Tận Thế Song Sủng

Chương 195: Việc xấu trong nhà



Edit: Hanthienanh13697

Beta: Sakura

Hồ Hạo Thiên nói được thì làm được.

Ngày hôm sau anh lăn lộn trên giường kêu đau đầu, tỏ vẻ rất thống khổ. Còn không cả bằng con gái người ta mỗi lần bà dì đến thăm, toàn thân đều không lấy ra được một chút khí lực để tham dự hội nghị.

Binh sĩ đến mời đành thất vọng mà trở về.

Phan Đại Vĩ đứng trong đại viện lắc đầu che mặt: “Việc xấu trong nhà, vậy mà đội trưởng lại đi đầu trong việc đi rêu rao việc xấu trong nhà, bảo đồng đội như chúng tôi phải làm sao bây giờ…”

Binh lính đến mời vừa đi thì Hồ Hạo Thiên lập tức sinh long hoạt hổ rời giường.

Hiện tại khí trời đã chuyển lanh, dù sao cũng đã đến tháng 12. Hồ Hạo Thiên vệ sinh cá nhân rồi mặc thêm chiếc áo khoác kaki, ngay lâp tức biến thành một bộ dáng tinh anh mẫu mực, ung dung trở lại phòng khách.

Chính phủ bàn bạc công việc đó là việc của họ, bọn anh thật sự không nhất thiết phải tham gia mà chỉ cần đợi kết quả. Dù sao việc tấn công vào nội thành cũng là chuyện sớm muộn vì họ là đám người duy nhất nhìn thấy zombie cấp ba.

Bạch Thất nắm tay Đường Nhược đi qua sân nhỏ đến biệt thự của Hồ Hạo Thiên ăn sáng.

Hôm qua Chu Minh Hiền nằm ở phòng khách lầu hai, không đúng, giờ căn phòng này thuộc về anh rồi. Chính vì thế, cả đêm hôm qua Chu Minh Hiền kích động đến mức không ngủ được.

Biệt thự có diện tích rất lớn, còn có nhà vệ sinh và phòng thay đồ ngay trong phòng ngủ thì sao có thể nhỏ được. Riêng phòng Chu Minh Hiền còn lớn hơn căn hộ hai phòng một sảnh trước đây của cậu nhiều.

Đếm qua sau khi cơm nước xong xuôi, khi trở về, Đường Nhược đưa cho Chu Minh Hiên một bộ quần áo và một cái mũ. Bộ quần áo này còn đắt hơn gấp chục lần đống quần áo trước đây của anh.

Hồ Hạo Thiên thấy bốn người từ biệt thự đối diện đi tới, tuấn nam mỹ nữ đều mặc áo khoác trắng, anh chỉ có thể cảm thán: thật là chói mắt!

Hiện tại chỉ cần ở trong căn cứ, họ đều thích mặc những trang phục đẹp. Đương nhiên rồi, có đồ đẹp không mặc, chẳng lẽ chờ đến lúc đánh zombie mới lôi ra mặc sao.

Hồ Hạo Thiên tụ tập mọi người lại bên bàn ăn thương lượng về một số nội dung cần bàn ngày hôm nay.

Chủ yếu là, hiện tại đã hai tháng kể từ lần bọn họ rời khỏi căn cứ, lưới tung ra cũng nên thu vào. Thêm vào đó, bọn họ cũng muốn ra đường lớn xem một số mặt tiền cửa hàng, cũng sang cửa Đông và cửa Nam nhìn một chút.

Bọn họ muốn kiếm tiền, lần nữa quay lại con đường buôn bán.

Bánh bao nhân thịt cùng cháo hoa khiến cho bữa sáng trở nên phong phú.

Sau khi ăn cơm, Phan Hiểu Huyên chợt nhớ đến một vấn đề chưa giải quyết: “Hôm qua, chúng ta đi vào từ cửa Tây hình như chưa có nộp vật tư thì phải.”

Phan Đại Vĩ vỗ vỗ vào lưng cô: “Quên đi, quên đi.”

Lưu Binh cũng gật đầu: “Đừng để ý chuyện này.”

Phan Hiểu Huyên cảm khái: “Chúng ta cứ như thế có thêm một phần năm vật tư, cửa Tây đúng là chỗ tốt mà.”

Hồ Hạo Thiên tổng kết lại: “Lần sau lại nghĩ thêm mấy lí do để đi vào cửa Tây.”

Ăn xong bữa sáng, mười một người lại đi ra ngoài.

Dương Lê rời căn cứ hai tháng, dị năng cũng không tiến bộ thêm chút nào. Vì thế, để luyện tập dị năng đồng thời để thăng cấp, vừa ăn xong đã chạy tới ban hậu cần.

Lúc theo đoàn xe Tuỳ Tiện hai tháng với tư cách dị năng trị liệu, ngoại trừ chồng mình, những người khác ngay cả rách da cũng không bị, cô quả thật không có đất dụng võ.

Vẫn là ban hậu cần tốt, vừa có thể luyện tập để thăng cấp dị năng lại vừa có tinh hạch.

Ngoại trừ Chu Minh Hiền, mười người cũng đã hai tháng không biết tình hình căn cứ hiện tại rồi.

Đường lớn số hai chỉnh tề hơn lúc trước một chút, nếu không đã xuất hiện một đống cửa hàng loạn thất bát tao rồi.

Các quầy hàng xếp thành một hàng thống nhất. Cũng giống như thành phố H, ở đây, người ta phải tiêu phí thuê hoặc mua quầy hàng.

Người đến đây đều là những dị năng giả trang phục chỉnh tề.

Thỉnh thoảng còn nhìn thấy một số dị năng giả thể hiện dị năng cổ quái, hiếm gặp, sau đó sẽ bị người đi tuần tra cảnh cáo, phạt tiền.

Trước đó, căn cứ đích xác có quy định không được dùng dị năng ẩu đả, nhưng xem tình huống trước mắt, loại chuyện này cũng không hoàn toàn cấm.

Phan Hiểu Huyên nhìn ngó xung quanh một chút rồi kết luận: “Đường lớn số hai giờ có vẻ sạch sẽ hơn rồi, không loạn như trước nữa.”

Đường Nhược cũng nhận thấy điều này, cô nghĩ đến việc thành phố H có phố nghèo, vì vậy bổ sung: “Đại khái một phần là vì ở đây có ít người thường hơn nữa phải giao phí mới được vào.”

Phan Hiểu Huyên hiểu ngay lập tức: “Chẳng lẽ cũng như thành phố H, căn cứ bắt đầu có sự phân biệt rồi?”

Đường Nhược nhìn xung quanh rồi gật đầu: “Ừm.”

Xem ra, ở tận thế, luật pháp đã không còn nhiều giá trị. Hiện tại, dị năng giả đều cảm thấy mình tài trí hơn người, tình huống này ở trong căn cứ còn tồn tại huống hồ ở bên ngoài.

Xác định đằng sau không có người theo dõi, mười một người tiến vào nơi ở của đoàn đội Hồng Trần.

Trước kia Nhất Đao bị Bạch Ngạn chọc cho một dao nhìn thấy đoàn người như thủy triều xông vào thì liền run rẩy, không biết cao hứng hay bi thương: “Mấy người trở về rồi à?”

“Nói nhảm.” Hồ Hạo Thiên kéo ghế ngồi xuống, vắt chéo chân nhưng lại kịp thời phát hiện tư thế này không phù hợp với bộ dạng ngày hôm nay của mình liền thả chân xuống: “Nếu như không trở về sao hiện tại có thể nói chuyện với mấy người à.”

Phan Đại Vĩ nhìn bọn họ một lượt, thấy họ vẫn mặc trang phục cũ nát, bộ dáng sống rất gian khổ liền kỳ quái hỏi: “Mấy người sao lại biến thành bộ dạng thế này, trông y như ăn mày ý.”

Đội trưởng Mạnh Nhiên đoàn đội Hồng Trần nước mắt đã vòng quanh hốc mắt: “Chúng tôi bây giờ không dám ra khỏi căn cứ.”

Chỉ cần đi ra ngoài sẽ bị đánh, bị đuổi giết.

Mà nếu không ra khỏi căn cứ thì không có việc mời nhóm mình.

Mọi người của đoàn đội Tuỳ Tiện tự nhiên hỏi lại: “Vì sao?”

“Hai tháng trước, chúng tôi muốn dừng hợp tác với Chu thiếu, Chu thiếu mặt ngoài đáp ứng vô cùng dứt khoát nhưng lại vụng trộm muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết. “ Mạnh Nhiên vừa nói vừa đẩy cửa phòng anh Lục: “Anh Lục vì muốn bảo vệ chúng tôi nên bị đánh thành thế này.”

Cửa mở ra, trên giường có một người đang nằm, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt, hơi thở khó khăn.

“Anh ấy làm sao vậy?” Lưu Binh hỏi.

“Bị dị năng hệ Băng đâm vào bụng.”

Hôm qua mới kiếm đủ vật tư để mời một dị năng hệ trị liệu của căn cứ đến chữa trị nhưng cũng chỉ đủ duy trì hơi thở.

Bạch Thất vừa nghe liền hiểu rõ chân tướng: “Không có tiền chữa trị?”

Mạnh Nhiên xấu hổ gật đầu, nghĩ nghĩ một chút liền quỳ xuống: “Mấy người có thể cứu anh Lục không, nếu như, nếu như mấy người đồng ý, chúng tôi nhất định…!” Nhất định sẽ sống chết thần phục.

Hai tháng qua cũng đủ thấy rõ bộ mặt của Chu thiếu.

Hồ Hạo Thiên cũng không suy nghĩ nhiều.

Việc này cũng coi như có quan hệ với bọn họ.

Với lại, Hồ Hạo Thiên cũng đã coi bọn họ như người của mình từ lâu. Người của mình bị bắt nạt như thế, làm sao có thể khiến người ta đối xử thật tâm thật ý với mình, nhất định phải đòi lại công đạo cho họ!

Hồ Hạo Thiên trực tiếp lấy ra một túi tinh hạch: “Dẫn anh ta đi ban hậu cần tìm Dương Lê, nói cho cô ấy biết, mấy người là do tôi bảo đến.”

Mạnh Nhiên vừa cầm tinh hạch liền kêu Thuận Tử đưa anh Lục đi.

Thuận Tử là dị năng giả tốc độ, đi lại có thể nhanh hơn.

Mạnh Nhiên ở lại nói toàn bộ những gì mình biết về tình huống của Chu thiếu cho đoàn đội Tuỳ Tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.