Tận Thế Song Sủng

Chương 363: Động thủ ở trên đầu thái tuế



Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura – “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy nên như vậy, miệng nhiều người xói chảy vàng (dư luận có sức mạnh ghê gớm, trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn) ba người thành hổ, chúng ta làm một bảng thông cáo chung khiến cho những… nhân viên của căn cứ không thể chui vào chỗ trống, ngoài ra còn có tác dụng bình ổn lòng người, giúp cho dân chúng trong căn cứ tin tưởng căn cứ xử lý theo lẽ công bằng.” Hồ Hạo Thiên nghiêm túc, nghiêm mặt gật đầu cùng Bạch Thất hát bè, nhưng trong lòng sớm đã có chút khen ngợi kẻ có tài kia. Thằng Bạch Thất này, thật sự nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói khéo léo, bắt chẹt tâm tư người khác có thể chuẩn hung ác đến như vậy! Thế cục của ván cờ đều do anh di chuyển, không chỉ như thế, còn vạch ra lối đi có lợi cho tiền đồ tươi sáng của nhóm mình!

Chỉ cần đem mọi người đang ngồi ở đây ký kết ‘Thông cáo chung’ dán ở tường thành thì thật sự có thể giải quyết nguồn gốc của vấn đề này. Cho dù sau này bí mật của Đường Nhược bị bại lộ ra ánh sáng, nếu căn cứ dùng lý do liên quan đến lợi ích lớn của căn cứ để tiến hành bắt người nghiên cứu thì bọn họ dùng cái này giải thích đến đấu tranh, đó là xuất sư nổi danh, đạo lý đúng đắn thì theo thôi! Ai có lý thì theo người đó, người đó là chính nghĩa nắm giữ quyền chủ động một phương!

Vệ Lam nhìn Bạch Thất, trong lòng cảm kích, trên mặt lộ vẻ tươi cười, tự giác cùng anh gần gũi thêm một chút: – “Vẫn là Bạch thiếu chu đáo hơn, tôi cũng tán thành mọi người ký một bản thông cáo chung.”

Mấy lão già đang ngồi sau khi nghe xong, đều thoáng suy nghĩ một chút. Chỉ là ký một văn bản hiệp nghị mà thôi nha, thật sự cũng không phải chuyện gì to tát. Vốn trong căn cứ nghiên cứu thí nghiệm trên cơ thể con người là làm thầm kín, bọn hắn công khai ký kết phần này thì lén làm thế nào không bị để ý là được. Ngược lại bởi vì như vậy có thể làm cho dân chúng trong căn cứ cảm thấy thân thể đã có sự bảo đảm, lại dựng nên hình tượng tốt đẹp cho nhóm mình.

Đã được sự đồng ý của tất cả mọi người, Bạch Thất làm sao có thể để người khác suy nghĩ rồi đổi ý được, dường như chỉ ngay lập tức để cho người suy nghĩ rồi soạn thảo văn bản để cho chủ tịch Nguyên là người đầu tiên ký tên mình xuống.

Chủ tịch Nguyên cầm bút máy nhìn Bạch Thất.Người này một câu lồng vào một câu, một bước tiếp một bước, quả nhiên nắm giữ tiên cơ, phòng ngừa chu đáo. Ông ta gục đầu xuống, ký tên của mình. Bỏ đi, quan lắm trò hơn vua, chính mình cũng không thể không ký.

Sau khi chủ tịch ký xong, Bạch Thất mỉm cười lấy đi tự mình đưa đến tay người tiếp theo. Một trang giấy từ chủ tịch Nguyên bắt đầu truyền một vòng. Chu Thụ Quang cầm bút cũng nhìn Bạch Thất, thoáng dừng một chút, như có điều suy nghĩ. Việc này từ đơn giản đến thâm sâu, mánh khóe tiến hành tuần tự theo chất lượng… Giống như rất quen thuộc ở đâu nhỉ, nơi nào giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ đâu? Hắn còn đang muốn suy nghĩ cẩn thận, lại bị Đại tướng Chu chạm tay một cái.

Bây giờ sắc trời không còn sớm, tất cả mọi người đều đang đợi hắn ký tên, sau khi ký xong còn phải đi về, lãng phí thời gian như thế, tất nhiên Đại tướng Chu không vừa lòng nhìn hắn. Dưới con mắt của Đại tướng Chu, Chu Thụ Quang không kịp suy nghĩ gì, vội vàng ký tên của mình lên.

Cuối cùng, lúc tờ văn bản kia giao đến tay nhân viên công tác để hắn đi photo, Chu Thụ Quang linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới. Đúng rồi ah! Việc này, từng bước như vậy mánh khóe lừa người… Trình tự cùng lúc đó Bạch Thất lừa gạt bột mì của mình không phải giống nhau như đúc?! Khi đó cũng là từng bước đào hố cho người nhảy vào đấy!

Hội nghị chính thức chấm dứt, tất cả mọi người đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

Chu Thụ Quang nhìn mọi người rời đi, trong lòng cuống cuồng hận không thể đứng lên cùng Bạch Thất đối đáp để xem mục đích thật sự của anh làm như vậy là gì. Thằng nhóc này rõ ràng đang gài bẫy mọi người a! Bó tay rồi, Bạch Ngạn thằng nhóc mày thật sự quá đàn bà không biết xấu hổ! Lại có thể dám gài bẫy tất cả những người lãnh đạo của Việt Quốc! Mày đây là ăn gan hùm mật gấu! Mày đây là đang động thủ ở trên đầu thái tuế a! Mày đây là công khai tạo phản rồi! Có thể nhìn lại những… những lão già kia… vẻ mặt của từng người đều không biết gì. Chu Thụ Quang tự nhắc nhở bản thân đè xuống lí do từ chối. Ô hay, mấy lão già kia… từng người đều tự cho là tài trí hơn người, thì ra cũng có lúc bị người ta lừa gạt. Xem ra khi đó bản thân bị bố trí một trận, cũng không phải chuyện lớn gì. Đã như vậy, đến lúc đó hắn phải nhìn xem bộ dáng hối hận không kịp của mấy lão già kia a!

Lúc đi ra phòng họp, ở cửa ra vào Đại tướng Chu bỗng nhiên xoay người nhìn Diệp Thánh Luân, lơ đãng nhìn về phía Diệp thiếu nói: – “Diệp thiếu, nghe nói trước đó vài ngày Diệp thiếu nhà anh thua cuộc tỷ thí?”

Một lời khơi gợi nỗi đau trong lòng Diệp Thánh Luân. Trong căn cứ, chuyện như vậy tự nhiên sớm đã lan truyền ra. Mặc dù hắn không có ý định giấu diếm nhưng bị nhiều người nhắc đến cũng cảm thấy từng trận nhục nhã. Đại Tướng Chu nhắc đến chuyện này, đương nhiên muốn nhân cơ hội này nhục nhã nhà họ Diệp một phen. Lần trước Chu Thụ Quang nhiệm vụ Biên Hòa thất bại để cho Bạch Thất tiếp nhận, từ đó về sau thực lực nhà họ Chu hắn đã bị suy yếu rất nhiều. Dù cho súng ống đạn dược không dùng đánh giá tổn thất. Nhà họ Diệp từ phía sau vượt lên phía trước, đối với bọn họ uy hiếp rất lớn. Hôm nay bắt được điểm yếu này của Diệp Thánh Luân, làm sao ông ta có thể bỏ qua. Ông ta vẫn còn muốn mỗi ngày sớm một lần, tối một lần giễu cợt đối phương đây này!

Diệp thiếu sa sầm nhìn Đại tướng Chu, bị nhắc đến như vậy, ông ta hừ một tiếng, nói: – “Cho dù Thánh Luân nhà tôi có thua một trận nhưng muốn đánh thắng Chu thiếu của Đại tướng Chu vẫn dư thừa sức lực.”

– “Ông…” Chu Thụ Quang liền nghe không nổi nữa, hôm nay hắn được tinh thể tinh khiết cường hành (cưỡng chế thi hành) thăng cấp dị năng, đợi một thời gian năng lực chắc chắn vượt hẳn Diệp Thánh Luân đấy, đừng nói Diệp Thánh Luân, ngay cả Bạch Ngạn kia, hắn cũng phải đánh anh ta cho răng rơi đầy đất!

Lúc này, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên cũng từ bên trong bước ra. Vệ Lam theo ở phía sau nói lời cảm ơn với Bạch Thất, cuối cùng hắn nói chính là: – “Tôi hi vọng nơi đây giống như chốn thiên đường của tận thế, trong căn cứ không có gặp nguy hiểm, mọi người không có đói khát, trật tự không có không công bằng, chỉ cần chịu lao động, tất cả công dân đều có thể đạt được thức ăn và vật tư xứng đáng.”

Bạch Thất nở nụ cười một tiếng nói: – “Vệ thiếu đây là thế ngoại đào nguyên…”

Hai người nói xong, nhìn thấy một đám người mang theo mùi thuốc súng đứng ở nơi cửa. Đại tướng Chu ngăn Chu Thụ Quang nổi giận, liếc nhìn Bạch Thất vừa đi ra ngoài, mỉm cười:

– “Hôm nay Diệp thiếu ngay cả một đồng đội của đoàn đội Tùy Tiện cũng không đánh thắng được, chỉ sợ trận so tài hai tháng sau cũng không cần phải tiến hành nữa à.”

Diệp Thánh Luân cũng mỉm cười trả lại đối phương, bên trong nụ cười chứa đầy địch ý:

– “Chú Chu đại khái có thể yên tâm, trận so tài hai tháng sau tôi nhất định sẽ không thua đấy.”

Đại tướng Chu nhìn Bạch Thất cười nói: – “Bạch thiếu, cậu thấy thế nào?” Ông ta thích nhất xem ngao sò tranh nhau đấy.

Lúc này, Đại Tướng Tiền và chủ tịch Nguyên Chủ tịch cũng từ phòng họp đi ra đến.

– “Làm sao vậy?” Đại Tướng Tiền hỏi.

Thật ra bọn họ đã nghe sơ sơ, chỉ là thuận miệng hỏi cũng xem nếu Bạch Thất không giải quyết được đối chọi gay gắt như vậy thì thuận tiện giúp anh tìm lối thoát mà thôi.

Bạch Thất nhìn Diệp Thánh Luân, tùy ý nói: – “Cháu không sao cả, tất cả đều theo ý của Diệp thiếu.” Nói xong liền rời đi.

Giọng nói trầm thấp của Diệp Thánh Luân vang lên: – “Bạch Ngạn, hai tháng sau chắc chắn đánh thắng anh, anh chờ đấy.”

Bước chân của Bạch Thất không có dừng lại, cùng Đại Tướng Tiền chào hỏi, mời ông buổi tối đến sân nhỏ của mình dùng cơm chiều, rồi khoát tay với Diệp Thánh Luân:

– “Tốt, đến lúc đó tôi sẽ đến trường đấu đúng giờ đấy, chỉ là một trận đấu rèn luyện mà thôi, xin Diệp thiếu cũng tùy ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.