Tận Thế Song Sủng

Chương 155: Hành trình trăng mật thám hiểm?



Edit: Syn

Beta: Sakura

Đường Nhược nói: “Nhưng khi nó mở miệng thì nước biển cũng vào theo mà?”

Bạch Thất cúi đầu nói: “Tinh thần lực của em có thể bao bọc bốn người chúng ta không?”

Đường Nhược trợn mắt nhìn Bạch Thất nói: “Bao bọc giống như khinh khí cầu, chúng ta đều ở trong đó?”

Bạch Thất gật đầu.

Đường Nhược tập chung suy nghĩ, gật đầu: “Chắc là có thể đi, nếu như vậy thì cả bốn người đều có thể bay ra.”

Không chỉ bốn người đi ra mà còn đồng bộ với nhau.

Cho dù có ở trong quân đội huấn luyện kĩ càng cũng không có gì đảm bảo khi nước biển ào ạt tuôn vào như vậy mà vẫn có thể giữ đúng sự đồng bộ được, huống chi là bốn người bọn họ.

Cho nên cách tốt nhất là đem bốn người gom chung một chỗ!

Bạch Thất nâng tay chạm vào mặt Đường Nhược, nhỏ giọng nói: “Làm em vất vả Đường Nhược.”

Trước đó còn thề nhất định sẽ không  để em phải sử dụng dị năng, bây giờ…

Thì ra chính mình còn chưa đủ mạnh để hai người họ có thể chân chính tự do, khoái hoạt.

Đường Nhược lắc đầu nói: “Không đâu.”

Việc này liên quan đến tính mạng cả bốn người bọn họ.

Chốt lát Bạch Thất cùng Điền Hải thương lượng về dị năng và phạm vi công kích.

Bàn tính tất cả, Bạch Thất trên tay liền xuất hiện ánh sáng trắng, lập tức loé sáng lao ra đâm vào từng nơi trong miệng dị thú!

Điền Hải nghe xong kế hoạch của Bạch Thất, cũng không chần chừ chút nào phóng ra dị năng, đánh lôi cầu vào nơi Bạch Thất vừa đánh.

Có điều, dị thú vẫn còn chưa chịu mở miệng rộng ra.

Bạch Thất muốn liều một phen, tiếp tục giải phóng dị năng, chỉ trong mườn phút anh đã phóng ra mười cái Băng Liên, Điền Hải tăng thêm dị năng Lôi hệ, đôm đốp vang lên.

Dị thú trong miệng bị đánh như vậy, bọn họ không tin, nó không chịu há miệng ra!

Bọn họ đều dùng hết sức đánh, Đường Nhược cũng không có nhàn rỗi, cô nghe theo lời Bạch Thất đem lực tinh thần của cô bao bọc lại to nhất có thể, người khác nhìn không thấy, bộ dáng vẫn trong suốt, nhưng Đường Nhược đã đem cả bốn người họ bao bọc lại.

Cổ họng cá voi bị kẹt lại bốn người họ khiến nó rất khó chịu, nó cố gắng nuốt xuống, nhưng vẫn cảm thấy vẫn còn kẹt lại, đành hé miệng ra, muốn hút thêm nhiều nước biển vào, đem cái vật đáng ghét bị kẹt lại nuốt xuống.

Khi cá voi khó chịu hé mở miệng ra, Bạch Thất liền dùng sức tung ra một cái Băng Đao ở phía sau để nó trợ lực đẩy “Qủa cầu khổng lồ” đi ra ngoài!

Khoảng  khắc đó chỉ có thể thành công không được mức một sai lầm nào!

Nếu không bọn họ trôi xuống dạ dày của nó liền không có cơ hội sống sót!

Bởi vậy, đòn vừa nãy Bạch Thất đã tung ra hết dị năng còn lại của mình.

Thẳng cho đến khi quả cầu bao lấy mọi người lại một lần nữa trôi trên mặt nước, bốn người mới cùng thở phào một hơi.

Cùng nhau trải qua khoảng khắc sinh tử, thật đúng là chấn động lòng người.

Nếu như không phải lúc này được tinh thần lực của Đường Nhược bao lấy, Phan Hiểu Huyên giờ phút này chân đã muốn nhũn ra, ngay cả bước đi cũng không nổi.

Lần này thật đúng là nguy hiểm quá rồi!

Cái con cá voi kia sau khi hút nước biển cảm thấy dễ chịu liền biến mất tăm.

“Em còn chịu được không?” Bạch Thất nhìn sắc mặt trắng bệch của Đường Nhược hỏi. Có điều sắc mặt anh cũng không khá hơn là bao.

Hai người cũng kẻ tám lạng người nửa cân, bây giờ cũng giống như quân lính bị trọng thương.

Đường Nhược lấy từ bên trong không gian mỗi người một cái bàn gỗ tròn, vừa lấy ra sắc mặt cô liền trắng nhợt, mấy người còn lại cũng cảm thấy tinh thần lực vốn bao lấy bọn họ liền biến mất.

Quần áo trong nháy mắt ướt đẫm, toàn thân lạnh muốn đóng băng.

Đường Nhược bắt lấy bàn gỗ, cười: “Ngại quá, có điều đã sử dụng hết dị năng rồi.”

“Cậu đừng có mà xin lỗi, nếu không chắc chúng tớ lấy mạng trả ơn cho cậu luôn quá.” Phan Hiểu Huyên nhanh chóng nói, vịn bàn gỗ để cho Bạch Thất đỡ Đường Nhược lên trên bàn.

Lần này Đường Nhược cũng chỉ tiêu hao dị năng mà thôi, còn chưa lên cấp đâu, đau đầu vẫn có thể chịu được. Cô nằm ở trên bàn gỗ nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi cũng đỡ hơn.

Phan Hiểu Huyên cũng lấy bàn gỗ  từ trong không gian của mình.

Dùng dây thừng đem hai cái bàn cột chung một chỗ, ba người còn lại cũng lần lượt bò lên trên.

Hai người ngồi chung một bàn cũng không tính chật trội gì.

Đường Nhược lấy chăn mền đắp lên người lại nhìn về ba người còn lại, cười lớn: “Chúng ta giống như đang diễn màn phiêu lưu kí ha.”

Trải nghiệm lần này đúng là cả đời khó quên.

Bạch Thất nhìn nụ cười của cô, đôi mắt nhìn thật chăm chú.

Đường Nhược đối mặt trước sinh tử rất kiên cường, trong mắt hào quang rực rỡ, chói mắt.

Giống như lần đầu tiên cô đối mặt với zombie vậy, trong mắt luôn kiên cường làm cho người khác không tự chủ được chú ý đến cô.

“Không phải.” Bạch Thất vươn tay, vuốt ve mặt cô nói, “Em có thể xem lần này thành kỉ niệm hành trình trăng mật thám hiểm.”

Sắc mặt Đường Nhược trắng bệch lại hiện lên tia đỏ ủng, cười gượng hai tiếng.

Tình cảnh như vậy mà vẫn có thể nói lời ngon ngọt dụ dỗ thật không mấy người có thể làm được!

Khí hậu hôm nay lạnh lại cộng thêm ngâm mình trong nước biển lại càng lạnh lẽo hơn.

Bạch Thất thấy vậy, dùng thân thể bao lấy cô, từ từ nói: “Lấy đồ ra thay đi.”

Đường Nhược gật đầu.

Đắp mền dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, tốt nhất vẫn nên đổi quần áo ướt.

Mặt dù không được tự nhiên, nhưng bốn người cũng không có nhiều sự lựa chọn đành thay đồ lấy chăn che chắn.

Đương nhiên, còn có một tấm ván gỗ che ở giữa.

Thay đồ xong xuôi hết, mọi người mới có thời gian rảnh xem xét tình hình chung quanh.

Núi xa khó mà nhìn rõ, bốn phía lại là biển, làm sao để trở về?

Bạch Thất đứng trên bàn gỗ, tay cầm kính viễn vọng nhìn chung quanh, một bên lại lấy bản đồ ra xem xét cẩn thận.

“Chúng ta nên đi đâu bây giờ?” Đường Nhược hỏi.

Bạch Thất chỉ về phía tay nói: “Chỗ này có ngọn hải đăng.”

Có hải đăng đồng nghĩa với việc có chỗ đặt chân. Cho dù như thế nào vẫn tốt hơn là lênh đênh trên biển như vậy.

Gió hoà cùng với dòng nước chảy, bọn họ đành bắt buộc tăng thêm tốc độ di chuyển.

Đường Nhược  lấy từ trong không gian ra một cái nôi, ván giường được ghép từ nhiều thanh gỗ dài có thể lấy làm mái chèo.

“Hải đăng cách khá xa, nhanh chóng chèo đi thôi.” Đường Nhược nói.

Không còn biện pháp nào khác ngoài chèo đi. Những người còn lại cũng không có ý kiến gì tốt hơn, liền cầm lấy thanh gỗ chèo đi.

Bọn họ dùng mặt trời xác định phương hướng chèo về phía tây.

Bốn người trôi nổi ở trên biển tìm kiếm ngọn hải đăng, còn bên kia, Vệ Lam cùng một đám dị năng giả vòng qua đám gián biển, số người bị thương vượt mức dự đoán.

Vệ Lam tập hợp những ngùi bị thương lại nhờ dị năng giả trị liệu chữa trị.

Lưu Binh miệng đắng lưỡi khô, từ trong hành lí lấy nước ra uống cuối cùng mới nhớ ra việc quan trọng nói: “Hồ đội.”

“Ừm?”

“Chúng ta phải nhanh chóng xuống vách đá kiếm bọn tiểu Bạch đi”

Hồ Hạo Thiên cũng nuốt nước bọt nói: “Tất nhiên, chúng ta phải  nhanh chóng xuống dưới đó tìm bọn họ, ở dưới rất nguy hiểm.”

“Không phải.” Lưu Binh nói, “Ý tôi là ngược lại, tôi nghĩ bọn họ ở dưới đó không sao đâu, bọn họ không có chúng ta vẫn tốt, chỉ có chúng ta không có bọn họ liền thảm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.