Hồ Hạo Thiên lớn tuổi như thế ca một đoạn dài như vậy.
Bạch Thất vốn là người đã thoát xác thành tiên, đương nhiên không biểu lộ gì.
Anh ta giảng mặc anh ta giảng, Thanh Phong phủ núi, tiện nhân đều rất cường!
Đường Nhược thấy Hồ đội như vậy, trong lòng không đành lòng: “Chi bằng chúng ta không đi ra ngoài nữa, anh đi họp đi.”
Đi dạo căn cứ gì đấy, cô cũng không có hứng thú gì, có điều đúng là
Bạch Thất chưa từng đi, sau này nhóm mình cũng chưa chắc có cơ hội trở
lại nơi này, bọn họ định chụp vài tấm ảnh để lưu lại làm kỉ niệm thôi.
Nhưng theo như lời Hồ Hạo Thiên, việc quan trọng trước mắt không thể để chuyện tình cảm nam nữ gây trở ngại, vậy thì không đi.
– “Tại sao các người lại quên ở đây còn có lão ca như tôi?” Phan Đại
Vĩ ngậm điếu thuốc trong mồm, đứng tại cửa ra vào hút vô hút ra, khói
thuốc che phủ làm mở nơi cánh cửa, điểm lửa ở đó thoắt ẩn thoắt hiện,
thoạt nhìn rất thâm trầm: – “Đã có tôi ở đây, các người cứ yên tâm đi
đi, lão ca sẽ đại diện nhóm chúng ta đi tham gia hội nghị đấy.”
Bạch Thất: “…”
Hồ Hạo Thiên: “…”
Hai người nhìn nhau, thu hồi thần sắc, một người vẻ mặt đứng đắn nói
với bà vợ của mình: – “Chờ anh trở lại.” Một người nghiêm túc nói với vị hôn thê của mình: – “Tối nay chúng ta lại đi dạo.” Sau đó cả hai đều đi ra cửa lớn, đi đến đại viện của quân đoàn Biên Hòa.
Phan Đại Vĩ nhìn thấy hai người đi càng lúc càng xa, cười cười nhìn
đám người đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, vênh váo gạt tàn thuốc: –
“Có trông thấy không, cái này gọi là gừng càng già càng cay.” Nói xong
cười ha ha hai tiếng, đi vào trong phòng nói: – “Các cô gái cùng cậu
trai: kệ bọn họ đi, chúng ta mặc áo khoác vào, đi ngoài chụp ảnh ha ha!”
Từ khi từ bỏ tạp chí trưởng thành, chú Phan lại có thêm hứng thú thích chụp ảnh.
Cả đời ở nơi này giày vò, tuổi già cũng phải sống sao cho đặc sắc!
Trong căn cứ, các dị năng giả khác cũng đều ra ngoài đi dạo.
Trước kia lúc làm nhiệm vụ ở nhà máy sơn nước bởi vì quá nguy hiểm
không thể nhặt tinh hạch, sau này dọc đường trở về, nhặt tinh hạch cũng
nhiều vô số kể.
Biên Hòa và thành phố A vật giá khác nhau, mỗi người phỏng đoán lượng tinh hạch lớn như vậy nhìn xem bảng thông báo cũng không tiến hành trả
tiền ngay, mà từng bước quan sát đồ đạc rồi tiến hành so sánh một chút.
Nói như thế nào, có được tinh hạch đều là tiền mồ hôi nước mắt.
Mua bán thoải mái, vật tư phong phú… giá cả tinh hạch lại rất cao…
Nhóm dị năng giả thành phố A: sau khi cả đám bọn họ xong thi nhau quyết định trở về thành phố A rồi đổi mua.
Dị năng giả Biên Hòa thấy đồng bọn của mình ở thành phố A đều nói như vậy, sau khi nghe ngóng, cũng quyết định đến thành phố A!
Giống như nông dân muốn theo đuổi trở thành dân thành phố, thấy bên
kia phúc lợi cùng đãi ngộ rất tốt, đương nhiên người ta cũng muốn hướng
đến chỗ cao mà đi rồi.
Mà những người đi theo Bạch Thất đã để bọn hắn nhìn thấy rõ thực lực của dị năng giả thành phố A!
Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên ở trong phòng họp sau khi đón nhận Hoàng
thiếu dốc sức tán thưởng, cũng rất bình tĩnh ung dung tiếp nhận Thị
trưởng Ôn trình bày, đồng thời hai người đều hát bè cùng tranh thủ cho
chính mình nhiều ban thưởng.
Nói thừa, đều đã từ bỏ thời gian cùng người trong lòng mình đi dạo
phố, phải đến nơi này nghe những lời sáo rỗng, sao có thể phụ lòng bản
thân lãng phí thời gian như thế!
Thời gian buổi tối, Bạch Thất với Hồ Hạo Thiên vẫn cùng cô gái yêu dấu của mình đi dạo căn cứ này một lúc.
Trước khi thành Ảnh Thị, giờ đây tồn tại sừng sững bên trong bầy zombie hơn trăm vạn, vắng vẻ hiu quạnh.
Có điều cho dù nó có trăm lở ngàn loét, cũng giống như căn cứ thành phố A, trong nháy mắt đối với nhân loại vẫn là Thiên Đường.
Dạo phố cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên tâm linh tương thông song song cùng đưa các cô mở đường trở về.
Buổi tối là thời gian tốt để vuốt ve an ủi, trước kia trên đường đi
tinh thần mọi người đều khẩn trương, mỗi ngày chỉ nghĩ cách làm thế nào
để giảm mức độ thương vong xuống thấp nhất hoàn thành nhiệm vụ, đã ảnh
hưởng nghiêm trọng đến thời gian thân mật của hai người rồi, hôm nay
đêm dài đằng đẵng, trăng tròn người tròn, sao có thể phụ lòng ngày tốt cảnh đẹp bực này!
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người tinh thần toả sáng.
Tốc độ căn cứ Biên Hòa cũng rất nhanh chóng, sáng sớm đã để cho quân sĩ đưa đến ban thưởng nhiệm vụ.
Một lượng lớn xăng, vật tư cùng một ít vũ khí.
Vũ khí các loại, hôm nay đối với mỗi căn cứ đều khan hiếm đấy.
Trên đường trở về thành phố A, Bạch Thất thấy mọi người đánh zombie
vẫn còn cao hứng như thế, nên anh chọn những tuyến đường quốc lộ có khu
dân cư bên cạnh, thuận đường tạo cơ hội cho mọi người thu hoạch rất
nhiều vật tư.
Tóm lại, bọn hắn trải qua hai tháng nhiệm vụ một lần nữa trở về căn
cứ thành phố A cũng là lúc từng thành viên trong đội ngũ đều giàu đến
chảy mỡ!
Có điều tháng tư là thời gian đẹp nhất của con người.
Hôm nay, lúc làm xong nhiệm vụ trở về, đã là tháng tư, ban ngày khí trời thay đổi ấm áp, buổi tối cũng lại trở nên lạnh.
Ánh mặt trời như thác nước, mọi người thay trang phục mùa đông ra, sôi nổi mặc quần áo mùa xuân.
Một năm các kế hoạch đều hướng đến mùa xuân, trước tận thế thời trang mùa xuân được thiết kế lấy sắc thái tươi đẹp làm chủ, hôm nay mấy ngàn
người đều mặc như vậy: từng người đều màu sắc rực rỡ, trái ngược với màu nâu đen zombie cùng nhau tạo thành một bức tranh phong cảnh sáng rực.
Lần này cũng đi qua cửa Tây.
Hai tháng không nhìn thấy, cổng chính của căn cứ thay đổi không ít.
Phía trước căn cứ dựng thêm một tường vây đập thẳng vào mắt mọi
người, bề mặt tường vẫn còn đang trong trình trạng xây dựng, có thể nhìn thấy rất nhiều dị năng hệ Thổ đang làm việc tay chân ở đó.
Lúc cách căn cứ khoảng 3.5 km, đã có thể nhìn thấy đoàn đội dị năng giả đang đánh Zombie rồi.
Trải qua lễ rửa tội của zombie triều, dị năng của mọi người đều có
tiến bộ, bên ngoài đánh zombie một đường đánh xa trăm dặm, có thể nhìn
ra dị năng giả bọn chúng đã rất cố gắng.
Người có dị năng đánh Zombie, mà lần này ngay cả người bình thường đều đi ra ngoài nhặt tinh hạch hoặc chiến đấu.
Cách đơn giản phân biệt dị năng giả cùng người bình thường chỉ cần
xem qua cách ăn mặc và tinh thần diện mạo của bọn hắn là được.
Hôm nay, căn cứ tuyên bố phần đông nhiệm vụ, mỗi ngày đều có không ít đoàn xe quân đội qua lại, trông thấy xe bọn người Bạch Thất, những
người này đều không lộ ra thần sắc kinh ngạc, tự lo đập đầu zombie lấy
ra của cải.
Có điều chắc chắn sẽ có vài người mắt sắc nhìn theo xe của bọn người Bạch Thất.
– “Nhìn xem, tôi nhận ra chiếc xe kia, là xe của đoàn đội Tùy Tiện, bọn họ làm xong nhiệm vụ trở lại rồi kìa!”
– “Thật vậy sao? Nghe nói bọn hắn phải đi Biên Hòa thu thập sơn nước, vừa đi đã mất mấy tháng rồi, trở về rồi hả?”
– “Quả nhiên là đoàn đội Tùy Tiện, nghe nói chiếc xe kia là xe chống đạn!”
Ngược lại mọi người ngồi trên xe không nghe những âm thanh hưng phấn bên ngoài của bọn họ.
Đối với việc đi qua cửa Tây, tất cả mọi người rất cao hứng.
Điều này có ý nghĩa, tất cả mọi người không cần phải nộp vật tư lên trên!
Duyên phận khiến người ta trở nên quen thuộc, ở cửa Tây vẫn gặp được Triệu Thành.
Lần này trông thấy Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên, Thiếu úy Triệu có ánh
mắt bỏ dáng vẻ thường ngày, tự mình đi ra ngoài nghênh đón: – “Hồ đội,
cậu Bạch, cuối cùng các anh cũng trở về rồi!” Nói xong đưa lên một điếu
thuốc: – “Xem ra đã hoành thành nhiệm vụ, trên đường đi thuận lợi cả
chứ?”
Ánh mắt hắn quét qua, muốn nhìn xem phía sau đến cùng có bao nhiêu chiếc xe.
Bao nhiêu chiếc xe chứng tỏ có bấy nhiêu nhân viên trở về, bao nhiêu, mặc kệ mức độ hoàn thành là bao nhiêu…
Đôi chân mày nhíu lại, Triệu Thành phát hiện trong những chiếc xe này còn có rất nhiều chiếc không phải căn cứ phái ra trước đây, số người
thương vong không chỉ không có ít đi mà còn gia tăng không ít?!
Đương nhiên, thật ra trong đội ngũ của Bạch Thất rất nhiều xe là vơ
vét ở trên đường. Đồ đạc quá nhiều, dị năng giả không gia cùng xe tải
đều nhồi vào mà vẫn không bỏ hết được nhiều đồ đạc như vậy.
– “Tất cả đều thuận lợi.” Hồ Hạo Thiên đón nhận điếu thuốc, khoát tay với hắn: – “Cảm ơn thiếu úy Triệu quan tâm, có chuyện nhờ thiếu úy
Triệu giúp đỡ chút, trong đội ngũ có một số dị năng giả Biên Hòa cũng
cùng về đây, anh giúp bọn hắn đăng ký nhanh một chút, phát cho mỗi người CMND căn cứ.”