹ vị cực phẩm, hôm nay cuối cùng nàng cũng hết đồ ăn phục vụ ta để đổi lấy chén canh. Hai vị huynh đệ nếu muốn, không bằng chúng ta cùng thưởng thức nàng? Hơn nữa hôm nay xác sống ở tòa nhà này đều bị dọn đi mất, chúng ta cũng tới lúc tìm vật tư, mẹ nó lão già khốn kiếp tầng 5 có xác sống canh bên ngoài mỗi ngày chửi rủa ta. Ngược lại giờ xác sống biến mất, chúng ta đi lên đánh hắn một trận cướp lấy vật tư thế nào?"

Đường Nghiên nghe được lời nói bỉ ổi giận tới nghiến răng, nàng ngây thơ một chút chứ không ngu ngốc, tuyệt nhiên sẽ không mở cửa hay tạo tiếng động cho tên này.

"Hai vị đại ca, các ngươi có ở trong?"

Hắn lại gõ cửa thêm mấy cái, Đường Nghiên ra dấu hai đứa trẻ không được nói gì.

Đột nhiên con gián từ đâu bò tới, Hoắc Như Ngọc hoảng sợ a lên một tiếng. Đường Nghiên thầm nghĩ không ổn.

"Tại sao có giọng trẻ con? Uy ai ở trong đó vậy? Các ngươi có biết đây là nhà của đại ca ta? Nếu bọn hắn về các ngươi chết chắc!"

Hoắc Như Ngọc tiểu thư đài các cộng thêm tuổi nhỏ, nàng không biết gì là nguy hiểm, chỉ biết rằng con gián trước mắt thật đáng sợ. Đường Nghiên trên trán có chút nổi gân xanh.

"Này, bên trong mau trả lời, nếu không đừng trách ta độc ác."

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Đường Nghiên có thể cảm nhận được ác ý của tên kia đối với mình, một hồi lâu tiếng gõ cửa cũng ngừng. Nàng chưa kịp vui thì "cạch" một tiếng, cửa mở ra, tên nam nhân khuôn mặt giống mặt chuột đứng trước mặt các nàng, trên tay hắn là chìa khóa sơ cua.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.