Tận Thế Song Sủng

Chương 128: Thật không phải là nằm mơ!



Đợi Hồ Hạo Thiên ngây thơ buông cửa xe xuống, người đàn ông vểnh miệng lên nói: ” Các anh cứ đi theo chúng tôi, không phải là muốn muốn nhặt đồ đi?”

Hồ Hạo Thiên lúc này đã hiểu: “Các anh chuẩn bị làm nhiệm vụ?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy, các anh theo cho tới trưa rồi, đến cùng là muốn làm gì?”

Đối với chỉ số thông minh của đối phương, Hồ Hạo Thiên hơi cảm thấy ngoài ý muốn.

Bọn hắn có dị năng hệ Kim, có thể trực tiếp mở đường cho nhóm người mình, ngu ngốc mới không đi theo đám bọn hắn đấy!

Anh liếc nhìn bên ngoài con đường: “Đường này là anh mở à, bằng không chúng tôi cho các anh chút tiền mua đường?”

Người đàn ông bị chẹn họng một lúc: “Tôi cảnh cáo các anh trước, đừng đi theo chúng tôi nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả…” Đang nói, đột nhiên hắn dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Dương Lê bên cạnh ghế lái phụ, ánh mắt sáng lên, lập tức lại hướng phía sau xe nhìn nhìn, hắn không nhìn thấy Đường Nhược, nhưng nhìn thấy Phan Hiểu Huyên bên cạnh Điền Hải, lập tức xoay đầu lại, lộ ra nét mặt tười cười nói: “Anh, các anh đây là muốn đi nơi nào vậy, chúng tôi đều ở trong căn cứ thành phố H đi ra ngoài, nếu mọi người trùng hợp gặp ở chỗ này như vậy, không bằng kết bạn cùng đi đi.”

Một cái đoàn xe trên xe có người đẹp đã rất hiếm thấy, lại còn có hẳn hai người đẹp!

Sau tận thế, thật sự rất ít cô gái trẻ đẹp, trừ phi cô gái đó có dị năng đủ cường đại, hoặc là có núi dựa đủ cường đại mới có thể bảo trì được vẻ đẹp của mình.

Cho nên người đàn ông lập tức không còn tâm tư ghét bỏ như vừa rồi, mà ngược lại nảy sinh ý định kết giao.

Hồ Hạo Thiên: “…”

Đã gặp qua không ít người tới chào hỏi nịnh bợ, người trở mặt nhanh như lật sách như vậy sau tận thế, thật đúng là lần đầu tiên thấy đấy!

Lại thấy tình cảnh hắn ta nịnh nọt nhìn bà xã nhà mình, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, Hồ Hạo Thiên đưa tay liền ném cho đối phương một cục gạch: “Ông đây phải đi thiên đường đường số 18, con mẹ nó mày có theo hay không?”

Người đàn ông đang nhìn Dương Lê còn không kịp có phản ứng, trực tiếp bị Hồ Hạo Thiên đập cục gạch nằm bất tỉnh dưới đất.

Dương Lê: “…”

Sau tận thế, tính tình ông xã nhà mình cũng nóng nảy hơn đấy!

Phía trước, đám người đoàn xe kia nhìn đội trưởng nhà mình trong nháy mắt té xuống đất, lập tức xuống xe rối rít chạy tới.

Một thiếu niên trẻ nâng đội trưởng nhà mình dậy, gào lên với Hồ Hạo Thiên: “Các anh muốn làm gì?”

Loại tình cảnh này đại khái không đánh nhau cũng gây khó dễ rồi, người của đoàn đội Tùy Tiện cũng đều đi xuống xe.  Lưu Binh hưng phấn, loại bộ dáng xã hội đen đánh nhau này, chuyên loại lời kịch anh là XX đối phó đám người này đấy, thật là mong chờ đã lâu rồi.

Dị năng hệ Kim đúng là của người đàn ông mới vừa rồi kia, bọn hắn không có dị năng hệ Kim, không thể trực tiếp xốc xe đoàn đội Tùy Tiện, đành phải nghiêm trận mà đợi, nhìn người đoàn đội Tùy Tiện đi xuống. Trong lòng bọn hắn ngược lại cũng không có sợ đoàn đội Tùy Tiện, bọn hắn cảm thấy trong năm chiếc xe của mình, tổng cộng có 16 người có dị năng, hơn nữa người có dị năng trong thành phố H cũng cường đại hơn người bình thường, áp chế người trong ba chiếc xe này rất dễ dàng đấy!

Lúc Bạch Thất mang Đường Nhược đi xuống, người thiếu niên kia buông đội trưởng nhà mình ra, ngạc nhiên hướng phía anh gọi: “Đại ca!”

Đám người Hồ Hạo Thiên nhìn nhau một cái, thuận theo thiếu niên lập tức hướng phía Bạch Thất, rối rít lộ ra biểu tình kỳ quái. Người này đến cùng có bao nhiêu mị lực đây, có một em trai Điền Hải còn chưa đủ, lại còn có em trai nào nữa?

Nhận em trai rất chuyên nghiệp đấy!

Bạch Thất nhìn người thiếu niên kia một cái, lại đưa ánh mắt chuyển sang Đường Nhược.

Cái ánh mắt này, Đường Nhược cũng biết Bạch Thất căn bản không nhớ ra được đối phương rồi, có điều lần này cô còn nhớ rõ. Thiếu niên này chính là thời điểm bọn họ mới vừa mới thức tỉnh dị năng vừa vặn gặp ở rạp hát, dùng tám cái đầu lâu Zoombie đổi một túi bánh bích quy.

Vì vậy Đường Nhược thay Bạch Thất mở miệng: ” Thì ra là cậu à.”

Nhưng cô cũng thật không biết tên đối phương.

Với việc Đường Nhược còn nhớ mình, thiếu niên thật cao hứng: “Vâng, là em, chị, chị còn nhớ em.”

Đường Nhược gật đầu: “Mẹ của em đâu rồi, có khỏe không?”

Cô còn nhớ lúc trước mẹ con bọn họ cùng nhau đến rạp hát đấy!

Nhắc tới mẹ của mình, ánh mắt thiếu niên trở nên ảm đạm, cúi đầu nói: “Sau khi mọi người đi không lâu mẹ em liền qua đời rồi.”

Đường Nhược há miệng, áy náy nói: “Thật xin lỗi, chị không phải cố ý muốn nhắc tới…”

” Không có chuyện gì…” Thiếu niên ngẩng  đầu lên, ” Chị, các chị phải đi nơi nào, chúng em phải đi một cái chợ nông nghiệp phụ cận thu thập vật tư, không bằng cùng đi chứ.”

Cậu mời đám người Đường Nhược cũng là đã suy tính qua đấy, Bạch Thất Đường Nhược khi đó ở rạp hát nhìn sạch sẽ vô cùng, hôm nay một chút biến hóa cũng không có, dĩ nhiên đối phương cũng có dị năng cường đại đấy, cho nên cậu mới nảy sinh ra ý định mời họ đi cùng. Đi ra ngoài, kết bạn mà đi làm nhiệm vụ sau tận thế vốn là một loại thái độ rất bình thường, đến lúc đó vật tư cũng có thể thương lượng một nửa phần.

” Tiểu Y, mọi người quen nhau sao?” Thiếu niên trong đội hỏi cậu.

Thiếu niên gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Bạch Thất lắc đầu trực tiếp cự tuyệt nói: “Không cần, chúng ta phải đi nơi khác.”

Nếu mọi người đã biết nhau, chuyện lúc trước cứ coi như hiểu lầm vậy.

Người đội trưởng kia được Dương Lê trị liệu một chút. Đội trưởng mở mắt ra thấy Dương Lê, lập tức trong mắt chảy ra hào quang, ngữ khí hơi mang chút cợt nhả nói: “Người đẹp, chúng ta thật là có duyên phận, tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy em, chẳng lẽ thật sự là mong nhớ ngày đêm được đền đáp đấy sao…”

“A a!” trong tay Hồ Hạo Thiên liền xuất ra một cái cục gạch, muốn đập tới lần nữa thì bị dây leo của Phan Đại Vĩ quấn lấy: “Hồ đội, anh đừng có đánh đi đánh lại nữa, đợi chút nữa còn phải cứu về, nhiều phiền toái, trời tối rồi.”

Tiểu Y đỡ đội trưởng nhà mình nói: “Đội trưởng, anh không sao chứ, mọi người vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.”

Đội trưởng mờ mịt nói: “Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tiểu Y: “…”

Phải nói ở nơi này trong đoàn xe chịu không nổi nhất là cái gì, chính là đội trưởng ngu ngốc này, bị đánh cũng không biết.

Đội trưởng nói xong nhìn thấy cục gạch trong tay Hồ Hạo Thiên, rất là giật mình nói: “Đúng rồi, mới vừa rồi vì sao anh đang nói lại ngủ thiếp đi thế!”

Tất cả mọi người ở đây: “…”

Hồ Hạo Thiên biểu lộ vẻ mặt ‘Khó khăn cho các cậu’ nhìn đoàn đội đối phương, thu cục gạch trong tay: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta tiếp tục lên đường đi.”

Đối với kẻ mắc bệnh tâm thần, mình vẫn không cần chấp nhặt với đối phương thì tốt hơn.

Bạch Thất chuẩn bị mang Đường Nhược trở về trên xe.

“Chờ một chút…” Tiểu Y chạy tới phía trước, cậu móc ra từ trong túi quần một thẻ ra vào cửa trạm căn cứ thành phố H, “Anh, chị, nếu đi ngang qua căn cứ thành phố H, có thể dùng cái này đi vào.”

Loại thẻ ra vào này cùng cái Bạch Thất cho người trong khu phong cảnh mấy ngày trước có tác dụng giống nhau, vào căn cứ có thể nộp ít hơn  ‘Vé vào cửa’ một ít mà thôi.

Bạch Thất cũng không có khách khí trực tiếp nhận.

Đội trưởng lúc này mới nhìn thấy Đường Nhược. Hôm nay Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên phối hợp xuống, hiếm có khi mặc một bộ áo sơ mi trắng tay phồng kiểu cung đình, phía dưới là chiếc  quần yếm đai lưng. Trước Đường Nhược một mực không có lên tiếng,bị Bạch Thất cản ở bên người, đội trưởng kia cũng không có nhìn thấy,  cái này thì hay rồi lập tức mở to mắt, không thể tin lôi kéo quần áo người đàn ông to lớn bên cạnh nói: “Đánh tôi một cái tát nhanh lên.”

” Làm gì?” Người đàn ông nói.

“Tổi gặp được tiên nữ, nhanh lên đánh tôi một cái tát coi, để tôi biết không phải là đang nằm mơ.”

Người đàn ông to lớn kia cũng cảm thấy mình chịu đủ rồi đội trưởng nhà mình ngu ngốc này, nếu đối phương cũng nói như vậy, hắn cũng không có khách khí, trực tiếp ‘Bốp” một cái tát liền quăng tới: “Tỉnh mộng chưa?”

Đội trưởng bưng mặt nhìn Đường Nhược bị Bạch Thất đưa vào trong xe, một mặt máu mũi nói: “Thật là quá tốt, là thật không phải là mộng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.