Tận Thế Song Sủng

Chương 142: Động tiêu tiền



Cố Úc Trạch nói nội dung kế hoạch của mình ra “Sau khi chúng ta bí mật đi vào, đầu tiên phải tìm được những vũ khí kia, cái khác đều không vấn đề, chỉ sợ vũ khí có sát thương lớn thôi.”

Hồ Hạo Thiên nghi hoặc hỏi “Anh luôn luôn nói đến vấn đề vũ khí cỡ lớn, đến cùng là có bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ cỡ bom nguyên tử, chẳng lẽ bọn họ còn có bom nguyên tử à?”

“Hiện tại bom nguyên tử không thể định vị được, đội trưởng Hồ” Phan Đại Vĩ nhắc nhở nói “Máy móc cũng không còn nhạy bén nữa, bom nguyên tử phóng ra một cái, có thể bay thẳng ra ngoài không gian, lại có thể trực tiếp khiến căn cứ nổ tung”

Cố Úc Trạch nhìn đoàn đội Tuỳ Tiện “Không lớn tới cỡ đó, nhưng không loại trừ các loại súng phóng xạ”

Hồ Hạo Thiên nghĩ đến súng phân tử I-on trên tay mình thì A một tiếng, hỏi tiếp “Tìm được vũ khí thì thế nào?”

“Hành động tuỳ theo hoàn cảnh, thông báo cho đồng đội bên ngoài, sau đó anh thích làm gì thì làm” Cố Úc Trạch nói.

Hồ Hạo Thiên: “…”

Phương pháp tuỳ ý tác chiến thật đúng là giản tiện lại tốt dùng.

Cảm giác rất đáng tin cậy.

Giống như những gì tích tụ trên mặt Cố Úc Trạch nói lên – Tôi tin tưởng với chỉ số thông minh của Hồ đội, loại chuyện tuỳ cơ ứng biến này không thành vấn đề đấy.

Chính mình còn mang theo súng phân tử I-on, Hồ Hạo Thiên cũng không do dự nữa, hỏi Bạch Thất “Chúng ta được mang bao nhiêu tiền đi vào … aiz, chúng ta được mang theo bao nhiêu đồ ăn vặt tinh hạch đi vào nha, ở đây có sử dụng tiền ah?” Anh như là hỏi Bạch Thất, nhưng lại muốn hướng tới Cố Úc Trạch đặt vấn đề.

“Thứ thông dụng” Cố Úc Trạch nói.

Hồ Hạo Thiên lẩm bẩm một tiếng “Còn cần rất nhiều cùng một lúc” Sau đó như muốn hướng Dương Lê lấy tinh hạch.

Hai ngày nay vật tư thu được không nhiều lắm, tinh hạch thì không thiếu. Anh xã nhà mình muốn đi nằm vùng, tuy thực lực là một phương diện trọng yếu, nhưng cái gọi là ra khỏi cửa có tiền mới an tâm. Dương Lê tự nhiên không vấn đề gì, đưa hết tinh hạch trên tay cho anh.

Đường Nhược cũng xuất ra bao tinh hạch của mình đưa cho Bạch Thất “Em có thể đi cùng anh không?”

“Ở đây chờ anh đi, bọn anh rất nhanh sẽ ra” Bạch Thật nhận tinh hạch, sờ sờ khuôn mặt cô.

Đường Nhược vẫn còn lo lắng “Thế nhưng mà …” Hiện tại có loại vũ khí phân tử i-on đấy.

Mặc dù chưa từng thử qua dùng tinh thần lực chống lại vũ khí phóng xạ này, nhưng vẫn có thể bảo vệ được hai người Bạch Thất chút ít.

“Không có chuyện gì” Bạch Thất vỗ vỗ đầu cô “Ngoan, nghe lời ở đây chờ anh”

Dư Vạn Lý đi tới gần hai người, móc ra một khẩu súng nhét vào trong tay Bạch Thất “Vẫn nên cầm theo phòng ngừa vạn nhất”

“Đa tạ” Bạch Thất nở nụ cười, đưa lại súng “Có điều loại đồ này có lẽ không mang vào được”

“Đúng vậy, thứ này quả thật không mang vào được” Hồ Hạo Thiên nói xong cũng móc súng của mình đưa cho vợ “Em cầm đi, chút nữa có chuyện gì cứ nổ súng”

Chỗ này có thể xem như giao dịch chợ đêm, đối phương cũng sợ có nguy hiểm, đương nhiên sẽ không cho mang theo súng ống tiến vào.

Chính mình mang theo, đợi chút nữa không công lại bị thu mất hoặc ngay tại cửa bị đối phương đuổi ra thì không xong rồi.

Bọn họ phải moi ra người lẩn trong bóng rồi, trảm thảo trừ căn.

“Vậy các anh tính sao?” Dương Lê có chút sốt ruột. Tuy nói hai người đều có dị năng, nhưng tình huống bên trong như thế nào mọi người không hiểu rõ ràng.

“Không có chuyện gì, bọn họ có đạn thì chúng ta có dị năng hệ Kim” Hồ Hạo Thiên chỉ chỉ Cố Úc Trạch.

Bởi vì loại địa phương cần tiêu tiền thì tự nhiên trang phục và đạo cụ cũng cần phải phù hợp

Tuy đoàn đội Tuỳ Tiện trang bị không tệ, do ở bên ngoài hai ngày chưa trở lại chỗ ở đã bị kéo tới đây, đến cũng vẫn là vẻ phong trần mệt mỏi.

Nên Hồ Thiên Hạo, Bạch Thất cùng Cố Úc Trạch từng người vào trong xe thay đổi trang phục.

Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào vàng mạ, câu nói này thật có đạo lý.

Ba người thay xong quần áo, cẩn thận chải lại đầu tóc, kết hợp với gương mặt đẹp thật sự giống công tử quần là áo lượt.

“Đi thôi, sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về” Hồ Hạo Thiên mang theo hai túi tinh hạch bước ra ngoài.

Đi được hai bước lại quay lại hỏi “Có thấy quầng sáng sau lưng tôi không?”

“Sao?” Mọi người khó hiểu.

“Sao tôi lại thấy mình vĩ đại như vậy nhỉ, rõ ràng là nhàn rỗi lại vô cớ đi vì dân trừ hại” Hồ Hạo Thiên nói

Mọi người: “…”

Cần yên quý mạng sống, rời xa kẻ không biết xấu hổ này.

Ăn mặc đã ổn, mặt mũi cũng cần phải có. Ba người lại cùng ngồi lên một chiếc xe do Cố Úc Trạch lái, hướng cửa xe đi vào.

Rất nhanh đi tới cửa sau, quả nhiên có mấy người giữ cửa cầm súng ống đi ra “Người nào, ở đây không thể tuỳ tiện đi vào”

Bạch Thất quét qua súng ống trên tay họ, phát hiện có vài khẩu súng trướng AK47

Bọn Hồ Hạo Thiên cũng nhìn thấy.

Cố Úc Trạch thò đầu ra ngoài “Gia có tiền, còn không thể đi vào?”

Nói xong hướng mấy người gác cửa ném tới một túi tinh hạch.

Mấy tên gác cửa cầm – tiền boa – trong tay suy nghĩ thoáng qua, ước lượng đại khái số lượng, chỉ là trên mặt lộ vẻ khó xử “Nơi này có quy định, không phải hội viên được giới thiệu thì không thể đi vào”

Hồ Hạo Thiên nhô đầu ra “Các người muốn hội viên nào giới thiệu, tôi không biết mình đi nơi nào cần người giới thiệu đấy”

Mấy người thấy Hồ Hạo Thiên, ngẩn người “Hồ, ngài  Hồ?”

Thành phố H từng có mấy nhân vật nổi danh mọi người đều biết mặt, tuy không phải cái tên quen thuộc nhưng ít nhất là quen mặt đấy.

Hồ Hạo Thiên lạnh nhạt nói “Đúng là Hồ mỗ đây, nếu mọi người đều biết rồi thì không cần nhiều lời, mở cửa để chúng tôi đi vào”

Cho dù đối phương là Hồ Hạo Thiên, quy củ của nơi này vẫn không thể bỏ qua, nhưng đã quen với các tình huống, người giữ của không lập tức cho mọi người đi qua mà tiến lên nói “Ngài Hồ, cấp trên có quy củ, chúng tôi phải theo quy củ làm việc, làm phiền ngài … đợi một chút, chúng tôi sửa sang lại trong phòng một phen cho mọi người”

Hồ Hạo Thiên biết rõ hắn muốn gọi người có thể quyết định tới, không nhịn được nói “Các người đã muốn theo quy củ làm việc, tôi cũng không làm khó dễ, nhanh gọi hội viên phía trong ra đây đưa chúng tôi vào”

“Dạ, dạ” Người giữ cửa để đồng bọn đi mời người phụ trách bên trong đi tới.

Chỉ chốc lát sau, người nọ dẫn một người trung niên bụng phệ đi tới.

Hồ Hạo Thiên ngồi trong xe xem xét, cười lạnh một tiếng “Thật sự là oan gia ngõ hẹp”

Lông mày Bạch Thất nhướng lên “Từng là đối thủ buôn bán?”

“Còn không phải sao” Hồ Hạo Thiên nói xong cười hắc hắc một tiếng, “Vừa vặn trước kia đã nhìn hắn không vừa mắt, thật sự báo ứng tới rồi, ở đây gặp được hắn”

“Xác thực” Bạch Thất nói, cúi đầu sửa sang lại ống tay áo của mình “Tới lúc đó anh đánh không cần khách khí, tuy nhiên người này là chú của tôi”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Bạch Trí là chú của Bạch Ngạn?

Nhưng … Hai người này chính xác là cùng một họ nha.

Bạch Thất dứt lời thì Bạch Trí cũng đi tới trước xe.

Hồ Hạo Thiên mở cửa đi xuống, hai bước đến trước mặt hắn, cười nói “Bạch tổng, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa”

Bạch Trí thấy Hồ Hạo Thiên miệng co lại, lập tức lộ ra bộ dáng tươi cười “Hồ đại gia, thật sự đã lâu không gặp”

Hai người giả mù sa mưa, Bạch Trí thấy Bạch Ngạn xuống xe “Tiểu thất, sao cháu lại ở chỗ này?” Lão cao thấp dò xét Bạch Thất một hồi, thấy khí sắc quần áo đề không tầm thường, lập tức đi tới trước mặt, vỗ bả vai Bạch Thất “Như thế nào đến thành phố H lại không tìm chú, chú còn luôn lo lắng cho cháu “…”

“Đây không phải là đến tìm chú sao?” Bạch Thất vươn tay ôm lão một cái “Chú, đây không phải chỗ ôn chuyện, có thể mang chúng cháu vào ngồi một chút?”

Bạch Trí ở đây cũng coi như mở cửa kinh doanh, đã xác định thân phận hai người, dĩ nhiên sẽ mang người đi vào.

Nhưng lúc đi vào quả nhiên không quên soát trên người một lần.

“Ha ha, chớ trách chớ trách, ở đây chú không thể định đoạt, hết thảy đều dựa theo quy củ, mà ngay cả chú cũng không ngoại lệ” Bạch Trí thấy người giữ cửa soát người họ, cười nhẹ nhàng chuẩn bị mang theo hai người đi vào.

Quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Úc Trạch, kỳ quái nói “Vị này chính là …”

“Ờ, là lái xe”

“Lái xe.”

Hai người trăm miệng một lời, vô cùng ăn ý.

Cố Úc Trạch: “…”

Ông đây rõ ràng là soái ca đỉnh điểm nha.

Bạch Trí gật gật đầu, dẫn đường đi trước “Hồ tổng gần đây đều không thấy, sau khi Virus bộc phát thì đi tới nơi nào?” Quay đầu lại cười thần bí nói tiếp “Không phải sau khi virus bộc phát, Hồ tổng trốn trong nhà lâu như vậy, ha ha”

“Đúng vậy” Hồ Hạo Thiên sờ cằm nói “Trong nhà mấy tháng, miệng lưỡi rỗi rãi tới nhạt vị rồi, nghe người ta nhắc tới nơi này, chẳng phải lập tức tới đây sao”

“Ha ha ha, Hồ tổng, tôi cam đoan nơi này rất tốt, nếu đã tới sẽ lưu luyến quên về đấy”

Cách hơn trăm mét, Bạch Thất từ trong gió ngửi được mùi  máu tươi.

Anh ở tận thế đã ba năm, rất quen thuộc mùi máu tươi, cho dù nơi này đã phun một lượng lớn nước hoa, vẫn không thể che dấu được mùi tanh của máu người sống nống đậm thế này.

Trong nháy mắt, Bạch Thất mặt chìm như nước, anh cúi đầu, dấu đi sát ý trong mắt.

Cánh cửa mấy tháng trước bị ba dị năng giả phá huỷ đã được bọn họ thay thế bằng cửa kính.

“Tới, tới, tời, mời vào bên trong” Bạch Trí đứng tại cửa ra vào, tay nắm cửa mắt toả sáng, như hiến vật quý mở cửa ra, “Nơi này là toàn bộ thế giới mới, chân của mọi người bước qua cánh cửa, chẳng khác nào đi vào một thế giới khác”

Ba người nhấc chân tiến vào.

Sau cửa lớn đúng lúc này xuất hiện ba cô gái mặc đồ cực ít, vóc dáng xinh đẹp quỳ trên mặt đất “Hoan nghênh quý khách”

Hồ Hạo Thiên thấy thân thể như ẩn như hiện của ba cô gái này thì có chút tức giận, nhưng anh che dấu rất tốt, quay đầu nhìn về phía Bạch Trí “Nơi này mặt hàng không tồi”

Vị trí của phụ nữ trong xã hội hết thảy đều tuỳ theo tình huống, bình thường địa vị không khác biệt với đàn ông lắm, hoặc được pháp luật bảo hộ ít nhiều. Nhưng sau tận thế, thể lực cùng bới tâm lý yếu của phụ nữ liền lộ ra, nhất là những cô gái xinh đẹp lại không có năng lực tự bảo vệ mình, trong hoàn cảnh xã hội  này trừ phi tìm được chỗ dựa cường đại, bằng không chờ đợi họ chỉ có sự khi nhục hoặc tử vong.

Mấy cô gái đang quỳ đứng lên, vịn ba người đi vào.

Bọn người Hồ Hạo Thiên nhanh chóng né tránh, trong lúc đó còn cùng Bạch Thất trao đổi ánh mắt, địa phương như thế này vẫn nên huỷ đi.

Sau khi né qua Hồ Hạo Thiên cau mày nói “Lão Bạch, ông muốn gì, vừa vào tới cửa đã đưa thứ này ra ngăn đón, ông biết rõ gần đây tôi không thích mặt hàng này”

“Đã tận thế rồi, ông vẫn còn bị vợ quản lý nghiêm ngặt nha” Bạch Trí nói một câu, tay đặt lên vai Hồ Hạo Thiên “Yên tâm đi, ở nơi này của tôi vô cùng an toàn, cứ chơi cho đã, buông lỏng tinh thần” Nói xong đưa tay nắm lấy ngực cô gái bên cạnh.

Cô gái này lại không giận, ngược lại thẹn thùng ném một cái mị nhãn cho bạch Trí.

“Nói nhảm nhiều như vậy, còn có gì khác?” Một tay bỏ tay của Bạch Trí xuống, ánh mắt Hồ Hạo Thiên lộ ra sự khinh miệt “Nơi này chỉ có như vậy?”

Mấy cô gái ở đáy xã hội này không được bảo dưỡng tốt, kém xa vợ anh – Dương Lê.

“Sao có thể” Bạch Trí phất tay đuổi mấy cô gái này đi ra “Ông muốn dạng như thế nào?”

Hồ Hạo Thiên nói “Tôi cũng không muốn biểu diễn dục vọng trước mặt mọi người”

“Ha ha, tới” Bạch Trí dẫn ba người vào bên trong

Bạch Thất vừa đi vừa im ắng dò xét.

Ở đây lúc trước hắn nhận được đãi ngộ kém hơn rất nhiều.

Tầng một từng là kịch trường phạm vi đã bị thu nhỏ lại, sân khấu cũng bị thu nhỏ, mặc dù nhỏ nhưng vẫn giữ được nét cũ. Chung quanh kịch trường được dị năng hệ Thổ ngăn cách ra nhiều ghế lô, bởi vì là do dị năng thiết kế nên thô ráp hơn bình thường, trên tường đều được dán giấy.

Bốn người đi thêm vài phút, vượt qua một dãy ghế lô, đến chỗ cách sân khấu không xa.

Trên đài đang trình diễn một màn tuồng, đối với người chưa từng thấy qua loại thị trường này mà nói, xác thực là một màn tuồng.

Trên đài trống trải, trong bóng tối, hiệu quả ánh đèn càng thêm rõ ràng.

Dưới ánh đèn là một cái giường lớn, đây là giường lớn kiểu cung đình, bốn phía đều có màn tơ, bên trong màn tơ là một cô gái trắng nõn mềm mại.

Nhìn kỹ còn có thể thấy vẻ nhẫn nại thống khổ của cô gái, chân tay bị trói trên giường, phía trong màn tơ, không gian như ẩn như hiện, làm cho nhiều đàn ông cảm thấy vô cùng kích thích, ẩn ẩn hít không khí.

Nếu chỉ đơn giản là mỹ nhân không mảnh vải nằm trên giường ngược lại không chọc không khí như vậy.

Màn tơ, hương khí, tứ chi bị trói đều là nhân tố gia tăng không khí.

“Vậy cũng coi là trình diễn mới lạ, hiện tại khách nhân đều thích chơi như vậy” Bạch Trí nói xong, mang theo ba người lên lầu hai.

Lúc trước sau màn ở lầu hai còn có phòng hoá trang, hiện tại cũng bị cải tạo thành ghế lô, có thể trực tiếp chứng kiến sân khấu dưới lầu.

Sau khi tới ghế lô, ba cô gái trước đó nối đuôi nhau bưng khay đồ tới, quỳ trên mặt đất như trước bày biện đồ ăn.

Bạch Thất nhìn trong mâm là sườn lợn rán, đồng dạng nhíu mày liếc nhìn Hồ Hạo Thiên.

Hồ Hạo Thiên chỉ vào nói “Đây là cái gì?”

“Thứ tốt” Bạch Trí cười cười “Trước kia cũng không có loại đồ này”

Trên mặt Hồ Hạo Thiên không có biểu tình gì “Sẽ không phải thịt người chứ?”

“Ha ha. Hồ lão đệ, đợi sau khi ông nếm qua, cũng sẽ thích đấy”

Đang nói dưới lầu truyền tới tiếng huýt sáo.

Mấy người quay đầu lại nhìn, trên võ đài đã có một người đàn ông thân hình cao lớn đi lên, đi vào trong màn tơ.

Ba người mặc dù không phải những tay phong nguyệt lão luyện cũng biết phía dưới phát sinh chuyện gì.

Hồ Hạo Thiên quay đầu lại, cười cười “lão Bạch, còn có cái gì kích thích không, chỉ một màn này muốn hợp khẩu bị mọi người, tôi không hứng thú.

Anh thật sự không chờ nổimuốn lấy cục gạch chụp chết đối phương.

Bạch Trí thấy ba người đúng là không có hứng thú với tràng diện này, cười nói “Ba người không phải tới chỗ này đập phá chứ?”

Hồ Hạo Thiên khoát tay, vất túi tinh hạch lên trên bàn “Tôi muốn tới đập phá đấy, ông có thể làm gì tôi, những thứ này cũng không phải chưa từng thấy qua, nhanh đưa thứ khác lên, không có thứ khác chơi thế nào?”

Tinh hạch trong túi trượt ra, lăn trên mặt bàn loè loè ánh sáng.

Bạch Trí nhìn tinh hạch, cười như chủ kỹ viện “Dễ nói, dễ nói, hiện tại không thể so với trước kia, loại vật này khiến chúng ta phí không ít khí lực …”

Khó có dịp Hồ tổng có hứng thú, chú đừng làm mất hứng” Bạch Thất đứng bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng, duỗi tay cũng đưa ra một túi tinh hạch “Hồ tổng có ơn với cháu, chú ngàn vạn đừng coi anh ấy là người ngoài”

Bạch Trí thu ba túi tinh hạch mới thoả mãn, liếc nhìn cô gái bên cạnh

Cô gái này hiểu ý, cười cười, từ trong ngực móc ra một túi nhỏ trong suốt.

Hồ Hạo Thiên tiếp nhận, nhìn nhìn dược hoàn bên trong “Tỉ lệ như thế nào?”

“Hàng hiện đang làm, rất tốt” Bạch Trí sờ soạng ngực cô gái một cái, cười nói “Cam đoan thuần khiết”

“A?” Hồ Hạo Thiên giương mắt “Hàng hiện có?”

Bạch Thất sửa sang lại ống tay áo của mình, rủ đôi mắt xuống.

Hiện có, hai chữ này cho anh biết tại đây có lẽ có nhân tài chế tác độc dược.

“Đúng vậy, là sản phẩm của giáo sư, tuyệt đối là tinh phẩm” Bạch Trí đáp.

“Cái này đúng là cực kỳ độc đáo, ở đâu mời tới nhân tài như vậy?” biểu hiện của Hồ Hạo Thiên hào hứng bừng bừng “Có thể cho tôi tham gia một phần lợi nhuận không?”

“Điều này …” Bạch Trí lộ vẻ khó xử “Đây không phải việc do tôi có thể định đoạt…”

Hồ Hạo Thiên vuốt vuốt túi thuốc trong tay, không yên lòng nói “Cha tôi hiện tại ở chính trường vẫn có tiếng nói, đề suất ý kiến, vài ngày trước gặp mặt tại thành phố H, còn dặn dò một phen, có chuyện có thể tìm Phùng thị trường …. Aiz, Tiểu Bạch …” Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thất “Tiền đại tướng không phải đã nói khi gặp mặt, cho chú theo Phùng thị trường hảo hảo học tập một phen sao?”

Bạch Thất ngẩng đầu, mỉm cười “Còn chưa kịp tới tìm ông ấy, đợi ngày mai đi qua gặp mặt”

“Tiền đại tướng, là Tiền Kim Hâm?” Bạch Trí tiến lên vài bước, vỗ bả vai Bạch Thất “Tiểu Thất, cháu tìm được Tiền Kim Hâm, cấp dưới của ông ngoại cháu rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.