Như vậy giải quyết hết zombie của người lôi kéo, chẳng những không
khiến Lưu Binh cao hứng mà còn phát cáu lên: – “Cô làm cái gì, chơi trò
chơi đoạt quái sao?” rồi anh nhìn qua cô: – “Bệnh tâm thần!” Thầm mắng
một câu, Lưu Binh muốn chạy xa hơn trước tìm kiếm bóng dáng zombie.
– “Chỉ là tôi có chuyện muốn nói với anh, cảm thấy có bọn chúng ở
phía sau sẽ quấy rầy chúng ta.” Tào Mẫn ngồi trên xe nói với anh như
thế: – “Cho nên giúp anh giải quyết những thứ… chướng mắt kia hết mà
thôi.”
Lưu Binh hừ một tiếng, tiếp tục chạy về phía trước.
Tào Mẫn khởi động xe chạy theo sau. Có tinh thần lực trợ giúp, đi
theo một dị năng tốc độ, không phải chuyện gì to tát. – “Nếu như anh bỏ
qua cơ hội lần này, tôi sẽ khiến anh hối hận suốt đời, Lưu Binh tiên
sinh.” Tào Mẫn quay đầu truyền lại thanh âm. – “Còn là hối hận suốt
đời…”
Lưu Binh lạnh lùng cười cười, lơ đễnh: – “Hai người chúng ta sẽ có
lời gì để nói sao, chẳng lẽ tiến sĩ Tào muốn nói, cô luôn luôn thầm mến
tôi sao?”
Tào Mẫn nhấn mạnh ba chữ: – “Lý Văn Hỉ.”
Lưu Binh thu lại nụ cười, sau đó chạy thẳng đến chổ cô ta: – “Cô biết Lý Văn Hỉ?”
Tào Mẫn ngừng xe: – “Tôi mời được ông ấy làm khách.”
– “Cô…” Lưu Binh tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại vừa kinh ngạc vừa
hưng phấn hỏi: – “Ông ấy còn sống? Cậu hai tôi còn sống?” Lưu Binh vui
mừng như thế không phải không có lý. Vốn không còn ôm bất kỳ hy vọng gì
vào đồ vật mất mà có thể tìm lại được, phản ứng đầu tiên tất nhiên là
mừng rỡ. Người chết không thể sống lại, có gì đau khổ hơn so âm dương
cách biệt chứ.
Tào Mẫn đưa một tờ giấy ra, sau một phút bị Lưu Binh giật mạnh lấy,
nhìn qua chữ viết trên giấy, cả người Lưu Binh run rẩy khó có thể tự
kiềm chế: – “Cậu hai tôi, thật sự là nét chữ của cậu hai tôi, cậu hai
tôi còn sống hay không?”
Tào Mẫn nói: – “Trước mắt còn sống, về sau còn chưa biết.”
Lưu Binh cũng không phải kẻ ngu dốt, có thể nói kinh nghiệm của anh
không đủ, nhưng tuyệt đối không thể nói chỉ số thông minh không đủ: –
“Cô mời ông ấy làm khách? Vì cái gì cô bắt ông ấy làm khách? Cô muốn ông ấy làm gì? Hay muốn tôi làm gì?”
– “Tôi chỉ muốn nhờ anh giúp tôi một chút việc…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, Lưu Binh lập tức hiểu rõ: – “Cô muốn
tôi giúp cô tính toán Tiểu Đường?” anh từ chối ngay lập tức: – “Tuyệt
đối không có khả năng!”
Trong lúc nói chuyện, không chỉ trong giọng nói ngay cả trên mặt đều hiện lên sự quyết tuyệt cùng kiên định.
Tào Mẫn ngẩng đầu nhìn kỹ anh, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên quyết
của anh, trong lòng lại sinh sôi tình cảm mờ mịt vừa rồi. Vì sao bạn bè
của người khác có thể moi tim móc phổi…
– “Tôi không muốn mạng sống của cô ấy.” Tào Mẫn nói: – “Tôi chỉ muốn
anh tranh thủ giúp tôi một ít thời gian, để tôi có thể giải thích rõ
ràng mọi chuyện với cô ấy.”
– “Hiểu rõ?” Lưu Binh cười rộ lên: – “Tôi hiểu rất rõ nàng, cô có cái gì có thể hỏi thẳng tôi, không cần làm phiền Tiểu Đường, có lẽ vợ
chồng bọn họ không muốn gặp lại cô.”
Tào Mẫn ngẩng mặt lên, nhìn mặt trời đỏ rực trên đỉnh đầu: – “Anh có
thể cân nhắc một chút, khoảng cuối tuần sau tôi mới chuyển ra khỏi căn
cứ thành phố A. Trong lúc này, hoan nghênh anh đến tìm tôi bất cứ lúc
nào.”
Lưu Binh nghiến răng nghiến lợi nói: – “Cô có chứng cớ gì chứng minh cậu hai tôi đang ở chỗ cô làm khách? ”
Tào Mẫn thoáng nở nụ cười: – “Hoan nghênh anh đến phòng thí nghiệm của tôi đoàn tụ cùng cậu hai anh.”
Sau đó, Tào Mẫn dứt khoát rời khỏi, bỏ lại một mình Lưu Binh mất hồn
mất vía đứng trên con đường xi măng bị tàn phá. Không biết đã qua bao
lâu, bên cạnh đều có dị năng giả tốc độ chạy qua, thấy zombie sắp bao
vây Lưu Binh thành một đám rồi, vội vàng chạy đến kéo anh chạy trốn: –
“Anh đang làm gì đó, mất hồn đâu rồi, zombie nhiều như vậy đứng ở chỗ
này chờ chết hả?”
Lưu Binh bị lôi kéo chạy cùng một chỗ, vẫn hồ đồ như trước.
Người thân, bạn bè… Cá và bàn chân gấu không thể cùng tồn tại, trung
hiếu khó cả đôi đường?!
Ở nơi cách đó năm mươi km, Bạch Thất ở trên bản đồ cũng tìm được một
nơi cho Hồ Hạo Thiên tiến cấp. Đây là nơi duy nhất có công trình
kiến trúc nằm phía sau hoa viên trong thành phố này, là một cục quản lý
nông nghiệp Lâm viên. Rời khỏi phạm vi con rết tinh, zombie rõ ràng tăng lên nhiều. Có lẽ côn trùng biến dị cũng có mối liên hệ nào đó với
zombie, khiến cho chúng nó từng con “chiếm đất làm vua”.
Có Bạch Thất và Đường Nhược ở đây, việc thanh lý zombie cấp hai không mất bao nhiêu tinh lực. Chỉ là zombie khá nhiều, Bạch Thất vì tiết kiệm thời gian dứt khoát tung ra hai chiêu “đóng băng vạn dặm” mới khiến nơi đây trống không một vùng lớn. Sau khi đi vào, mặt đất xem như sạch
sẽ, có điều zombie vẫn không ít. Bốn người cùng nhau ra tay, thoáng chốc diệt sạch zombie trong công trình kiến trúc.
Nhanh chóng chọn lấy một văn phòng không hư hại nhiều. Đường Nhược
nhanh tay lão luyện, cầm bồn tắm lớn, đổ nước ấm vào, lấy khăn mặt quần
áo dự bị… làm một mạch liên tục. Cũng may bọn họ đều biết thời gian tiến cấp của bản thân nên sẽ ở nơi này vài ngày, không gian của Đường Nhược
và Phan Hiểu Huyên cũng đã chứa một ít đồ đạc của mọi người.
– “Chị Lê, chị ở nơi này với Hồ đội, em cùng Bạch Ngạn bảo vệ phía bên ngoài.”
Đường Nhược lấy những vật cần thiết xong rồi cùng Bạch Thất lui ra
ngoài. Hồ Hạo Thiên đang ngồi trong bồn tắm tiến cấp, Dương Lê đợi trong phòng làm việc, Bạch Thất và Đường Nhược cùng đi ra ngoài cục quản lý
đánh zombie đang ở gần đó.
Ngoài cửa, trước đó bị Bạch Thất giải quyết thành một vùng đất trống, một lần nữa có rất nhiều zombie kéo đến. Bạch Thất một kiếm giải quyết
một con, Đường Nhược cũng vừa ra tay cũng có thể khiến một con zombie
ngã xuống. Xác zombie không ngừng gia tăng, chỉ trong chốc lát đã hình
thành bóng dáng ngọn núi nhỏ rồi.
Mà chỉ mất một giờ, trong phòng truyền đến tiếng hét đầy vui mừng của Dương Lê. Rõ ràng cho thấy tin tức tiến cấp thành công rồi. Bạch Thất
không nghe được, nhưng Đường Nhược có tinh thần lực: – “Có lẽ Hồ đội
tiến cấp thành công rồi, em nghe được giọng nói của chị Lê, chúng ta
vừa đánh vừa trở về đi.”
– “Được.”
Ở cửa ra vào hai người nhìn nhau cùng cười, tiếp cận bên trong công
trình kiến trúc. Sau khi Hồ Hạo Thiên tiến cấp thành công, chuyện đầu
tiên làm là hôn nồng nhiệt Dương Lê, cùng chia sẻ niềm vui với bà vợ nhà mình, sau đó ăn mặc chỉnh tề lôi kéo Dương Lê đi ra ngoài. Cùng với lúc Bạch Thất tiến cấp không giống nhau, cho dù Hồ Hạo Thiên tiến cấp ở
trong nước, cả người đi ra ngoài vẫn toàn là cát đất. Bởi vậy ở bồn tắm
lớn từ lúc anh bắt đầu cho đến khi xong, đã trở thành nước bùn rồi.
Trước đó lúc lên cấp hai đã phát hiện vấn đề này nên lúc bấy giờ Đường
Nhược chuẩn bị hai bồn nước, một bồn ngâm tiến cấp, một bồn dùng để tắm
rửa đấy.
Bạch Thất cùng Đường Nhược rút lui trở về bên trong cục quản lý, quả
nhiên nhìn thấy Hồ Hạo Thiên cười ha ha đánh vỡ cánh cửa ban công đi ra. Vừa ra cửa cổng, hai tay anh xòe ra mười ngón, chớp mắt trong không
gian cát vàng bay lượn, cát vàng vờn chung quanh zombie khiến cho người
khác không thấy rõ cảnh tượng phía trước. Chỉ trong chốc lát, những con… zombie kia đã bắt đầu bị cát vàng trói buột… rồi sau đó trực tiếp bị
phong kín ở bên trong.
– “Miệng chó không mọc được ngà voi!” Hồ Hạo Thiên khinh bỉ Bạch Thất một ngụm, cợt nhã bắt đầu ngưng tụ phiến gạch ném lên phía trước: –
“Cậu đoán xem tôi có thể bay cao bao nhiêu?”
– “Ba mét ba!” trong lúc Bạch Thất nói chuyện, Hồ Hạo Thiên đã giẫm lên phiến gạch bước lên độ cao hơn một mét.
– “Hắc, tôi tuyệt đối có thể giẫm lên năm mét.” Anh vừa nói vừa
cuồng “bay” lên trên mà đi. Đợi cho đến lúc lên đến năm mét, còn có
thể tiếp tục đi lên bên trên.