Tận Thế Song Sủng Đoạn đường từ khu cao ốc đến khu biệt thư không xa lắm. Nhưng bốn người bọn họ muốn đi tìm nhóm người Chu Minh Hiền, ở đây thiết bị liên lạc không có, căn cứ lại lớn như vậy, khả năng trùng hợp bắt gặp trên đường là rất nhỏ. Hồ Hạo Thiên nhìn tới nhìn lui mà không tìm được người, anh thở dài: “Xem ra phải đi hỏi xin Tiền tướng xem có máy truyền tin trong truyền thuyết không, đã quen dùng điện thoại hơn mười năm, hiện tại không có phương tiện liên lạc để tìm người thật đúng là không quen.” Bạch Thất hồi tưởng lại quá khứ một chút, so với kiếp trước của anh, thời gian xảy ra một số việc kiếp này đã bị thay đổi tỷ như thời gian zombie cấp 3 xuất hiện không đúng, rồi thời gian tỷ thí dị năng… Tuy nhiên, dù thời gian không đúng nhưng sự việc vẫn cứ diễn ra. Vì thế, dù không biết khi nào nhưng loại đồ vật liên lạc này chắc chắn sẽ xuất hieện. Nghĩ thế, anh liền lên tiếng tán thành: “Có thể đi hỏi một chút xem sao, dù sao chúng ta giao tinh hạch cấp ba nhưng vẫn chưa đổi thù lao.” “Đúng vậy.” Hồ Hạo Thiên nhắc đến mới nhớ: “Bà mẹ nó chứ, nói như vậy xem ra hôm nay tôi phải đi dự cái hội nghị chính trị gì đó để lấy thù lao rồi.” Phan Đại Vĩ liền đả kích: “Hồ đội, nếu như hôm nay tham gia, chưa biết chừng bọn họ lại kêu chúng ta giao nộp vật tư qua cửa thì làm sao bây giờ?” Hồ Hạo Thiên tỏ vẻ không quan tâm: “Chẳng lẽ một viên tinh hạch cấp ba lại không đủ tiền vé qua cửa?” Phan Đại Vĩ gật đầu: “Cậu nói có lý.” Tinh hạch cấp ba ở đây xem như là vô giá. Không chỉ có giá trị năng lượng cho việc hấp thu mà vô cùng có giá trị để nghiên cứu. Bốn người vứa đi vừa trò chuyện, chẳng biết từ khi nào đã trở về đại viện. Từ rất xa đã trông thấy một đám người đứng trước cửa nhà mình. Cái đám kia là đoàn đội của Phương Cận Viễn. Bốn người liếc nhìn nhau, Hồ Hạo Thiên liền tiến tới nghênh đón: “Phương đội đến sao không đi vào?” Phương Cận Viễn quay đầu liền nhìn thấy Hồ Hạo Thiên, anh có chút kinh ngạc lại có chút vui mừng: “Hồ đội trưởng, chúng tôi vừa mới tới, muốn đến nhà bái phỏng nên đang đợi thông báo.” Hiện tại, cửa ra vào của đại viện đều có binh sĩ của Tiền tướng canh gác, cái gọi là thông báo đương nhiên là đợi binh sĩ vào thông báo cho người quản lý rồi mới được tiến vào. “Mau vào mau vào, hôm qua Lưu Binh có nói với tôi đội ngũ của Phương đội đều là người trượng nghĩa, chúng tôi còn chưa kịp đến nhà cảm tạ lại phiền mọi người đến đây, thật sự ngại ngùng.” Khi đó, ngay cả vé mời của căn cứ Hồ Hạo Thiên cũng có thể cho, sao anh có thể cự tuyệt người ta vào nhà được chứ. Tiến vào đại viện, con đường nhỏ dẫn thẳng vào biệt thự, cho dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng cũng vô cùng kinh ngạc trước sự xa hoa và hệ thống thiét bị được lắp đặt nơi đây. Vì không để mình lộ ra bộ dáng như người nhà quê lên tỉnh, tất cả mọi người đều thả lỏng, bước đi đều đặn. Mục đích của Phương Cận Viễn rất đơn giản, nói chuyện cũng rất rõ ràng, bọn họ muốn cảm tạ việc được tặng thẻ mời đồng thời cũng bày tỏ suy nghĩ muốn hợp tác. Điều kiện anh ta đưa ra không phải là muốn đứng ngang hàng với đoàn đội Tùy Tiện, vật tư cùng các loại thưởng không cần phải chia 5:5 mà mà muốn trở thành một đoàn đội phụ thuộc đoàn đội Tùy Tiện. “Đoàn đội mấy người muốn trở thành đoàn đội phụ thuộc của chúng tôi?” Hồ Hạo Thiên nhắc lại một lần, vô cùng khó hiểu: “Sao mọi người lại có suy nghĩ này?” Vì sao ư? Cái này mà nói ra thì cũng là một câu chuyện dài! Ý nghĩ này của Phương Cận Viễn đương nhiên đã trải qua một loạt suy tính kỹ càng, cùng đồng đội thảo luận đâu ra đấy. Lúc trước, ở trạm dừng chân nhận được thẻ mời nên trong lòng có ý muốn cảm tạ. Ngày hôm qua tiến vào căn cứ lại được nhân viên công tác ở đây đối đãi khác biệt. Sợ hãi, thán phục nên họ mới sinh ra ý niệm muốn kết giao. Về sau, lúc nhìn thấy Lưu Binh cùng tiến vào căn cứ, ý nghĩ này càng trở nên mãnh liệt hơn. Sau đó lại thấy Lưu Binh ngồi chung xe với người của quân đội, đi dò hỏi thì biết được đoàn đội Tùy Tiện trực tiếp đi vào từ cửa Tây, ý niệm muốn kết giao lại biến mất vì Phương Cận Viễn cảm thấy, cùng kết giao với đối phương thì hình như mình trèo cao rồi. Đoàn đội như vậy, có thể trong bốn tháng ở tận thế mà có được thành tựu như vậy còn có được một khu biệt thự trong đại viện, thật sự không thể coi thường được. Bọn họ không thể chỉ dựa vào vận may mà có được tất cả. Điều này có thể thấy được qua việc bọn họ đi từ thành phố H đến thành phố A mà không tổn hao chút nào. Không phải Phương Cận Viễn phóng đại thực lực của đoàn đội mình, dù sao bọn họ tại thành phố H cũng là đoàn đội cấp B, các đoàn đội khác cũng phải mấy chục người mới có thể thuận lợi đến thành phố A đấy. Có điều những điều trên anh ta không có nói ra, chỉ nói ngắn gọn: “Bởi vì chúng tôi tin tưởng năng lực và nhân phẩm của đoàn đội Tùy Tiện.” Ở tận thế, có thực lực sẽ có quyền lực, mà quyền lực cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, phải có nhân phẩm thì mới có người cam tâm tình nguyện đi theo. Độ lượng rộng rãi mới dễ dung người. (Kiểu người độ lượng rộng rãi sẽ dễ hòa hợp, làm người ta dễ chịu hơn ý). Anh có thể nhìn ra từ cách Hồ Hạo Thiên đối đãi với Vương Kỳ. Nếu muốn hỏi anh vì sao biết được, đó là vì lần trước, bọn hắn có dị năng giả tốc độ không kìm được lòng hiếu kỳ nên quay trở lại xem kết quả. Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất nhìn nhau, thấy Bạch Thất gật đầu, Hồ Hạo Thiên liền cười nói: “Phương đội đã nói thế rồi, đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh, có điều việc đoàn đội phụ thuộc này chúng tôi không hiểu lắm, mong mọi người cùng chúng tôi đến đại sảnh một chuyến.” Phương Cận Viễn nói không thành vấn đề. Hồ Hạo Thiên thuận tiện mời đối phương ở lại ăn cơm trưa. Đường Nhược trông thấy có nhiều khách như vậy nên đã ly khai khỏi biệt thự của Hồ Hạo Thiên đến chỗ cô Phan hỗ trợ chuẩn bị cơm trưa. Hai bên nói chuyện trong chốc lát, bọn Chu Minh Hiền cũng trở lại. Trông thấy Phương Cận Viễn, Lưu Binh lại vì chuyện hôm qua mà thể hiện sự biết ơn. Đám Chu Minh Hiền hiển nhiên đã tìm được mặt tiền phù hợp, mọi người đều mang bộ dáng vô cùng vui vẻ. Ngày hôm nay, hai đoàn đội cũng được coi như người một nhà, việc kinh doanh cũng không được tính là đại sự, Hồ Hạo Thiên cũng không bận tâm đến sự có mặt của người khác liền hỏi thẳng: “Mấy người đã tìm được một cửa hàng phù hợp rồi hả?” “Mặt tiền mở cửa hàng ở đường lớn số 2 rất nhiều, chỉ cần có vật tư liền tùy tiện chọn, chỗ này có hai tầng, chúng tôi thấy rất được.” Lưu Binh nói. Tìm mặt tiền để mở cửa hàng vì muốn kinh doanh ẩm thực. Dân dĩ thực vi thiên*.*DÂN DĨ THỰC VI THIÊN 民以食为天DÂN LẤY CÁI ĂN LÀM TRỌNGGiải thích: dân chúng xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Bán cái gì cũng tốt, Bạch Thất suy nghĩ một chút liền đề nghị bán thịt nướng. Thịt đương nhiên không phải thịt heo, thịt gia cầm mà thịt chuột biến dị. Lúc đầu mọi người nghe đã thấy buồn nôn, về sau đã dần chấp nhận. Thứ nhất, những thứ thịt khác rất khó để duy trì nguồn cung ứng. Để không gian của Đường Nhược không bị lộ, bọn họ không thể nào lôi hoa quả trong đó đi bán được. Chỉ bằng cái vườn treo nho nhỏ của Bạch Thất còn không đủ cho bọn họ ăn đâu. Thứ hai, chuột và côn trùng biến dị hiện tại có kích thước lớn, hiện tại sớm muộn cũng sẽ dùng để chế biến món ăn bình dân, trở thành món ăn đại chúng. Đã như vậy, sao lại không để bản thân chiếm trước tiên cơ. Dù là cái gì, mọi người cũng có ý thức về sản phẩm có nhãn hiệu.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.