Tận Thế Song Sủng

Chương 364: Song hệ dị năng



Thái độ đối với chuyện này hoàn toàn là việc không đáng lo cùng phóng khoáng rời đi như vậy khiến cho sự oán hận giống như một trận thủy triều mãnh liệt ập đến Diệp Thánh Luân nghiến răng nghiến lợi. Hắn nhìn không thấu tâm tư của người đàn ông tên Bạch Ngạn này, cảm giác thất bại như vậy dùng cách gì để hóa giải? Chỉ có chiến thắng người này!

Chủ tịch Nguyên nhìn Bạch Thất đi xa, lại so sánh với Diệp Thánh Luân, trong lòng thở dài ngược lại trên mặt cũng không biểu lộ gì, đi cùng thư ký trở về biệt thự của mình. Bạch Ngạn cùng Diệp Thánh Luân… Quả nhiên cách biệt!

Đại tướng Tiền vỗ vai Diệp thiếu, vui mừng cười cười, trong lúc vui vẻ mang theo một ít kiêu ngạo: – “Diệp Đồ, tôi cảm thấy hai người trẻ tuổi bằng tuổi nhau cũng không cần thiết phải so tài đâu.”

Diệp Đồ bình tĩnh lại vốn định nói chút gì đó, khóe miệng giật giật nhìn Đại tướng Tiền cùng cha Hồ đã đi một đoạn mất rồi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào. Thật ra ông ta cũng là người từng trải, cũng có thể nhìn ra hai người chỗ khác nhau, như lúc Diệp Thánh Luân vẫn chưa trở về, ông ta thực sự cũng tán thưởng Bạch Thất vài câu. Bây giờ nói con trai nhà mình xui xẻo? Chỗ nào vui lòng được chứ!

Ở bên này, Đại tướng Chu liếc nhìn Chu Thụ Quang, tuy nhiên trong lòng sớm đã so sánh qua biết rõ đáp án. Giờ phút này vẫn thở dài một tiếng, đồng thời cất bước hướng cửa lớn đi qua bên kia sân.

Tham mưu trưởng Tư Đồ vốn đi theo đằng sau Đại tướng Chu, đi đến đi đến tiến lên vài bước, đuổi kịp cha Hồ cùng Tiền Kim Hâm, nói với Đại tướng Tiền: – “Ông Tiền, tôi không thể không thừa nhận, ông tìm được hạt giống tốt a.”

Tuy ông ta có quan hệ thông gia với nhà họ Chu, cùng Đại tướng Tiền có thể nói đứng trên mặt đối lập, nhưng đứng ở góc độ căn cứ tự nhiên sẽ không ông chết tôi sống, cả đời không qua lại với nhau. Thế giới đã như vậy, cho dù nội bộ đấu tranh, Đại tướng Chu cùng Đại tướng Tiền thiếu chút nữa gặp mặt đã tranh chấp. Có điều gặp được chuyện này, tham mưu trưởng Tư Đồ vẫn sẽ bình tĩnh ôn hòa bàn luận cùng Đại Tướng Tiền đấy. Thật ra, nói trắng ra đấu cả đời còn không phải tương lai xem ý tứ của bọn trẻ sao.

– “Ha ha ha.” Đại tướng Tiền cười nhìn tham mưu trưởng Tư Đồ cười nói: – “Tư Đồ ah, ông cũng hâm mộ à? Tôi đã nói với ông rồi, cảm giác già rồi mới có con thật sự không tồi.” Nói xong sau khi thấy mặt Đại tướng Chu, lại cười nói: – “Ông ah, những năm này chỉ lo bản thân, ít dạy dỗ con cái, đáng đời đến tuổi già còn vất vả.”

– “Thằng nhóc nhà họ Bạch kia ông có dạy dỗ qua ư, còn không phải do may mắn.” Đại tướng Chu bị nghẹn, ngẩng đầu mỉa mai đáp trả ông: – “Được nhặt không mất tiền, về sau có thể tiễn đưa lúc ông chết hay không còn không biết, bây giờ ông đắc ý không phải quá sớm rồi sao.”

– “Ông ăn nói ngang ngạnh, ông cũng chỉ còn lại cái miệng này thôi.” Đại tướng Tiền lơ đễnh, tiếp tục cười vang nói: – “Có nó, không phải do tôi may mắn, tôi có thể khẳng định trụ sở này của chúng ta may mắn! Ông đấy, lúc tuổi còn trẻ thì lười biếng, đến tuổi già còn phải tốn gấp đôi thậm chí gấp ba thời gian để đền bù lại, ông vẫn nên bổ túc dạy dỗ thêm cho con của ông đi.”

Suy nghĩ trong lòng Đại tướng Chu rối loạn, mặt đen lên nói một câu: – “Cảm ơn quan tâm!” Chợt bước nhanh vượt qua bọn hắn, phi nhanh ra khỏi cửa, lên xe.

Tham mưu trưởng Tư Đồ nói gặp lại với Đại tướng Tiền rồi cũng đi ra ngoài. Chàng trai trẻ này, ngay từ đầu chính mình đã không lôi kéo, quả thật là đáng tiếc. Vị thư ký bên cạnh tham mưu trưởng Tư Đồ nhìn thấy dáng vẻ tiếc hận của ông ta, lúc đi cách đó không xa, không khỏi mở miệng hỏi:

– “Tham mưu trưởng, hôm nay biểu hiện của Bạch Ngạn kia có chỗ nào khiến ông cũng tán thưởng như thế?” Thư ký đi theo bên người Tư Đồ đã lâu, tự nhiên cũng nhìn ra ông ta bởi vì tán thưởng Bạch Thất mà trước đó lại không lôi kéo được người nên mới cảm thấy tiếc hận đấy.

Tham mưu trưởng Tư Đồ cười cười, chậm rãi nói: – “Hôm nay, lời nói của cậu ta với thằng nhóc nhà họ Diệp, hoàn toàn có thể thấy được thằng nhóc Bạch Ngạn kia đã sớm xem nhẹ thắng thua, suy nghĩ đến mục tiêu lớn xa hơn, Diệp Thánh Luân so với cậu ta, vẫn còn quá non nớt.”

Thiếu niên hôm nay, nhất là những người trẻ tuổi thức tỉnh dị năng, có người nào không để ý đến thắng thua, mà Bạch Ngạn lại nói chỉ là một trận đấu rèn luyện với thái độ phóng khoáng đáp lại Diệp Thánh Luân, hoàn toàn không để trận so tài vào trong mắt. Một mặt là tự tin vào thực lực cao cường, mặt khác không phải lòng của anh rộng rãi sao. Người đời đều nói công danh lợi lộc là mây bay, nhưng chính thức thông suốt việc này lại có mấy người?! Bạch Ngạn kia trình độ cao như thế tính tình như thế khiến cho thế hệ trước như bọn hắn đều mặc cảm.

Tư Đồ giải thích rõ ràng, tất nhiên thư ký cũng đã hiểu, vừa hiểu sau lại nghĩ đến “Con rể” nhà mình— Chu Thụ Quang. Ai, nếu Diệp Thánh Luân vẫn còn quá non nớt như thế thì Chu Thụ Quang kia như vậy đấy… Ai, một lời khó nói hết.

Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên trở về biệt thự, chỉ chốc lát sau Đại tướng Tiền và cha Hồ cũng nối gót theo sau tiến vào đại viện.Lúc này đã là sáu giờ tối, Đại tướng Tiền Tướng và Hồ phụ đều là người không có dị năng, lần này đến cũng là quấn lại ba tầng trong ba tầng ngoài.

– “Tiểu Thất.” Đại tướng Tiền vào phòng vừa cởi áo ngoài đã mở miệng hỏi: – “Thế nhưng lần này tìm chú là có chuyện gì?”

Trong phòng khách bầu không khí ngưng trọng, ngược lại ông thật sự có thể thấy được đối phương tìm ông không phải chân chính chỉ vì ăn cơm thôi.

Bạch Thất đưa ông qua bên cạnh ngồi xuống bàn, nói thẳng: – “Chú Tiền, cậu hai của Lưu Binh có tin tức.”

– “Có tin tức?” Lần này, ngay cả cha Hồ cũng kinh ngạc.

Bạch Thất gật đầu, ra hiệu Lưu Binh theo gót bọn họ giải thích. Lưu Binh đem chuyện tiến sĩ Tào tìm mình, bắt cậu hai cậu và những lời uy hiếp mình đều nói ra hết.

– “Mục tiêu Tào Mẫn tìm cậu là Tiểu Đường?” Tiền Kim Hâm thoáng chốc đã nắm bắt trọng điểm trong đó, khó hiểu nói: – “Đây là vì sao, vì sao cô ta phải nhằm vào Tiểu Đường?”

Bạch Thất không cần thiết phái giấu diếm bí mật này. Nếu bản thân có thực lực cường đại thì hoàn toàn có thể không cần sợ hãi. Bản thông cáo kia sẽ dán trong đêm, ngày mai anh chỉ cần để cho Phương Thanh Lam tuyên dương trong căn cứ, trực tiếp làm cho toàn bộ căn cứ đều biết đến sự tồn tại của bản thông cáo này. Sau này để cho Đường Nhược sử dụng dị năng quang minh chính cũng là chuyện sớm muộn. Mà quan trọng một điều, Tiền Kim Hâm và cha Hồ đều là người một nhà.

– “Bởi vì cháu là song hệ dị năng.” Đường Nhược từ tốn mở miệng, nhìn Tiền Kim Hâm thẳng thắn nói: – “Chú Tiền, thật ra cháu có hai loại dị năng là hệ Thủy và tinh thần lực.”

Tiền Kim Hâm và cha Hồ đều cả kinh.

– “Cháu là song hệ dị năng?”

– “Còn là tinh thần lực?”

Đối mặt với vấn đề của Đại tướng Tiền và cha Hồ, mọi người ở đây đều gật đầu làm câu trả lời. Tiền Kim Hâm thấy tất cả mọi người đều biểu lộ nghiêm túc và trang trọng, không hề có chút đùa cợt, thoáng chốc cũng ổn định lại tâm trạng. Ông cùng cha Hồ đều là người có kiến thức rộng rãi, mặc dù có chút kinh ngạc khi nghe được chuyện này nhưng cuối cùng cũng không có sự thất thố.

Dị năng, loại năng lực này vốn mơ hồ, tại sao con người lại sinh ra dị năng, vì sao con người biến thành Zombie… Tận thế lâu như vậy, căn cứ đều không nghiên cứu ra được kết quả gì, cho nên cô gái này có được song hệ dị năng, nói đến cũng cũng không có cái gì kỳ quái cả.

Bạch Thất nói: – “Có lẽ bởi vì tiến sĩ Tào phát hiện Tiểu Nhược có dị năng này nên mới có hành động bắt cậu hai của Lưu Binh uy hiếp.”

Tiền Kim Hâm hỏi thăm thêm một vài chi tiết, tỉ mĩ các vấn đề. Lúc trước ông ở thành phố A tìm tới tìm lui cũng không tìm được đối phương, bây giờ sao đột nhiên lại xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.