Tận Thế Song Sủng

Chương 329: Diệp Thánh Luân



Edit: Trang Hồng Beta: Sakura Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đi ra ngoài, không lâu sau đó ở tòa biệt thự 16 gặp đươc Cố Úc Trạch dẫn theo đoàn đội hắn có mười mấy người cũng đang bước ra cửa, nhìn thấy hai cô gái phía trước, Tiểu Y đi lên chào hỏi: – “Chị Đường, thật trùng hợp, hai chị cũng đi đại sảnh nhiệm vụ đổi lấy phần thưởng sao?”

Hôm nay mọi người làm nhiệm vụ trở về, rất nhiều người đều không thể chờ đợi được đi đến đại sảnh nhiệm vụ nhận lấy phần thưởng, giống như sợ vật tư của căn cứ bị người đến trước đổi hết. Còn có người nhà của hắn ở chỗ này, hắn đã hơn hai tháng chưa trở về, người trong nhà đều đã đói rồi, tự nhiên vừa về đến phải đi trao đổi tinh hạch rồi.

Đường Nhược trông thấy Tiểu Y, nở nụ cười: – “Không phải, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi.”

– “Ồ, tốt, chúng ta đi trước đây, nghe nói bây giờ ở đại sảnh nhiệm vụ có rất nhiều người, còn phải xếp hàng thật lâu nữa.”

Hai đội ngũ mỗi người đi một hướng.

Cố Úc Trạch nhìn qua Đường Nhược, cũng chỉ thoáng nhìn rồi lại quay đi, một chút cũng không lưu luyến, hai tay đút vào túi chậm rãi rời khỏi.

Từ đường cái số 1 đi đến đường cái số 2 cũng không mất bao nhiêu thời gian, hai người vừa đi vừa nhìn sự thay đổi của hai bên đường, phát hiện khu biệt thự có rất nhiều phòng ở đã “vi phạm luật lệ kiến trúc” mọc lên.

Rất nhiều đoàn đội đã đem biệt thự của mình mở rộng ra bên ngoài, dựng lều nhỏ hoặc container làm phòng ở đơn giản đều xây dựng bên ngoài.

Nhiều đoàn đội có nhiều người, một đoàn đội ở trong một căn biệt thự đã không đủ chỗ cho bọn hắn ở lại, cần phải mở rộng ra ngoài, đương nhiên, cũng có người đem biệt thự phân ra cho thuê, để cho chính mình kiếm thêm chút thu nhập.

Đường cái số 1 càng ngày càng hỗn loạn, ngược lại đường cái số 2 lại càng thêm khuôn phép.

Các quầy bán hàng trước đó đã không còn thấy, ở đây người đến người đi, sau khi zombie triều qua đi, bách phế đãi hưng (Còn có rất nhiều việc cần phải làm), tất cả đều thống nhất theo quy hoạch mà bắt đầu… bên đường tất cả đều là cửa hàng, cho dù rất nhiều hàng hóa trong cửa hàng chỉ là bán thành phẩm, giống như tùy ý quét hai lớp sơn so với hàng vỉa hè cũng chính quy hơn rất nhiều.

Đồ vật cần gì cũng có, chủng loại vật phẩm so với tận thế trước kia cũng có chút ít “Hai khối người mua không chịu thiệt cũng không bị mắc lừa”, cửa hàng còn phải đa dạng.

Thời điểm ba người đi đến tiệm mì ở đường cái số 2, đúng ngay lúc bên trong buôn bán đông đúc.

Ở cửa ra vào, nhân viên “tiếp khách” tất nhiên là Trương Lực, hắn đứng ở chỗ này không chỉ tiếp khách, còn phòng ngừa có người ăn cơm chùa đấy. Tuy nói dị năng của hắn không cao, tốt xấu gì cũng là dị năng giả, đến lúc phát sinh vấn đề có thể đem người giữ lại, gọi người đến giúp đỡ.

Giờ phút này, hắn trông thấy Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên còn có Điền Hải, lập tức chạy ra đón, mừng rỡ mời ba người vào trong: – “Chị Đường, các người làm nhiệm vụ trở về rồi à, tôi vừa mới nghe nói, đang định ở đây không bận rộn liền đi đến đại viện thăm mọi người. Không ngờ các người đã đến rồi, thật sự là quá tốt.” Quay đầu nhìn xem phía sau một thoáng, không nhìn thấy bọn người Bạch Thất thì hỏi thăm một chút.

Đường Nhược nói cho hắn biết bọn Bạch Thất đã đi đại viện họp rồi.

Đối với hội nghị ở đại viện quân đội tại trụ sở này, ở trong mắt bọn người Trương Lực đó là một nơi xa xăm không thể với đến, liền ba hoa chích chòe khen ngợi bọn họ một phen, bày tỏ sự sùng bái trong lòng mình.

Nói xong, một đường dẫn ba người lên phòng bao trên lầu hai.

Trong hai tháng, ở đây đã được bọn người Trương Lực tu sửa thêm lần nữa.

Lầu hai, gian phòng này vẫn là phòng Trương Lực cố ý lưu lại cho mọi người… không dùng để tiếp khách bên ngoài.

Ba người Đường Nhược đi vào quan sát, lắp đặt thiết bị rất xa hoa, bọn người Trương Lực đã bỏ ra không ít công sức lắp đặt thiết bị ở gian phòng này. Bên trong bày biện đồ dùng theo phong cách quý tộc Anh, đây là những đồ vật bọn họ chuyển đến khi còn ở nhà, cả gian phòng diện tích cũng chỉ có 80m², đối diện cửa sổ thủy tinh là “Đấu kỹ trường” mới xây dựng kia!

Đi đến gần đó nhìn thử, phát hiện lúc này trên võ đài có người đang thi đấu.

Sau khi Phan Hiểu Huyên nhìn thấy, vỗ tay cười nói: – “Hay, vị trí này tốt, đối diện với đấu kỹ trường, từ nơi này nhìn xem rất rõ ràng. Lúc trước chúng ta quả nhiên có dự kiến, chọn được mấy cửa hàng này!” Cô lôi kéo Đường Nhược bước nhanh đến cửa sổ thủy tinh trước mặt nhìn qua hướng bên kia.

Ở đây còn có ghế sôpha lớn, rõ ràng đây là một vị trí tuyệt hảo quan sát.

Trương Lực mời Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên ngồi xuống.

Bên kia đang đối chiến chính là hệ Hỏa và hệ Băng.

Dị năng giả hệ Băng cũng vô cùng cường đại, đối mặt với vòng lửa của hệ Hỏa, năm ngón tay đồng nhất, từ trên không đánh xuống nhiều băng đá lập tức dập tắt nó đi.

– “Rất lợi hại đấy.” Phan Hiểu Huyên kinh ngạc.

– “Ừ.” Đường Nhược cũng cảm thấy như thế.

Trương Lực thấy Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đều có hứng thú, tự nhiên đứng bên cạnh giảng giải cho các cô: – “Hôm nay đánh nhau trong căn cứ đã trở nên chính đáng, rất nhiều người đều coi đây là nơi đặt cược chơi vài ván. Hiện tại trong căn cứ có dị năng giả chuyên môn công tác cho đấu kỹ trường, chẳng qua là thi đấu khiêu chiến kiểu này cũng có thể đặt cược, trên tấm bảng bên kia có thẻ đánh bạc cùng tỷ lệ đặt cược thắng thua. ”

– “Làm công tác đấu kỹ trường?” Đường Nhược khó hiểu: – “Nơi này không phải căn cứ thiết lập để giải quyết ân oán cá nhân sao, như thế nào còn có người chuyên môn công tác nữa?”

Trương Lực nói: – “Chị Đường có chỗ không biết, lúc trước mục đích thiết lập đúng là vì giải quyết ân oán cá nhân, không để cho căn cứ lãng phí thời gian đi giải quyết những ân oàn này. Nhưng sau này có rất nhiều người không ngừng ở chỗ này tỷ thí, cho dù không có ân oán, người đã ở trên báo chí hoặc thả ra tin tức muốn khiêu chiến với người nào đó. Vì vậy có người lại cảm thấy cái này cũng có lợi, bắt đầu xin bên trên nhận thầu đấu kỹ trường. Hôm nay chị Đường tỷ nhìn thấy cái này thật ra đã qua cải tạo rồi đấy, lúc trước nhỏ hơn nhiều, chung quanh cũng không có ghế ngồi cho mọi người ngồi xem.”

Phan Hiểu Huyên quay đầu hỏi hắn: – “Ai lại có bút tích lớn như vậy, ở trước mặt lão đại của căn cứ cũng có thể nhận thầu đấu kỹ trường này?”

Trương Lực cười nói: – “Tất nhiên cũng là người trong quân đội, là người của nhà họ Diệp.” Hắn chỉ vào dị năng giả hệ băng bên kia nói tiếp: – “Nhìn xem, dị năng giả hệ Băng đó là con trai của Diệp thiếu, Diệp Thánh Luân.”

– “Diệp Thánh Luân?” Đường Nhược suy nghĩ một chút, cũng không có ấn tượng về người này, ngược lại lúc trước cô biết rõ nhà họ Diệp, chỉ vì lúc trước làm nhiệm vụ, cô đã từng gặp thiếu úy nhà họ Diệp. Nhìn thấy bên kia đánh nhau càng ngày càng nhận được nhiều sự khích lệ, cô tán thưởng một câu: – “Dị năng của người này quả nhiên rất cường đại.”

Phan Hiểu Huyên cũng nói: – “Nhìn xem cách hắn ra tay, dị năng giả cấp hai đều không đánh lại đấy.”

Đã theo dõi người này rồi, Trương Lực cũng buôn chuyện một chút tin tức mà mình biết nói ra toàn bộ.

Trước tận thế, tuy nhà họ Diệp có thiếu tướng ở vị trí cao, nhưng ở trong giới chính trị cùng quân đội đều chỉ là gia tộc có chiến tích bình thường không có tiếng tăm gì. Sau khi virus bộc phát, con trai Diệp thiếu của nhà họ Diệp đang du học ở nước ngoài, sau ngày đầu tiên zombie xuất hiện Diệp thiếu gọi điện thoại bắt buộc hắn về nước.

Trong thời gian ba ngày, nước ngoài cũng xuất hiện virus, toàn bộ trật tự cũng rối loạn.

Con trai của Diệp thiếu có đường đi riêng của mình, thật sự có cách có thể leo lên phi cơ. Sau lần cuối cùng goi điên thoai về nhà, nói mình đã lên máy bay, nhưng sau đó gọi điện thoại không cách nào liên lạc được.

Về sau, virus zombie triệt để bộc phát thức tỉnh dị năng giả, tất cả toàn bộ thông tin đều bị đứt đoạn, Diệp thiếu chấp nhận sự thật mình không thể liên lạc đươc với con trai của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.