Tận Thế Song Sủng

Chương 158: Địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng



Phan Đại Vĩ nhìn địa thế xung quanh một chút nói: “Nơi này núi là hình nửa vòng tròn, bốn người bọn họ lại rơi xuống phía tây, chúng ta khi xuống núi lại tìm ở phía nam, tất nhiên sẽ tìm không thấy.”

Đám người ngồi tưởng tượng một hồi, mới nghĩ đến hoá ra nãy giờ họ đi mò trăng đáy nước mà.

Tình thế gấp gáp ngay cả phương hướng cũng sai.

Lo lắng có thể khiến chỉ số thông minh biến âm!

Lại nhìn về phía địa hình xung quanh, trước mặt là đại dương mênh mông, bọn họ lại lần nữa lo lắng: “Làm sao bây giờ, chỗ bọn họ rơi xuống đều là nước, bốn người họ làm sao đi lên bờ?”

Không có phương thức truyền tin tức thật không tốt, hoàn toàn không có tin tức gì của bọn họ, khiến cho mấy người còn lại đây lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Phan Đại Vĩ nói: “Bọn họ có không gian, bên trong nhất định có mấy tấm ván gỗ, chúng ta không cần lo lắng cho bọn họ, vẫn là nên lo nghĩ làm sao chúng ta sống qua được đêm nay thì hơn.”

Phan Đại Vĩ biểu tình thường ngày phong phú, ngay cả lời nói cần phải ngẫm nghĩ mới thấu hiểu nội dung trong đó. Hôm nay lại vẻ mặt nghiêm túc, lời nói lại lý trí như vậy, đơn giản lại rõ ràng, thật là hiếm khi.

Cha của người bị hại còn có thể phân tích lý trí như vậy, mấy thành viên còn lại tâm cũng bình tĩnh lại.

Tốt nhất là bọn họ vẫn nên nghẫm nghĩ làm sao để sống sót thì hơn!

Bên kia, Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên trải xong giường liền bày đồ ăn bên cạnh.

Bây giờ không có người ngoài ở đây, cơm tối có thể phong phú một chút.

Bốn món ăn, một canh, lát sau Bạch Thất cùng Điền Hải trở về. Lúc ăn cơm, Phan Hiểu Huyên mới đột nhiên phát giác có Điền Hải ở bên cạnh rất quan trọng.

Giờ phút này, cô đối diện với Điền Hải, người đã liều lĩnh nhảy xuống sườn núi cứu cô, cảm động muốn chết, ngay cả lúc ở trong miệng cá voi còn đồng sinh cộng tử với mình.

Điền Hải bắt gặp Phan Hiểu Huyên nhìn mình nước mắt tràn đầy, có chút không được tự nhiên sờ mặt: “Chị Phan, bộ trên mặt tôi có dính đồ gì à?”

Đây là ý gì?

Cậu có thể từ trong mắt cô đọc lên hai chữ “Oán niệm”.

“Không có.” Phan Hiểu Huyên nói, “Tôi đang biểu đạt lòng cảm kích với cậu.”

Điền Hải không rõ, một mặt ngây thơ, “Cảm kích cái gì?”

“Cảm ơn cậu khi đó không màng nguy hiểm nhảy xuống cứu tôi.” Phan Hiểu Huyên che mặt, nhỏ giọng nói: “Nếu chỉ có mình tôi ở chỗ này làm bóng đèn, tôi có cảm giác họ sẽ giết mình diệt khẩu!”

Điền Hải thuận theo tầm mắt Phan Hiểu Huyên thấy Bạch Thất và Đường Nhược “Anh lột tôm, em chan canh” thì hiểu được.

Sau đó cậu chợt nhớ đến lúc trước trên đường đi thành phố A, tình cảnh trong siêu thị lúc đó.

Lại nhớ đến khí thế của Bạch Thất phát tác…

Trong lòng vẫn còn sợ hãi!

Có điều bây giờ, cậu cùng mấy người bọn Bạch Thất ở chung với nhau không khác gì người một nhà cả. Đối với hành vi của hai người nhìn riết rồi quen, không gì ngạc nhiên cả.

“Hai người họ vẫn thường như thế, không có gì đâu chị Phan, chúng ta chỉ cần lo phần của chúng ta là được, anh Bạch cũng sẽ không để ý với chúng ta đâu.” Điền Hải vừa nói vừa gắp miếng cá vào chén cô.

Phan Hiểu Huyên không đành lòng nhìn thẳng: “Đối diện với tình trạng như vậy, ngay cả một phản ứng mà cậu cũng không có!”

Điền Hải ăn hai miếng cơm nói: “Không có gì, chị Phan à, nhìn nhiều một chút cũng quen rồi.”

Phan Hiểu Huyên: “…”

Thức ăn cho chó ăn nhiều, còn có thể quen?

Ngao!

Rất muốn mổ bụng cậu ra thử xem bên trong chứa cái gì!

“Tiểu Hải.” Phan Hiểu Huyên nói: “Cậu cũng làm cậu em 9 khối 9 bao.”

“9 khối 9 bao?”

“Tiện Nghi!”

Điền Hải: “…”

Trời dần tối, bầu trời xanh thẩm dần dần bị bóng đem cắn nuốt, bốn người cơm nước xong xuôi thì bầu trời đêm đã tràn đầy ánh sao.

Một ngày dài tràn đầy kinh hách mệt mỏi, Bạch Thất và Điền Hải cũng đã xác nhận nơi này tạm thời an toàn.

Bởi vậy, ngủ một giấc khôi phục tinh thần mới là việc quan trọng nhất.

Bạch Thất ôm Đường Nhược ngồi trên giường hỏi: “Em muốn tắm rửa rồi đi ngủ không?”

Ngâm bồn tắm sau đó đi ngủ nhất định rất thoải mái dễ chịu.

Trong lòng anh rất muốn cho Đường Nhược tắm rửa thoải mái rồi mới đi ngủ, dù sao chỗ này có thể được.

Đường Nhược cân nhắc trong lòng cũng không phải vấn đề này nói: “Ngày mai chúng ta nên trở về như thế nào? Vẫn cứ lênh đênh trên biển chèo về?”

Bạch Thất cũng không biết: “Nếu không có biện pháp khác, thì cũng chỉ có thể như vậy.”

Ai bảo ngọn hải đăng này là hoang đảo, xung quanh toàn là nước biển.

Đường Nhược thở dài, vừa định lên tiếng, đột nhiên cô nắm tay Bạch Thất lại: “Có người!”

“Có người?” Bạch Thất cũng sững sờ.

Trước đó anh và Điền Hải đã kiểm tra một lần nữa, rõ ràng nơi này là đảo hoang.

Nghe chữ “Có người” Điền Hải cùng Phan Hiểu Huyên liền đứng lên, thần sắc ngưng trọng: “Tại sao có thể có người?”

Đường Nhược nhanh chóng đi lên phía trước vài bước, nhìn chằm chằm một hướng: “Nơi đó từ dưới đất chui lên một người, bây giờ đã chui về.”

Trong nháy mắt Bạch Thất tắt đèn năng lượng mặt trời đi.

Trong bóng tối, anh nương theo ánh trăng bước đến bên người Đường Nhược, nhẹ nói: “Khi nào trở ra, nói cho anh phương hướng.”

“Ừm.”

Điền Hải cũng mang Phan Hiểu Huyên đến một chỗ an toàn che chắn.

Bây giờ tính huống ở bên ngoài như thế nào không rõ, địch không động, ta cũng bất động!

Bốn người bọn họ có kiên nhẫn, một mực chờ đợi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Phan Hiểu Huyên cảm giác chân ngồi xổm của mình cũng tê dại mà gãy mất.

Nhưng mà, chờ lâu như vậy lại không có động tĩnh gì.

Đường Nhược nói với Bạch Thất: “Có lẽ người đó không có ý định ra ngoài nữa.”

Bạch Thất không có hoài nghi lời nói của Đường Nhược. Đưa tay ôm cô lên giường: “Như vậy, chúng ta đi ngủ trước.”

Đường Nhược: “…”

Cái này… hơi thoải mái ha?

Điền Hải nói: “Anh Bạch, chúng ta không cần đi đến chỗ đó nhìn một chút sao?”

Bạch Thất: “Buổi sáng rồi đi, ban đêm không an toàn.”

Đường Nhược liếc mắt nhìn: “Địch ở trong tối, chúng ta lại ở ngoài sáng, ban đêm lại có rất nhiều côn trùng, chúng ta hôm nay lại mệt mỏi như vậy, ra bên ngoài bây giờ biết đâu người đó lại bố trí cạm bẫy chờ chúng ta vào tròng, nhưng lúc người đó chui lên lại lập tức chui xuống không có trở lại tra xét thì hẳn là người đó cũng kiêng dè chúng ta, cho nên tốt nhất đêm nay không đi ra, chúng ta ở lại dưỡng sức mới quan trọng.”

Nghe Đường Nhược nói như vậy Điền Hải cùng Phan Hiểu Huyên thấy rất có lí.

Đường Nhược có tinh thần lực lại còn có nhiều có chó điện tử canh, đêm nay đi ngủ có lẽ an toàn,

Chí ít, bên ngoài có động tĩnh gì thì cô vẫn biết được.

Nghĩ thông suốt như vậy, hai người cũng cùng đi ngủ.

Vốn mệt mỏi một ngày, ban đêm lại xảy một một chuyện ngoài ý muốn, mọi người lại lên tinh thần thảo luận.

“Mấy người đoán thử họ là ai?” Phan Hiểu Huyên nhẹ giọng hỏi, “Có phải giống như mấy phim truyền hình là tinh linh gì đó hay không?”

Đường Nhược nghe cô nói không khỏi cười: “Khẳng định không phải, là một người đàn ông trưởng thành.”

“Cậu thật có cái dị năng gian lận!” Phan Hiểu Huyên không cam lòng nói một câu, lại tiếp tục suy đoán, “Vậy anh ta là ai chứ, tại sao lại sống dưới mặt đất?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.