Tận Thế Song Sủng Edit: Syn Beta: Sakura Trong mắt Hồ Hạo Thiên loé hàn quang, quay đầu nhìn một đám dị năng đang đánh gián trước mặt, cất tiếng lạnh lùng: “Bây giờ, tôi chỉ nói đúng một lần, ai là người cố ý gây khó dễ hay vô tình gì đó, đứng ra đây.” Mấy người dị năng giả liếc nhìn anh một cái, trên tay lại tiếp tục phóng ra kĩ năng. Những người rơi xuống núi không phải là đồng đội của họ, sẽ không quan tâm, họ cũng không làm việc trái với lương tâm, tất nhiên cũng sẽ không vì người khác rơi xuống núi mà bỏ mặc đồng đội của mình rơi vào nguy hiểm. Hồ Hạo Thiên ôm Dương Lê, rồi cười lạnh một tiếng: “Đã không có can đảm đứng ra, vậy thì tốt nhất nên bảo vệ mình thật kĩ vào! Tôi vừa rồi đã cảnh báo trước, đừng để cho tôi biết ai đã làm, cho dù lúc đó có khẩn cầu van xin, Hồ Hạo Thiên tôi cũng sẽ để cho kẻ đó sống không bằng chết!” Vệ Lam từ phía sau bước nhanh đến: “Thế nào rồi, bọn họ…” Vệ Lam sở dĩ không nói tiếp câu phía sau là bởi cũng không biết diễn tả thế nào. Đối với anh thì đoàn đội của họ chính là kì tích sống, lần này Bạch Thất lại ngã xuống sườn núi, trong lòng của anh lại rất phức tạp. Anh không muốn bọn họ chết, nhưng họ lại ngã xuống từ trên độ cao như vậy chắc chắn chết không thể bàn cãi. Hồ Hạo Thiên nhìn Vệ Lam, nét mặt lạnh như sương: “Vệ thiếu, lời vừa rồi tôi nói chắc anh cũng nghe thấy, nếu có người chỉ ra kẻ gây rối, anh cũng không được can ngăn, chúng ta phải loại bỏ những kẻ cặn bã bại hoại này!” Vệ Lam lông mày nhăn lại, lúc sau gật đầu: “Nếu có đủ chứng cứ, tất nhiên tôi sẽ làm theo nguyên tắc.” Mỗi căn cứ khi thành lập đều có nguyên tắc, giữa dị năng giả với nhau tất nhiên không được ẩu đả. Nếu không thể thống nhất với nhau, thì làm sao có thể đoàn kết làm nhiệm vụ được. Phan Đại Vĩ trấn tỉnh lại, từ sườn núi quay trở lại, nhìn xuống gián biển dưới chân: “Chúng ta nhanh chóng quét sạch đám này rồi xuống núi.” Mấy người Bạch Thất đã ngã xuống phía dưới, nơi này thì vẫn còn đám gián, bây giờ mà họ nhảy xuống cũng không làm được cái gì. Hiện tại thứ có thể làm được chính là nhanh chóng dọn dẹp chỗ này rồi chạy xuống vách núi. La Tự Cường ném gạch chết mấy con gián, đi tới gần Phan Đại Vĩ: “Có Tiểu Bạch ở cùng họ, chắc chắn bọn họ không sao đâu, đừng quá lo lắng.” Bạch Thất vừa rồi nhảy dứt khoác như vậy, làm mấy người họ có thêm lòng tin. Rằng, bọn họ từ trên cao như vậy rơi xuống cũng vẫn an toàn. Từ khi quen biết với Bạch Thất, rồi lúc ở dưới cống thoát nước chứng kiến sức mạnh cường đại của anh. Mọi người trong đội đều coi anh giống như trụ cột của cả đoàn, nói khoa trương một tí anh giống như thần trong mắt họ. “Như vậy chúng ta nên quét nhanh lũ gián này, chạy tới dưới vách núi tìm bọn họ.” Lưu Binh cũng chạy tới nói. Đoàn Tuỳ Tiện đồng loạt gật đầu, sau đó tăng lực phóng ra dị năng. Mọi chuyện cũng đã xảy ra, bọn họ chỉ còn biết kiên trì để đi xuống vách núi kiếm mấy người Bạch Thất thôi. Bọn họ thật không muốn nghĩ đến đồng đội của mình đã chết dưới đáy biển… Bên kia, sau khi Hạ Kiệt tung hoả cầu về phía Phan Hiểu Huyên thì lập tức giả vờ đánh gián biển. Gã tự nhận hành động của mình hồi nãy rất cẩn thận, không có người nào có thể phát hiện ra. Bây giờ lại nghe Hồ Hạo Thiên nói như vậy, đáy lòng mừng rỡ cười nhạo một tiếng, sắc mặt lại không có bất kì biến nào. Thật đúng may mắn, chiêu hồi nãy chỉ muốn tiêu diệt người có không gian dị năng trong đoàn của bọn họ, lại không ngờ đến lại thu hoạch bất ngờ như vậy. Rất tốt! Tô Vũ Vi đứng ở sau lưng Hạ Kiện nhìn thấy từng người Bạch Thất ngã xuống vách núi, cô hốt hoảng, Tô Vũ Vi luôn đứng sau lưng Hạ Kiệt nên cũng nhìn thấy tất cả hành động của anh ta. Nhưng cô cũng không biết có nên nói ra những gì mình nhìn thấy không? Cô không muốn ngay chỗ này lại chuốc lấy phiền toái vào người. Hôm qua cô còn hứa với Hứa Bân Minh sẽ thừa cơ hội cùng đám người trong đoàn Tuỳ Tiện xây dựng quan hệ, bây giờ lại nhìn thấy đám người kia ngã xuống dưới vực. Lúc trơ mắt nhìn Bạch Thất nhảy xuống vách núi thì sắc mặt cô rất khó coi. So sánh với lần trước gặp nguy hiểm trong đường hầm, Tô Vũ Vi lại không cảm thấy đau lòng như lúc đó. Đặc biệt anh còn vì người phụ nữ khác mà liều mạng. Tô Vũ Vi hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác bực bội trong lòng. Sự hồn nhiên của quá khứ đã không thể quay trở lại. Cô bây giờ không giống như lúc là cô gái không hiểu thế sự trước kia nữa, huống chi bây giờ cũng không có gì chứng minh Bạch Thất còn sống hay đã chết nữa, cô không thể đứng trước mặt Hạ Kiệt mà vạch mặt được. Cuối cùng cô cũng vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đánh gián. Nhưng có điều, cô cũng là người. Đổng Cầm Cầm đi đến chỗ Tô Vũ Vi, nhìn xuống dưới vách núi, có chút giật mình nói: “Anh ấy có thể vì cô ta mà liều mạng nhảy xuống.” Tình yêu so với tính mạng của mình, cô khẳng định tính mạng quan trọng hơn, không còn mạng thì làm gì có tình yêu? Nhưng… Bạch Ngạn lại có thể không chút suy nghĩ suy nghĩ nhảy xuống. Đến cùng là do cô ta quan trọng với anh hay do anh quá tự tin với bản thân mình? Tô Vũ Vi bĩu môi một cái, âm thầm “Ừm.” một tiếng. Đau lòng tất nhiên là có. Chỉ là cô hận nhiều hơn i đau lòng. Bạch Thất nhảy xuống không chỉ mình Đổng Cầm Cầm kinh ngạc, ngay cả Vệ Lam và Tào Mẫn cũng ngây người. Cô si ngốc nhìn Bạch Thất nhảy xuống, quên mất luôn tâm trạng lúc đó của mình như thế nào. Thực đúng là làm cho người khác kinh tâm. Họ lại có thể sống chết có nhau. Tào Mẫn nhắm mắt lại, muốn cười lại muốn khóc. Nếu có thể gặp được người cùng sống cùng chết với mình, thì dù có chết cũng cam tâm tình nguyện. Sau đó cô lại nghĩ tới Lương Phú Sinh, vì cô mà bị Zombie cắn bị thương. Có một số người, cả đời chỉ có thể đóng vai phụ. Cả cô lẫn Lương Phú Sinh, đều là những người đáng thương. Vệ Lam nhìn vách đá dựng đứng lại nhìn đám gián biển không có xu hướng giảm bớt, trong đoàn có người bị gián biển cắn bị thương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều sẽ bị tổn thất, hồi nãy cong nhìn thấy xương dê bị gặm còn mỗi xương! “Tất cả tập hợp lại, phân tổ.” Vệ Lam hô lớn một tiếng, nhanh chóng sắp xếp đội ngũ, “Mọi người nhanh lên đường, không được ham chiến, những người bị thương hoặc đi một mình thì xếp cuối!” Mọi người cũng cảm thấy tiếp tục đánh lũ gián cũng sẽ không chịu nổi, tất cả đều nhanh chống tiến về phía trước. Cố Úc Trạch để ý cho mọi người đi hết mới tiến lại chỗ bốn người Bạch Thất rơi xuống lên tiếng: “Rất tốt! Mặc dù còn chưa chính thức bắt đầu mà anh đã thắng.” Ngay lúc Bạch Thất nhảy xuống thì anh đã nhanh chóng phóng ra dị năng băng đao làm giảm tốc độ lại. Đường Ngược cố gắng bao bọc tinh thần lực cho cả bốn người, bảo đảm an toàn cho mọi người. Cô vốn cũng không muốn sử dụng tinh thần lực, nhưng với tình thế bây giờ, đau đầu cô cũng mặc kệ vậy… Tóm lại giữ mạng mới là quan trọng. Có băng đao giảm xóc cùng tinh thần lực bảo vệ, độ cao ngàn mét này cũng không tính là gì. “Bịch!” bọt nước văng tung toé, bốn người cùng rơi xuống nước. Nước biển rất lạnh, nhưng mọi người chỉ cảm nhận được lạnh, mà không cảm thấy quần áo bị ướt. Vì có tinh thần lực bao phủ, bốn người bọn họ giống như đám bọt khí chìm sâu xuống rồi lại chậm rãi dâng lên. “Tiểu Nhược.” Điều đầu tiên Bạch Thất làm là bơi đến chỗ của Đường Nhược. “Em không sao chứ?” Đường Nhược nghe thấy tiếng anh gọi thì giơ tay ra cho anh ôm. Đường Nhược cũng nhìn anh xem xét, thấy anh không có việc gì, cách đó không xa Phan Hiểu Huyên cũng bơi lại nhìn Điền Hải, “Tất cả mọi người đều không bị thương chứ?” “Không sao hết.” “Không có.” Hai người đồng thời lên tiếng.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.