Tận Thế Song Sủng

Chương 1: Mới gặp gỡ



Đường Nhược cảm giác mình đang vùi lấp sâu trong một giấc mơ rất chân thật, mặc dù gần đây thời gian cô ngủ càng ngày càng dài, nhưng chưa từng có giấc mơ nào chân thật đến vậy.

Trong mơ cô mặc chiếc váy cưới kéo dài trên mặt đất, bị từ trên mặt đất ôm lấy đặt ở trên ghế sa lon mềm mại, sau đó một nhóm người bắt đầu vây quanh cô lẩm bẩm.

“Mẹ, thuốc này không có gì vấn đề chứ? Mới vừa rồi chị ấy trực tiếp hít một hơi, đến bây giờ bộ dáng vẫn không được tỉnh táo, một lát nữa sẽ không chết luôn chứ?”

“Chỉ là một ít thuốc mê thôi, không thành vấn đề gì đâu, mới vừa rồi không phải con vịn nó đã an toàn vượt qua sao, một lát con đưa con bé lên lầu, cứ nói là nó uống rượu say, vào lúc mấu chốt này không thể xảy ra lại chuyện không may được.”

“Mau mau, thời gian tới rồi, nhanh dìu nó đi ra ngoài, Phỉ Phỉ, con phải vịn em gái con mới được......”

Đường Nhược cảm giác mình hoàn toàn bị người ta khống chế, đứng yên, ra cửa, bước lên đài cao......

Trên đài cao rất chói mắt, hoa tươi cùng ánh đèn tán loạn, màn ảnh phía sau giống như đang chiếu gì đó, chẳng qua cô mơ mơ màng màng, nhìn thấy không rõ lắm. Càng không thấy rõ người trước mặt là ai, đang làm gì cô.

Làm khó cô sống hai mươi năm, một khi bị bệnh, bệnh tới như núi sập, nhưng gần đây lúc nằm trên giường bệnh làm các loại điều trị bằng hoá chất, đã lâu rồi cô chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy, cho nên Đường Nhược cảm thấy giấc mơ này mặc dù chân thật, nhưng lại giả tượng mà tự mình nghĩ ra.

Khi còn bé cha mẹ cô ly dị, mẹ ra nước ngoài, cha thì tái giá, dẫn đến việc lúc cô hai mươi tuổi bởi vì bệnh bạch cầu phải nằm ở trên giường bệnh, cũng chỉ cô đơn một người. Bây giờ hồi quang phản chiếu, thấy một giấc mơ có cảnh kết hôn chân thật, khắc sâu như vậy, cũng coi như giải quyết xong tâm sự lớn trong cuộc đời, thử hỏi, người con gái nào mà không muốn mặc lễ phục xinh đẹp nhất, cử hành một hôn lễ cả đời khó quên chứ?

Cho dù, đây chỉ là một cảnh trong mơ, trong mơ ngay cả chú rể là ai cũng nhìn thấy không rõ.

Sau khi xuống đài cao, Đường Nhược mơ mơ màng màng ở bên tai lại nghe được vài giọng nói.

“Không ngờ lần này lại thuận lợi thông qua như vậy.”

“Ông thuê người điều khiển chương trình không tệ, biết quan sát sắc mặt, mỗi lần đều có thể xoay đề tài đến chỗ khác, còn có cái đài cao này dựng rất tốt, cách tân khách xa như vậy, ở trong ánh đèn và hoa tươi, dĩ nhiên là thấy không rõ lắm.”

“Tôi nói, vẫn là Bạch Thất quá kỳ quái, bộ dáng sốt cao nghiêm trọng, mới vừa rồi lúc tôi bỏ tay của Đường Nhược vào trong tay của Bạch Thất, vô tình đụng phải tay của nó, nóng hổi.”

“Ông nói như thế, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, không nhìn thấy Bạch Ngạn cũng bị vịn đấy sao......”

Bạch Thất này tên đầy đủ là Bạch Ngạn, bởi vì ở trong đại gia tộc họ Bạch đứng hàng thứ thứ bảy, cho nên người người đều thuận miệng gọi anh ta là Bạch Thất.

Đường Nhược khẽ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Cô thật sự quá mệt mỏi, chưa từng có cảm giác thân thể mình nặng nề như vậy.

Lúc nhắm mắt lại, cô nghĩ, lần này đợi chờ cô nên là cái chết.

Dù sao, gần đây bác sĩ Trần cũng không có làm bất kỳ trị bệnh bằng hoá chất nào cho cô, mà ánh mắt y tá trưởng Liên nhìn cô đều mang theo thương xót.

Mặc dù Đường Nhược cảm giác mình không đáng thương, nhưng bác sĩ và hộ sĩ trong bệnh viện đều cảm thấy cô bé không có cha mẹ ở bên cạnh, thân lại mang bệnh nặng vô cùng đáng được mọi người đồng tình.

Khó tránh khỏi bệnh viện cũng yêu thương Đường Nhược thật nhiều.

Lúc Đường Nhược ngủ mê đi, mọi người đưa cô đang ngủ mê man vào một gian ‘phòng cho tổng thống’ trên lầu khách sạn.

Bị chuyển vào trước cô còn có Bạch Thất mặc một áo bành tô đang sốt cao.

Được đặt nằm chung với nhau trên giường lớn xong, hai nhóm người liền xã giao với nhau, khách sáo xong là đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày vui, đối với đang tân hôn, tất nhiên sẽ không bị quấy rầy.

Hai người nằm ở trên giường ngủ đến mơ hồ, nhưng hai người đều cảm nhận được mặc lễ phục chính trang mà nằm ở trên giường sẽ khó chịu, cho nên rối rít bắt đầu cỡi quần áo, ngủ tiếp......

Bạch Thất cả người đều bị vây trong mơ mơ màng màng.

Anh nhớ mình thật sự quá mệt mỏi, lúc đang lẩn trốn một nhóm sóng lớn Zombie, đã thất lạc với các đồng đội. Cuối cùng phải chen chúc ở trong một khe hẹp rất nhỏ, còn dùng hết dị năng. Đang trong hỗn loạn nhắm mắt lại, liền mơ thấy một cảnh tượng kỳ quái vào ba năm trước.

Sở dĩ nói kỳ quái, là bởi vì anh nhớ rõ ba năm trước anh chưa từng đính hôn thành công với vị họ Đường kia, nhưng trong giấc mơ này người nọ lại ngoan ngoãn đứng cùng mình kết thúc tiệc đính hôn?

Chẳng qua Bạch Thất thật sự mệt chết đi được, chỉ chốc lát sau đã lâm vào hôn mê mà không có giấc mơ.

Thời gian dần trôi qua, lúc mặt trời mọc ở phương đông.

“A ——”

Tiếng thét hoảng sợ chói tai phá vỡ sự yên bình lúc sáng sớm, Đường Nhược nhíu mày, tiếng hét kia cách khá xa, nhưng đã đem cơn buồn ngủ của cô la đến tỉnh. Rất nhanh, liền nghe được tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp.

Tại sao, tại sao ầm ĩ như vậy, chẳng lẽ trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì? Đường Nhược mơ màng mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là màu sắc của gối ngủ. Bệnh viện đổi lại gối rồi? Đưa tay sờ sờ, trong nháy mắt, Đường Nhược liền ngồi bậc dậy.

Con mẹ nó, nhất định là cô tỉnh dậy không đúng cách.

Cái này rõ ràng không phải là gối, là lồng ngực của đàn ông, cô còn mò được cơ bụng của đàn ông bởi vì tập thể hình mà có.

Gặp quỷ, mình lại ngủ ở trên một giường với một người đàn ông trần trụi.

Bệnh viện thiếu giường bệnh đến nam nữ chẳng chia ra sao?

Nhưng mà lúc liếc nhìn về tay mình, Đường Nhược mới chân chính kinh hãi.

Trắng noãn thon dài, như ngọc tự nhiên.

Mặc dù mình cũng trắng nõn mảnh khảnh, nhưng mà, cái này hoàn toàn không phải là tay của mình.

Tay của mình mỗi ngày đều phải truyền dịch, đã sớm hiện đầy lỗ kim cùng vết máu ứ đọng. Làm sao có thể hoàn hảo không tì vết nào thế này.

Lúc Đường Nhược ngồi dậy, Bạch Thất cũng tỉnh, mở hai mắt ra, vừa lúc đối diện với ánh mắt bối rối muốn khóc sau khi ngồi dậy của Đường Nhược.

Hai người nhìn nhau.

Đường Nhược: “......”

Bạch Thất: “......”

“A ——” “Cứu mạng ——” bên ngoài từng đợt tiếng kêu sợ hãi, đánh vỡ cái nhìn yên lặng này.

Ánh mắt Bạch Thất trầm xuống, trước bất kể tại sao lại xảy ra chuyện anh vừa tỉnh dậy tựu đang ở trong phòng của một khách sạn không biết tên, bên cạnh còn có phụ nữ. Nhưng hiện tại hoàn cảnh bên ngoài đủ nói rõ cho anh biết nơi này không đủ an toàn.

Nhanh chóng đứng dậy, Bạch Thất vô cùng nhanh nhẹn di chuyển đến mắt mèo của cửa phòng, nhìn ra bên ngoài.

Phía ngoài, một con Zombie đang muốn gặm cổ của một nhân viên làm việc khách sạn. Nhân viên làm việc của khách sạn vừa đưa tay cản trở, vừa hướng trên người Zombie đạp một cước, không ngờ lại có thể đạp con Zombie kia ra. Sau đó hắn ta liền xoay người thật nhanh hướng về một đầu khác của hành lang chạy trốn.

Zombie bị đạp ngã trên mặt đất xong, lại lấy một loại tư thế vặn vẹo đứng thẳng lên, chậm chạp đuổi theo hướng người đã chạy trốn.

Bạch Thất khẽ nhíu mày.

Vì sao tỉnh dậy, không chỉ có vị trí mình ở chỗ quái dị, ngay cả năng lực của Zombie cũng thụt lùi rồi?

Con Zombie mới vừa rồi, hoàn toàn không có sự nhanh nhẹn và sức mạnh mà mình lúc trước gặp phải. Giống như là không tiến hóa vậy.

Không tiến hóa......

Chân mày của Bạch Thất nhíu chặt hơn, hắn rời đi mắt mèo, lại sải bước trước cửa sổ gian phòng, rầm một tiếng kéo ra rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề.

Tiếp theo hắn đã bị cảnh tượng ngoài cửa sổ kích thích thật sâu.

Trên đất bằng dưới lầu đã trở thành sân chiến đấu, thỉnh thoảng có Zombie nhào tới thân thể của người bình thường, thỉnh thoảng có tiếng người sợ hãi kêu lên, cũng có người bình thường cầm lấy gậy ống phản kháng.

Độ bảo tồn của những vật kiến trúc này, còn có loại cảnh tượng đánh Zombie, không chút nào giống cảnh tượng sau ba năm tận thế, giống như là tận thế vừa mới bắt đầu.

Loài người vẫn còn không sử dụng dị năng, Zombie cũng không có tiến hóa, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.