Tận Thế Song Sủng

Chương 145: Đạo đức nhân nghĩa



Edit: Thu Hằng

Beta: Sakura

Cửa cũng không có khoá, vừa rồi lúc đám người kia đi tới rạp hát trợ giúp thì người giữ cửa bên này cũng đi theo.

Cho nên Hồ Hạo Thiên đạp cửa một cái, dễ dàng tiến vào nhà phụ,

Đường Nhược dùng tinh thần lực bao trùm lên mọi người, theo sau mọi người tiến vào nhà phụ.

Như cô miêu tả, ở đây có ba tầng lầu, cầu thang theo kiểu quanh co.

“Các người…” Dưới lầu tự nhiên còn có người trông coi, bọn họ thấy đoàn người đi vào liền giơ súng lên bắn.

Có điều viên đạn bị ngăn trở trong không khí một cách kỳ quái, không tiến tới gần đối phương được, nó tựa như gặp phải vật cản, sau đó đinh một tiếng rơi trên mặt đất.

Tất cả mười hai người trong tầng một từ các góc độ khác nhau đồng thời bắn ra.

Nhưng vẫn không có hiệu quả.

Trừ đạn, đối phương còn sử dụng dị năng.

Băng châm hệ Băng lao tới chỗ người trong đoàn xe, cùng lúc đó, hoả cầu hệ Hoả, cột nước hệ Thuỷ cũng đánh tới …

Trong tay Hồ Hạo Thiên xuất hiện một cục gạch, xoay người né tránh hoả cầu rồi hướng hướng dị năng giả hệ hoả ném ra một cục gạch.

Bạch Thất giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện hai đoá sen trắng.

Điền Hải thấy Bạch Thất xuất ra sen trắng, cũng lập tức xuất ra lôi cầu màu trắng chói mắt,

“Anh Bạch, để lôi cầu bao trùm lên hoa băng đánh đi”

Bạch Thất nhìn Điền Hải gật đầu, trở tay đem sen trắng đánh ra.

Điền Hải dùng sức đẩy lôi cầu trong tay ra, đuổi theo cùng tốc độ sen trắng.

Trong không khí truyền tới một luồng hơi lạnh, cỗ hơi lạnh này tựa như còn có âm thanh, lại tựa như mang theo tấn suất chấn động.

“Mau tránh ra” một người bên trong đối phương hô lên một câu.

Nhưng suy nghĩ né tránh còn chưa truyền tới tay chân, Sen trắng đã hoá thành phi đao, lao tới trước mắt.

Vết cắt không khí cũng mơ hồ có thể thấy được,

Sợ hãi, bàng hoàng, kinh tâm.

Bọn họ chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng.

Dị năng khác biệt một trời một vực.

Băng đao xen lẫn lôi điện mang tới lực tác động rất lớn, bọn họ chỉ đủ thời gian hơi nghiêng một chút, khiến cho băng đao hơi lệch đi.

Đầu lưỡi đao đi qua thân thể, bị băng đang đánh tới huyết nhục mơ hồ, chảy ra một vũng huyết dịch.

Người tránh được băng đao lại nghênh đón gạch đá cùng dây leo.

Có người lăn mình trên mặt đất, quay cuồng né tránh.

Nhưng còn chưa kịp làm tiếp phòng ngự gì thì băng đao mang theo lôi điện lại bay tới.

Trong không khí tràn ngập âm thanh chấn động.

Trong nháy mắt phần đông thân thể của dị năng giả đều bị đánh phá, thủng nhiều chỗ, máu tươi chảy ra.

Trận chiến vẫn đang tiếp diễn, trên lầu hai có người cầm súng ống tới trợ giúp.

“Rầm rầm rầm …” đạn bắn tới gặp lớp bảo vệ bị bắn ngược lại trên mặt đất

“Đinh đinh đinh …” tiếng đạn rơi trên mặt đất tuần hoàn vang lên

Trong gió lốc, đội nhiên Đường Nhược cao giọng nói “Coi chừng”

Lan can lầu ba im ắng xuất hiện hai bóng người, hướng xuống dưới ném ra hai quả lựu đạn.

“Nằm xuống”

Bạch Thất nhắc nhở mọi người, thuận thế vừa kéo vừa ôm Đường Nhược nằm xuống lăn qua một bên.

Mọi người nhanh chóng lấy hai tay che đầu, dùng tốc độ nhanh nhất hướng bên cạnh và phía trước nằm xuống.

Đạn bắn sẽ không qua được lớp bảo vệ tinh thần lực của Đường Nhược, nhưng không biết lựu đạn nổ tung sẽ oanh tạc như thế nào

Cho nên trước hết vẫn nên nằm xuống bảo vệ mình.

Khí lưu mãnh liệt trên đỉnh đầu xẹt qua mọi người trong đoàn xe. Sóng nhiệt cuốn tới, không khác so với uy lực của súng phân tử i-on nhỏ mà mọi người cảm nhận lúc trước.

Sau khi nổ tung sinh ra mảnh vỡ tung toé trên lớp bảo vệ, bị ngăn lại trôi xuống mặt đất.

Xem ra, lớp bảo vệ này xác thực có thể ngăn cản công kích vật lý, đối với dị năng cùng các lực nổ và sóng xung kích chỉ có thể làm suy yếu mà thôi.

Từ lầu ba, Vương Hùng và anh Tiêu nhìn hiệu quả của lựu đạn, vốn tưởng rằng sẽ được chứng kiến cảnh huyết nhục pha tạp, tràng diện đứt tay đứt chân bay bốn phía, nhưng lại trông thấy đám người kia ôm đầu một bộ dáng êm đẹp như trước.

Trốn!

Vương Hùng và anh Tiêu liếc nhìn nhau, trong đại não giờ phút này chỉ nghĩ được cách này.

Bạch Thất ôm Đường Nhược lăn hai vòng, ánh mắt loé lên, ngẩng đầu hướng lầu ba phóng ra mũi tên băng.

Tốc độ của Điền Hải cũng không chậm, ánh sáng trắng trên tay thóang hiện, cùng Bạch Thất công kích lên lầu ba.

Vương Hùng dựng thẳng tường đất trước mặt hai người.

Tường đất mặc dù không dày nhưng cũng không yếu, hắn tự tin có thể ngăn được mũi tên này của đối phương.

Kỳ dị chính là, tên băng không có bị tường đất ngăn lại, nó xuyên qua tường đất, dừng trước ngực hắn.

Anh Tiêu không có ngăn cản, trực tiếp lui về phía sau, đột nhiên thân thể hắn dừng lại, trước mắt một mảng trắng xoá.

Đó là Đường Nhược dùng tinh thần lực tiến nhập đầu óc hắn khống chế.

Anh Tiêu sau khi thấy ánh sáng trắng trong đầu hiện ra sau đó đầu óc tối sầm.

Thời điểm cúi đầu xuống trông thấy một mũi tên băng trắng xuyên qua lồng ngực mình, máu tươi dọc theo mũi tên chảy xuống rơi trên mặt đất.

Thật đáng sợ, đây là dị năng loại gì?

Đây là ý niệm duy nhất của hắn trước khi ngã xuống.

Anh Tiêu tử xong trở thành tiêu chí chấm dứt trận chiến, những người ở lầu hai thấy ngay cả lựu đạn cũng không lưu lại được vết thương trên người đối phương thì vôi vàng ném súng xuống lầu giơ hai tay lên “Tôi… chúng tôi đầu hàng”

Bọn họ bịch một tiếng, liên tiếp hai ba người quỳ trên mặt đất.

Ngay cả dị năng giả cũng đã chết, bọn họ không hề có khả năng thắng, cũng không có cơ hội trốn chạy.

Ngoại trừ đầu hàng, bọn họ không nghĩ được biện pháp khác.

Lưu Binh tiến lên một vòng, thu thập hết súng ống trên mặt đất.

Lúc cậu ta hành động thì Phan Đại Vĩ cũng dùng dây leo trói từng người lại.

Lưu Binh cất kỹ súng ống, chạy tới hỏi “Những người này làm sao bây giờ?”

“Cũng trói lại đưa về căn cứ?” La Tự Cường thăm dò ý kiến mọi người.

Đường Nhược cảm thụ một vòng, chỉ vào một nơi xa hơn trên lầu hai “Lầu hai bên phải trong phòng còn có  một người, lầu ba còn có mười hai người”

“Những người này trốn bên trong làm gì?” Một đoàn người nhìn nhau thoáng qua, hoài nghi đối phương có cạm bẫy, chậm rãi bước lên lầu hai

Đường Nhược nói “Những người trên lầu ba tụ cùng một chỗ, không có di chuyển, luôn luôn bảo trì một bộ dáng, có phải đang bị trói hay không?”

Bạch Thất hơi suy nghĩ, gật đầu “Có lẽ những người này là tù binh hoặc con tin”

“Quản khỉ gió họ là ai, trước tiến lên rồi nói sau” Lưu Binh nói xong hướng căn phòng bên phải lầu hai đi tới.

Mặc dù cậu là người đầu tiên tới đâynhưng lại không dám là người đầu tiên đi vào.

Cẩn thận từng li từng tí đứng tại cửa ra vào cầm súng, Lưu Binh vẫy tay với mọi người ‘Mau tới, mau tới”

Nắm chuôi khoá vặn cửa mở tất nhiên là Bạch Thất

Cửa vừa mở, bên trong có một người đàn ông núp trong góc ôm đầu nói “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, vô luận các người là ai đừng đánh tôi …”

Bạch Thất xem xét chung quanh căn phòng, cũng hiểu rõ đầy là dạng phòng gì

Trên bàn đều là các dụng cụ, những dụng cụ này mặc dù nhỏ, nhưng lại không ít, còn có rất nhiều chai lọ.

“Đây là …” Ba cô gái cũng không biết địa phương như thế này dùng để làm gì.

Phan Đại Vĩ đi đến một chiếc đĩa, dùng tay lấy bột phấn bên mép đĩa, để dưới mũi ngửi “Là độc”

Hồ Hạo Thiên nhìn bột trên bàn, nghĩ đến lời từ miệng Bạch Trí “Hàng hiện đang làm” liền đi qua đạp người đàn ông trong góc phòng một cước “Con mẹ nó, có biết làm những thứ này là bị xử bắn hay không?”

“Tôi tôi tôi, tôi bị bắt buộc …” Người đàn ông co rút bả vai, ngã ngồi dưới đất khóc lên “Tôi cũng không muốn làm, nhưng nếu không làm sẽ chết đấy …”

“Khi đó tôi cùng vợ tới đây, cho rằng, cho rằng ở đây ít nhất cũng là một chỗ an toàn, thế nhưng mà, thế nhưng mà nào đâu biết ở đây là địa ngục nhân gian …Ban đầu tôi cũng không chịu làm những vật này … Nhưng sau đó mỗi ngày đều bị đánh, những người kia nói với tôi, nếu không làm những thứ này …, sẽ kéo vợ tôi ra ngoài bán, bị vạn người cưỡi, chặt ra làm thịt …”

Khoé miệng người đàn ông đắng chát, bỗng nhiên lúc này nước đầy vành mắt chảy ra “Những người ở nơi này nói với tôi chế tác những vật này bị xử bắn thì sao? Không thể cứu vớt tính mạng của mình, không thể cứu vớt người nhà trong nước lửa thì cái gọi là đạo đức làm được gì?”

“Trước kia tôi cũng là thanh niên gương mẫu tài giỏi của thành phố, có làm được gì. Thời điểm nguy cơ, đạo đức cùng lương tâm có dùng được?”

Người đàn ông nói lại nói, đột nhiên cao giọng lên, như gảy đàn nhị, khàn giọng “Bên trong tận thế, có thể sống đã không dễ dàng, ngay cả tự bảo vệ mình cũng không làm được, tôi còn muốn tuân thủ đạo đức nhân nghĩa thì có ý nghĩa gì? Các anh nói cho tôi biết có ý nghĩa gì?”

“Trong một thế giới như thế này giảng giải nhân nghĩa đạo đức, chính là chuyện buồn cười, ha ha, một chuyện cười chó má”

Trong phòng tĩnh lặng, mọi người im ắng, chỉ có những câu chân lý của người đàn ông, chữ chữ châu ngọc diễn thuyết.

Đợi hắn nói tới đây, đột nhiên Phan Đại Vĩ ném một nắm phấn trắng vào người hắn “Nhân nghĩa đạo đức xác thực không thể cứu người trong nước sôi lửa bỏng, thế nhưng người là loại động vật có khả năng kháng cự lại sự hấp dẫn rất thấp, một khi bỏ qua điểm mấu chốt của bản thân, sẽ không có chỗ cố kỵ khi làm việc. Anh từng là thanh niên gương mẫu, tận mắt nhìn thấy sự sa đoạ hư thối của linh hồn mình, chẳng lẽ chưa từng phát giác ra sự buồn nôn?”

“Người từng có linh hồn như bạch tuyết, hiện tại lại trở thành một con cóc đen nhánh hôi thối mủ nhọt …” Phan Đại Vĩ đi hai bước, ngồi chồm hổm xuống, lấy khăn tay ra lau nhè nhẹ nước mắt trên mặt người đàn ông “Lương tâm của chính mình bị thời gian lấy đi, anh thật sự sống thoải mái sao?”

Người đàn ông không kìm nén thêm nữa, nước mắt tràn mi, khóc càng lớn, giống như một đứa trẻ “Anh đừng làm như mình rất vĩ đại, chẳng lẽ mọi người chưa từng làm điều gì có lỗi với lương tâm của mình hay sao?”

“Có chứ” Phan Đại Vĩ nói xong đứng lên “Nhưng không có vượt qua điểm mấu chốt của mình”

Điền Hải đứng ở cửa, loại trường hợp này, lần đầu tiên mở miệng nói “Chú để cho người thân của mình sống sót nên làm thế, nhưng không thể trợ trụ vi ngược, trước chú xuống lầu nhìn xem, địa phương này nếu cứ thế tồn tại, phát triển đi lên, tương lai sẽ có bộ dáng như thế nào?”

Lầu hai là phòng thì nghiệm, mọi người trong đoàn xe đã hiểu, rời khỏi gian phòng này.

Giảng đạo lý với người như vậy, chỉ có thể nói, không phải người chung trí hướng, không thể hiểu nhau.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Bằng không lãng phí nước bọt cũng không để làm gì.

Lầu ba có tổng cộng mười hai người bị trói.

Nếu ở lầu hai còn cũng người nọ thảo luận một chút đạo đức nhân nghĩa … lúc nhìn thấy cảnh tượng ở lầu ba, bọn họ đã giận không kìm được, cơn giận ngút trời thầm nghĩ ném nhóm người dưới lầu vào đống xác chết.

Trong phòng ở lầu ba xác thực có mười hai người bị trói chặt cùng một chỗ.

Ở đây không phải phòng thì nghiệm như lầu hai, nơi này là phòng bếp. Dùng để nấu thịt.

Trên bàn bếp bày biện phần còn lại của chân tay đã bị chặt …

Chỉ liếc một cái, mấy người đàn ông nhao nhao che đi mắt của mấy cô gái bên cạnh.

Cho dù đã quen với cảnh giết chóc Zombie ở tận thế, nhưng loại máu tươi che kín toàn bộ bản thuỷ tinh này, lại bày loạn tay chân của đồng loại, hình ảnh thân thể chỉ còn một nửa, vẫn không muốn con gái nhà  mình  trông thấy.

“Thật sự con mẹ nó …” Lưu Binh là người đầu tiên đẩy cửa phòng đi vào trông thấy cảnh bên trong. Thời điểm ở lầu hai, cậu cũng hiểu được ở đây có lẽ không có nguy hiểm gì, cho nên mới xung phòng nhận việc đẩy cửa đi vào, nào đâu biết sẽ đối mặt với hình ảnh như thế “Mẹ nó, mấy tên cặn bã của cặn bã”

“Cứu mấy người còn sống ra, những thứ khác coi như không thấy đi” Bạch Thất nói.

Hồ Hạo Thiên để Dương Lê mang theo Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên rời đi, sau đó mấy người đàn ông vội vàng động thủ cứu người.

Trong chốc lát có ba đứa trẻ và mấy người đàn ông được dẫn ra.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người, mọi người là do quân đội phái tới sao?” Mấy người đàn ông nói lời cảm kích.

Bọn Hồ Hạo Thiên cũng không có rảnh cùng không có tâm tình xã giao với bọn họ, giải thích hai câi, để cho bọn họ ngồi một bên an tâm chờ.

“Làm sao bây giờ, tôi không muốn mang những tên cặn bã này về căn cứ” Lưu Binh nhìn mấy tên thủ hạ bại tướng dưới đại sảnh.

Dư Vạn Lý lấy ra một khẩu súng phân tử i-on nói “Tôi thực sự cũng không muốn đưa mấy tên này về cho cái gọi toà tuyên án”

Hồ Hạo Thiên khoát tay “Trực tiếp xử lý đi nha”

Anh nói như vậy, không chỉ vì tâm tính của chính mình, còn bởi vì mang những người này về căn cứ có khả năng sẽ bại lộ kỹ năng bảo vệ của Đường Nhược.

Dù sao thời điểm đánh nhau, lớp bảo vệ của Đường Nhược đao thương bất nhập, những người kia đều tận mắt thấy.

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Dư Vạn Lý thấy Hồ Hạo Thiên nói như vậy, đem khẩu súng thu vào.

“Sao thế?” Hồ Hạo Thiên kỳ quái nói “Anh không phải nói muốn giết sao?”

Dư Vạn Lý nói “Anh Hồ, tôi nhớ anh cũng có súng phân tử i-on chưa có dùng, sao lại muốn tôi dùng với đám cặn bã này”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Không phải nói thời khắc tức giận hay bi thương, người ta sẽ đánh mất lý trí sao?

Súng phân tử i-on đến cùng cũng không có dùng tới.

Không phải không giết, mà là thật tâm không nỡ đem đồ bảo vệ tính mạng lãng phí với đám cặn bã này.

Bọn họ cũng không có hứng thú biến thái dùng đao giết người, cho ném đem đám người kia vào đại sảnh, giội xăng xung quanh, châm lửa.

Nếu như lần ở cửa đường hầm là gián tiếp giết người … lần này xem như người của đoàn xe đã trực tiếp giết người.

Một khắc bước vào kịch trường rạp hát, trong lòng mọi người có chút trầm trọng.

Tận thế một đường tới hiện tại, bọn họ trôi qua xác thực quá hài lòng, chuyện hôm nay, khả năng về sau còn phải chứng kiến nhiều chuyện đen tối hơn.

Càng thêm khó tránh khỏi là khả năng phát sinh quan hệ lợi ích không chết không thôi với các dị năng giả khác.

Giết người, từ hôm nay trở đi, có lẽ sẽ đứng trong lằn ranh tâm tính của mỗi người.

Được mang ra có mười ba người, ngoại trừ mười hai người ở lầu ba còn có nghiên cứu sinh ở lầu hai.

Đúng vậy, người nọ là nghiên cứu sinh hoá học.

Đối với hành vi của hắn, mặc dù vô cùng ác liệt, xong quả thật bị bức bách bất đắc dĩ, xử lý thế nào giao cho căn cứ.

Một đoàn người không có đủ chỗ ngồi trên xe, nhưng lại tìm được một chiếc xe tải, lại để cho người lái xe chở mười ba người về căn cứ.

Bốn chiếc xe vừa chạy tới cửa bắc căn cứ, sau khi tiêu độc, nhìn thấy Vệ Lam, Cố Úc Trạch cùng tiến sĩ Tào đứng ở đó.

“Không phải nói nhà phụ có nhiều người bên trong sao, sao lại chỉ có mấy người vậy?” Vệ Lam thấy mấy người trong xe tải cuối cùng, lông mày nhíu lại “Bọn họ đều là con tin?”

“Đúng vậy, bọn họ là đồ ăn của đối phương” Hồ Hạo Thiên nói xong, sau đó gọi đồng đội về nghỉ ngơi.

Bọn họ trải qua một hồi hắc ám, trước mắt không có tinh lực nói chuyện với Vệ Lam.

“Đồ ăn?” Vệ Lam lặp lại lời nói, lập tức hiểu rõ “Anh nói trong căn cứ bên đó dùng thức ăn là thịt người để sống?”

“Đúng vậy, dùng để sắc thuốc, xào nấu, các loại đặc sắc …” Hồ Hạo Thiên vỗ vỗ bả vai Vệ Lam “Người trẻ tuổi, bọn họ giao cho chú. Ah, còn có một người …” Anh chỉ vào nghiên cứu sinh hoá học “Người này là nghiên cứu sinh, từng là thanh niên gương mẫu của thành phố H, sau đó bên trong chỗ ấy chế tạo chừng năm cân ‘bột mì’ trắng…”

Vệ Lam là người trong quân đội, tự nhiên biết rõ ý nghĩa của từ bột mì trắng.

Sắc mặt anh đen lại, hạ giọng nói với Hồ Hạo Thiên “Đa tạ, qua chút thời gian liền vào sảnh nhiệm vụ của căn cứ lĩnh thưởng nha”

Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay, ra hiệu có gì nói sau, liền lôi kéo Dương Lê cùng nhóm người của mình đi về trụ sở.

Tào Mẫn đi về phía trước hai bước, đuổi kịp Đường Nhược “Cô có bị thương không?”

Đường Nhược nhìn Tào Mẫn, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt xác thực có bộ dáng thật lòng, trong lòng có chút ấm áp, nói “Không có bị thương, trong đội có chị Lê là hệ trị liệu, cô không cần lo lắng”

“Không có việc gì là tốt rồi” Tào Mẫn gật đầu “Nghe Cố Úc Trạch nói, bên trong nhà phụ phần đông là dị năng giả?”

Đường Nhược nghĩ nghĩ, trong lòng lại nhảy dựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.