Tận Thế Song Sủng Đường Nhược cũng đi đến cửa sổ ngẩng đầu nhìn bầu trời rơi đầy bông tuyết: “Người ta thường nói tuyết rơi đầu năm là điềm lành được màu, nhà nhà ấm no, hi vọng lần chiến đấu này chúng ta có thể giành được thắng lợi.” Bạch Thất lấy cô, cùng Đường Nhược ngắm nhìn trận tuyết đầu mùa đầu tiên từ khi tận thế: “Ừm.” Anh không có cảm giác đặc biệt gì với trận tuyết đầu mùa này, nhưng nếu cô hy vọng, thì anh cũng chờ đợi cùng cô. Đúng hôm nay, Tiền KIm Hâm cũng đi đến nhà, lời nói của ông cũng rất đơn giản dễ hiểu. “Bây giờ thắng lợi đã ở ngay trước mắt, tiểu Thất, đây là thời điểm cháu nên bọc lộ thực lực của mình, Thành lập nên chiến đội của cháu, tìm kiếm thuộc hạ trung thành của mình.” Đoàn Tuỳ Tiện là đồng đội, có thể đứng ngang hàng, mà phía sau chính là thuộc hạ không ngừng muốn tham gia đi đến vinh quang đỉnh cao của thế giới. Không có thuộc hạ, thì cho dù là anh hùng cũng không có chỗ phát huy. Muốn tồn tại ở xã hội này, căn cứ muốn làm gì thì làm này, nếu không có thực lực thì không được. Sau khi trận chiến này kết thúc, có lẽ nguyên chủ tịch sẽ khép lại quyền lực của mình. Tất cả mọi người không biết đây là lần thứ bao nhiêu leo lên tường thành. Mỗi người nhìn thấy tuyết bay trên không trung trong lòng đều cảm thấy vui vẻ. “Tuyết rơi.” “Tuyết rơi rồi…” “Tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa, lần này nhất định thành công, thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta!” Zombie ở phía dưới vẫn tiếp tục tấn công. Mùi hôi thối đã bao trùm lấy toàn căn cứ, cho dù nước hoa trong thời điểm tận thế là hàng phẩm xa sỉ, đổ cả rương ra mà vẫn không thể che giấu cái mùi hôi. Nhưng mà chỉ cần nơi nào có mùi hôi Zombie là nơi đó muỗi đều trở nên thưa thớt. Ngay cả muỗi còn phải e ngại mùi hôi của zombie. Đã nhìn thấy nhiều Zombie xấu xí, rất nhiều hán tử đều cảm thấy thẩm mỹ của mình dần trở nên biến thái. Chỉ cần là người bình thường, thì trong mắt họ tất cả đều là tiên trên trời. Hệ Thuỷ và Băng làm ít công to, tuyết thì càng không cần phải nói, có thể trong nháy mắt cường hoá hệ Băng gấp n lần! Thời tiết tốt đẹp như vậy, Bạch Thất làm sao có thể bỏ lỡ. Như Tiền Kim Hâm đã nói, anh cũng xác thực cần có thế lực riêng của mình. Đã một lần trở lại làm người, leo lên đỉnh cao của thế giới cũng không phải không thể. Bắt đầu ngay lúc này bước từng bước lên nấc thang thế giới… Bạch Thất không thèm bảo lưu dị năng, giang hai tay ra phóng thích Băng Liên, Băng Liên cấp bốn hàn quang lạnh thấu xương, như sao băng xẹt qua, cùng với bông tuyết xung quanh kết hợp lại, trong nháy mắt tạo thành một mảnh băng hoá… Zombie cấp hai với anh bây giờ chẳng khác gì sâu kiến. Thời tiết hôm nay giống như làm riêng dành ra cho Bạch Thất. Băng phong vạn dặm! Toàn bộ tường thành cửa Tây Môn phạm vi dưới trăm mét đều là một mảnh tuyết trắng. Ngàn dặm băng phong, vạn dặm tuyết bay. Tất cả mọi người đều chấn động! Thật là một cảnh tráng lệ, khí thế tận trời, đẹp đến không thể nói nên lời! Chấn động toàn trường! Trong đầu mỗi người đều giống như có sấm sét nổ lớn! Yên tĩnh! Trên tường thành cửa Tây phá lệ yên tĩnh, tất cả mọi người đều đình chỉ giải phóng dị năng. Hết thảy đều đứng tại chỗ, giống như hoá đá tại chỗ. Mười giây trôi qua. Băng dày phía dưới bắt đầu tan vỡ. Từ một vết nứt nhỏ rồi dần vỡ thành những tảng băng nhỏ! Tất cả mọi người hít vào một hơi! Mọi còn không cần phải ra tay. Một mình Bạch Thất đã có thể phòng thủ một cửa thành! Lấy một địch một trăm! Thật mạnh. Thật lợi hại! Soái đến chảy máu mũi! Muốn thuần phục trước anh được không?! “Bạch đại ca!” Tiểu đệ Thiên Nhai phản ứng đầu tiên, giơ tay cao lên: “Bạch đại ca, anh chính là niềm kiêu hãnh của chúng tôi!” “Kiêu hãnh!” “Bạch đại ca!” Tại cửa tường thành Tây tất cả mọi người đều giơ tay, “Bạch lão đại, anh là niềm kiêu hãnh của chúng tôi!” “Đi theo!” “Đi theo!” “Thề chết cũng trung thành!” (Chỗ này là thề chết cũng đi theo nhưng thấy như vậy không hay cho lắm nên đổi:”>) Người đầu tiên nói ra không biết thực chất trong lòng như thế nào nhưng có điều những người hô theo sau đều là những lời xuất phát tận đáp lòng: Thề chết cũng trung thành! Mấy cô gái hệ Thuỷ lấy tay che ngực, lớn mật lấy tay làm hình trái tim, liếc nhìn Bạch Thất: “Chỉ cần anh ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, chỉ một cái, tôi sẽ nguyện voì anh xông pha khói lửa, giết người phóng hoả cũng làm!” “Thật rất đẹp trai!” “Bạch Ngạn, em yêu anh!” “Bạch Ngạn, em cũng yêu anh!” “Đúng vậy, cho dù anh đã có vị hôn thê thì em vẫn yêu anh!” Chiến trường liền biến thành sân khấu thổ lộ. Không phải là các cô không muốn đánh, mà là căn bản không cần đánh! Phạm vi mất trăm mét, đã không còn mống Zombie nào, chờ cho đến khi bên chúng nó bò tới cũng mất mười mấy phút! Trên đầu mấy vạch hắc tuyến! Mấy người bên Thiên Nhai đoàn kêu lên: “Chị Đường à, anh Bạch là của chị, đừng để cho mấy cô gái đó cướp đi đó!” Đường Nhược thật muốn cho mấy người ở hiện trường gáo nước lạnh đêt tỉnh táo lại! Xa xa liếc Bạch Thất, Bạch Thất cũng quay đầu lại. Trông thấy Đường Nhược, vươn tay, khẽ cười, dựng thành hình trái tim. “A a a a a!” “Tôi chết mất, muốn điên lên rồi!” “Nếu anh ấy hướng hình trái tim về tôi thì tôi nguyện chết a!” “A a a a a, thôi rồi nhìn thấy anh ấy xong tôi cảm thấy mai mốt khỏi cần tìm đàn ông nữa, tiêu chuẩn quá cao rồi!” Mặc cho tận thế, hoa si cũng không có xu hướng giảm. Trải qua mấy ngày mọi người đều cảm thấy thắng lợi ngay trước mắt. Từ đêm mấy trăm com Zombie cấp ba nhảy lên tường thành đã qua mười mấy ngày cũng không còn thấy xuất hiện nữa. Mà bên trong căn cứ dị năng giả lên cấp rất nhiều, cấp hai dị năng chống lại Zombie cấp hai cũng không quá mệt nữa. Thực lực dị năng giả không ngừng gia tăng, Zombie vây thành thì càng ngày càng ít. Đại thắng, ở trước mắt! Đường Nhược thân là vị hôn thê của Bạch Thất, nhìn thấy một trận sôi trào trên tường thành đành phải chế ngự lại. Cô cũng hướng về Bạch Thất vẽ hình trái tim, ho một tiếng, lấy hết sức nói: “Tốt, tiếp tục cố gắng vọng tưởng đi các cô gái, bổn cung bất tử, các cô ngay cả là phi …cũng không được.” “Ngao__” Miểu sát một mảnh! Ngược chó, rất là ngược mấy con chó độc thân! Tố cáo, nhất định phải tố cáo cô ấy, ban ngày ban mặt, làm ảnh hưởng tới sĩ khí! Tô Vũ Vi nhìn thấy màn này trên tường thành, lại nhìn xuống mảng băng phía dưới, thiếu chút nữa không khống chế nổi chính mình. Đều nói người tới trước luôn giành lợi thế. Vì cái gì rõ ràng người gặp Bạch Thất trước là cô, nhưng anh lại ở cùng với Đường Nhược. Trước tận thế, trừ mỗi gia thế, cô có cái gì không bằng Đường Nhược! Cô không tin Bạch Thất lại coi trong cô gái chỉ biết bán mặt giống như trong mấy phim khoa học viễn tưởng! Nhưng mà, hết lần này rồi tới lần khác cô lại thua bởi đứa con gái như vậy… Nếu như, nếu như Virus Zombie bộc phát trước thời điểm nghỉ học, có lẽ cô mới là người ở cùng một chỗ với Bạch Thất.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.