Tận Thế Song Sủng

Chương 352: Chính mình bảo trọng, Tào Mẫn



– “Có ai cảm thấy tình huống này không đúng không …” Hồ Hạo Thiên cầm kính viễn vọng quan sát phía trước, nói một câu. Tất cả mọi người đang đứng ở vùng đất bazan (đất vàng) nhìn chung quanh. Trước kia nơi này có một vài khu vực đồi núi, đã từng là vườn hoa một vùng xanh mơn mởn khó có được ở thành phố. Nhưng hôm nay kể từ khi thực vật héo rũ, nơi này đã biến thành một mảnh vàng óng, chân vừa đạp xuống, dưới giầy đã dính một lớp đất vàng.

– “Đúng vậy, tôi cũng hiểu không thể có khả năng ah, đã cách 30 km lại có thể ít zombie hơn so với 10km?”

– “Hay là đi 40 km, xem thử nơi khác thế nào?”

– “Bạch thiếu, không bằng chúng ta cứ đi xa một chút?”

Tuy mọi người cảm thấy bản thân đều không phải hạng người bình thường, so với một số dị năng giả bình quân trong căn cứ đã cường đại không ít, nhưng vẫn như trước không dám chủ quan. Xã hội hôm nay, thế giới tràn ngập hung hiểm, mỗi một chỗ cũng có thể phát sinh chuyện bọn hắn săn bắn cùng bị zombie săn bắn. Đây không phải trò chơi, sinh mạng mất đi một lần không cách nào có khả năng phục sinh một lần nữa, đương nhiên sẽ không ai mang mạng sống của mình ra đùa giỡn.

Bạch Thất cầm kính viễn vọng nhìn bốn phía một chút, cũng không có nhìn ra nguyên cớ vì sao. Kiếp trước, anh mãi lâu sau mới đến thành phố A, lúc này vẫn còn ở thành phố H nên không biết ở nơi đây đã từng phát sinh chuyện gì. Hoặc là, ở nơi đây nhân viên thành phố A cũng chưa từng đến.

Đường Nhược nghĩ thầm muốn phóng thích tinh thần lực quan sát một chút, trông thấy tiến sĩ Tào đứng cách đó không xa, cũng sẽ bắt đầu chờ đợi.

Tiến sĩ Tào cảm thụ trong thoáng chốc, cũng không cảm thấy có gì dị thường, đứng một lúc rồi đi đến trước mặt Đường Nhược cùng Bạch Thất, nhìn Đường Nhược nói: – “Tôi không cảm giác được nơi đây có gì dị thường, cô có thể cảm giác được gì không?”

Đường Nhược đứng ở nơi đó, ngược lại cũng không có bao nhiêu phản ứng, đột nhiên Phan Hiểu Huyên xoay đầu lại, khiếp sợ nhìn Tào Mẫn: – “Cô…”

Ở một bên, tất cả mọi người trong đoàn đội đều hoảng sợ nhìn Tào Mẫn.

Quá ****** rồi!

Cho dù là thành tích cao, tiến sĩ cũng thật là quá ****** nha! Người này rõ ràng có thể thận trọng đến tận đây, mấy tháng cũng không thấy mặt được mấy lần, vậy mà có thể dò xét được nhiều tư liệu như thế.

Đường Nhược nhìn chăm chú Tào Mẫn, thật lâu, cô nói: – “Cô biết rõ dị năng của tôi.”

“Ừ.”

– “Chuyện xảy ra khi nào?”

– “Lúc nào sao?” Tào Mẫn nhớ lại: – “Lần đầu tiên là lúc làm nhiệm vụ a, cô sử dụng đối phó với cô Tô… Có điều khi đó chỉ là hoài nghi mà thôi, về sau chính thức xác định chính là DNA của cô. Sau khi nghiên cứu DNA của cô, tôi mới xác định dị năng của cô…”

Đường Nhược nặng nề im im lặng lặng đứng đấy: – “Còn gì nữa không, cho nên bây giờ cô cảm thấy kỳ quái hệ Thủy của tôi từ đâu mà đến hay sao?”

Tào Mẫn không chút e dè: – “Ừ, xác thực tôi muốn biết dị năng hệ Thủy của cô đến từ đâu, bởi vì…”

– “Bởi vì trong DNA của tôi không biểu hiện có dị năng hệ thủy sao?” Đường Nhược cười, lỗ mảng, bi ai, mờ mịt… tất cả cảm xúc hỗn loạn cùng một chỗ, cô cũng không biết mình cười vì cái gì. – “Thì ra đây chính là nguyên nhân cô trình diễn vì Vệ thiếu đau lòng gần chết à? Sau đó mục đích thật sự là đưa tôi đến phòng thí nghiệm?”

Tào Mẫn không nói.

– “Cho nên… Tiến sị Tào, tôi đối với cô mà nói, mối quan hệ lúc trước của chúng ta chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng, không có chút tình cảm bạn bè nào cả sao?” Đường Nhược như rơi trong sương mù, bốn phía không rõ: – “Tất cả… tất cả chỉ vì muốn biết dị năng của tôi là gì? ”

Đối với bí mật của bản thân, nếu như Tào Mẫn để lộ độ tín nhiệm một trăm phần trăm, cô thật sự không lo ngại cũng sẽ nói cho cô ta biết, giống như mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện.

Bởi vì đối với bí mật này, cô cũng không hiểu rõ vì cái gì, nếu như Tào Mẫn nguyện ý tin tưởng mình thì nói bí mật với cô ta thì có sao đâu?! Nhưng hôm nay cô mới biết được, ngay từ lúc mới bắt đầu, cô ta tiếp cận với cô cũng chỉ là âm mưu tính toán, một cái bẫy hèn hạ.

Thoải mái?!

Như thế nào có thể thoải mái được chứ?!

Tào Mẫn tiếp tục trầm mặc.

Đường Nhược liếc nhìn cô ta lần nữa, không nói thêm gì nữa, cô nhìn qua chỗ khác, phóng xuất tinh thần lực cảm nhận hoàn cảnh chung quanh. Cũng giống như Tào Mẫn, cũng không cảm thấy chung quanh có gì khác thường, cô liền đem tinh thần chuyển một phần đi sâu thêm về hướng Tây để thăm dò.

Qua 10 phút đồng hồ, Đường Nhược thu hồi tinh thần lực nói với Bạch Thất: – “Phía trước có một vật thể khổng lồ không rõ, chắc là một con biến dị côn trùng, cụ thể là gì, bởi vì quá xa em cảm nhận không đến.”

Sau khi Hồ Hạo Thiên nghe xong, nhìn qau chỗ tiến sĩ Tào đang đứng, anh đứng ở chỗ cao cầm loa, hạ mệnh lệnh để cho mọi người lên xe tiếp tục tiến lên phía trước.

Đối với những lời các cô vừa nói, bọn người Hồ Hạo Thiên nghe cũng hiểu được rõ ràng. Nhưng Bạch Thất đứng ở một bên, cũng không nói gì, anh cũng không hỏi đến. Đường Nhược cùng Bạch Thất từng trải nhiều việc, không có khả năng một ít chuyện này đều không xử lý được. Hơn nữa, ở phía trước xem như có biến dị côn trùng khổng lồ, lần này bọn họ đi ra ngoài có nhiều người như vậy, cũng không sợ đối phương, không dốc lòng tra đến tận cùng sẽ không thể tiêu tan được.

Ở đây bọn họ có mười mấy người bao quanh thành vòng tròn, trước đó lời nói của Đường Nhược và Tào Mẫn đối với nhóm dị năng giả: đám bọn họ đều không nghe rõ, cố ý lắng nghe thì chỉ nghe được đứt quảng một chút, chỉ có thể đoán Đường Nhược cùng Tào Mẫn có bất hòa mà thôi, những cái khác cũng không nghe rõ. Bây giờ nghe Hồ Hạo Thiên ra lệnh, đều nhao nhao lên xe, chuẩn bị đi lên phía trước.

Lúc Đường Nhược chuẩn bị lên xe, cuối cùng Tào Mẫn cũng mở miệng: – “Đường Nhược…” cô ta ngẩng đầu nhìn chăm chú Đường Nhược, ánh mắt cũng không nháy: – “Tôi muốn mời cô giúp đỡ tôi, tôi muốn cứu Lương Phú Sinh, chỉ có cô mới có thể trợ giúp cho tôi.”

Đường Nhược nhìn cô ta.

Tào Mẫn nói tiếp: – “Những việc tôi đã làm lúc trước, tôi trịnh trọng nói lời xin lỗii, nhưng chuyện này, xin cô nhất định phải giúp tôi.”

– “A…” Đường Nhược đứng ở bên cạnh xe, biểu tình lạnh như băng, chậm rãi nói: – “Không, tôi từ chối giúp đỡ cô, vả lại tôi nghĩ tôi cũng không thể giúp được gì cho cô, nếu như cô muốn biết dị năng hệ thủy của tôi, bây giờ tôi có thể thành toàn cho cô.”

Nói xong, cô vươn tay, quả cầu nước bắn ra dùng tốc độ cực nhanh ném qua khiến cho Tào Mẫn không có cách nào tránh khỏi. Ngực của Tào Mẫn như bị một lực va chạm mạnh đánh tới, khiến cô ta đứng không vững, loạng choạng muốn ngã xuống, lui mấy bước, quần áo ướt đẫm ngã ngồi xuống đất.

– “Tiến sĩ Tào…” Đường Nhược nói: – “Tôi biết mỗi người đều có nỗi lòng sợ hãi bị thương, lại khát vọng có người thấu hiểu. Cô để cho tôi hiểu cô, đồng thời nhớ đến nỗi lòng của tôi, cô cũng đã biết bị mùi vị một người tự cho là bạn tốt lừa gạt sao… Loại cảm giác này thật giống như vừa ngủ một giấc, rồi biết được chính mình bị một tên hèn hạ cưỡng hiếp, cũng buồn nôn giống như vậy. Nếu như cô thật sự không buông bỏ tâm tư tìm tòi nghiên cứu với tôi, cứ tiếp tục mang theo âm mưu quỷ kế của cô đến đây.”

Thời điểm cất bước lên xe, cuối cùng cô nhỏ giọng nói: – “Chính mình bảo trọng, Tào Mẫn.” Tào Mẫn nhìn theo cửa xe vô tình đóng lại, cô ta nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô ta lăn xuống. Quả nhiên là Đường Nhược, từ lúc bắt đầu để cho cô ta hâm mộ rồi đến chán ghét Đường Nhược. Đường Nhược thắng thắn đến khinh thường người dùng bất kỳ mánh khóe gì phản kích nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.