Dừng xe lại, hai người phải đến đại viện quân đội báo tin, bây giờ có chuyện của Lưu Binh, vốn Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên cũng không muốn đi đến đại viện quân quỷ quái gì đó, nhưng thông lệ báo cáo này lại không
thể tránh né.
Vả lại, Lưu Binh cũng nói: – “Tào Mẫn để cho tôi suy nghĩ, thời gian
vẫn còn nhiều, mọi người tạm thời không cần lo lắng như vậy, trước khi
tôi đưa ra quyết định gì, có lẽ cô ta chưa ra tay với cậu hai của tôi
đâu.”
Hôm nay còn chưa nhìn thấy người thật, có muốn gấp cũng không được.
Bạch Thất cũng có ý định lén tìm Tiền Kim Hâm để cho ông tìm hiểu thử tình hình. Anh nghe Lưu Binh nói như vậy, lập tức cùng Hồ Hạo Thiên thu dọn một chút rồi đi đến đại viện quân đội. Vì vậy bọn người Đường Nhược ở lại trong nhà mình chờ đợi bọn họ trở về.
Lúc bước vào đại viện, đúng lúc gặp được Diệp Thánh Luân cũng đến báo tin. Hai người Bạch Thất cùng hắn trước sau đi đến, không ai nhìn ai
cũng không ai chào hỏi ai, tiến thẳng vào phòng họp.
Hôm nay ngoài trụ sở bao vây báo cáo nhiệm vụ đều tóm tắt đến xế
chiều, giờ phút này trong phòng họp từng lão đại cũng đã ngồi trên vị
trí chờ bọn họ đến.
Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đi đến chỗ của chính mình ngồi xuống, Chủ
tịch Nguyên nhanh hơn cha Hồ và Tướng Tiền cười hỏi bọn họ: – “Nghe nói
hôm nay các cậu ra ngoài không có nhân viên thương vong, còn thắng lợi
trở về nữa hả?”
Hô hấp Bạch Thất bình tĩnh trầm thấp, giọng nói không nóng không vội: – “Các chiến sĩ dị năng đồng tâm hiệp lực mới không có nhân viên thương vong trong ngày hôm nay.”
Hồ Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn người ngồi cách mình không xa, chủ tịch
Nguyên đang ngồi ở vị trí đứng đầu. Vẻ từ ái trên gương mặt ông ta tràn
đầy thân thiện và gần gũi, đối với chuyện không có nhân viên thương vong từ trong mắt ông ta cũng có thể nhìn ra ông ta thật lòng vui mừng đấy.
Trên quan trường nhân vật như thế thật sự quá hiểu rõ quy tắc đối nhân
xử thế, khéo léo đưa đẩy lại sành đời. Trước đó có thể hạ lệnh giết
người, ngay sau đó vẫn có thể ngồi ở trước mặt anh cùng anh trò chuyện
vui vẻ đấy. Anh thở dài trong lòng. Hi vọng trước khi có hành động ám
sát, ông ta đã bỏ xuống đồ đao.
Chủ tịch Nguyên gật gật đầu, thấy sắc mặt Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên
đều trầm tĩnh nhìn mình, bộ dáng kia… Đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ
cũng có thể đủ để ngạo nghễ đối mặt với ông ta rồi. Trong lòng ông ta
lạnh lẽo, nhưng trên mặt ngược lại càng thêm ấm áp vui vẻ: – “Như thế
không còn gì tốt hơn, hi vọng trong căn cứ tất cả dị năng giả và binh
sĩ đều có thể trên dưới một lòng, đồng tâm hiệp lực. Như vậy mới có
thể cùng chung mối thù, xây dựng lại ngôi nhà chung của chúng ta.”
– “Tất nhiên chúng ta đều hi vọng như thế.” Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều gật đầu.
Kế tiếp từng người báo cáo tình hình đụng độ zombie, khai báo chung
quanh tình huống phát triện của côn trùng, còn có người khác báo cáo một vài công việc cụ thể của căn cứ. Đợi mọi người đem chuyện trong tay
mình báo cáo xong hết, Vệ Lam đứng lên:
– “Các vị, tôi có một việc muốn hỏi ý kiến của mọi người.”
Vệ Lam cũng là người trẻ tuổi tuấn tú tài giỏi, lúc trước phạm phải
sai lầm Tô Vũ Vi, nhưng hắn không vi phạm đến lòng trung tâm, mọi người
đang ngồi đều nhìn thấy rõ. Công lớn hơn tội, công này so ra còn nhiều
hơn vô số lần. Mọi người tự nhiên đem chuyện lúc trước trở thành việc
không đáng lo, bây giờ thấy anh mở miệng, mấy lão già đều ngồi ngay ngắn lần nữa chờ đợi rửa tai lắng nghe.
– “Cậu nói xem.” Chủ tịch Nguyên ngẩng đầu ra hiệu nói.
Vệ Lam mang theo một chút ức chế, cố kiềm nén cơn tức giận, bởi vì
lời này ngày hôm qua hắn đã suy nghĩ rất lâu: – “Tôi không biết các vị
có biết hay không, trong căn cứ có phòng thí nghiệm đang tiến hành thí
nghiệm trên cơ thể người sống. Nhưng đối với chuyện này, Vệ Lam tôi phản đối đến cùng, tôi hi vọng các vị cũng đều ngăn cản chuyện như vậy phát
sinh. Thế giới hôm nay đã trở thành cái dạng này rồi, đối với việc tìm
được ngọn nguồn virus đề cao thực lực của dị năng giả trong căn cứ mới
là chuyện cấp bách. Nhưng bất luận thế nào, chúng ta tuyệt đối không thể ra tay đối với đồng loại của mình!”
Những người đang ngồi ở đây sau khi nghe xong những lời này, tất cả
đều không có phản ứng gì. Ngay lập tức Vệ Lam hiểu được, xem ra toàn bộ
những lão già đang ngồi ở đây cũng đã biết bên trong căn cứ đang tiến
hành công việc thí nghiệm trên cơ thể con người!
Trong nháy mắt, trong lòng Bạch Thất cũng đã có tính toán, ánh mắt
anh nhìn Vệ Lam đang chờ đợi câu trả lời phía dưới. Vệ Lam nhìn bốn
phía, mở miệng lần nữa, bộc lộ chân tình, trong giọng nói so với trước
còn nghiêm túc và trang trọng hơn: – “Loại thí nghiệm này là hành vi
phạm tội trái với nhân tính, trái với giá trị con người! Cho dù thế giới có trở nên hỏng bét thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể để cho những thí nghiệm… điên rồ kia tiến hành trên cơ thể con người
được!”
– “Vệ thiếu…” cuối cùng chủ tịch Nguyên mở miệng, giọng nói của ông
ta từ tốn không nhanh không chậm: – “Căn cứ làm những… nghiên cứu này,
những đối tượng… bị nghiên cứu kia đều hiểu rõ tình hình, cũng đều tự
nguyện đấy. Cho nên những lời trong miệng cậu hành vi phạm tội, trái với nhân tính cũng không thành lập. Hơn nữa thí nghiệm trên cơ thể con
người giúp xây dựng tri thức y học trên cơ sở khoa học, đúng với ý nghĩa vô cùng trọng yếu là để y học phát triển, chúng ta không có khả năng từ bỏ chuyện này.”
Bởi vì hôm nay tất cả nhân viên nghiên cứu trong căn cứ đều không
có ở chỗ này. Vệ Lam nhìn quanh một vòng, thấy từng lão già đều không mở miệng, chứng tỏ bọn hắn đều tán thành lời nói của chủ tịch Nguyên. Anh
khẽ giật khóe miệng, muốn nói thêm chút gì đó nhưng không cách nào nói
lên được. Đây không phải chỉ đơn đả độc đấu, một mình hắn rất hiển nhiên đấu không lại một đám lão yêu quái này!
Sau một lúc, lúc Vệ Lam chán chường sắp ngã ngồi xuống, Bạch Thất
đứng lên, khẽ cười nói: – “Vệ thiếu vì cứu giúp tài sản quốc gia, người
bảo vệ dân dũng cảm đứng lên nói ra sự thật, thật khiến người khác bội
phục.” Anh nhìn quanh một vòng, lại nói: – “Có điều theo như lời của chủ tịch Nguyên thí nghiệm trên cơ thể con người cùng y học và khoa học
phát triển có ý nghĩa vô cùng trọng yếu cũng không phải không có lý. Đã
có sự cam đoan của chủ tịch Nguyên, như vậy Vệ thiếu cứ yên tâm đi, căn
cứ nhất định sẽ không vi phạm tinh thần chủ nghĩa nhân đạo mà lén bắt dị năng giả tiến hành thí nghiệm tàn nhẫn…”
Lúc anh nói ra lời này, tự nhiên người khác nghe không có vấn đề, Hồ
Hạo Thiên lập tức hiểu ẩn ý của Bạch Thất nói như vậy rồi. Anh muốn
cho tất cả mọi người ở đây đánh một tia dự phòng!
Cho dù đến lúc đó bí mật của Đường Nhược vô tình bị lộ ra ánh sáng,
căn cứ cũng không thể tổn hại ý nguyện của người khác, vận dụng lực
lượng của căn cứ tiến hành bắt người đối với bọn họ. Lúc trước nói tất
cả mọi người đều là tự nguyện đấy, nhưng thực tế xảy ra không phải vẫn
giữ kín như bưng sao. Căn cứ lừa gạt mọi người lén bắt sau lưng, ai biết được?!
Cho nên, Bạch Thất hiểu thấu triệt chuyện này! Hồ Hạo Thiên có lòng
lại là người thông minh, đã hiểu ý định sau này của Bạch Thất nên giờ
phút này chắc chắn cũng đứng lên:
– “Đúng vậy, tôi đối với hành động sở tác sở vi (hành động đã thực
hiện rồi) của Vệ thiếu cũng luôn vô cùng bội phục, Vệ thiếu luôn suy xét vì dân như thế, tin rằng chư vị ngồi đây chắc chắn sẽ không để cho mọi
người thất vọng. Thật ra theo lời của Vệ thiếu, Vệ thiếu có phải không
biết những… dị năng giả bị nghiên cứu này đều là tự nguyện hay không?
Cho nên có phải anh ấy tin vào lời đồn của người khác không?”
Vệ Lam đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Thụ Quang. Mọi người theo ánh mắt của Vệ Lam tất cả đều chuyển hướng về phía Chu Thụ Quang. Chu Thụ Quang càng hoảng sợ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lúc nào chính mình đã nói qua những lời như thế…
Bạch Thất vừa liếc mắt nhìn qua Hồ Hạo Thiên vừa quét một vòng những
người trên bàn, nhẹ nhàng mở miệng nói: – “Luật pháp hôm nay, luật lệ
của căn cứ còn chưa hoàn thiện, một số người cố ý bịa đặt khiến cho Vệ
thiếu nhận thức nhầm lẫn bên trên cũng là điều khó tránh khỏi. Hôm nay
Vệ thiếu tin lời đồn, ngày mai có khả năng sẽ là mọi người chúng ta…
Vì ngăn chặn chuyện này phát sinh lần nữa, chúng tôi cho rằng chúng ta
cần phải ký kết một thông cáo chung dán ở bốn phía trên tường thành, đây là thời cơ tốt nhất phá vỡ tà thuyết mê hoặc người khác.”